Tình Ảo
ms.witch 03.02.2010 13:21:11 (permalink)
Chương 1 : Biến Cố
 
Mùa Thu về đây, mưa phùng rơi ….
Tiếng nhạc điện thoại vang lên, bật nắp thì thấy số của bà chị hiện lên, trong đầu thắc mắc :”Quái, giờ này đang dạy không lo dạy mà dư hơi thế không biết, gọi điện sảng tai thế  có việc gì.?” Hơi bực mình nhưng cũng bắt máy nhẹ nhàng :
-         Dạ chị , em nghe.
-         Em ơi, chắc chị chết quá. – Giọng chị Nhàn nghẹn ngào
Tôi cười : - Chị điên à ? Làm chi mà chết ? Nói vớ vẩn với em thì đừng gọi em nữa.
Tôi biết tỏng mỗi lần Chị gọi không ngoài việc than vãn hoặc ghen tuông thì đánh chết Tôi cũng không biết Chị còn việc gì khác nhờ Tôi nữa. Rõ đến khổ với Bà chị “Hoạn Thư”. Trước đây cũng vì máu ghen mà ông chồng “chỉ” xém bị “chỉ” “thiến” mấy lần ấy chứ, thế mà ổng vẫn chứng nào tật nấy. Mà nói đến cái vụ này là do Tôi bày dại “chỉ”. Nghĩ lại thì thấy mình cũng ác, hết chuyện bày mưu lập kế lại “nghĩ kế ấy” chứ. Nhưng thiệt tình lúc ấy chỉ nói đùa thôi, ai dè “bà chị” tưởng thật về hành động ngay. Hên cho Tôi là vụ “ám sát” thất bại thảm hại, nếu không Tôi nhảy xuống sông hoàng hà cũng không hết tội. Lần ấy, ông anh “dzễ” đi du lịch đâu đó với lý do gì đó Tôi cũng chẳng rõ nữa, không biết “ong bướm” thế nào mà “đong” được một “bé” rất ư là mi nhon, nghe kháo là “còn tem” bị ổng “bóc lột” làm sao nó chạy đến nhà bắt đền. Lần ấy ổng lạy sống lạy chết nó vẫn chưa được yên ổn cái thân, phần vì nể vợ phần vì “có lỗi” với nó, thế là ổng đành năn nỉ bà vợ “cứu vớt” đời ổng. Cũng may mắn thay, chuyện đâu còn có đó, con gái bây giờ cũng “ba trợn ” lắm, nhất là “gái mạng”. Chao ôi, chúng đi “đong giai” thấy mà “khủng bố “ luôn.
Theo thôi biết trong Từ điển Bách Khoa Dâm dục học Thăng Long, do Tiến sĩ Killer chủ biên, trang 220 dòng số 10, có viết:
Gái mạng là một thuật ngữ nhằm mô tả những đối tượng thuộc giống cái, có nhan sắc dưới mức trung bình theo tiêu chuẩn Mỹ học Việt nam TCVN 8205, có thời gian vào mạng trung bình lớn hơn 6 giờ/ngày.
Căn cứ vào định nghĩa đã nêu trong Từ điển, chúng ta thấy rằng không thể xếp Thị Nở, một nhân vật kinh điển trong tác phẩm của nhà văn Nam Cao vào tập hợp Gái mạng, mặc dù xét về hình thức,Thị rất giống với gái mạng mà chúng ta vẫn thường hay gặp trên Thăng Long. Cũng có một số nhà nghiên cứu cho rằng, nếu Internet ra đời sớm 50 năm thì rất có thể khi đó nhà văn Nam Cao không cần phải miêu tả Thị Nở; ông chỉ cần dùng một câu: "Thị có sắc đẹp của một gái mạng điển hình" là có thể lột tả hoàn toàn hình thức của Thị Nở.
Còn riêng bọn “giai mạng” thì cũng “đong gái” một cách nhiệt tình. Chúng thường khoe thành tích với nhau rằng nay tao kua được em cỡ “Tiểu Yến Tử” hay dưới tay tao có cả tá em toàn là “super VIP”.
Thế là giai gái cứ “đong “ nhau và “đánh ghen” ầm ầm chảng chảng trên các forum, chít chát như là thật. Cái cô “gái tơ” ấy đánh ghen ngược lại cả chị nữa mới tội chứ, lần ấy Tôi cũng hứng giùm, cho nó xuất đầu lộ diện mà nó có dám đâu. Tôi là thật, nó là ảo thì đương nhiên lời ai nặng ký hơn là biết liền. Đúng là không biết tự lượng sức mình. Tôi không ghét gì mà ghét bà chị này một cái, “điệu chảy nước
 Mà không biết cách điệu., cứ ai bảo diện sao làm vậy, thấy người ta có gì thì se sua, bắt chước cho cái đó mà ôm về một mớ, quăng từ nhà trước ra nhà sau toàn là một mớ phế phẩm, xa xỉ. Tôi mà là chồng Tôi cũng bỏ nữa chứ là chồng chỉ. Tôi khuyên rồi chứ chưa sao , làm đẹp cũng phải biết cách chứ không phải cứ “tri trét cho dày lên khuôn mặt, thì tưởng tượng thôi Tôi cũng muốn ói chứ huống chi ai. Còn nữa, Tôi chúa ghét ai xài nước hoa, ai mà xử dụng nước hoa thì làm ơn “một hai ba “ tránh xa ba mét giùm Tôi. Tôi bẩm sinh dị ứng nước hoa, nói tóm lại không ưa bất thứ mỹ phẩm gì cả. Còn chỉ thì ngược lại, thứ mỹ phẩm gì cũng có. Thế có ngược đời hay không, may lâu lâu gặp chỉ nếu không có ngày Tôi chết vì “ngợp”. Có nhiều lúc lịch sự cố nín thở để khỏi bị “ách xì hơi”, óc cứ nhợn nhợn khi nghe các mùi nước hoa, cái này phải ném “hữu xạ” tự nhiên “hôi” thì đúng hơn. May là nguời như Tôi chỉ có tí tị tì ti giống như một gịot nước của đại dương chứ không các hãng nước hoa nó khóc vì đổ nợ. hi hi, Rõ khổ.Còn nữa, Tôi thường nói : “là phụ nữ thì chị phải tự “oánh giá” lại bản thân mình đi chứ, vừa vừa thôi, đừng có ngước cao quá mỏi cổ, mà nhìn xuống quá thì dễ “đụng cột đèn”, lại không nghe, cứ thích “liếc con mắt bên trái, nheo con mắt bên phải”, đố cha con nào không vấp dây điện lúc đi, cá cái gì tôi cũng chịu. Tội dại gì thế, mà phải chi chỉ xấu đoạ Tôi không nói, cũng xinh đẹp đâu thua ai đâu. Đang miên man trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình thì nghe chỉ thét là mặt Tôi, giá mà không cách ly nhờ bức tường “mobi” thì chắc Tôi gặp phải mưa rồi. Tiếng chị ré lên cứ như heo bị thọc tiết :
- Thanhhhhhhhhh… tao nói gì mày không nghe à ? Mày chị em với tao thế hả ?
Tôi đưa diện thoại ra xa quay mắt nhìn vào nó mà màng nhỉ muốn lủng, chờ cho chị “xổ đồ nhậu” xong Tôi mới lên tiếng :
- Má ơi, chị đi đánh giặc sao mà hăng thế, có gì nói đi.
Chị giọng chán chường : Trời, nãy giờ tao nói tao nghe à con khỉ ?
- Ờ, hình như vậy đó.
Rồi chị lại kể lể :
- Cái con này , Anh của em thật tệ, hết lần này đến lần khác trêu hoa ghẹo nguyệt chị làm ngơ không nói, lần này thì hết thật rồi.. hết rồi…lão ấy theo cái con hồ ly bỏ rơi mẹ con chị rồi.
Tôi lấy làm ngạc nhiên :
- Hở ? Chị nói cái chi ? con hồ ly nào to gan dám đụng vào chị của em, em lột xác nó may áo mặc liền. Mà em nghĩ không ra, con nào mà xấu số thế, bộ nó đui nó mù hay sao không thấy ông nhà chị vừa “hết đát”, vừa xấu đui, vừa dở hơi thế mà theo. Chả lẽ theo ổng vì tiền ? Mà ổng có giàu hơn ai đâu mà theo ? Chị có bị hoang tưởng quá không ? Chắc là đang nói “sảng” chứ gì. Ổng như vậy chị bỏ được thì bỏ đi, tiếc làm gì loại đàn ông đó. Thiếu gì đàn ông ok hơn nhiều, chị thích không em giới thiệu cho, ngon hơn ổng gấp vạn lần. Nếu nhỡ giờ chị sợ nhan sắc không ổn thì  tới em đi, em “rờ tút” chị một tháng thì mười cái mặt ổng cũng lo quay lại xách dép cho chị nữa chứ một mình ổng à. Cố lên chị.
Nghe tôi an ủi chị cũng tạm dịu bớt cơn ghen. Chuẩn bị kể lể nữa thì tôi gạt phăng chặng ngang họng :
- Nè, chị đang ở đâu ? Đợi em làm việc xong em gặp chị nói chuyện , giờ này là giờ làm việc mà chị lại không chú tâm, coi chừng mất cả chì lẫn chài đó.
-  Phải cứng rắn lên, không vì mình cũng vì con, hiểu chưa ? Không nghe lời em thì chị đi chết đi, em không quan tâm. Để hai đứa đó cho em, em gửi viện mồ côi cho nó có anh có chị, có bạn có bè rồi em trợ cấp cho. Hừ..
Không nói thêm ,cúp máy cái cụp. Tôi nghĩ thầm chắc mẫm bà chị đang chưng hửng vì có con em “tàn nhẫn” quá. Chị cũng tội, chơi lâu thế cũng biết tính tôi mà thông cảm, nghĩ chắc đang mùa Tết, Tôi công việc nhiều nên không dám “hó hé” thêm, lỡ đâu Tôi nổi điên Tôi bỏ mặc thì lại khổ nữa, nên cố cắn răng chịu trận thêm vài giờ nữa. Lúc sau Tôi nhận đựoc tin nhắn : “Trưa em ghé “Phố Cổ” đợi chị nhé, chị làm về ghé qua luôn.”
Mấy hôm nay trời cũng bị “tưng tưng” nên cứ sáng mưa, chiều nắng khiến cái đầu của Tôi cũng muốn nổ theo,. Chẳng hiểu dạo này nhớ cái gì trong đầu nữa mà óc cứ quay cuồng, lúc nhớ lúc không. Cái não cứ như mớ nước lỏng, lắc qua thì nó chạy qua, lắc lại thì nó chạy lại, không khéo lại dính ngay cái bệnh mà nghe người ta gọi là “lỏng não” thì có toi không. Mà thôi cũng dẹp ba cái bệnh tật qua một bên, vẫn mặc kệ cho bà chị đứng ngồi không yên, Tôi vẫn nhởn nha chiếc xe rề rà nhìn trời mây nước chừng nào tới thì tới. Cho xe chạy thẳng vào nhà xe, để xe yên vị rồi Tôi thọc tay vào hai túi quần đi vào, cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao. Không ảnh hưởng đến hoà bình thế giới và hoà bình của “tình yêu” Tôi. Vừa vào đến nơi là thâý ngay chị đang chống hai tay tựa cằm , cái mặt hết sổ gạo, nhìn Tôi với con mắt….chán đời. Mà Tôi biết mấy cái bà mà hay chán đời gặp Tôi là hết chán liền, muốn gì Tôi chìu ấy. Muốn bia Tôi gọi bia, muốn rượu Tôi gọi rượu, muốn tự tử Tôi dẫn ra cầu Nhơn Hội, Tôi xô xuống thì yên tâm mà nhắm mắt nha. Mấy bả cũng vài phen hú hồn vì Tôi chơi hẵng thế ấy, cứ la “tao chết mất, tự tự chết quách cho rồi ” thế là Tôi rủ ra ấy, tới nơi, mấy chỉ nhìn xuống đố mà dám chị nào muốn nhảy, thế là hóng gió xong, đi về. Hết buồn.
Trở lại cuộc đàm thoại . Tôi ra tới quán thấy chỉ có mỗi hai chị em nên trút được cái vẻ “nghiêm trang” của mình, ngồi gát chân lên một ghế, còn một ghế tựa lưng. Chị nhìn Tôi quên mất chuyện của mình mà đã mắng :
-         Cái con chi lạ, nhìn mày ai nghĩ mày là sếp nhỉ ? Cứ như một đứa con nít , chẳng chịu ý tứ.
Tôi khoát tay cười :
-         Thôi đừng dạy đời nữa, tôị quá, suốt ngày cứ mang cái mặt “chằm quằm” thấy mà mệt, cho người ta thở tí đi, bắt bẻ hoài. Chuyện chị sao, kể nghe coi có giúp chi được hôn ?
Chị thở dài :
-         Chắc chị chết thật em ơi, anh của em muốn ly dị chị để theo một con ranh không biết tự trọng. Thích xen vào phá hạnh phúc người khác.
Tôi không phản ứng gì hết vì câu này ..hơi ..quen quen :
-         Ờ, rồi sao.
Nó cái gì cũng hơn chị, nghề nghiệp, tuổi tác, sắc đẹp và cả tiền bạc. Mất thật rồi em à.
Tôi vẫn thản nhiên :
-         Ờ, thế nó làm gì hơn chị ?
Chị cũng không rõ, chỉ nghe nó là làm gì cùng nghành với em đó. Chắc em biết nó.
Tôi đang vừa nhấp ly cà phê nghe tới ấy thì sặc vì cười :
-         Ê, chị có bị gì không vậy ? Nói lơ mơ thế sao em biết, cái gì phải rõ ràng chắc chắn nha, nói ẩu là coi chừng nó phang chị em mình một cái là ốm đòn cả lũ. Có chứng cứ gì không ? Em nhờ người điều tra cho, gì chứ chuyện đó em hô biến là “binh đoàn” của em đi mang tin tức về cho chị liền.
Bà chị trề môi “xì” một tiếng rõ dài : Xạo ke, con này dóc.
Tôi vênh mặt : Thì chị cứ thử nói rõ ra em xem nào. Nó làm gì chị mà chị lồng lộn lên thế. Có bắt tại trận không ? Hay lại nổi máu ghen “sảng” hả ? Cái tính chị em lạ gì nào.
Bà chị gãi đầu :  Chị không hiểu dạo này cứ hay bỏ bê mẹ con chị, suốt ngày cứ mạng miết, thơ thẩn với một con hồ ly. Chẳng biết nó bỏ bùa mê thuốc lú sao mà anh của em bán mạng theo nó có chết cho chị không. Nghe anh ấy nói nó hứa cho lung tung hết. Rồi mê tài sản của nó theo nó luôn rồi.
Tôi tròn mắt , sặc sụa : Hở, chị nói cái chi ? Nói lại nghe coi . Con này rõ là điên. Có thèm trai quá thì kiếm “đĩ đực” thiếu gì, lại đi tìm ông già xấu hoắc của chị. Chả ích lợi chi. Nếu là em , em thà chết sướng hơn đi với ông nhà chị. Mà cũng hú hồn cho em, chị thấy anh Tử Bạch của em không, ít ra cũng phải vậy chứ, đang hoàng, lịch sự, và đựoc cái quá ư là đẹp giai, mê tít đi được. hi hi
Bà chị hứ : Ờ, em thì ngon, thế mới xứng chứ. Thì nồi nào úp vun đó thôi.
Tôi cười nịnh : chị cũng thế, em đùa chứ hai người trứoc kia có khác gì một đôi long phụng đâu. Có lẽ cái gì cũng một thời chị nhỉ .
Chị buồn bã, trầm ngâm :
-         Ờ, chị không hiểu sao lại đến mức này. Có cách nào cứu vãn không em.
-         Hôm nào chị thấy có anh ở nhà, gọi em hỏi rõ ràng xem sao . Muốn gì em giải quyết luôn cho. Mà chị à, chắc có gì nhầm lẫn hay sao đó. Đến giờ em còn chưa hiểu ở anh có gì mà con hồ ly đó ưa chứ nhỉ ? Nếu nói yêu mấy bài thơ của anh hay mấy bài viết của anh ấy, thì em ói thật. Ai mà đi yêu vớ vẩn thế. Em chả bao giờ yêu trên thơ cả. Người thật việc thật còn chưa chắc ăn, huống chi ba cái ảo ảnh ấy.
 
Chị vẫn còn chưa chịu nguôi ngoi :
-         Nhưng…..sao lại về đòi bỏ chị.
Tôi ngồi động não : Thế nữa cơ, ông này ăn gan hùm mật gấu rồi à ? Thế thì chị thả ổng đi đi, em dám cá với chị ổng đi ngày trước ngày sau về quỳ xuống lạy chị tha thứ liền đó.
Chị bán tin bán nghi :
-         Ổng là “nguồn thu nhập” chính cho cả gia đình, ảnh đi rồi chị nuôi hai đứa sao được.
Tôi hỏi chị :
-         Chị cần nguồn thu nhập ổng, hay là chị cần ổng ? Nói thật em xem nào ?
-         Chị…chị….không rõ nữa….nhưng có lẽ chị cần cả hai…
Tôi gật đầu : Được rồi, để hôm nào em với chị rình ổng bắt tại trận xem thế nào. Em “oánh ghen” giùm chị ha. Không đẹp mắt không ăn tiền.
Chị nghe Tôi nói cảm thấy an tâm phần nào. Chiều nay hai chị em dẹp hết mọi chuyện qua một bên vào quán karaoke “rống” cho hả dạ. Đó là cách trút bực bội hữu hiệu nhất mà Tôi với chị hay làm. Thế là mất toi nữa ngày làm, đúng là lãng phí thời gian, cái điều mà Tôi ghét nhất.
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9