CHUYỆN ĐỜI HƯ THỰC - Truyện ngắn Lê Văn
levancon 03.02.2010 17:38:01 (permalink)
CHUYỆN ĐỜI HƯ THỰC

                                                                                 Truyện ngắn – Lê Văn 
  
     
NGÀY XÁCH CHIẾC BA LÔ TRỐNG RỖNG TRỞ VỀ, bố Minh nghĩ rồi đời mình sẽ vứt đi vì vết thương đã làm cho sức lực kiệt quệ. Ấy vậy mà ba năm sau, sức ông đã khá lên. Tuổi không còn trẻ, nhưng với cái máu con nhà lính, ông lại xông vào việc như ngày còn trai trẻ. Ông cưới vợ, rồi Minh chào đời như một món quà tặng của số phận dành cho một người lính sau chiến tranh.
      Nhập ngũ với ông có Hùng xóm bên. Họ vào một đơn vị huấn luyện rồi vào chiến trường cũng cùng đơn vị. Tình đồng hương, đồng đội đã gắn kết họ như ruột thịt. Ở chiến trường, cùng làng với nhau lại cùng đơn vị trong suốt bao nhiêu năm như ông và Hùng thật hiếm hoi.
      Ngày ở chiến trường, như để khẳng định thêm tình bạn ấy họ đã thề với nhau, nếu cả hai còn sống trở về họ vẫn mãi mãi bên nhau, và nếu có con cái hai nhà sẽ làm xui gia.
      Trong một trận đánh, cả hai cùng bị thương rồi cùng xuất ngũ khi cuộc chiến cũng sắp đến hồi kết. Hai người lính cùng ra đi và cùng trở về, nhưng cuộc đời sau cuộc chiến của họ lại chẳng giống nhau. Hoa ra đời cũng là quà tặng vô giá cho một thương binh nặng như ông Hùng. Nhưng cuộc sống nhà ông ngày một bấn túng hơn. Tuồng như trời ăn ở chẳng cân, bắt tội ông. Ông chẳng phụ giúp được gì cho mẹ con Hoa trong chuyện đồng áng. Với mấy trăm ngàn phụ cấp thương binh, không đủ  trang trải cho Hoa ăn học. Mẹ Hoa cũng là một cựu thanh niên xung phong. Sức bà đã yếu đi quá nhiều sau khi chiến tranh kết thúc. Trong cảnh khốn khó của gia đình, Hoa vẫn lớn lên và xinh đẹp như một đoá hoa rừng. Trời phú cho Hoa sắc đẹp, số phận phú cho hoa trí thông minh. Hết cấp 3, Hoa thi đậu đại học, nhưng với hoàn cảnh bố mẹ như vậy, Hoa không thể bỏ mà đi xa. Hoa vào học trường Cao đẳng sư phạm của tỉnh, rồi được về dạy trường làng. Với gia đình ông Hùng, vậy là mãn nguyện lắm rồi.
      Lại nói chuyện bố Minh. Ông tham gia công tác ở xã. Cái tính nhanh nhẹn, hoạt bát, ăn nói lưu loát đã giúp ông tiến thân vững vàng so với bạn bè cùng trang lứa. Khởi đầu là Bí thư Đoàn, rồi lên Phó bí thư Đảng. Và bây giờ ông là một chủ tịch phường, xứng tầm với các phường lớn của thành phố. Cái thị xã nghèo của ông lên thành phố, xã của ông cũng lên phường. Một phường ven đô như phường ông, vị thế còn hơn cả nội thành. Đất đai vùng ngoại ô đã  trở thành miếng bánh béo bở của ông. Đất trở thành quà tặng của ông với quan chức hàng tỉnh. Đất trở thành quà ban phát của ông với con cháu họ hàng. Đất trở thành mối liên kết của ông với ông giám đốc xí nghiệp này, với bà chủ tịch hội đồng quản trị kia. Riêng ông, chẳng ai biết ông có mấy miếng, nhưng nhìn vào cơ ngơi nhà ông, người lạ ai dám bảo đấy là nhà một chủ tịch phường.
      Minh là con một. Anh được ăn học tử tế và bây giờ là giám đốc một xí nghiệp nhỏ của tỉnh. Ngày còn học phổ thông, Minh và Hoa chung trường. Tình bạn rồi tình yêu đến với họ thật tự nhiên. Minh yêu Hoa vì cái đẹp đằm thắm, chân chất không vướng chút bụi trần nơi đô thị. Hoa yêu cái mạnh mẽ, lẫn chút ngang tàng của Minh. Họ yêu nhau đã mấy năm nay, ấy vậy mà vẫn chưa thành đôi.
      Chuyện đời muôn nẻo. Ngày ở chiến trường chỉ có một con đường là tiến lên phía trước, nếu không chẳng có đường nào khác để khẳng định mình. Lời thề của hai người lính, sau chiến tranh rồi cũng mong manh, chẳng bền chặt như sợi dây định kiến. Thương con, ông Hùng không đành cản ngăn mối quan hệ của Hoa và Minh, nhưng khuyên: “Người ta giàu có, không được đâu con ơi”. Hồi còn học phổ thông, thi thoảng Minh vẫn nghe bố kể chuyện chiến trường, chuyện tình bạn của ông với bác Hùng. Ấy vậy mà lâu lắm rồi, hình như những chuyện như thế bố đã lãng quên. Nhắc đến chuyện lời thề ngày xưa, bố Minh mắng át đi:
      - Hơn ba lăm năm rồi, nhắc lại làm gì. Một lời thề, khi mà biết đâu ngày mai mình còn sống hay chết, giờ còn nghĩa gì đâu.
      Mặc cho sự cản ngăn của bố, Minh đã công khai tình yêu với Hoa. Minh mua tặng Hoa chiếc nhẫn như để khẳng định tình yêu của mình. Trên chiếc ghế đá ven bờ hồ trước cửa nhà Hoa, anh trao chiếc nhẫn và khẽ khàng:
      - Anh mua hai chiếc, tặng em một chiếc. Mãi mãi hai chiếc nhẫn sẽ không rời hai đứa. Ai không đeo nó là người đó bội tình.
      Hoa xúc động, gục vào vai Minh:
      - Không có nhẫn thì mãi mãi em vẫn ở bên anh. Hãy tin em!
      Hai chiếc nhẫn như một lời khẳng định tình yêu của họ, như lời tuyên chiến với định kiến của hai ông bố.
 
***
      Vẫn là chiếc ghế đá quen thuộc với Minh và Hoa hai năm nay. Gió thu man mác, dịu nhẹ. Minh cầm bàn tay thon nhỏ của Hoa. Anh cảm thấy buốt lạnh khi không còn chiếc nhẫn trên tay Hoa:
      - Chiếc nhẫn đâu rồi em?
      Dẫu Hoa giải thích thế nào Minh vẫn không tin. Trước sau Minh vẫn cho rằng Hoa đã phản bội anh. Anh nghĩ, với một người xinh đẹp như Hoa thiếu gì chàng trai theo đuổi. Bố anh ngăn cấm vậy, Hoa không đeo chiếc nhẫn cũng phải thôi. Hoa thiếu gì lí do để biện minh. Cổ họng Minh ứ nghẹn. Hoa như muốn sụp xuống cầu xin Minh hãy tin lời Hoa nói, ấy vậy mà trong Minh mọi thứ như đã sụp đổ. Lời thề, lòng tin, tình yêu…tất cả chỉ là giả dối.
      Đêm hôm sau, Minh lặng lẽ ra ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc. Nhưng rồi anh không chịu nổi cảnh lạnh lẽo, thiếu vắng. Minh phốc lên xe, anh rú ga chạy như điên loạn về phía Nam thành phố. Ánh đèn đường loang loáng đang chém vào nỗi đâu. Ghé vào một quán cóc ven đường. Một mình, một chai, Minh uống như chưa bao giờ được uống, muốn lấy rượu để làm trôi đi hình ảnh Hoa. Ngật ngà trên con ngựa sắt, Minh lại lao đến nơi có khách sạn mà bạn bè vẫn thường rủ rê anh tới những khi buồn.
      Nhận chìa khoá phòng, anh lảo đảo mở cửa rồi đánh vật xuống chiếc giường phủ ga trắng muốt. Cửa không khoá, một tiếng gõ nhẹ nhàng. Trong bóng tối mờ ảo, một cô gái đã đến ngồi cạnh anh. Thoảng nhẹ hương nước hoa ấm áp. Cô gái hỏi trong vẻ mệt mỏi:
     - Qua đêm chứ anh? Em đang buồn, chẳng "chém" anh đâu.
      Đầu óc Minh âm u. Chiếc bóng đèn ngủ trên tường cứ nhảy múa, xoay tít. Anh ơ hờ trở lời cô gái:
      - Tuỳ em.
     Trước mắt Minh, như có hình ảnh Hoa đang nhảy múa. Minh nắm bàn tay thon nhỏ của cô gái, kéo cô nằm xuống. Trên bàn tay ấy không có chiếc nhẫn, Minh buông ra.
      - Vì sao xinh đẹp như em, lại đi làm nghề này?
      - Nói anh cũng chẳng tin. Anh xem, ở cái vùng chó ăn đá, gà ăn sỏi như quê em làm gì để kiếm ra tiền. Bọn bạn em đứa vào Sài Gòn, đưa lên Tây Nguyên. Còn em, chỉ có hai mẹ con. Với lại mẹ em đang bệnh nặng. Em chỉ lên đây một tháng vài ba lần thôi.
      Khi mà chiếc đèn ngủ vẫn đang xoay tròn, trong đầu Minh vẫn như có ai đó đang gõ đập. Tiếng nỉ non của cô gái anh nghe câu được câu chăng. Rượu có khi làm cho người này mạnh mẽ hơn, nhưng với người khác lại rơi vào cảnh bải hoải, ơ hờ. Minh đang ở vào loại thứ hai. Muốn tìm một thú vui mới, ấy vậy mà anh không sao gạt Hoa ra khỏi đầu. Bên tai, tiếng cô gái vẫn thảng thốt:
      - Tối nay em nhận được tin mẹ lại đau nặng. Đang đêm em chưa về được. Buồn và lo quá, không muốn tiếp khách. Muốn có ai đó để giải bày.
      Ai mà tin cô nói. Minh nghĩ vậy. Cô nào đi khách mà chẳng có cho mình một lí do nghe mà cám cảnh. Thôi kệ, dẫu sao bên mình vẫn đang có một người tâm sự để một người nghe. Đúng hay sai, thực hay hư Minh chẳng quan tâm.
      Dưới đường phố tiếng xe cộ đã ồn ả. Ánh đèn đường chiếu qua khe cửa sổ không còn. Minh mở mắt trong sự chếnh choáng, mệt mỏi. Anh choàng tay sang bên phải, rồi bên trái. Trống không. Như sực tỉnh điều gì đó, anh vớ chiếc quần treo bên tường, lần tìm. Ví vẫn còn, tiền vẫn nguyên. Đầu giường, cạnh  gối có một chiếc mùi xoa gói bên trong chiếc kẹp tóc khắc chữ Thuỳ. Chẳng biết cô gái bỏ quên hay cố tình để lại. Như một bóng ma, cô gái đã biến mất.
 
***
 
      Cuộc chiến tranh lạnh giữa Minh và Hoa vẫn chưa kết thúc. Minh không thể tin lời giải thích của Hoa. Hoa  vẫn mặc cảm vào lòng tin của Minh. Đã hơn tháng rồi, Minh sống trong sự giày vò của niềm tin.
      Những ngày buồn bã, chán nản đang đi qua cuộc sống của anh. Minh lại đến khách sạn quen thuộc. Anh đến để hi vọng gặp lại người con gái đã qua đêm với anh một tháng trước đó. Cô gái đã về quê và không quay trở lại, theo lời kể của các bạn cô. Minh không nhận chìa khoá phòng, anh quay xe, rú ga chạy vút về thị trấn nhỏ phía nam. Anh đảo qua một lượt cái thị trấn nhỏ như lòng bàn tay. Trong một con hẻm, chiếc biển quảng cáo "Café Hoàng Thuỳ" đang sáng đèn. Gọi một li nâu, ngồi vào chiếc bàn trong một góc khuất, Minh lướt qua một lượt. Quán café nhỏ nhưng bài trí đẹp mắt, ấm áp. Hình như quán vừa khai trương. Lẵng hoa chúc mừng ở góc quán còn tươi. Minh đang cố lục lọi trong trí nhớ. Trong ánh sáng nhẹ từ chiếc quầy nhỏ của quán, cô chủ trong bộ đồ màu xanh nhạt, nét mặt đượm buồn. Nhìn kĩ hơn, Minh thấy trên tà áo cô một tấm băng tang nhỏ hình chữ nhật. Cô chủ quán vừa pha café vừa gọi với ra phía sau:
      - Anh Hoàng ơi, mang hộ em bình nước!
      Đúng là người mà Minh đã cất công đi tìm. Những lời tâm sự hai tháng trước mà Minh đã nghe, tưởng chỉ là lời ru như gió thoảng. Li café như đắng hơn, Minh chẳng muốn uống thêm. Anh rút túi, lấy chiếc khăn gói phía trong chiếc cặp tóc, cùng đặt lên bàn tờ một trăm rồi lẳng lặng ra xe, lại lao vút đi.
      Về đâu, chẳng về đâu khác ngoài chiếc ghế đá quen thuộc. Căn phòng Hoa đèn vẫn đỏ. Một bóng người nhỏ nhắn đi vào. Cánh cửa mở, rồi lại khép hờ. Không ngăn nổi sự tò mò, Minh nhẹ nhàng lén vào nép sát bên hàng rào dâm bụt trước cửa nhà. Anh nghe rõ tiếng hai người từ phòng Hoa:
      - Em đến để cảm ơn cô đã cứu em. Nếu không có cô đưa chiếc nhẫn cho ông ấy để thay chiếc kính xe em đã bẻ gãy, chắc giờ này em đang ở trong tù.
      - Hai tháng nay em đi đâu?
      - Em đi… Em đến trả cô chiếc nhẫn.
      - Em lại đi ăn cắp để có tiền chuộc nhẫn phải không?
      - Không, không phải tiền ăn cắp. Cô hãy tin em đi, rồi em sẽ trả lời cô sau.
      - Thôi được rồi, cô tin em. Về đi, ngày mai em phải tiếp tục đi học, cô sẽ bảo lãnh cho em.
      Chuyện chỉ có vậy, Minh đã nghe Hoa kể hôm xảy ra sự cố hai tháng trước nhưng anh không tin. Lúc ấy chẳng có gì, chẳng có ai làm chứng cho điều Hoa nói. Cậu bé đi rồi, Minh định sẽ vào nhà, nhưng anh không dám.
       Mặt hồ vẫn loang loáng ánh đèn. Gió thu vẫn mơn man, ngát hương như tóc người con gái. Minh ngồi đấy như một cái bóng. Trong đầu anh ngổn ngang trăm mối tơ vò. Chuyện đời hư thực cứ trộn lẫn, hai tháng qua anh không sao nhận biết được.
       Trên chiếc ghế đá giờ này không có Hoa nhưng Minh đã thấy ấm áp hơn.


                                                                                                                 Tháng 2/2009
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2010 21:38:17 bởi levancon >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9