Trời Cali mấy hôm nay mưa giăng đầu núi, buổi sáng sương mù mịt mờ, đứng trong nhà nhìn qua cửa sổ chợt thấy lòng nhẹ như tơ trời.
Đọc thư của V. thấy thương. Bao nhiêu cuộc tình, ảo cũng như thật, đã qua, đã quay lưng, mà tưởng như là vẫn còn đâu đó, vẫn nhớ thương mà không biết nhớ thương ai! V. nói là tại khờ nhưng có lẽ lãng mạn thì đúng hơn vì mỗi lần nhìn lá rụng, nhìn mưa rơi, nhìn nắng đổ, tự nhiên trong lòng V. lại thấy bâng khuâng, sôn sao muốn đọc một câu chuyện tình đầm ấm, viết vài câu thơ nhẹ nhàng, hoặc là nghe một bài hát trữ tình thiết tha.
Muốn nói với V. là khi biết mình khờ thì là lúc mình không còn khờ nữa, và bây giờ đâu còn là cô bé 17 tuổi năm nào. Hơn mười năm đã qua, đã trưởng thành, đã có một đời sống riêng. Mừng là V. đã hiểu, kỷ niệm là để nhớ để quên, để làm hành trang và kinh nghiệm vào đời, không để chuyện ngày xưa trói buộc bước chân, dù chỉ là những bước chân lang thang trong cuộc đời.
Ước gì M. cũng coi đời nhẹ như V., không còn đau buồn về những chuyện tình cũ, thôi oán trách những người mình đã từng yêu thương, nhất là khi người ta vẫn còn tình cảm với mình, và mình là người đã quay lưng bỏ đi. Chỉ một tháng hay một năm chuyện cũ nào rồi cũng sẽ phôi pha. Mong là M. có những ngày an vui với gia đinh.
Mùa đông sắp chấm rứt, mùa xuân sẽ trở về cho “hoa cười cùng tia nắng vàng son”, nghe “Hoa Xuân” của P.D. cho lòng nhẹ nhàng, để yêu người, yêu đời và thiết tha với những gì mình có được ngày hôm nay.