em là gì trong mắt anh?
angelpttl 04.02.2010 23:55:11 (permalink)
.....Tôi, đã bao lần tự hỏi tôi là gì trong mắt anh, với anh thì tôi đứng ở vị trí nào đây..........?

Tôi yêu anh, và, trong một giây phút nào đó, tôi nghe được một câu nói có vẻ là thất thần từ anh.

"anh yêu em...hãy tin anh yêu em...."

Hay là tôi đang mơ...tôi cũng chả hiểu tôi mơ hay mắt tôi bị mờ, hay tôi đang bị trêu đùa bởi chính sự hoang tưởng của tôi vậy...làm sao tôi có thể quên dù đó chỉ là một câu nói bộc phát trong thoáng qua của anh...rồi anh cũng quên, cái quên của một con người mà bên trong là một nỗi phức tạp chiếm hết tâm hồn anh...cuộc đời tôi vui có buồn có, bao lần bị người khác xúc phạm tôi đều có thể trả đũa một cách đầy trẻ con như sos họ chẳng hạn...

....thế nhưng ngày tôi phát hiện bị người tôi yêu thương phũ phàng ban cho một câu nói đơn giản như "đang giỡn", tôi lại không thể làm bất cứ sự trả đũa nào ngoài im lặng và..khóc...

   Sự hung dữ của tôi đâu rồi, phải chăng nó đã bị sự yếu đuối của tôi chiến thắng tất cả, và để bây giờ thì tôi tự hỏi...'sự thật thì tôi là ai...là người như thế nào...và là cái gì trong mắt anh...'

...................chúng tôi không có một cái mở đầu và cũng không hề có một sự kết thúc rõ ràng...

......................Tôi xóa hết những tin nhắn của anh, thế nhưng dường như mỗi chữ ấy đã ăn sâu vào đầu tôi, từng chữ từng chữ một...tôi không biết do trí nhớ tôi quá tốt hay tôi đang cố tình không delete nó ra khỏi đầu tôi nữa, chỉ biết một điều, rằng tôi không thể quên...tính tới thời điểm này là tôi chưa thể quên...

...............Thế rồi tôi và anh, tình cờ gặp nhau....tôi có nhiều cảm xúc kì lạ...hơi hơi xa, hơi hơi gần...thầm nghĩ "chúng tôi còn được một chút duyên phận...cái nhìn ấy của anh, vẫn là cái nhìn ấy, nhưng bây giờ nó có thêm được một nụ cười lạc quan từ cuộc sống...

Tôi vui hơn một chút, buồn hơn một chút...cái cảm giác đan xen đó đôi lúc khiến tôi không xác định được tôi...có còn chút gì đó với anh không, hay là tôi đang thương hại, đang đồng cảm cho anh...

           Mối quan hệ giữa chúng tôi đôi khi thật kì lạ, chúng tôi là bạn. Ừ có thể nói là bạn sau khi tôi trưỡng thành hơn từ cuộc sống và nhìn nhận mọi thứ dưới góc độ khách quan của nó...Đôi khi tôi cảm giác hai chúng tôi còn một chút gì đó luyến tiếc, nhưng có lẽ đó chỉ là cảm nhận một phía từ tôi thôi...

Tôi chưa từng nói với anh một câu "e yêu a", vì có lẽ tôi chưa kịp nói thì mọi thứ trong tôi đã đổ nát như một đống gạch vụn...
........Những lần anh nói với tôi tâm sự của anh là không nhiều...nhưng trong mỗi lần ấy tôi được nghe một giọng nói rất thật, thật đến nỗi hầu như lần nào tôi cũng bật khóc sau khi còn lại một mình mình trong căn phòng tối...

                    Tôi từng hỏi tình cảm của tôi đối với anh là ra sao, là như thế nào, tôi biết tôi đã đánh mất rất nhiều thứ, trong đó nhiều nhất là những sự nuối tiếc ở chính bản thân tôi khi chưa đủ can đảm để nói với anh một câu chân thật xuất phát từ lòng mình, rằng, tôi mong có được nhiều hơn những gì sau cơn bông đùa nghịch ngợm giữa hai đứa...

     Một ngày, tôi phát hiện...tôi chẳng là gì cả với anh...
Anh trốn tránh tôi, ít nói chuyện với tôi, cố tình lẫn tránh những câu hỏi từ tận đáy lòng tôi và lại bông đùa với tôi kiểu như thế...nhưng thật sự tôi có cần nụ cười từ những sự trêu chọc của anh bao giờ...

   Anh quan tâm bạn bè, anh chia sẻ với họ mọi thứ, còn tôi, không bao giờ, chưa bao giờ tôi có cảm giác anh hiểu tôi, chưa bao giờ anh quan tâm tôi như những người bạn dù rất tầm thường của anh...dù một lời chúc mừng cho tôi vào ngày sinh nhật mà anh cũng quên, vì có đáng gì đâu với anh...

    "Trong mắt anh thì em là cái gì..em có phải mạnh mẽ đâu, có phải bờ vai của anh đâu, có phải là con người máu lạnh đâu mà lại không biết buồn không biết đau khi bị anh hờ hững như thế đâu..."

tôi chỉ biết cười với anh, chỉ biết vui khi anh bước vào một môi trường khác mà nó giúp anh trãi lòng mình ra hơn...và có lẽ nụ cười của anh bi giờ thì nhiều hơn là những giọt nước mắt...còn tôi thì ngược lại...

    Tôi quá ngốc chăng? hay tôi chưa đủ sức hiểu anh, hoặc là anh không đáng để tôi buồn, tôi vẫn không biết gì cả...

    Dù tôi là gì đi chăng nữa, thì tốt nhất, và, tôi đã lựa chọn con đường riêng của tôi, ra đi và biến khỏi mắt anh...một chút tiếc nuối và lén liếc nhìn lại về nơi xa xăm..nhưng vẫn bước đi lặng lẽ...tạm biệt anh...đây là lần thứ hai tôi nói hay là lần thứ ba tôi cũng không nhớ..tôi quá nhu nhược, quá yếu mềm. Bao lần tôi tự nhủ hãy tha thứ cho mình, hãy cho mình một lối thoát để quên đi tất cả...À, mà có phải là tất cả không đây, vì đã có với nhau được giây phút nào đâu mà gọi là quên, cò gì mà quên chứ đúng không...có được bao giờ đâu mà lại là bảo mất nó chứ...

   Tôi mang hành lí ra đi, đi thật xa anh, xa những nơi mà tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ quay trở lại lần thứ hai...và lần này tôi thật sự quyết tâm đi, dù biết rằng tôi lại vẫn sẽ quan tâm anh thầm lặng...bằng một cách nào đó...và đứng bên cạnh cuộc đời anh để chỉ nhìn anh vượt qua mọi nỗi đau, và, cầu mong cho anh hạnh phúc...

   "Anh có buồn khi vắng em..."

   Chắc là không đâu. với anh, tôi không phải một người bạn, cũng chẳng phải là người yêu, chỉ là một người, à không, chỉ là một cái giỏ để đôi lúc anh trút nỗi buồn vào đấy, hay là một niềm vui khi anh được bao người con gái yêu thương, trong đó có cả tôi...nực cười quá!

    Ngày tôi đi anh cũng không biết, và anh cũng không hề tìm tôi...có lẽ...

    Tôi chợt nghĩ tới những câu chuyện cổ tích đầy mơ mộng, những cô gái xấu xí được những chàng trai đẹp và giàu, không biết vì lí do nào đó, khùng lên và nói yêu...thế nhưng cái khùng đó lại là cái khùng suốt đời của họ...

"Anh đã có tất cả, mọi thứ hình thức bên ngoài anh đều có, và anh nghĩ anh không cần hình thức nữa, vì nó không phải là thứ quan trọng nhất cuộc đời anh, vì anh biết rằng...anh chỉ thiếu duy nhất một thứ, đó là tình thương, là trái tim chân thành và như ngọc ngà của em...là em. Anh chỉ thiếu em, thứ quan trọng nhất mà anh may mắn bắt gặp.."

   Tôi chợt thấy một hạnh phúc lóe lên, ừ, tôi hạnh phúc thay cho người khác...và mỉm cười cho tình yêu không nở hoa của mình...hiểu rằng, chuyện của tôi không phải là một câu chuyện cổ tích...
.......................................
 Một năm trôi qua, tôi vẫn sống ở đây, xa anh đến hơn nửa vòng trái đất...không biết đây có phải là khoảng cách thật sự hay không...vì đôi lúc tôi thấy mình rất gần anh, nhưng chưa bao giờ chúng tôi nhìn thấy nhau, có chăng trong sự nhìn thấy đó thì cũng chỉ là...tôi nhìn anh..

     Tôi đã đi khỏi anh, biến mất khỏi cuộc đời anh như một kí ức không tên...anh nhớ hay anh quên...không biết nhưg dù sao thì đó cũg là kỉ niệm...

     Kịch bản của cuộc đời tôi...không hoa mĩ, không cầu kì, không được mấy thứ gọi là yêu thương, nó chỉ là một thứ quá tầm thường trong cuộc sống cứ trôi những nhịp điệu riêng của nó. Tôi được sinh ra và lớn lên, và cảm nhận đau khổ như một cách đánh giá sự trưỡng thành thật sự của tôi...và tôi biết tôi vẫn còn trẻ con và mơ mộng...

   Lần đầu tiên chúng tôi xa nhau, tôi nghĩ chưa kịp trao cho anh quyển nhật kí của tôi tức là vẫn chưa chấm dứt được, và sự thật là như thế...chúng tôi lại tìm gặp nhau giữa dòng chãy của số phận và rôi cũng chưa trao nó cho anh...

   Lần này, khi chúng tôi thật sự như thế, tôi vẫn giữ nó, mang nó theo tôi trong hành lí, đôi khi ghét nó đến mức mún xé toan nó ra thành từng mảnh vụn, nhưng tôi biết rằng nó luôn luôn là một báu vật của cuộc đời tôi...Xin giữ nó cho riêng tôi...dù rằng tôi không trao nó cho anh nhưng tôi biết chúng tôi đã có một khoảng cách từ lúc đầu quen nhau...nó là của riêng tôi, không phải của anh dù những dòng tôi viết chưa bao giờ vắng sự có mặt của anh...Tôi biết một điều thực tế, tôi không cần sự thương hại...nên tôi cũng không cần đưa cho ai biết suy nghĩ của tôi...thế đấy...

 "có lẽ tình yêu đến mau thì khi đi cũng vội vàng như lúc nó đến. Tình yêu cần có sự dung hòa giữa xúc cảm và sự lạnh lùng, giữa khỏang cách gần và xa, giữa nhớ nhung và hơn giận, giữa bồng bột và lí trí, giữa hạnh phúc và khổ đau, giữa cười và khóc...Khi vui thì bay tít lên trời cao, khi buồn thì chím sâu xuống địa ngục. Có lúc nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên đời, có lúc lại tưởng chừng như mình là đứa bất hạnh không ai bằng...có lúc là niềm tin, có khi là thất vọng...Cuộc đời con người có quá nhiều sai lầm, chỉ tiếc một điều là những sai lầm ấy đến khi nhận ra được thì cũng quá muộn..."
   ............................................
Cô gái ấy vẫn lặng lẽ bước đi trên một đất nước khác hoàn toàn xa lạ...đôi mắt có khi nhìn về nơi ai đó đang đứng để từ khóe mắt lại ướt đẫm...kĩ niệm ơi kĩ niệm...một thời yêu thương giờ đây được khoác lên màu áo nhuốm sự lạnh lùng của băng tuyết mùa đông...
Tuyết vẫn cứ rơi, những hạt tuyết ấy vô tình quá, không hiểu được những gì mà người đi lang thang giữa một màu trắng xoá vương vấn...nó vẫn rơi, và cứ thế...từng hạt thấm vào da thịt cô gái...
........nghe đâu đó văng vẳng một âm điệu não nề của giai điệu bài giao hưởng  Romio and Juliet...
     
Trang nhà: http://vn.myblog.yahoo.com/dreamlink1990


#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9