Cà phê sáng
Làn khói trắng mang niềm tâm sự đắng.
Điếu thuốc tàn nhưng lòng vẫn hoang mang.
Và cà phê vẫn thơm như thế
Từng giọt rơi, lắng đọng những chơi vơi
Ngày tháng dài lặng nghe đời uể oải
Có yêu thương và cũng có chán chường
Chỉ biết nhìn rồi cúi đầu câm nín
Giả một nụ cười nhưng lòng vẫn không tươi.
Ta muốn thét giữa trời đông giá rét.
Ta muốn làm loài thú dữ tham lam
Ta muốn nhìn đời không cần toan tính
Ta muốn cười vào mặt lũ đười ươi.
Cuộc đời này đã cho ta nhìn thấy
Những điêu ngoa nằm dưới vẻ chan hòa
Những con dao đẫm máu chưa kịp ráo
Đâm chết người mà mồm vẫn cười tươi.
Ta phải sống, ngẩng cao đầu để sống.
Chân dẫm tan những dối trá khoe khoang
Miệng cười to cho điếc lũ tàn tro
Đưa ngón giữa trước cay đắng lọc lừa.
Hoàng Khôi - 12/9/09 - California