Bí mật của May Mắn-Alex Rovia & FernandoTrias de Bes
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 21 bài trong đề mục
SBC 30.06.2005 03:01:13 (permalink)
1- CUỘC GẶP GỠ KỲ LẠ SAU BAO NĂM THÁNG

Đó là một buổi chiều mùa xuân đẹp trời tại côngvieen của trung tâm.Khi ấy,Max-một người nổi tiếng được hầu hết mọi người trong vùng biết đến như một biểu tượng thành đạt trong kinh doanh và cuộc sống-đang ngồi trên chiếc ghế băng ghế dài,vô tư ngắm nhìn dòng người tnar bộ quanh những lối đi rợp bóng mát trong công viên.Đôi mắt sáng và đôn hậu của ông biểu lộ sự lắng đọng của một người trải nghiệm và ánh lên cái nhìn của một tâm hồn rất trẻ trung.TIếng cười thơ ngây của những đứa trẻ đang đùa nghịc gần đó làm cho ông như muốn quay trở lại thời niên thiếu của mình.Ông ngước nhìn những nhánh đu đưa trong cơn gió thoảng nhẹ của buổi ban chiều cùng những tia nắng lung linh trên thảm cỏ xanh mượt phủ đầy những cây cỏ bốn lá mềm mại như nhung trải rộng dưới chân,chưa bao giờ ông thấy lòng mình lại bình yên đến thế.Một buổi chiều đẹp như muôn thưở!

Đột nhiên,từ đau đi đến một ông già dángver mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Max.Ông ấy là Jim-cũng khoảng tuổi Max-cái tuổi sáu mươi nhưng lại có khuôn mặt trông thật khắc khổ bởi những năm tháng dãi dầu nắng mưa in đậm trên mái tóc đã bạc quá nửa,thế nhưng trong dáng đi của ông vẫn toát lên một tư thế kiêu hãnh và đầy tự trọng.Ông đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng thăng trầm của cuộc đời,đặc biệt ba mươi năm gần đây là thời gian khó khăn hơn bao giờ hết.Đã lâu lắm rồi ông không biết thế nào là mùi vị của niềm vui,thành công hay hạnh phúc.

KHi đưa ánh mắt nhìn sang phía người đối diện cả hai chợt thấy có điều gì dường như quen lắm,gợi nên từ rất xa xăm nhưng cũng thật gần gũi.
-Anh là Max phải không?-Ông già lên tiếng hỏi:
-Còn anh có phải là Jim không?-Max nhìn thật lâu và hỏi nhỏ với giọng ngạc nhiên khôn xiết.
-Ôi! Bao nhiêu năm đã trôi qua!-Ông lão tên Jim thốt lên.
-KHông thể nào như thế được! Thật không thể tin nổi!-Max nghẹn lời.
Họ đứng dậy ôm chầm lấy nhau.

Max và Jim từng là đôi bạn rất thân từ hồi họ còn sống ở khu phố nghèo.Ngày ấy,lúc nào người ta cũng thấy hai thằng bé gầy nhom quấn quýt đùa giỡn bên nhau.Chúng chia cho nhau từng hòn bi,miếng bánh và lũ trẻ trong khu phố chẳng thể nào dễ dàng bắt nạt được chúng vì bất cứ ai "đụng"tới đưa này là đứa kia sống chết xông ra bảo vệ bạn hết mình.Tuổi thơ nhọc nhằn,vất vả nhưng ấm áp tình bạn giữa hai người bạn nhỏ đọt ngột bị gián đoạn khi cả hai vừa bước qua tuổi thứ mười.
-Tôi đã nhận ra ngay đôi mắt xanh của cậu,Jim ạ-Max xúc động
-Còntooi thì không thể nào lầm vào đau được cái nhìn thẳng thắn và chân thành của cậu...từ cách đây năm mươi năm vẫn không thay đổi chút nào.Tôi vẫn nhớ cậu,dù ngần ấy thời gian đã qua...-Jim nói giọng run run.

sau khi bồi hồi nhớ lại và cùng nhau hàn huyên những kỉ niệm thời thơ ấu được một hồi lâu,Max nói:
-Anh bạn cũ thân mến,giờ cậu hãy kể cho tôi nghe tình cảnh cậu bây giờ đi...Tôi nhận thấy trong mắt cậu phảng phất một nỗi buồn lớn lắm.
Jim thở dài:
-Cuộc đời tôi là một chuỗi dài những thất bại liên tiếp.
-Chuyện là như thế nào?
-Chắc là cậu còn nhớ cái ngày mà gia đình tôi dọn đi lúc chúng ta lên mười.Tôi đã ra đi và không bao giờ trở lại.Chắc cậu không biết lý do tại sao phải không?Lúc đó,một người chú của cha tôi vừa mới qua đời nhưng ông ấy lại không có con cái gì cả.Thế là cha tôi được thừa hưởng toàn bộ gia tài của ông chú để lại.CHa mẹ tôi không muốn để mọi người biết chuyện nên đã đổi nhà,đổi xe,đỏi cả hàng xóm lẫn bạn bè và chúng ta cũng mất liên lạc từ ngày đó.
-THì ra chuyện là như vậy.Tôi cứ thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy đến với cậu.Chắc là món tiền thừa kế đó lớn lắm phải không?
-Đó là cả một gia tài khổng lồ.NGoài tiền bạc,gia đình tôi còn được thừa hưởng một nhà máy dệt lớn đang rất ăn nên làm ra.Với tài năng củaminhf,cha tôi ngày càng khuếch trương nhà máy đó lên.Khi cha tôi mất đi,tôithay ông quản lýnos.NHưng thật xui xẻo.Mọi việc cứ ngày càng tệ đi cho đén ngày hôm nay.
-Thế chính xác chuyện gì đã xảy ra với cậu nào?
-Trong một thời gian dài quản lý công ty,tôi đã không thực hiện bất kỳ sự thay đổi nào vì mọi việc dường như diễn ra rất xuôi chèo mát mái.Nhưng sau đó các đối thủ cạnh tranh xuất hiện ngày càng nhiều và thế là lượng sản phẩm bán ra của công ty tôi bắt đầu sụt giảm.Lúc đó sản phẩm của tôi vẫn là loại tốt nhất,nên tôi nghĩ khách hàng sẽ hiểu rằng mạc dù hàng của những hãng khác rẻ hơn nhưng chất lượng thì không thể nào bằng công ty tôi được.NHưng khách hàng có biết gì về các loại vải tốt hay xấu đâu.Họ cứ chuộng loại vải vừa rẻ vừa hợp thời trang hơn.

Jim ngừng lại hít một hơi dài.Thật không dễ dàng gì cho ông khi phải một lần nữa nhớ lại tất cả những chuyện này.Còn Max thì vẫn im lặng.Ông không biếtphair nói gì để chia sẻ với người bạn thiếu thời trước tình cảnh này.Jim tiếp tục kể:
-Lợi nhuận đi xuống trầm trọng nhưng nhà máy vẫn tiếp tục hoạt động.Tôi cố gắng đơn giản hóa bọ máy hoạt động,thu nhỏ quy mô làm ăn,cắt giảm chi phí đến tối đa,thế nhưng càng ngày doanh thu của công ty lại càng giảm sút.Tôi cũng đã xem đến việc tạo ra một sản phẩm mới nhưng chẳng có nhà đầu tư nào chịu bỏ tiền vốn ra cả.Tôi không có nhiều sự lựa chọn lúc đó.Tôi đã nghí đến việc mở một dãy cửa hàng của riêng mình và đã bỏ công nghiên cứu về việc này mất gần một năm.Nhưng cuối cùng khi tôi đã có thể thực hiện được ý tưởng này thì lại không còn đủ tiền nữa.Thế là tôi vỡ nợ.Toi buộc lòng phải bán nhà máy,đất đai,nhà cửa...tất cả tài sản của mình.Tôi đac có tất cả,có những gì mà mình hằng mong muốn và cũng đã mất tất cả.Quả là may mắn không bao giờ ở bên tôi.
- Thế sau đó cậu đã làm gì?-Max hỏi.
- Tôi không còn biết phải làm gì nữa.Tất cả những người đã từng sát cánh bên tôi thời hoàng kim đều ngoảnh mặt lại.Ngay cả vợ tôi cũng bỏ mà tôi mà đi.Tôi làm hết việc này đến việc khác nhưng chẳng việc nào được lâu cả.Cuộc đời tôi xuống dốc đến độ đã có lúc tôi biết từng cơn đói là như thế nào.Mười lăm năm gần đây tôi đã phải cố gắng hết sức để có thể sống qua ngày.Tôi sống nhờ vào số tiền mọi người thưởng cho khi làm giúp họ những công việc lặt vặt.Và có lúc tôi đã phải nhận thức ăn thừa từ những người hàng xóm tốt bụng.Quả thậ cuộc đời đã không mang lại cho tôi nhiều may mắn,mà kết cục lại bất hạnh thế này đây.
Jim không muốn tiếp tục kể thêm về chuyện mình nữa nên quay sang hỏi Max:
-Thế còn cậu?Cuộc sống của câu như thế nào?Cậu có gặp nhiều may mắn không?
Max mỉm cười trả lời:
-Chắc cậu còn nhớ là nhà tôi rất nghèo,nghèo hơn cả nhà cậu khi chúng mình còn sống ở khu phố đó.Gia đình tôi mấy đời đều nghèo khó,rất nhiều đêm chúng tôii đã đi ngủ với cái bụng trống không,đói cồn cào.Cậu chắc còn nhớ mẹ cậu đã nhiều lần sẻ bớt thức ăn cho chúng tôi vì bà hiểu là cuộc sống của nhà tôi khó khăn như thế nào.Tôi nghĩ là cậu cũng biết tôi không đủ tiền để đi học.MƯời tuổi,tôi đã bắt đầu phải đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình,đúng ngay cái hồi mà nhà cậu biến mất một cách bí ẩn.
Max dừng lại,hồi tưởng một lúc rồi mới tiếp tục nói:
-Mới đầu tôi đi rửa xe.Sau đó tôi kiếm được chân xách hành lý ở một khách sạn lớn.Rồi tôi xin được làm bảo vệ ở một khách sạn hạng sang khác.Khi hai mươi tuổi,một cơ hội lớn đã đến với tôi.
Jim tò mò hỏi:
-Cơ hội gì thế?
-Tôi mua được một cửa hàng nhỏ sắp đóng cửa.Tôi đã dùng hết số tiền mình dành dụm được và chạy vạy đi vay khắp nơi mới mua được nó.Đó là một cửa hàng sản xuất túi da.Tôi đã từng nhìn hầu như tất cả các loại túi xách hồi còn làm ở các khách sạn sang trọng vì thế tôi biết người giàu thích những loại túi nào.Thế là tôi chỉ việc làm lại những kiểu túi mà tôi đã xách không biết bao nhiêu lần khi còn là một thằng bé khiêng đồ cho khách.

Max say sưa kể tiếp:
-Lúc đầu tôi phải vừa may vừa bán.Tôi làm việc hầu như không nghỉ,ngày cũng như đêm lẫn cuối tuần và ngày nghỉ.Năm đầu tiên công việc của tôi diễn ra khá suôn sẻ,vì thế tôi đầu tư nhiều hơn vào việc sản xuất túi xách với các nguyên liệu da thật và đã đi khắp nơi để tìm hiểu về cách làm ăn của những cửa hàng da khác.Tôi cần phải hiểu rõ hơn bất cứ ai khác về các loại túi da.Tôi đã học hỏi rất nhiều khi đi quan sát những cửa hàng khâcs.Hễ có dịp là tôi lại hỏi bất cứ người nào đang dùng giỏ xách da về những điểm họ thích cũng như không thích khi dùng nó.

Max bồi hồi nhớ lại những ngày xa xưa.Ông tiếp tục:
-Doanh thu cứ thế tăng lên dần lên.Trong mười năm liên tục,tôi luôn tái đầu tư những gì mình đã có được.Tôi cũng luôn tìm kiếm những cơ hội mới ở bất kỳ nơi nào có thể.Mỗi năm,tôi đều phải thay đổi những chiếc túi bán chạy nhất,tôi luôn chỉnh sửa lại kiểu dáng để làm cho chúng ngày càng hấp dẫn hơn.Tôi không bao giờ trì hoãn công việc của ngày hôm nay sang ngày hôm sau.Tôi luôn có trách nhiệm về tất cả những việc diễn ra quanh mình.Tôi có được cửa hàng thứ hai,thứ ba,rồi thứ tư,và cứ thế...Cho đến bây giờ,tôi đã có hơn 2000 công nhân làm việc cho 20 nhà máy của mình trên khắp thế giới.Và tôi cúng đã giúp đỡ chia sẻ với rất nhiều người còn khó khăn trong cuộc sống.Nói cho cùng thì mọi việc cũng đâu có dễ dàng gì.Tôi đã làm việc say mê với tất cả tâm huyết để có được ngày hôm nay và tôi tự hào với những gì mà mình đã đạt được.
Jim ngắt lời Max:
-Thấy chưa,cậu đã may mắn hơn tôi.Đời người chỉ là thế mà thôi.
Max nói to ngạc nhiên:
-Cậu nghĩ thế thật sao?Có thật cậu chỉ đơn giản nghĩ là tôi đã quá may mắn phải không?
Jim vội trả lời,giọng ôn hòa:
-Ồ.tôi không có ý làm cậu bực mình hay coi nhẹ những gì mà cậu đạt được.NHưng tôi không nghĩ sự thành công cỉa cậu chỉ hoàn toàn là nhờ vào bản thân cậu mà thôi.Số phận chỉ mỉm cười với những ai may mắn được nó chọn.Và nó đã mỉm cười với cậu chứ không phải là tôi.Đơn giản cỉ có thế mà thôi,có đúng vậy không?
Max im lặng,suy nghĩ một hòi lâu rồi lên tiếng:
-Cậu nghe này,tôi chẳng hưởng một gia tài nào cả,nhưng tôi đã được thừa hưởng một điều quý giá hơn từ ông nội của mình.Cậu có biết thế nào là sự may mắn thực sự và may mắn tình cờ hay không?
-Không-Jim trả lời nhưng không thật sự quan tâm lắm.
-Tôi đã học được điều khác biệt giữa sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự qua một câu chuyện kỳ là mà người ông quá cố thường kể cho tôi nghe.Rất nhiều lần,và cả bây giờ nữa,tôi luôn nghĩ rằng câu chuyện này thay đối cả cuộc đời tôi.Nó luôn bên tôi trong những lúc sa cơ thất thế,lúc tôi sợ hãi,hoài nghi,thất vọng lẫn khi tôi thành công,hạnh phúc.Cũng nhờ vào câu chuyện này mà tôi đã quyết định dùng hết số tiền cật lực dành dụm suốt sáu năm để mua lại cửa hàng cũ kỹ đó.Câu chuyện cũng đã giúp tôi thực hiện nhiều quyết định rất quan trọng cho cuộc đời mình.

Max kiên nhẫn nói tiếp trong khi Jim vẫn lơ đãng nhìn đâu đâu:
-Có lẽ ở tuổi sáu mươi như thế này thì chẳng còn ai lại muốn nghe kể chuyện cổ tích nữa,tuy nhiên tôi nghĩ chúng ta không quá già đến nỗi không còn cần nghe một câu chuyện hữu ích nữa.Người ta thường nói:"Còn nước-còn tát.Còn sống-còn hy vọng".Nếu cậu muốn thì tôi sẽ kểcho cậu nghe câu chuyện đó.
Jim im lặng không trả lời.
-Câu chuyện đặc biệt này đã giúp rất nhiều người trong mọi tầng lớp xã hội,ngành nghề,từ những vận động viên,nghệ sĩ,tới cả những nhà khoa học hay nhà nghiên cứu,kinh doanh,sinh viên,cho mọi người ở mọi độ tuổi.Những người thấy được sự khác biệt của may mắn tình cờ và may mấn thực sự đã đạt được những kết quả ngoài mong đợi trong công việc.Nó cũng giúp ích nhiều người tìm được người mà họ hằng mong ước.Tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện này vì nó đã giúp ích cho chính bản thân tôi.Và tôi cũng đã từng chứng kiến sự hiệu nghiệm của nó ở không biết bao nhiêu người.
Nghe đến đây,Jim không thể nào thờ ơ được nữa.Ông nói:
-Thôi được rồi,cậu hãy nói đi:Điểm khác biệt giữa sự may mắn tình cờ và sụ may mắn thực sự là gì?
Max trầm ngâm một hồi lâu rồi mới cất tiếng trả lời:
-Gia đình cậu đẫmy mắn khi bất ngờ được thừa hưởng một gia tài lớn.NHưng sự may mắn đó lại tùy thuộc vào chúng ta,đó là lý do tại sao nó không kéo dài được lâu.Ngược lại sự may mắn thật sự do cậu tạo ra,nó phụ thuộc vào cậu.Đó mới chính là sự may mắn thực sự.
Jim nghe thế ,rất lấy làm ngạc nhiên:
-Có nghĩa là cậu không tin vào điềm may à?
-Được rồi,nếu cậu muốn thì tôi cũng công nhận rằng sự may mắn"trên trời rơi xuống"quả thật là có hiện hữu trên đời nhưng rất ít khi nó xảy đến với chúng ta và nếu có thì cũng chẳng kéo dài được mấy.Cậu không biết là chín mươi chín mươi phần trăm những người từng trúng vé số đã phá sản hay là trở về tình cảnh trước đây trong vòng chưa đầy mười năm kể từ ngày họ trúng số sao?Ngược lại,sự may mắn thật sự có thể đến với ta nếu ta thật lòng mong nó đến.Chính vì vậy mà ta gọi nó là sự may mắn tốt lành,là điều mà ai trong chúng ta cũng đều mong ước.

-Tại sao nó lại là sự may mắn thật sự?CHúng khác nhau ở chỗ nào?
-Cậu có muốn nghe câu chuyện đó không?
Jim lưỡng lự.NHưng rồi ông chặc lưỡi đồng ý.Dẫu sao thì nghe câu chuyện này ông cũng có mất mát gì đâu.Ông cũng thấy vui vui khi thấy người bạn thời niên thiếu-đã nửa thế kỷ nay mới gặp lại-của mình lại muốn kể cho ông nghe một câu chuyện cổ tích ở vào cái tuổi đã bạc trắng mái đầu.Đã lâu lắm rồi mới có người trò chuyện với ông như thể ông vẫn là một cậu bé vậy.
-Được rồi,cậu hãy kể đi.Tôi nghe đây.




....hết chương1 ..................
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2005 15:43:09 bởi SBC >
#1
    SBC 30.06.2005 15:22:46 (permalink)
    2-THử thách của phù thủy Merlin

    Ngày xửa ngày xưa,ở một vương quốc xa xôi có một phù thủy tên là Merlin.Ông ta là một phù thủy bậc thầy tính tình nghĩa hiệp và rất giỏi các phép thuật cngf với kiến thức uyên bác nên rất được mọi người gần xa nể phục,kính trọng.Một hôm ông tụ tập tất cả các hiệp sic của vương quốc tại vườn hoa trước lâu đài và nói:
    -Hỡi các hiệp sĩ tài ba,từ lâu rồi các người luôn yêu cầu ta đưa ra một thử thách để các người chứng tỏ tài năng của mình.Một số đề nghị ta nên tổ chức một cuộc đấu kiếm dành cho tất cả các hiệp sĩ trong vương quốc.Một số khác đề nghị truy lùng kho báu hay đi săn thú dữ.Tuy nhiên hôm nay ta sẽ đưa ra một thử thách khác còn khó khăn hơn nhiều.

    Các hiệp sĩ nghe thế đều rất háo hức.Merlin nói tiếp:
    -Ta nghe nói rằng có một Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên trong bảy ngày tới.

    Các hiệp sĩ nhìn nhau.Tiếng thì thầm trỗi lên khắp nơi.Một số người biêtd Merlin đang nói về cái gì.Một số khác thì không.Merlin ra hiệu mọi người im lặng nghe ông nói tiếp:
    -Bình tĩnh,bình tĩnh nào!Để ta giải thích cho mọi người rõ thêm.Đây là cây bốn lá duy nhất trên đời rất quý mà nếu người nào có được nó thì sẽ có món quà độc nhất vô nhị :đó là sự may mắn vĩnh cửu.Sự may mắn này không giới hạn về mặt không gian lẫn mặt thời gian.Nó sẽ mang lại may mắn cho người nào sở hữu nó trong các trận chiến,trong kinh doanh,trong tình yêu,trong sự nghiệp...trong tất cả mọi thứ trên đời.

    Sự phấn khích dâng cao trong các hiệp sĩ.Ai cũng muốn mình sẽ là chủ nhân của Cây Bốn Lá thần kỳ đó.Một số ngươid quá phấn khích đã đứng lên rút gươm hô vang với cả quyết tâm :
    -Cây bốn lá ở đâu?Ta thề sẽ mang về...

    Một lần nữa Merlin lại hết sức vất vả mới làm cho mọi ngươi im lặng để tập trung nghe ông nói tiếp:
    -Mọi người bình tĩnh nào!Ta vẫn chưa nói hết mà.Cây Bốn Lá thần kỳ đó sẽ mọc trong khu rừng Mê Hoặc,phía sau thung lũng Lãng Quên.Các người phải băng qua mười hai ngọn đồi mới đến được đó.Ta không biết vị trí chính xác của nó nằm ở chỗ nào nhưng nó sẽ mọc đâu đó trong khu rừng Mê Hoặc.

    Nghe xong,tất cả sự hồ hởi,phấn khích của ban đầu của hiệp sĩ bỗng dưng biến mất.Mộy không khí lặng im bao trùm cả khu vườn,không ai nói với ai tiếng nào.Thậm chí người ta còn nghe thấy cả những tiếng thở dài chán nản.Khu rừng Mê Hoặc rộng bằng cả vương quốc này,đi vào trong đó sâu cả ngàn dặm,gồm bạ ngàn rừng rậm,thú dữ.Làm sao ta có thể tìm được một cây bốn lá nhỏ xíu trong khu rừng bí hiểm đó.Tìm một cây kim dưới bể nghe chừng còn dễ hơn gấp ngàn lần.

    Thế là các hiệp sĩ im lặng rời khỏi khu vườn hoàng gia.Họ bực bội trách cứ Merlin vì đã đưa ra một hử thách quá khó,hầu như không thể có hy vọng thực hiện nổi.

    Các hiệp sĩ lần lượt leo lên ngựa ra về.Cuối cùng chỉ còn lại hai hiệp sĩ mà thôi.
    -Thế nào?-Merlin hỏi-Các ngươi còn chưa về sao?
    Nott-hiệp sĩ áo đen,một trong hai người còn lại,lên tiếng:
    - Đây quả là một thử thách hết sức khó khăn.Dù cho khu rừng Mê Hoặc là vô cùng rộng lớn nhưng ta muốn tìm ra nó,ta biết những người có thể giúp được ta.Ta sẽ đi tìm Cây Bốn Lá thần kỳ.Nó sẽ là của ta.

    Sid-hiệp sĩ áo trắng,vẫn giữ im lặng cho đến khi Merlin quay sang nhìn chàng,cố đoán xem chàng đang suy nghĩ gì.Sid nói:
    - Ta tin rằng có một cây bốn lá sẽ mang lại may mắn vô tận cho những ai sở hữu nó như những gì ông nói.Và ta tin rằng ta sẽ bằng mọi cách để tìm ra nó.Ta sẽ mang nó về đây.Ta sẽ lên đường đến khu rừng Mê Hoặc.

    Thế là tiếng vó ngựa dồn dập,hai chàng hiệp sĩ ,một áo đen,một áo trắng,rạp mình trên lưng ngựa nhắm hướng khu rừng Mê Hoặc thẳng tiến,khởi đầu một cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm và hú vị mà có lẽ cả hai sẽ không thể nào quên được trong đời mình.

    .......
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2005 15:46:14 bởi SBC >
    #2
      SBC 02.07.2005 02:46:28 (permalink)
      3-Thần Gnome-Hoàng tử của lòng đất

      Hành trình tới được khu rừng Mê Hoặc quả là một chặng đường rất dài và mệt mỏi.Hai chàng hiệp sĩ phải đi mất hai ngày rong ruổi liên tục trên ngựa mới đến được nơi mình mong muốn.Như vậy,họ chỉ còn có năm ngày để tìm ra Cây Bốn Lá thần kỳ đó.Tuy nhiên,cả hai đều quyết định nghỉ ngơi,chờ đến ngày hôm sau mới bắt đầu cuộc tìm kiếm loại cây thần kỳ đó.

      Hai chàng hiệp sĩ mỗi người đều đi theo con đường riêng của mình.Không ai gặp ai,ngay cả ở những nơi họ nằm nghỉ hay cho ngựa dừng chân uống nước.Họ cũng không biết người kia đang ở đâu trong khu rừng.

      Khu rừng Mê Hoặc là một khu rừng thật hoang dã và tối tăm.Những tán cây lá dày đặc tầng tầng lớp lớp phủ lên nhau khiến ánh nắng mặt trời không thể nào xuyên qua được,vì thế quanh năm khu rừng trông thật u tối ngay cả lúc ban ngày.Ban đêm khu rừng thật lặng im và lạnh lẽo một cách đáng sợ,đó đây vang lên những tiếng hú,tiếng gầm gừ của những loài hú kỳ lạ,bí hiểm.Tất cả các cư dân của khu rừng Mê Hoặc đều nhận thấy và heo dõi sự hiện diện của hai kẻ xa lạ vừa mới xâm nhập vào đây.

      Sáng sớm hôm sau khi vừa tỉnh giấc,Nott-hiệp sĩ áo choàng đen-đã sẵn sàng bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình.Để an toàn và tránh thú dữ tối qua,anh đã ngủ trên một chạc cây cổ thụ.Anh nghĩ:

      "Cây Bốn Lá thần kỳ dĩ nhiên mọc lên từ lòng đất.Và ai là người biết rõ từng tấc đất trong khu vực này?Thật dễ dàng:đó không ai khác hơn chính là thần Gnome-Hoàng tử của lòng đất.Thần Gnome sống dưới lòng đất và tạo ra tất cả những đường hầm xuyên suốt khu rừng này.Ông ấy sẽ nói cho ta biết Cây Bốn Lá thần kỳ mọc ở đâu".

      Vì thế Nott lên ngựa đi hỏi thăm tất cả những sinh vật anh gặp trên đường về nơi cư ngụ của thần Gnome.Mất hết gần một ngày,cuôic cùng Nott cũng tìm gặp được ông ta.
      -Ngươi muốn gì,hỡi hiệp sĩ áo đen?- thần Gnome hỏi - Ai cũng bảo là ngươi tìm gặp ta suốt cả ngày hôm nay.

      Nott nhảy xuống ngựa trả lời:
      - Đúng vậy.Ta được biết ;à trong vòng năm ngày nữa,một Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên trong khu rừng này.Và nó chỉ có thể mọc lên từ lòng đất.Vì thế-ông Hoàng tử của lòng đất- chắc chắn sẽ biết nó mọc lên ở đâu.Ông là người duy nhất biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của khu rừng bao la này.Ông biết rõ hơn ai hết gốc rễ của từng bụi cây,ngọn cỏ.Nếu trong vòng năm ngày nữa mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc trong khu rừng này thì chắc hẳn ông đã nhìn thấy rễ của nó rồi.Hãy nói cho ta biết nó ở đâu.
      - Hừm... - thần Gnome trầm tư suy nghĩ.

      Nott tiếp tục nói:
      - Ông cũng như ta đều biết ràng Cây Bốn Lá thần kỳ chỉ mang lại may mắn cho các hiệp sĩ mà thôi.Nó chẳng có giá trị đôi với ông hay với bất cứ cư dân nào trong khu rừng này.Hãy nói cho ta biết nó sẽ mọc ở đâu.Ta chắc là ông biết mà.

      Thần Gnome từ tốn trả lời:
      - Ta biết sức mạnh của Cây Bốn Lá thần kỳ,và đối với riêng ta - một Hoàng tử của lòng đất - thì ta cũng đã có quá đủ may mắn rồi.Nhưng ta chưa hề nhìn thấy rễ của cây bốn lá nào trong khu rừng này cả.Thật ra,cây bốn lá chưa bao giờ mọc ở khu rừng Mê Hoặc cả.Nó không thể nào mọc được ở đây.NGười nào nói với ngươi điều đó chắc hẳn đã nói dối nhà nguơi rồi.

      Nott nghe thế liền la lên giận dữ:
      - Có chắc là ông đang không nói dối ta không? hay là ông đã nói với gã Sid -hiệp sĩ áo trắng cưỡi con bạch mã- về cái cây đó rồi!

      - NGươi đang nói gì thế? Ta chẳng biết Sid cũng như cái gã ngốc nào đã nói cho mi về cái điều vớ vẩn này.Chưa bao giờ vó một câi cây bốn lá nào mọc trong khu rừng này cả.thậm chí chỉ là một cây ba lá cũng không.Cây bốn lá không mọc ở đây đơn giản là vì nó không thể.Vì vậy hãy để cho ta yên.Ta đã sống trong khu rừng này hơn một trăm năm nay mươi năm và chưa có ai từng hỏi ta một câu hỏi ngu ngốc đến thế.Đùng làm mất thì giờ của ta.Nhà ngươi đi đi!
      Nott nhận ra rằng mình chẳng thể nào hỏi thêm được gì nữa,vì thế anh ta leo lên ngựa quay đi và quyết định đợi đến ngày hôm sau.Cũng có thể Gnome nói đúng- vì ông ta chẳng có lý do gì phải nói dối cả- và phù thủy Merlin đã nói điều không có thật thì sao!
      Lúc đó,Nott hiểu được tâm trạng của những người khi biết rằng may mắn không mỉm cười với họ.Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.Tuy nhiên cách dễ dàng nhất để xua tan sự hoài nghi lúc đó là hãy tự nhủ rằng:"Điều đó là không đúng."Vì thế Nott quyết định không tin lời của thần Gnome.Anh ta dự định sẽ tìm hỏi thêm một số người khác vào ngày hôm sau.
      Trong khi đó vào buổi sáng thứ ba,Sid-hiệp sĩ áo trắng - cũng có cùng suy nghĩ như Nott.Chàng cũng biết rằng Gnome chính là vị thần mình cần tìm tới để hỏi về cây bốn lá.Suốt ngày dài,chàng đi hỏi thăm rất nhiều sinh vật kỳ lạ trong khu rừng xem ông ta sống ở đâu.Cuối cùng chàng cũng đã gặp được thần Gnome đang đứng cằn nhằn ở trước cổng một hang động khổng lồ chỉ mấy phút sau khi Nott bỏ đi.

      Sid bước xuống ngựa kính cẩn lên tiếng:

      - Có phải ngài là thần Gnome,vị thần mà mọi người vẫn thường gọi là Hoàng tử của lòng đất không ạ?
      - Đúng vậy,ta là thần Gnome đây.Ngươi muốn gì ở ta?
      - Thưa ngài,có người nói với tôi rằng trong vòng năm ngày nữa một Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên trong khu rừng này và...

      Sid chưa kịp nói hết câu thì đã thấy mặt thần Gnome đỏ ửng lên như trái cà chua.Ông thở phì phò tức giận:

      - Làm thế nào mà ai cũng hỏi ta về cái cây bốn lá vớ vẩn nào đó nhỉ?Ta vừa nói với một hiệp sĩ đến cách đây ít phút là : chưa-bao-giờ-có-một-cái-cây-bốn-lá-nào-moc-ở-khu-rừng-này-hết.Đơn giản là bởi vì loài cây đó không thể mọc lên ở dây thế thôi.Ai nói với ngươi điều đó chắc chắn đã lầm rồi,hay cũng có thể là người ta đã lừa ngươi.Tốt nhất là ngươi hãy nhanh chóng quay về lâu đài hay đi cứu một cô nương nào đó trong vòng tay nguy hiểm đi.Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.

      Nghe xong nhứng lời thần Gnome nói,Sid im lặng suy nghĩ."Theo lời Merlin thì Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên ở khu rừng này,còn theo lời thần Gnome thì điều này lại không có thể xảy ra.Có lẽ là cả hai đều đúng.Vì thế nếu tiếp tục đi đi tìm nó hẳn sẽ là một điều vô ích.Nếu trong những điều kiện sẵn có như hiện nay thì Cây Bốn Lá thàn kỳ không thể nào mọc lên được thì điều tốt nhất cần làm bây giờ là tìm ra những điều kiện cần thiết giúp cây bốn lá mọc được".Vì thế Sid cố làm cho ông ta nguôi giận:

      -Xin ngài đừng tức giận! Có phải là ngài nói rằng chưa từng có một cây bốn lá nào mọc trong khu rừng này phải không ạ?


      - Ta đã nói là CHƯA BÂ GIỜ rồi mà - thần Gnome bự bội hét lên rồi quay đầu bỏ đi.

      - Xin ngài đừng đi - Sid khẩn khoản - Xin ngài hãy nói cho tôi biết tại sao.Tôi chỉ cần biết là vì sao mà cây bốn lá lại không thể mọc trong khu rừng này được.

      - Đó dĩ nhiên là vì đất đai ở đây.Chưa bao giờ có ai thay đổi đất trong khu rừng này cả.Chẳng ai chịu thay đổi,canh tác lại mảnh đất này để làm cho nó thêm màu mỡ.Mà cây bốn lá thì lại cần có đất đai tươi tốt mới có thể mọc lên được.

      - Vậy thì thưa thần,nếu tôi cải tạo lại đất ở đây,nếu tôi thay đổi nó thì cây bốn lá có thể mọc lên phải không ạ?

      - Dĩ nhiên rồi. Ngươi không biết là chỉ khi ngươi thực hiện những điều mới mẻ thì ngươi mới có thể đạt được những kết quả mới thôi sao? Nếu đất ở đây không được thay đổi thì mọi thứ vẫn như cũ và sẽ không bao giờ có cây bốn lá nào mọc lên ở đây cả.

      - Thế ngài có biết tôi có thể tìm được đất mới ở nơi nào không?


      Thần Gnome gần như khuất dạng trong hang đá ngầm. Bàn tay ông đang chuẩn bị sập cái cửa đá ngăn cách ông với thế giới bên ngoài,thế nhưng ông vẫn trả lời Sid:

      -Cách đây vài dặm có một vùng đất hoang chưa hề được sử dụng. Nó vốn là nơi vệ sinh của các chú bò lùn mười hai chân,vì thế nó rất tốt tươi và nhiều phân bón.Ngươi có thể đến đó mà lấy.

      Sid hết lời cảm ơn thần Gnome.Chàng vui mừng nhảy lên chú ngựa trắng phóng nhanh chóng hướng về vùng đất những chú bò lùn mười hai chân.Chàng biết là cơ hội này rất mong manh nhưng ít nhất chàng cũng đang làm mọt điều gì đó có thể cải thiện được tình hình.Nó giúp thắp lên một hy vọng mới trong chàng.

      Chàng đến được vùng đất đó khi bầu trời đang le lói những tia nắng cuối cùng.Không khó khăn gì mấy Sid tìm ngay được khu đất đó.Nó quả thật là một mảnh đất màu mỡ,đất còn rất mới và chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng biết ngay là rất giàu phân bón.Chàng chỉ có thể nhét đầy hai túi lớn treo lên yên ngựa,nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đỉ giúp chàng bón được một mảnh đất nhỏ phì nhiêu tươi tốt.

      Thật nhanh chóng,Sid tìm được một nơi yên tĩnh và cách biệt trong khu rừng."Đây có vẻ là một nơi thích hợp đây" - chàng thầm nghĩ.Chàng bắt đầu dùng kiếm phạt hết cây cối và đám cỏ dại mọc um tùm,sau đó chàng hì hục đào hết đất cũn - thứ đất chưa bao giờ được thay đổi - và cuối cùng phủ lên đó loại đất mới màu mỡ mà chàng mới tìm được.

      Khi xong việc,Sid nằm xuống nghỉ lưng.Chàng chỉ có thể mang đủ đất để phủ lên mọt vài mét đất nhỏ.Liệu đó có phải là mảnh đất mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên không? Nếu thực tế một chút thì ta cũng có thể nhận ra điều này là không thể.Chỉ mấy mét đất trong cái khu rừng rộng lớn này thì cũng giống như một cơ hội trong hàng tỷ cơ hội khác.

      Tuy nhiên,chàng đã làm được một điều hết sức quan trọng :đó là chàng đã tạo ra một điều khác biệt,điều mà chưa ai từng làm cho khu rừng này.Nếu từ trước đến giờ chưa hề có một cây bốn lá nào mọc ở đây,nếu chưa ai từng tìm ra được nó,thì đó chính là vì tất cả những người đó luôn luôn lặp lại những điều cũ kỹ,những điều mà những người trước đó đã từng làm.Là một hiệp sĩ thực thụ,Sid biết mình cần tạo ra một điều khác biệt,và đó chính là bước đi đầu tiên đến thành công.

      Sid nằm đó ngắm nhìn mảnh đất nhỏ vừa mới vun xới.Chàng thấy rằng thần Gnome đã nói thật,và phù thủy Merlin cũng chẳng hề nói dối.Hai sự thật đó rõ ràng là rất mâu thuẫn nhau,nhưng sau khi thực hiện những điều vừa rồi,thì sự mâu thuẫn đó đã biến mất.Chàng thầm nghĩ:" Trong quá khứ chưa từng có mọt cây bốn lá nào mọc ở khu rừng này thì đâu có nghĩ là trong tương lai nó sẽ không thể mọc lên được đâu.Giờ thì điều kiện đất đai đã khác rồi."

      Sid dần dần chìm vào giấc ngủ.Trong chiêm bao,chàng mơ thấy cảnh một cây bốn lá nẩy mầm từ mảnh đất nhỏ chàng vừa tạo dựng.GIấc mơ giúp chàng quên đi cái khả năng rằng số phận sẽ không mỉm cười với chàng,và may mắn sẽ giúp chàng chọn đúng vị trí mà cây bốn lá sẽ mọc trong vài ngày tới.

      Màn đêm buông xuống.Chỉ còn có bốn ngày nữa thôi.


      ..........................
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2005 15:48:57 bởi SBC >
      #3
        SBC 03.07.2005 02:42:10 (permalink)
        4-Bà chúa hồ

        Buổi sáng thứ tư khu rừng chợt lạnh lẽo hơn mọi ngày.Tiếng hót của các loài chim như chim sơn ca,chim cổ đỏ,chim sẻ cánh vàng,chim nhạn...dần dần át cả tiếng dế kêu râm ran khi đêm tối đang chuyển sang rạng ánh bình minh chiếu qua từng kẽ lá.

        Nott-hiệp sĩ áo đen - leo lên lưng ngựa bắt đầu một ngày mới không được lạc quan cho lắm.Những lời thần Gnome đã nói vẫn còn ám ảnh trong anh.Tuy nhiên,Nott nghĩ rằng có lẽ thần Gnome đang nói dối.Anh tự nhủ đó không phải là sự thật.Dù rằng điều đó chẳng dẫn anh tới đâu nhưng ít nhất nó cũng làm cho anh bình tĩnh trở lại.Nott quyết định hôm nay anh sẽ đi tìm hỏi thêm những người khác.Có thể anh sẽ gặp may thì sao!

        Sau năm tiếng đồng hồ rong ruổi trên lưng ngựa,Nott nghe đâu đây tiếng thác nước chảy.Cảm thấy khát, Nott bèn đi theo âm thanh của nước.Cuối cùng nó dẫn anh đến một hồ nước thật rộng.

        Cảnh hồ trông tuyệt đẹp.Ven hai bên thành hồ mọc đầy những bông hoa ly trắng và đỏ tỏa ra một mùi hương thơm ngát.Nott ngồi xuống bên hồ uống một ngụm nước trong khi con ngựa đên uống lấy uống để dòng nước trong lành.Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau khiến Nott giật mình đứng bật dậy.

        - Ngươi là ai?
        Một giọng nói ngọt ngào nhưng thâm trầm, mỏng manh nhưng cứng rắn, mời gọi nhưng lạnh lùng.Nott quay lại và nhận ra Bà chúa hồ.Bà ta có một sắc đẹp mê hồn.Cơ thể bà được tạo thành bởi một làn nước trong vắt mà ta có thể nhìn xuyên thấu qua được.Nott đã từng nghe nói về Bà chúa hồ.Anh nhanh chóng hiểu rằng mình có thể khai khai thác được những thông tin quý giá từ bà.

        - Ta là Nott- hiệp sĩ áo đen.
        - Ngươi và con ngựa đen của mình đang làm gì bên hồ của ta đó? Các ngươi đã uống xong rồi.Còn cần gì nữa?Các ngươi có biết là mình đang đánh thức những bông hoa ly xinh đẹp của ta không? Giờ đang là giờ ngủ trưa của chúng. Nếu người đánh thức chúng dậy thì đêm nay chúng sẽ không ca hát nữa. Giọng hát của chúng sẽ giúp hút bớt nước trong hồ vào ban đêm.Nếu chúng không hát,nước trong hồ sẽ không bay hơi thì hồ sẽ bị đầy ứ, và nếu hồ quá nhiều nước gây ra ngập lụt thì rất nhiều cây cối và sinh vật trong rừng sẽ bị chết. Vì vậy hãy giữ im lặng và đi đi.

        - KHoan đã,khoan đã- Nott chen ngang -Ta không quan tâm đến những vấn đề của ngươi.Ta sẽ đi ngay thôi.Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc. Ngươi,Bà chúa hồ,ngươi phân bố nước khắp khu rừng Mê Hoặc,ngươi,người tưới nước cho tất cả các ngóc ngách của khu rừng này,hãy nói cho ta biết: Cây bốn lá sẽ mọc ở đâu trong mấy ngày tới?

        Bà chúa hồ nghe thế liền phá lên cười.Đó là một giọng cười nửa vui nửa chế giễu.GIọng cười của bà vừa chói tai vừa sâu thẳm và vang xa tới hàng vạn dặm.KHi ngừng cười,gương mặt bà nhanh chóng trở nên nghiêm nghị.
        - Không một cây bốn lá nào có thể mọc lên ở đây được.Ngươi không thấy rằng tất cả lượng nước mà ta phân phối cho khu rừng Mê Hoặc là do ngấm qua lòng đất hay sao? Nước của ta không chảy thành sông hay suối,nó ngấm từ bờ hồ tới mọi ngóc ngách trong khu rừng Mê Hoặc.Ngươi đã từng thấy vũng nước nào trong khu rừng này chưa? Mà cây bốn lá thì cần rất nhiều nước.Nó cần một dòng suối lúc nào cũng tuôn chảy để cung cấp nước cho nó. NGươi sẽ không bao giờ tìm được một cây bốn lá nào trong khu rừng này.

        Nói xong Bà chúa hồ biến mất trong dòng nước.Đó là một cảnh tượng đáng kinh ngạc.Làn nước tạo nên hình dáng của bà đột nhiên rơi xuống và tan ra thành hàng ngàn giọt nước li ti bắn tung toé trên mặt hồ.

        Nott hầu như chẳng để ý gì đến cảnh tượng kỳ diệu mà anh vừa chứng kiến.Anh cảm thấy mệt mỏi khi nghe mọi người đều nói những điều như nhau về cây bốn lá.Anh đứng thẫn thờ ra đó mà suy nghĩ.CHuyện gì đang xảy ra thế? Anh bắt đầu nhận ra rằng chắc chắn may mắn sẽ không đứng về phía anh. Điều này khiến anh cảm thấy sợ hãi,nỗi sợ hãi này còn tồi tệ hơn cả lần anh vừa nói chuyện xong với thần Gnome.

        - Ta phải tìm ra ai đó nói khác đi mới được.Ta phải tìm ra ai đó khẳng định với ta rằng cái cây bốn lá may mắn đó sẽ mọc trong khu rừng này - Nott lầm bầm tự nhủ.

        Nott bắt đầu cảm thấy căm ghét sự may mắn. Nó thật xấu xa! Đó là thứ đáng khao khát nhất nhưng cũng thật khó có được nhất trên cõi đời này. Và Nott không thể nào chịu đựng nổi cảm giác đó.CHờ đợi làm anh mất hết tinh thần,nhưng hiện giờ, đó là điều duy nhất mà Nott có thể làm.ANh còn có thể làm được gì khác n ữa chứ? Vì thế Nott leo lên lưng ngựa và đi lang thang vô định mãi trong rừng,hy vọng rằng mình sẽ bỗng nhiên may mắn phát hiện được Cây Bốn Lá thần kỳ ở đâu đó.
        Cũng vào ngày hôm đó,Sid vừa thức dậy trễ hơn một chút so với ngày thường.Với thanh kiếm trên tay,chàng vừa ngủ vừa canh chừng thú dữ.Tối qua,chàng đã phải thức khuya làm việc,vì thế chàng quyết định cho phép mình ngủ thêm một chút để lấy lại sức khoẻ.

        Cho chú ngựa trắng ăn cỏ xong,chàng suy nghĩ về những việc sẽ làm ngày hôm nay:

        _ Mình đã có đất rồi,bây giờ mình cần có biết mảnh đất đó cần bao nhiêu nước thì đủ.MÌnh biết là khả năng chọn đúng vị trí nơi cây bốn lá sẽ mọc là rất thấp,nhưng cũng biết đâu mình may mắn thì sao? Vì thế mình cần phải bảo đảm mảnh đất đó cú đủ lượng nước nó cần.

        Chàng chẳng cần phải suy nghĩ lâu cũng biết được chỗ mình cần tìm nước là ở đâu. Bất cứ hiệp sĩ nào cũng biết rằng nguồn nước tốt nhất trong khu rừng Mê Hoặc là nước của Bà Chúa Hồ. Chàng phải mất khá lâu mới đến được cái hồ này,chỉ vài phút sau khi Nott chán nản bỏ đi.Sid xuống ngựa chậm rãi tiến lại gần hồ.Chàng đi rất khẽ,rất khẽ nhưng đột nhiên chàng vô tình dẫm phải một con ốc sên vàng làm nó ré lên một tiếng thất thanh.Ngay lâpk tức,Bà chúa nước từ giữa hồ trồi lên,lộng lẫy trong bộ xiêm y bằng nước tuyệt đẹp của mình.Bà lại bực bội càu nhàu:

        - Ngươi và con ngựa trắng của ngươi đang làm gì bên hồ của ta đó? Ngươi muốn gì ở đây? Ta vừa mới gặp một gã cũng như ngươi.Ta phải nhắc lại,ngươi có biết là mình đang đánh thức những bông ly xinh đẹp của ta không? Giờ đang là giờ ngủ trưa của chúng. Những bông hoa ly của ta luôn ngủ vào ban ngày và thức dậy ca hát vào ban đêm. Nếu ngươi đánh thức chúng dậy thì đêm nay chúng sẽ không hát nữa. Giọng ca của chúng giúp hút bớt nước trong hồ. Nếu chúng không hát,nước trong hồ sẽ không bay hơi,và nếu nước không bay hơi thì hồ sẽ ngập nước,và nếu hồ quá đầy nước gây ra ngập lụt thì rất nhiều cây cối,hoa quả, và sinh vật trong rừng sẽ bị chết. Vì vậy, hãy giữ im lặng và đi đi. Đừng có đánh thức những bông hoa ly của ta nữa!

        Sid vẫn còn chưa hết bàng hoàng khi được chứng kiến cảnh tượng thật kỳ lạ đó thì lại thấy bối rối trước vấn đề mà mình vừa gây ra cho Bà chúa hồ. Sid cần nước cho mảnh đất của mình, nhưng nếu chàng ở đây lấy nước suối cả ngày thì sẽ lại đánh thức những bông hoa ly xinh đẹp ấy.

        Sự việc trở lên phức tạp rồi đây! Trong khu rừng Mê Hoặc chẳng có nơi nào có thể lấy được nước ngoại trừ nơi đây. Chàng phải làm gì bây giờ? Trong bất cứ trường hợp nào chàng cũng đã cố hết sức mình. Vì Sid cũng chẳng biết phải làm gì hôm nay nữa nên chàng chuyển hướng quan tâm của mình đến những vấn đề của bà chúa hồ. Biết đâu chàng có thể giúp bà được một chút gì đó.
        Thưa Bà chúa hồ,tại sao nước lại không chảy khỏi hồ? Tất cả các hồ đều có mạch nước chảy lưu thông mà.

        - Bởi vì...bởi vì...- Lần đầu tiên,giọng nói của bà không còn chứa đựng hai sắc thái đối nghịch nhau nữa. Đó là một giọng nói buồn bã và đau đớn - Bởi vì hồ của ta không có sự lưu thông.Không có một dòng suối hay hay mạch nước nào bắt nguồn từ đây cả. NƯớc chỉ có đổ xuống hay chảy vào ta mà thôi.Ta chỉ nhận nước mà chẳng tạo ra bất cứ dòng chảy nào lấy nước từ ta cả.Vì thế ta luôn phải đảm bảo rằng những bông hoa ly kia được ngủ vào ban ngày để chúng có thể ca hát vào ban đêm.Thế nên ban ngày ta đâu có được ngủ,còn ban đêm thì tiếng ca hát của chúng đánh thức ta mãi.Ta là nô lệ cho nước của ta. Thôi,ngươi hãy đi đi và chớ đánh thức chúng dậy nữa.

        Sid nhận thấy rằng cái mà bà thiếu sót lại chính là cái chàng đang cần : một dòng suối.

        - Tôi có thể giúp bà - Sid đề nghị - Nhưng bà có biết một cây bốn lá thì cần bao nhiêu nước không ạ?

        - Nó cần rất nhiều nước,chính xác là nó cần nguồn nước trực tiếp từ một dòng chảy nào đó. Đất chỗ cây bốn lá mọc luôn cần trong tình trạng ngập nước.
        - Thế thì trong trường hợp này - chàng mừng rỡ đề nghị - tôi có thể giúp bà và bà cũng có thể giúp tôi.

        - Xuỵt...đừng nói to như thế chứ! Ngươi đánh thức một bông hoa ly của ta rồi kìa.Được rồi,ngươi hãy nói đi,nhưng khẽ thôi.

        -Nếu bà cho phép,tôi sẽ đào một đường rãnh bắt nguồn từ hồ.Nước sẽ chảy theo rãnh đó tạo ra một dòng suối ,như vậy nước sẽ không còn tích tụ mãi trong hồ nữa.Tôi sẽ không làm ồn đâu.Bà sẽ không còn phải lo lắng về những bông hoa ly của mình nữa.Bà cũng có thể ngủ bất cứ khi nào bà muốn.

        Bà chúa hồ hơi bất ngờ và suy nghĩ hồi lâu,nhưng cuối cùng bà cũng đồng ý:

        - Được rồi,ta tin nhà ngươi,nhưng ngươi không được làm ồn đấy nhé.
        Nói xong,Bà chúa hồ chợt biến mất trong sự kinh ngạc của Sid.

        KHông một giây lãng phí,Sid liền leo lên lưng ngựa.Chàng rút thanh kiếm quý của mình cầm chặt trên tay và nghiêng người xuống bên hông ngựa,chàng để thanh kiếm nằm dọc,ấn mạnh xuống đất và tay giữ chặt chuôi kiếm. Chàng điều khiển con bạch mã chạy từ từ về nơi có mảnh đất của mình. KHi ngựa chạy,cây kiếm đã tạo nên một đường cắt sâu.Tay chàng mỏi nhừ,có lúc thanh kiếm trong tay rung lên bần bật khi gặp phải rễ cây nhưng chàng cố hết sức để giữ chặt kiếm.Càng về gần mảnh đất,chàng càng ấn kiếm sâu hơn để tạo độ dốc.Sau đó chàng quay lại và làm lại lần nữa,cách đường kiếm khi nãy khoảng nửa gang tay.Rồi chàng quay lại và kiên nhẫn dùng kiếm và tay tạo nên một rãnh sâu giữa hai đường kiếm,chàng đào tới đâu,dòng nước len lỏi ùa theo đến đó,và làm đất mềm hơn. Chàng tiếp tục công việc tạo dòng nước cho đến tận chiều tối.Tay chàng rớm máu và dính đầy đất. Sau cùng Sid đã thành công chàng mừng rỡ nhìn dòng nước nhỏ ,trong vắt chảy dến nơi cần nước - mảnh đất cảu chàng tạo nên - và từ đó nước thấm lan tỏa khắp nơi xung quanh. Chàng đã mang nước đến cho mảnh đất bé nhỏ của mình bằng cách tạo ra một dòng suối trực tiếp bắt nguồn từ hồ,đồng thời làm giảm được phần nào lượng nước đang ứ đọng trong hồ.Đây là điều chưa từng bao giờ xảy ra trước đây. Chàng vừa rửa kiếm vừa vui mừng nhìn dòng suối nhỏ đang chảy về.

        Đêm đó nằm bên cạnh mảnh đất,chàng thật hài lòng nghĩ về những gì mình đã làm được.Chàng nhớ lại lời dặn của người ông quá cố: Cuộc sống sẽ mang lại cho cháu những gì cháu đã cho đi.Những vấn đề của người khác thường lại là một giải pháp cho chính cháu.Nếu cháu sẵn lòng chia sẻ,cháu sẽ nhận được nhiều hơn thế nữa. Và điều này chính xác vừa xảy ra với Sid:chàng đã chấp nhận quên đi chuyện lấy nước để khỏi đánh thức những bông hoa ly và ngay khi chàng tìm cách chia sẻ những nỗi khổ của Bà chúa hồ thì chàng lại tìm được cách giải quyết được việc của chính mình.
        Kỳ lạ thay,bây giờ Sid ít cảm thấy lo lắng hơn về việc liệu mảnh đất mình chọn có đúng là nơi Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc hay không.Có những lúc trong tâm trí chàng cảm thấy mình đã bỏ quá nhiều thời gian và công sức để chăm sóc một nơi mà chưa chắc đã là chỗ mà cây bốn lá sẽ mọc lên. NHưng sau những lúca như vậy chàng luôn tự nhủ: mình đã làm những việc nên làm,điều này còn quan trọng hơn cả việc chàng có may mắn chọn đúng chỗ hay không. Tại sao? Chàng cũng không biết nữa.Chàng chỉ cảm nhận như vậy là đúng.Chắc có lẽ sau khi thay đổi đất mới thì điều phải làm tiếp theo là cung cấp nước cho nó. Chàng đã làm những gì mình phải làm. Và điều này mang lại cho chàng một cảm giác dễ chịu.làm cho chàng ít còn phải bận tâm lo lắng về những điều khác nữa.Thật ra, Sid cũng thấy rất rõ cái khả năng hiếm hoi cảu mình khi chàng chọn vị trí ngẫu nhiên này. Thế nhưng chàng đã biết được hai lí do tại sao Cây Bốn Lá thần kỳ chưa bao giờ mọc trong khu rừng Mê Hoặc,và chàng tin chắc rằng mình sẽ còn biết nhiều hơn nữa vào ngày mai. Trước hết như vậy đã. Và chàng bằng lòng với những gì mình đã làm.

        Sid cố vỗ về giấc ngủ của mình. Lâu lâu, chàng ngồi dậy ngắm nhìn mảnh đất nhỏ bé vừa được tưới bởi một dòng suối mát. Đêm nay chàng lại một lần nữa mơ về cảnh tượng cây bốn lá đang nhú mầm vươn mình lên cao. Chàng cảm thấy hạnh phúc làm sao.

        Màn đêm buông xuống dày đặc.CHỉ còn ba ngày nữa mà thôi.



        .....................................................
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2005 15:52:05 bởi SBC >
        #4
          Ct.Ly 03.07.2005 03:00:09 (permalink)
          #5
            SBC 04.07.2005 05:12:57 (permalink)

            5- Sequoia- Nữ hoàng của các loài cây

            Sáng hôm sau,Nott - hiệp sĩ áo đen,thức dậy trong tâm trạng khá chán nản.Nếu như theo lời thần Gnome và Bà chúa hồ thì rõ ràng anh đang lãng phí thời gian của mình ở đây. Giờ anh có nên tiếp tục ở lại nữa hay không? Ý nghĩ bỏ cuộc bắt đầu nhen nhms trong đầu Nott. Tuy nhiên cuộc hành trình đến khu Rừng Mê Hoặc hãy ocnf khá dài,và vig giờ Nott đã ở đây nên anh quyết định sẽ bám trụ đến cùng.

            Nott chẳng biết phải làm gì nữa.Bây giờ anh biết nói chuyện với ai? Nott cưỡi ngựa vẩn vơ trong khu rừng mà chẳng biết phải đi đâu. Trên đươngg,Nott gặo không biết bao nhiêu sinh vật kỳ lạ mà chỉ có thể thấy ở khu rừng Mê Hoặc nhưng anh cũng chẳng buồn để mắt tới.Giờ đây,anh chỉ chăm chú vào mỗi một điều:căng mắt tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào giúp anh tìm thấy cây bốn lá.Đột nhiên,Nott chợt nhớ ra rằng mình chưa nói chuyện với Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây. Bà là cư dân đầu tiên của khu rừng ,thế thì chắc hẳn bà phải biết điều gì đó về cây bốn lá chứ.

            Nott chạy ngay đến trung tâm của khu rừng.Sequoia là cây đầu tiên mọc ở khu rừng này,vì thế nên bà đứng sừng sững ngay giữa rừng.Nott ngảy xuống ngựa và đi tới phía trước bà.Anh biết rằng ở khu rừng Mê Hoặc,tất cả các sinh vật và ngay cả rất nhiều loài vật không có sự sống nào cũng biết nói. Vì thế Nott lên tiếng chào bà:

            - Thưa Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây. Bà có thể nói chuyện với ta không?

            Không có tiếng trả lời nào cả.Nott thử hỏi thêm một lần nữa:

            - Hỡi Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây - ta đang nói chuyện với bà.Hãy trả lời ta. Bà có biết ta là ai không? Ta là hiệp sĩ Nott đây.

            Sequoia bắt đầu lắc lư thân hình vĩ đại của mình,cất lên tiếng nói nặng nề:

            - Tất nhiên ta biết mi là ai. NGươi không biết là ta biết mọi loài cây trong khu rừng này sao? Ngươi không biết là tất cả cây trong khu rừng này đều liên lạc thường xuyên với nhau qua các lá cây của chúng hay sao? Thông tin được truyền qua đi nhanh chóng qua các nhánh cây đan xen lẫn nhau. Hãy hỏi ta điều mi muốn hỏi rồi hãy đi đi. Ta đã hơn hau ngàn năm tuổi rồi. Đừng dài dòng nhiều chuyện làm ta mệt.

            - Ta sẽ nói ngắn gọn thôi - Nott trả lời - Ta được biết là trong vòng ba ngày nữa tính từ ngày hôm nay, một Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên trong khu rừng này. Thế nhưng theo lời thần Gnome lẫn Bà chúa hồ đều khẳng định với ta rằng chưa từng có một cây bốn lá nào mọc trong khu rừng Mê Hoặc cả. Bà đã sống ngay từ những ngày đầu tiên trong khu rừng này.Bà biết mọi thứ diễn ra ở đây vì bà thường xuyên vẫn nói chuyẹn với tất cả các loài cây. Câu hỏi của ta rất đơn giản: Có thật là chưa từng có một cây bốn lá nào mọc ở khu rừng này không?

            Sequoia im lặng suy nghĩ. Bà bắt đầu lần giở ký ức xưa cũ của mình, từ hai ngàn năm về trước.đi từ từng năm từng nam một đượ lưu trữ trong từng sớ gỗ trong thân cây khổng lồ của mình. Và việc này thì cân phải có thời gian. Từng phút từng phút một trôi qua và Nott đã bắt đầu sốt ruột:

            - Nào,bà hãy trả lời ta đi. Ta đang rất vội.

            - Ta còn đang suy nghĩ. Ta đang cố nhớ lại đây. Ngươi cũng giống như hầu hết mọi người,thật thiếu kiên nhẫn! NGươi cân học tập tính kiên nhẫn của các loài cây.

            Năm phút nữa lại trôi qua. Nott bây giờ đã không còn chịu được nữa.Anh quay đầu lại định bỏ đi vì nghĩ rằng Nữ hoàng Sequoia không muốn trả lời. Nhưng ngay khi Nott chuẩn bị leo lên lưng ngựa thì Sequoia bắt đầu lên tiếng. GIống như một người thủ thư,phải lục tìm hai ngàn quyển sách trong thư viện,bà chỉ trả lời một khi đã tìm xong:

            - Đúng như vậy,chưa từng có một cây bốn lá nào mọc trong khu rừng Mê Hoặc,đặc biệt lại là Cây Bốn Lá thần kỳ. Điều này chưa từng xảy ra trong hai ngàn năm qua. Chưa bao giờ.

            Nott cảm thấy một nỗi thất vọng to lớn đang chiếm lấy lòng anh.Rõ ràng là Merlin đã nhầm rồi. Hay thậm chí còn tệ hơn...biết đâu ông ta đang cố gạt mình.

            Nott thật sự chán nản.Đây đã là cư dân thứ ba trong khu rừng này nói rằng may mắn không ở cạnh anh - mà toàn là những người vô cùng tin cậy. Anh quá bị ám ảnh bởi thực tế đó đến nỗi không thể nào nhìn vào sự việc một cách toàn diện và sáng suốt hơn. Nghe đi nghe lại cùng một điều khiến anh càng chắc là nó đúng. Anh không thể nhận ra rằng mình cân phải làm một cái gì đó,vì thế Nott trở lên vô cùng khốn khổ.
            Trái ngược lại với Nott,trong cùng sáng hôm đó,hiệp sĩ Sid thức dậy sảng khoái và đầy hy vọng hơn bao giờ hết.Chàng nghĩ về những điều mình đã đạt được:đất mới với thật nhiều nước.Nếu đó là nơi mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên thì bây giờ chàng muốn biết nó cần bao nhiêu ánh sáng và bóng râm thì đủ.

            Sid là một hiệp sĩ chứ không phải là một người làm vườn chuyên nghiệp,vì thế chàng cần phải hỏi ý kiến của một người hiểu biết về cây cối. Chàng tự hỏi không biết nên gặp ai.Đột nhiên một ý nghĩ chợt loé lên:

            - Dĩ nhiên rồi! Còn ai khác hơn là Sequoia nữa đây. Bà ta là chủ của các loài cây và là cây thông thái nhất trong khu rừng này.Bà chắc chắn sẽ giúp được ta.

            Sid lên ngựa chạy thẳng đến giữa rừng.Một cái cây khổng lồ,già cỗi chiếm lấy tầm mắt chàng khi đến nơi.Chàng biết ngay đó chính là Sequoia- Nữ hoàng của các loài cây kính mến. Người có thể nào dành chút thời gian để nói chuyện với con không?

            Cũng giống như lần trước với Nott,chẳng có tiếng trả lời nào vang lên cả. Sid khẩn khoản:

            - Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây đáng kính.Nếu không quá mệt thì con xin hỏi Người đôi điều ạ.Còn nếu Người không muốn nói chuyện bây giờ thì con sẽ quay lại sau ạ.

            Thật ra, Sequoia không đinh trả lời thêm một câu hỏi xấc xược cảu một gã hiệp sĩ kiêu căng nào khác nữa,thế nhưng qua lời nói và điệu bộ của Sid,bà thấy chàng không phải là một hiệpk sĩ loại đó. Khi Sid chuẩn bị đứng dậy đi, Sequoia lên tiếng:

            - Quả tình ta rất mệt.Nhưng hãy nói đi,ngươi muốn hỏi ta điều gì?

            - Cảm ơn NGười đã trả lời con.Câu hỏi của con rất đơn giản: Một cây bốn lá thì cần bao nhiêu ánh sáng là vừa đủ a.?

            - Ừm...- Sequoia trầm ngâm. NHưng lần này bà không cần nghĩ ngợi lâu cả vì bà biết câu trả lời quá rõ.

            - Nó cần nhiều ánh sáng cũng như là bóng râm vậy. Nhưng ngươi sẽ không tìm thấy nơi nào như thế trong khu rừng này đâu. NGươi thấy đó,khu rừng này nơi nào cũng tràn ngập bóng tối vì luôn bị bao phủ bởi những tán lá rậm rạp. Đó là lý do tại sao chẳng có một loại cây bốn lá nào mọc lên ở đây cả.Đó là câu trả lời cho câu hỏi của ngươi.Giờ thì tạm biệt.Hãy bảo trọng nhé,chàng trai.
            Nhưng Sid không dễ dàng nản chí.

            - KHoan đã,thưa Người.Chỉ một câu hỏi nữa thôi,con xin Người.Thưa Nữ hoàng của các loài cây,cin Người cho phép con được tỉa bớt một số nhánh cây trong rừng này có được không ạ?

            Sequoia trả lời:
            - Ngươi không cần sự cho phép của ta.Hãy cắt bớt những nhánh cây chết và lá khô đi.CHưa từng có ai trong khu rừng này chịulamf việc để giữ cho khu rừng này sạch đẹp và khoẻ mạnh.Chẳng ai thèm cắt bớt những nhánh cây già cỗi,vì thế không thể có một tí ánh sáng nào nơu đây cả, và cây không thể tươi tốt được.Cư dân trong khu rừng này rất lười biếng.CHúng chỉ thích rong chơi suốt ngày và luôn để việc cần làm hôm nay đến ngày mai mới làm. Vì thế hãy cứ làm điều ngươi muốn.Ngươi không cần sự chấp thuận của ta.Bất cứ cái cây nào cũng sẽ rất vui mừng nếu ngươi làm điều đó cho nó.

            - cảm ơn! Cảm ơn Người rất nhiều!

            Sid kính cẩn lùi lại rồi mới quay mình leo lên lưng ngựa.

            Thế là hiệp sĩ áo trắng phi ngựa thẳng đến mảnh đất nhỏ tốt tươi và sẵn nước của mình.Lúc này trời đang tối dần.CHỉ cần chặt bớt các nhánh cây nữa là xong rồi.Chàng có thể nghỉ ngơi bây giờ và ngày mai mới bắt đầu làm cũng chẳng sao. NHưng Sid chợt nhớ đến lời của Sequoia.Bà nói rằng người ta thường hay để lai việc đến ngày mai mới làm. Và Sid cũng nhớ đến một lời khuyên tỏ ra hữu dụng với chàng:"Hãy hành động ngay bây giờ và đừng trì hoãn nữa".Đúng là dường như chàng sẽ không còn cần phải làm gì thêm nữa nên chàng có thể việc này đến ngày mai. Nhưng nếu chàng làm ngay bây giờ thì càng sẽ có thêm một ngày trống nữa và biết đâu nó sẽ giúp gì thêm cho chàng thì sao.Vì thế Sid quyết định tranh thủ thời gian trời còn sáng để làm luôn hôm nay.

            Luôn trung thành với các nguyên tắc của mình,chàng đã hành động và không trì hoãn việc cần làm.

            Sid bắt đầu leo lên các cây trongkhu vực đã chọn. Chàng không chắc chắn là ánh sáng sẽ rọi vào đâu và cũng không muốn mạo hiểm nên quyết định lần lượt leo lên mười hai cái cây lớn quanh đó và dùng kiếm chặt bớt các nhánh cây. Chàng làm việc miệt mài suốt đêm không ngơi nghỉ cứ như thể điều có ý nghĩa nhất trên đời bây giờ vớu chàng là tỉa cây vậy.Và kết quả cuối cùng thật tuyệt vời.Những tia sáng đã xuyên qua những tán lá dày tỏa xuống vùng đất.làm sáng cả một khu rừng.

            Sid vô cùng vui sướng.Thật lạ thay,càng làm việc,chàng lại càng không suy nghĩ nhiều về việc cái nơi mà chàng đã vun đất,đã mang lại nguồn nước và đã làm quang cây cối liệu có phải là nơi mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc hay không. Chàng đã biết những yêu cầu cần có của một cây bốn lá và chàng cũng đa cung cấp đầy đủ những đòi hỏi đó. Thế nagyf mai chàng sẽ làm gì đây? Biết đâu còn có những việc rất cần thiết mà chàng chưa làm thì sao? Chàng đã làm việc suốt đêm để dự phòng cho điều đó.

            Dì chỉ ngủ được trong chốc lát,nhưng trong giấc ngủ chàng lại mơ thấy Cây Bốn Lá thần kỳ.Trong giấc mơ này,chàng thấy nó vươn lên mạnh mẽ từ mảnh đất ẩm ướt và tươi tốt của mình.Chàng thấy bốn lá hinh trái tim của nó mở bung ra hứng lấy những tia nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua những nhánh cây khổng lồ bao quanh nó.

            Vậy là chỉ còn lại hai ngày nữa mà thôi.


            .........................
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2005 15:54:14 bởi SBC >
            #6
              SBC 05.07.2005 02:37:19 (permalink)
              6-Ston - Mẹ của các loài đá


              Vào buổi sáng thứ sáu,Nott vẫn buồn bã lang thang trong khu rừng già.Chắc chắn là anh biết mình sẽ chẳng tìm được một cây bốn lá nào cả nhưng anh không muốn quay trở lại lâu đài một mình.Anh sẽ tìm Sid cùng về,nếu có bị cười vào mũi thì dẫu sao hai cũng còn đỡ hơn một.

              Đó là ngày chán chường nhất của Nott trong khu rừng Mê Hoặc. Anh chẳng biết làm gì hơn ngoài việc chạy đi săn đuổi vài sinh vật hay con thú kỳ lạ.Thỉnh thoảng anh cũng tình cờ gặp phải những cây đọc đáo,quái lạ mà anh chưa từng thấy trước đây.Thế nhưng cũng chẳng có gì khác hơn nữa.Chẳng thấy thú dữ đâu để thử thách,dù buổi tối đó đây vẫn vọng về những tiwngs hú bí hiểm.

              Điều tồi tệ nhất chính alf cái cảm giác buồn bã mà anh đang cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết,đó là:anh chắc chắn răngd sẽ không bao giờ găpoj được may mắn trong cuộc đời của mình,chứ nếu không thì bây giwof anh đã tìm được Cây Bốn Lá thần kỳ rồi.Bằng không thì dĩ nhiên là Merlin đã lừa dối anh.

              Nhưng nếu như Merlin đã lưad dối anh thì tại sao anh vẫn còn ở đây chờ đợi mãi? Chơd đợi nghĩa là tin vào Merlin,hy vọng vào một sự may mắn sẽ đến,nhưng càng chờ thì anh lại thấy may mắn đang ngày càng xa dần anh.Anh đã làm gì sai nào? Sao anh lại tahays khổ sở đến thế? Anh tự hỏi:"Ta xứng đáng có được may mắn.Sao nó vẫn không đến với ta?"

              Cả ngày hôm đó,anh lang thang khắp khu từng với những suy nghĩ bi quan như thế.Vì thế Nott quyết định đi gặp nói chuyện với Ston-Mẹ của các loài đá.ANh muốn có thêm một người nữa khẳng địn những gì mà anh đã biết rằng không có một cây bốn lá nào mọc được trong khu rừng này cả,rằng anh là một người không may mắn.

              Chẳng có gì ngạc nhiên khi Nott quyết định như vậy vì đó là một đặc điểm của những người tự cho là mình thiếu may mắn.Họ tìm kiếm những người giúp hpj tái khẳng địn những suy nghĩ yếm thế của mình.Cái cảm giác rằng mình là một nạn nhân,một người bị lừa,một người không may mắn thì cũng chẳng hay ho gì nhưng ít ra nó cũng giúp họ cảm thấy phần nào nhẹ nhàng hơn.

              Thần Ston trú ngụ trên đỉnh của Núi Mẹ,mọt ngọn núi cheo leo đầy những hòn đá tảng gai góc.Leo lên được ngọn núi này thật là một điều cam go.Từ trên dủnh núi này Nott sẽ nhìn được bao quát toàn bộ khu rừng Mê Hoặc và có thể anh sẽ thấy được Sid để xem anh ta có muốn về cùng anh không.

              Khi Nott leo được lên đỉnh núi thì anh thấy thần Ston đang nói chuyện với một con chim mười hai cánh.Ngay khi thấy Nott ,con chim lập tức bay đi.

              - NHìn kìa! MỘt trong haio hiệp sĩ đi tìm sự may mắn đã đến đây! Bốn ngày qua các ngươi là chủ đề bàn tán trongkhu rừng này đó. Ngươi đã tìm thấy Cây Bốn Lá thần kỳ chưa?- Bà nhìn Nott mỉm cười giễu cợt.

              Nott trả lời,rõ ràng là rất giận dữ:

              - Ngươi biết là ta chưa tìm được rồi còn gì! Ston,hãy nói cho ta biết,có phải là trongkhu rừng này chưa bao giờ có một cây bốn lá nào mọc lên phải không? Hoặc cũng có thể là nó mọc quanh đây.lẩn khuất trong những tảng đá này?

              Thần Ston không thể nào nhịn được cười.bà cười mãi khong dứt:

              - Dĩ nhiên là không rồi! Giọng nói nhà ngươi dường như cũng muốn khẳng định điều đó rồi.Sao ngươi lại còn có thể trông mong một cây bốn lá mọc được trên những hòn đá này nhỉ? Chắc là ngươi mất trí rồi.Ngươi phải cẩn thận đấy.Bất cứ ai lang thang ở đây quá lâu mà không cío mục đích nào rõ rẹt thì sẽ phát điên lên đấy.Chẳng có một cây bốn lá nào mọc được ở đây cả.Cây bốn lá không thể mọc được ở nơi nào có đá.

              Chẳng còn gì để nói,Nott chậm chạp leo xuống núi.Văng vẳng đâu đây là tiếng thần Ston cười giễu cợt.

              Giờ thì anh chẳng có thể làm được gì nữa.Sự tsowj hãi mong muốn của anh cuối cùng đã được khẳng định:" Ta sẽ không bao giờ gặp may mắn" - anh thầm nghĩ.sau đó Nott chợt nhớ đến Sid và anh cảm thấy vui hơn một chút.Nott nghĩ:"Cái gã điên đó chắc chắn cũng chẳng tìm đuọc Cây Bốn Lá thần kỳ cho dù hắn có đào nát khu rừng này lên."NGhĩ về dự thất bại của người khác làm thì Nott thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn,thậm chí cả thích thú nữa."Nếu không có Cây Bốn Lá thần kỳ cho ta thì cũng sẽ không có cây nào cho hắn cả."

              Sau đó Nott yên tâm leo lên lưng ngựa đi tìm một chỗ ngủ qua đêm.
              Ngược lại với Nott, sáng hom đó, ngay khi vừa thức dậy,Sid thấy ngay kết quả của những việc chàng đã làm đêm hôm qua: chàng thấy những tia nắng mặt trời rạng rỡ chiếu sáng mảnh đất tươi tốt đầy nước mà chàng đã chuẩn bị. Chàng cảm thấy vui sướng và tự haogf về mình.Chàng đã làm tất cả những gì cần thiết để một cây bốn lá có thể mọc lên được. Giờ chỉ còn là vấn đề chàng đã chọn đúng địa điểm hay không,nhưng chàng cũng không còn mấy lo lắng về điều đó nữa.

              Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi,vì vậyh\ quyết định làm gì trong ngày hôm nay là rất quan trọng.Vì chàng đã làm tất cả những gì chàng cho là cấn thiết nên điều khôn ngoan bây giờ chính là tìm xem có việc gì còn bị bỏ sót lại hay không.

              Đất, nước, ánh sáng... chang còn cần thứ gì khác nữa không nhỉ?

              Vì thế cà buỏi sáng, chàng đi hỏi tất cả những sinh vật mà chàng gặp được trong khu rừng xem cây bốn lá còn cần những điều kiện gì để mọc lên ngoài đất,nước, ánh sáng và bóng râm ra. Thế nhưng chẳng ai có thể đưa ra cho chàng một câu trả lời thỏa đáng.

              Trời đã xế trưa.Chàng không còn nghĩ thêm ra được ai để hỏi nữa. Ngước lên nhìn trời,bỗng tầm mắt chàng thấy thấp thoáng mọt đỉnh núi cao từ phía xa. Có lẽ mình nên lên trên ấy. Biết đâu từ đỉnh cao chót vót ấy chàng có thể tìm thấy những việc cần làm thì sao?

              Tất cả các hiệp sĩ đều biết rằng điểm cao nhất trong khu rừng Mê Hoặc chính là NÚi Me, nhưng khi Sid đến được Núi Mẹ thì chàng mới nhận thấy độ cao kinhkhungr của nó. Chỉ còn nửa ngày nữa là tới hạn cuối cùng mà Merlin đưa ra. Chàng có nên leo lên hay không? CHo dù chàng có phát hiện được thêm điều gì trên đó nữa thì chàng cũng chẳng còn thời hian đâu để mà thực hiện.

              Tuy nhiên Sid vẫn quyết định leo lên núi. Tại sao? Đơn giản là vì chàng nghĩ về những gì đã làm, những nỗ lực và công sức mà chàng đã đạt được thì thật vô nghĩa khi không đi hết con đường đã chọn.

              Sid bắt đầu leo l ên ngọn núi cao sừng sững trước mặt. Những ngọn gió nhẹ thoảng qua làm giảm bớt sự mệt mỏi của hành trình chinh phục ngọn NÚi Mẹ. Khi đã lên tới đỉnh,chàng ngồi xuống lướt tầm mắt về phía đường chân trời xa xăm,hi vọng tìm thấy mọt nguồn cảm hứng nào đấy. Thế nhưng chẳng có điều gì xảy ra cả.

              Đột nhiên một giọng nói thét lên làm chàng giật nảy mình, và ngạc nhiên thay, nó đến từ... ngay dưới chỗ chàng ngồi.

              - Ngươi làm cho ta ngạt thở rồi nè!

              Sid nhảy bật lên nhanh đến nỗi chàng suýt té xuống sườn núi.
              - Một hòn đá biết nói?Thạt không thể tin được!

              - Ta không phải là một hòn đá biết nói. Ta là Ston- Mẹ của các loài đá- Bà bực bội sửa lời Sid- Chắc ngươi lại là một hiệp sĩ đang đi tìm...ha, ha, ha...Cây Bốn Lá thần kỳ chứ gì?

              - Ngươi thật sự là Mẹ của các loài đá à? Nếu vậy, chắc Ngừơi không biết gì nhiều về cây bốn lá , phải không ạ?

              - Dĩ nhiên ta không biết nhiều về nó nhưng ta cũng biết đôi chút.Ta đã nói với tên hiệp sĩ áo đen kia rằng: cây bốn lá không thể nào mọc lên ở nơi nào mà có đá được.

              - NGươi nói là cây bốn lá à?

              - Đúng vậy,cây bốn lá.

              - Thế còn cây ba lá thì sao?

              - Cây ba lá thì có thể mọc lên được trên đất có đá.Tuy nhiên cây bốn lá thì rất yếu, vì thế nó cần đất sạch đá thì mới có thể mọc lên được.

              Sự khác nhau này có lẽ chẳng mấy người chú ý đến,nhưng đối với Sid thì khác.Chàng hiểu rằng biết được những điều mà người khác thật sự không biết hay quan tâm đến có một ý nghĩa rất quan trọng.Đoi khi những yếu tố chính lại thường có thể được tìm thấy trong những chi tiết tưởng chừng như vụn vặt.

              - Ồ! Sao trước đây mình lại nghĩ không ra nhỉ?Cảm ơn Người rất nhiều! Cháu phải đi đây.THời gian sắp hết rồi!

              Sid vội vàng leo xuống núi chạy thẳng tới mảnh đất của mình. Khi Sid tới nơi, chàng chỉ còn đúng hai tiếng trời sáng nữa để có thể moi tìm bỏ những hòn đá ẩn trong đám đất mới của chàng. Thật vậy, chỗ đất chàng đã chọn chứa đầy đá.CHo dù nếu chàng chọn đúng vị trí thì Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ không thể nào mọc lên được ở một nơi mà đỳ đá như vậy được.

              Sid nhận ra tầm quan trọng của câu nói:" Đừng cho là mình đã cố gắng hết dức rồi,mình vẫn có thể làm được việc gì đó hữu ích nữa". CHính điều này đã luôn giúp chàng nhìn thấy và hướng về phía trước.Sid cũng nhận ra rằng những đièu q2uan trọng thường ẩn5 chứa trong những việc tầm thường nhất. Cho dù khi mọi việc dường như đã hoàn tất, nếu ta có một thái đọ đúng đắn, luôn sẵn sàng muốn biết liệu có còn việc gì khác cần làm nữa không,thì sẽluoon cvos một dấu hiệu cho ta biết điều đó xảy ra như thế.May là Sid đã không trì hoãn việc tỉa bớt các nhành cây, nếu không thì chắc chắn là anh sẽ không còn thời gian để biết được là mình cần phải xới bỏ đá thì cây bốn lá mới có thể mọc lên được.

              Cũng giống như những đêm trước, trong giấc mơ chập chờn trên nền đất gồ ghề, Sid lại mơ vè cây bốn lá.Chàngmow thấy nó mọc lên đẹp rực rỡ ngay giữa mảnh đất tươi mới,đầy nước và đã được loại hết đá cục.Chàng cũng mơ được cầm nó trên tay, tận hưởng mùi cỏ thơm nồng nàn tiết ra từ những chiếc lá hình trái tim xanh mướt.Nó thật đến độ chàng chắc chắn rằng đây là nơi mà Cây BỐn Lá thần kỳ lần đầu tiên mọc lên. Giấc mơ làm cho chàng vui sướng làm sao!

              Bóng đêm đen kịt giăng phủ dày đặc. Chỉ còn một n gày nữa mà thôi.Ngày mai, theo giấc mơ của Sid, Cây Bốn Lá thần kỳ,loài cây mang lại sự may mắn vô tận sẽ mọc lên trong khu rừng Mê Hoặc




              ..v..vv
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2005 02:42:02 bởi SBC >
              #7
                SBC 06.07.2005 15:20:44 (permalink)
                7:Hai Chàng Hiệp Sĩ Gặp Nhau

                sau khi nói chuyện với thần Ston, Nott chán nản bỏ đi tìm một chỗ ngủ qua đêm. Đang dò dẫm trong bóng đêm,bỗng anh cảm thấy con ngựa đen của mình dẫm chân lên một chỗ đất mềm,ẩm nước,và trên cao các nhánh cây đã được chặt quang đãng. Xa xa một chút,Nott thấy Sid đang nằm nghỉ với thanh kiếm trên tay,kế bên là con bạch mã được buộc vào một gốc cây đang canh chừng giấc ngủ cho Sid.

                - Sid! - Nott gọi lớn.

                Sid choàng ngay dậy.Chàng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.Nhận ra Nott,anh mừng rỡ:

                - Ồ, NOtt. Thế nào rồi? Anh đã tìm được cây bốn lá chưa?

                - Bốn với chẳng ba lá! - Nott nói với giọng chán chường- Ba ngày rồi thật là công cốc,ta tìm mãi mà chẳng thấy đâu. Ngay ngày đầu tiên thần Gnome đã nói với ta là không có cây bốn lá nào ở khu rừng này cả, và chắc là thế thật. Ta đã ngừng tìm kiếm, mất thì giờ vô ích.

                - Nếu vậy thì anh còn ở đây làm gì? sao anh khônh trở về lâu đài của mình đi?

                Trước khi Nott kịp trả lời, anh nhận thấy áo quần của Sid rách bươm,bám đầy đất và đôi giầy thì lấm lem bùn đát.

                - Chuyện gì đã xảy ra với anh thế? - Nott ngạc nhiên hỏi.

                - Từ ngày thần Gnome nói với tôi là cây bốn lá không mọc được ở đây, tôi đã dành hết thời gian để tạo ra nơi này. NHìn kìa, mảnh đất này thật tươi tốt và màu mỡ làm sao! Nhìn kìa! Đó là dòng suối nhỏ mà tôi đã đào từ nơi Bà chúa hồ đến đây... và nhìn,nhìn thêm này...- Sid vẫn tiếp tục hào hứng chỉ cho Nott thấy những gì anh đã làm được - Đay là toàn bọ đá thừa và những nhánh cây mà tôi đã chặt bỏ trong vongg có hai ngày, bởi vì chắc anh cũng biết là....

                Nott lên tiếng ngắt lời.

                - Anh mất trí rồi sao hay sao, Sid? Bộ anh điên hay sao mà lại đi làm việc như một con trau để tạo ra cái khu đất chỉ có vài mét này nếu anh chẳng hề biết được cây bốn lá có mọc lên ở đây hay không? Anh không thấy là khu rừng này rộng hàng triệu lần mảnh đất bé tí này hay sao? Anh ngu ngốc hay anh có vấn đề gì khác? Anh không hiểu được là những việc anh làm chẳng có ích gì trừ phi có một người nào đó bảo anh chính xác vị trí mà cây bốn lá sẽ mọc. Chắc chắn anh mất trí rồi.Tôi sẽ gặp lại anh ở thị trấn. Giờ thì tôi phải kiếm cái gì ăn mới được.

                Nott nhanh chóng mất hút trong màn đêm bỏ lại Sid đứng nhìn theo. Chàng bị sốc trước những gì Nott vừa nói.Chàng thầm nghĩ:

                - Merlin nói rằng chúng ta có thể tìm thấy Cây Bốn Lá thần kỳ nhưng ông không hề nói rằng để tìm thấy nó, ta không cần phải bỏ ra công sức gì. Chắc là mình phải làm gì đó chứ- không có gì trên đời này tự đến cả
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2005 02:44:29 bởi SBC >
                #8
                  SBC 20.07.2005 17:41:52 (permalink)
                  8 :Mụ Phù Thủy Hắc ám Và Cú Vọ đến Gặp Nott

                  Đêm đen tỏa xuống bao phủ khắp khu rừng. Từng luồng gió lạnh báo hiệu đêm nay là một đêm không bình yên đối với hai hiệp sĩ.

                  Khi Nott còn đang trong giấc ngủ chập chờn chờ bình minh đến để trở về lâu đài của mình thì bỗng có một tiếng động mạnh và rất lạ làm anh giật mình tỉnh giấc. Nhanh như cắt, Nott đứng dậy và rút thanh kiếm sáng loáng ra thủ thế.

                  - Uuu!...Uuuuuuuuuuuuu....

                  Tiếng kêu ghê rợn phát ra từ con cú của Morgana- mụ phù thủy hắc ám.MỤ ta đứng ngay bên cạnh NOtt,thân hình lập loè phản chiếu những tia sáng hắt ra tưd đống than luae anh đã thấp đêm qua.

                  - Ngươi là ai? Ngươi muốn gì? Cẩn thận đấy, lưỡi kiếm của ta không biết phân biệt bạn thù đâu.

                  - Bỏ kiếm xuống đi. Ta là Morgana. Ta đến đây để thương lượng với mi một việc.

                  - THương lượng ư? Ta chẳng muốn có bất cứ sự thương lượng nào với một phù thủy độc ác cả, đặc biệt là ngươi. NGươi nổi tiếng là xấu xa.

                  - Mi có chắc là không muốn nói chuyện với ta về... Cây Bốn Lá thần kỳ không? - Mụ hạ giọng một cách nham hiểm. Mụ nhe hàm răng trắng hếu ra, chà đôi bàn tay với những chiếc móng dơ bẩn dài ngoằng lại với nhau một cách khoái trá,cái muic nhọn và khoằm của mụ nhăn lại,cố gắng mỉm cười thật tử tế. Mụ làm bộ quay lưng đi.

                  Nott tra kiếm vào vỏ và tiến lên về phía trước.

                  - KHoan đã.Nói đi. Ngươi biết những gì?

                  - Tiếp đi. Ở đâu? Đừng mất thì giờ nữa.Nhanh lên!- Nott bắt đầu mất kiên nhẫn.

                  - Ta sẽ nói cho mi nghe nếu mi hứa sẽ làm cho ta một việc này.

                  - Việc gì?

                  - Ta muốn mi giết chết Merlin khi ngươi gặp hắn ta.

                  - Cái gì? Sao ta lại phải giết Merlin?

                  - Bởi vì hắn đã lừa mi. Hắn cũng như ta đều biết Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên ở đau. THỏa thuận trao đổi của chúng ta rất đơn giản: Ta nói cho mi chỗ mọc của Cây Bốn Lá thần kỳ,còn mi sẽ giết Merlin cho ta. May mân vô tấnex thuộc về mi còn ta sẽ triệt tiêu được đối thủ của mình.
                  ......................
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2005 02:45:35 bởi SBC >
                  #9
                    Nguyễn Đình 20.07.2005 20:33:54 (permalink)
                    SBC uiiii!

                    Em chuyển truyện theo từng chương hoặc từng tập để người đọc dễ theo dõi, đồng thời Cô thủ thư dễ dàng mang vào thư viện.

                    Từ khi em chuyển truyện đến giờ, anh phải mua mấy đôi giày cho Ct.Ly để chạy ra chạy vô khiêng truyện rồi đấy, thương anh một chút em nhá...
                    #10
                      NuHiepDeThuong 20.07.2005 23:56:49 (permalink)
                      Rất cảm ơn bạn Nguyễn Đình đã lên tiếng hộ.

                      SBC chịu khó sửa lại nhen. Mỗi 1 chương thì 1 bài.
                      Mỗi lần gõ mở 1 bài mới thì con số bài viết của SBC sẽ gia tăng, nhưng lại phiền các Mod. Truyện phải gom lại từng chương, vì khi đưa vào trang thư viện thì mỗi chương 1 bài, trừ khi dài quá mới chia thành Chương 1a / 1b.

                      SBC đã bỏ công sức giúp đỡ cho thư quán thì xin giúp cho trót. Mỗi chương 1 bài.

                      Cảm ơn sự giúp đỡ và thông cảm của SBC.

                      Chúc vui.
                      #11
                        Ct.Ly 21.07.2005 04:36:07 (permalink)
                        #12
                          SBC 21.07.2005 16:05:47 (permalink)
                          phù , chời ơi , 3 người xúm lại đì SBC kìa. Nhất là ông ND nhá
                          #13
                            Ct.Ly 21.07.2005 23:33:17 (permalink)
                            #14
                              Nguyễn Đình 22.07.2005 14:59:39 (permalink)


                              Trích đoạn: SBC
                              phù , chời ơi , 3 người xúm lại đì SBC kìa. Nhất là ông ND nhá

                              SBC, em có nhầm nhọt gì không? Nhìn avatar của em là một Man, làm sao anh... dám đì em được Uiiii, ai cứu tôi... tưởng tượng cái cảnh tui đì một Man như SBC, giống như cái án tử hình của tui vậy đó.....

                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 21 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9