Trung cổ xưa đã một thời
Có hai dòng họ mấy đời thù nhau.
Mê-ô buồn bã u sầu
Lin-da từ chối vì đâu yêu chàng.
Tối hôm cùng bạn hóa trang,
Qua nhà Li-ét mừng nàng ngày sinh.
Gặp nhau một tấm chân tình
Hai người trao hết tim mình yêu nhau.
Thề nguyền yêu mãi dài lâu
Tình yêu trời biển, bạc đầu răng long.
Lâu-rân tu sĩ thấu lòng
Kết tình nên vợ nên chồng từ đây.
Nhưng mà thù hận lâu nay
Xa lìa đôi trẻ mới ngày nên danh.
Vì Mê-ô đã giết anh
Bị đày biệt xứ tới thành Man-tua.
Cơn gió đông thổi cuối mùa,
Xót lòng Li-ét khóc đưa tiễn chàng.
Ngỡ rằng tình sẽ vỡ tan
Khi mà thân phụ ép nàng thành thân.
Lấy ai? - Một kẻ vương thần
Quyền uy có tiếng xa gần bốn phương.
Li-ét vội đến giáo đường,
Nhờ ngài tu sĩ tìm phương cứu nàng.
Lâu-rân suy nghĩ bảo rằng:
"Trong thành có vị danh lang rất tài,
Trong tay cầm giữ thuốc hay
Thiếp liền được những 'bốn hai canh giờ,
Trong khi nàng ngủ đợi chờ
Ta sai người báo tin cho anh chàng".
Ngày vui bỗng trở thành tang
Bởi Ju-li-ét "vội vàng ra đi".
Người đưa thư phải quay về
Vì thành dịch hạch tứ bề tràn lan.
Mê-ô đau đớn muôn phần,
Khi mà tin dữ gia nhân báo chàng.
Đường về mua thuốc thầy lang
Đến ngay hầm mộ nơi nàng thiếp đi.
Pa-rít trông mộ tử thi
Thấy chàng cậy cửa hầm thì can ngăn.
Mê-ô giết kẻ vương thần
Đoạn chàng uống thuốc, hôn nàng,trút hơi.
Li-ét tỉnh dậy bên người
Thấy chàng chết cũng kết đời từ đây.
Nhận thư tu sĩ đến ngay
Nhìn xem khung cảnh mà đầy thương vong,
Lâu-rân tu sĩ xót lòng
Kể ra mọi chuyện hai dòng được nghe
Thành chủ lên án hai phe:
'Sao mà kết lũ, kết bè oán nhau'
Thế rồi từ đó về sau
Hai nhà quên hết thù sâu trong lòng
Tháng ngày thân phụ nhớ mong
Tạc nên bức tượng vàng ròng tình nhân.