Những loài hoa đẹp
Thay đổi trang: << < 112113114 > >> | Trang 112 của 137 trang, bài viết từ 1666 đến 1680 trên tổng số 2051 bài trong đề mục
Cà Na tn nguyen 08.03.2014 19:28:29 (permalink)
0
 
 
Con thi trường học...
 
     Con là một đứa bé thông minh, giỏi tóan nhưng ham chơi và hơi lười học, lười đọc sách .
 ( Nói con thông minh, mẹ không chủ quan đâu nhé, vì khi con chỉ hơn một tuổi thì lạ thay , con đã bắt đầu chơi puzzle , không hiểu sao trí óc non nớt của con lúc ấy đã có khả năng nhận xét và lắp ráp hình ảnh rất khá. Và may mắn , mẹ đã ghi lại được những hình ảnh làm ' bằng chứng " đây !





 
 
     Bởi thế , một ngày kia khi cô giáo cho Mẹ biết, con có khả năng nói chuyện trước công chúng rất hay thì Mẹ khá ngạc nhiên !
     Nhưng cũng nhờ đã ngạc nhiên trước rồi nên tuần qua khi con làm ra vẻ quan trọng nói với Mẹ:
       - Mẹ à, năm nay  môn English , phần Public Speaking  ( Nói trước Công chúng ) mỗi lớp sẽ bầu ra 3 người để chọn 1 người đi thi với các lớp khác. Người thắng cuộc sẽ đại diện trường đi  thi với các trường  trong thành phố. Người đứng thứ ba được bầu , Mẹ có biết là ai không ?...Không phải là con nhé .Người thứ hai ? ...Cũng không phải là con . Người đứng nhất....
   Mẹ gắt yêu :
       _ Là con chứ gì !
   Con cười hảnh diện ! Nhưng  tâm sự :
      _ Nhưng con lo  quá Mẹ à.
   Mẹ trấn an :
      _ Có sao đâu , con đã từng diễn kịch trên sân khấu  của trường rồi mà.
      _ Nhưng đây là nói chuyện trước tòan trường , trước  Giám khảo , họ chấm điểm  !
      _ Không sao , cứ cố gắng hết sức mình  thôi con , đừng lo lắng.

   Thế nhưng càng gần đến ngày thi , con càng có vẻ lo lắng . Tệ hơn , con ngã bệnh chỉ 2 ngày trước khi thi , sốt, viêm họng, sổ mũi...
   Mẹ cũng bối rối và sợ con phải bỏ cuộc nhưng không nói , chỉ cố sức săn sóc và động viên con. Con " rên rỉ " :
      _ Chắc  Thượng Đế ghét con hay sao mà bắt con bệnh trong lúc này ! Đã vậy , những braces niềng răng lại làm trầy , dộp môi con , mỗi khi phát âm là bị cọ vào đau quá  !
    Mẹ chỉ biết an ủi và mong cho ngày mai tình trạng con đỡ hơn phần nào. Buổi chiều, làm việc xong , Mẹ phải ghé chợ mua thức ăn , buổi tối chuẩn bị hầm đuôi bò để mai sáng  kịp nấu cho con nồi súp  mà con thích.
Lúc ấy , Mẹ vẫn còn chưa biết  Mẹ có được vào , được theo dõi cuộc " tranh tài " của con không . Tuy mệt , con vẫn cố gắng  email cho thầy giáo để hỏi  về việc này. Gần 9 g tối , con  hân hoan  báo cho Mẹ biết " Trường cho phép Mẹ tham dự ! "
    Buổi sáng con vẫn còn bệnh , chỉ húp chút nước súp rồi lo chuẩn bị đến trường.
    Và thêm  một ' vấn đề " xảy ra trước khi rời nhà , đó là khi mẹ khám phá ra , chiếc giày đen của con trong  đêm đã bị chú Wrex buồn miệng , gặm mất  một góc nhỏ sau gót !
    Ôi thật là một  ngày không thuận lợi chút nào cho " diễn giả " !!!
    Con thở dài áo não ( mẹ cũng dấu tiếng thở dài nhè nhẹ trong lòng ! ) rồi  hai mẹ con dắt díu nhau đến trường .
    Ngồi trong Hội trường , Mẹ chăm chú theo dõi con. Con  ngồi trên stage, cạnh các thí sinh khác chờ tới phiên mình . Con hơi xanh  và mệt mỏi . Lúc ấy , mẹ đã tự nhủ lòng , chỉ cần con tham dự cuộc thi , không bỏ cuộc thì sự cố gắng của con đối với Mẹ đã là quá đủ.
    Đến phiên con ra thi.
    Phải nói là Mẹ hết sức , hết sức ngạc nhiên về khả năng của con . Đứa con trai bé bỏng mà mẹ luôn  cưng chìu , phút chốc, bất kể đau ốm , mệt mỏi chợt trở nên một diễn gỉa tí hon rất chững chạc 
   Con  trình bày ý kiến , quan điểm của mình qua việc phê bình một Tivi Show mà theo con là kém chất lượng , có ảnh hưởng tiêu cực đối với người xem. Cách nói ý nhị, từng cái vung tay diễn tả cho đến cách phát âm , lúc chậm rãi, khi  nhấn mạnh con đã thực sự chinh phục được Mẹ hòan tòan. 
     Bằng trực giác , Mẹ biết  rằng , đó không phải là sự thiên vị của một người mẹ , cử tọa chắc chắn cũng nhận ra, con đã sớm bộc lộ khả năng đặc biệt  của con, khả năng biết dùng sức mạnh của lời nói.
     Giây phút ấy , Mẹ thực sự ngưỡng mộ con, con trai nhỏ của Mẹ.
    Kết thúc bài thuyết trình , nhận tràng pháo tay của cử tọa, con trở lại chỗ ngồi , nét mặt trở lại mệt mỏi và đăm chiêu.
    Trong số những thí sinh tiếp theo , có một cậu bé trình bày rất  hay. Cậu nói về một đề tài thông thường trong cuộc sống , là sự tương quan giữa học sinh và thầy cô . Cậu khéo pha trò và dí dỏm , từng câu cậu nói ra được  cử tọa cuời ồ tán thưởng. Cậu bé chắc chắn sẽ trở thành một nghệ sĩ trình diễn có tài . Và không có gì  ngạc nhiên nếu ban Giám khảo quyết định chọn cậu là người đại diện cho kỳ thi liên trường sắp tới.
    Khi tất cả các thi sinh đã trình bày xong , Ban Giám khảo xin phép rời Hội trường để hội ý riêng.
   Lúc ấy . mẹ đã dùng phone text cho con như sau " Đang chờ kết quả nhưng dù kết quả  thế nào đi nữa Mẹ cũng rất vui khi biết chắc rằng  con trai Mẹ có khả năng phát biểu thành công trước...cả thế giới hoặc trở thành một người Lảnh đạo , nếu con thực sự mong muốn điều đó. Mẹ rất hảnh diện về con , con trai của Mẹ . !
    ( Dĩ nhiên sự khen tặng này có hơi cường điệu đấy , nhưng có hề gì khi  Mẹ muốn nhân cơ hội này ươm trong lòng con một giấc mơ, một hòai bão..
    Và thực sự đối với Mẹ điều ấy  đã quá đủ, việc con có trúng tuyển để đại diện cho trường hay chăng là điều không quá quan trọng.)
    Ban Giám khảo trở lại. 
    Khi tên người thắng  cuộc tranh tài hôm nay được xướng lên, đấy chính là con.! 

    Con nhìn Mẹ , vẻ ngạc nhiên nhưng nét ngạc nhiên chuyển nhanh  sang rạng rỡ và hài lòng.
    Hình như mẹ có  ứa nước mắt vì xúc động .Ôi , có hạnh phúc nào  ý nghĩa hơn đối với người làm cha   mẹ khi đứng trước một thành công của con mình !
    Thắng cuộc , có nghĩa là con sẽ đại diện  Trường đi dự thi trong tháng tới , có nghĩa là tên con sẽ được đặt ở  phòng khánh tiết của trường trong suốt một năm và ở kỳ thi Public Speaking năm sau , con sẽ ngồi  ở ghế Giám khảo, cùng với bà Hiệu trưởng và các thầy cô khác ,chấm điểm để lựa chọn một thí sinh có khả năng nhất sẽ đại diện cho trường đi dự thi ở cấp thành phố ,như con sẽ làm trong thời gian sắp tới.
    Khi vị giáo sư tổ chức cuộc thi hỏi Mẹ " Thưa bà T. , bà sẽ đi cùng chúng tôi ở cuộc thi sắp tới chứ ? " Mẹ đã rất sung sướng mà trả lời rằng " Vâng thưa ông, tôi rất hân hạnh được làm  nguời ủng hộ con trai tôi ! "
    Vâng con yêu quý của Mẹ, ngoài niềm vui con đứng đầu kỳ thi hôm nay ,trong lòng Mẹ còn tràn ngập một nỗi vui mừng kín đáo và sâu sắc hơn , đó là qua mắt nhìn , cách thể hiện của con , con đã xem Mẹ là một người bạn đồng hành mà con thân thiết và tin cậy !
     Đó là  hạnh phúc tuyệt vời của một người Mẹ , hạnh phúc được   nâng đỡ , chia sẻ  và đi cạnh con mình qua những cuộc thi , những thử thách trên đường đời ...
     Con trai yêu quý của mẹ, mẹ cảm ơn con đã dành  cho mẹ  hạnh phúc này !




 
 
Cà Na tn nguyen
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 19:48:37 bởi Cà Na tn nguyen >
sen dat 09.03.2014 09:13:14 (permalink)
0
ntn đang làm "Nhật ký của mẹ" phải không?. Chúc ntn diễn đạt được tất cả những cảm xúc suy nghĩ của một người mẹ. Nhân ngày mùng 8 tháng 3 Sen Đất chúc ntn luôn hạnh phúc với mái ấm gia đình của mình nha!.Chúc ntn sẽ gặp nhiều niềm vui khi song hành với con trai trên con đường học vấn. Sen Đất lựa hoa màu đỏ tặng cho thêm phần may mắn!.
Attached Image(s)
Cà Na tn nguyen 19.03.2014 23:50:49 (permalink)
0
 
 
 
 Cảm ơn thầy SĐ .
 Hoa đỏ đẹp quá.
 Thầy dùng chữ rất  chính xác . ntn thường viết khi muốn diễn tả, ghi lại cảm xúc của mình. Mà làm Mẹ thì có biết bao điều muốn viết !
. Bài viết trên đây đươc viết khi cảm xúc thấy cậu bé con bị bệnh  vẫn cố gắng đi thi, cảm xúc khi buồn cười  thấy chú Wrex chọn đúng ngày ấy mà cắn  hư giày của..diễn giả.
 ntn đang ghi lại một cảm xúc hơi lãng mạn , khi nào xong sẽ post lên cho vui nha.
 
ntn
Cà Na tn nguyen 20.03.2014 18:56:36 (permalink)
0
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2014 02:57:26 bởi Cà Na tn nguyen >
Cà Na tn nguyen 21.03.2014 02:56:33 (permalink)
0
Trong cõi đời nhau...
 
        Tờ Đặc san của Nghiệp đoàn tháng này cũng giống như những tờ Đặc san trước giờ nhưng sao tôi bỗng thấy nó trở nên nặng nề, vì tôi cứ cầm lên rồi lại thở dài đặt xuống nhiều lần... 
        Có lẽ lý do là vì trong danh mục những diễn giả sẽ đến Toronto diễn thuyết vào mùa Xuân này có tên của Pierre ! 
        Cái tên quen thuộc ngày nào bỗng khiến tôi bồi hồi và  đánh thức, làm sống lại những kỷ niệm của  một thời xưa cũ... 


        Thuở đó khi tôi còn là cô sinh viên đang bỡ ngỡ ở ngưỡng cửa Đại học xứ người thì Pierre đã là một người thành danh và có tên tuổi . Anh là thầy của tôi . 
        Pierre không đẹp trai như tài tử xi nê nhưng dáng vóc tầm thước, mắt sáng, mái tóc hoe vàng trên khuôn mặt hơi vuông, hàng ria mép tỉa mỏng thanh lịch cộng thêm giọng nói trầm ấm đã khiến anh trở thành người đàn ông khá thu hút  
 Không hiểu vì lý do nào khiến Pierre đã chú ý và chủ động làm quen với tôi, một cô học trò di dân. Có thể vì như anh nói sau đó ,tôi có dáng vẻ hiền lành đa cảm như cô em gái của anh , cô em gái đã tự tử rời bỏ cuộc đời từ tuổi đôi mươi. 
      
       Tôi là một phụ nữ Việt nam , rất Việt Nam, cả về thể chất lẫn tinh thần . Ngày ấy tôi lại còn nguyên cái tính lãng mạn rất học trò như tất cả những cô thiếu nữ cùng thời. Tình yêu , hoặc  những cảm xúc chưa đủ để gọi là tình yêu, chỉ là những rung động nhẹ nhàng , vương vấn yêu mến trong lòng thế thôi . 
       Tôi đã trở thành bạn của Pierre và thật tội nghiệp cho Pierre , anh đã mất hàng mấy năm liền để nuôi dưỡng tình cảm ấy.Từ một  giáo sư nổi tiếng, thành đạt được các phụ nữ bản xứ ngưỡng mộ anh lại chú tâm theo đuỗi một cô gái Á đông rất hồn nhiên và khá vô tư là tôi . Anh cứ nghĩ, vì tôi là người Á đông nên khi yêu , tôi sẽ phải rất dè dặt ,giữ gìn nên anh cũng cố gắng hết sức mình để hành xử như một người Á đông , như tôi. ! 
       Thật khó mà hình dung hình ảnh một người đàn ông Tây phương những buổi tối mùa Đông co ro chịu lạnh trong xe chỉ để chờ tôi tan những buổi học muộn , đưa tôi về nhà để chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của tôi khi từ giả . Khó mà tin, ở những buổi Picnic, anh sẵn lòng...cõng tôi qua dòng suối cạn nhưng hôn tôi một lần những đêm tối đưa tôi về như thế thì anh  không hề dám đường đột . 
       Và trong những năm tháng ấy , tôi hài lòng với tình thân của Pierre. Anh như một chỗ dựa vững chắc cho tôi trong giai đoạn tạo dựng tương lai trên xứ người .Anh lo lắng và giúp đỡ , an ủi khi tôi cần .Săn sóc và cưng chiều tôi như đưa em nhỏ, ít ra là tôi nghĩ như vậy. 
         Bởi thế, sau ngày tôi tốt nghiệp, anh ngõ lời yêu tôi và muốn kết hôn với tôi, điều đó thật sự làm tôi khó nghĩ .Bởi tôi chưa sẵn sàng , tôi không nghĩ là tôi yêu anh . 
        Tôi đã thẳng thắn nói với anh điều ấy . Sự thẳng thắn có thể đã làm cho Pierre suy sụp, nhưng  là một người tự trọng anh không hề tìm cách liên lạc với tôi khi  tôi dời sang tỉnh bang khác, mặc dù việc ấy đối với anh khá dễ dàng khi chúng tôi  cùng thuộc  chung một nghiệp đòan . 
         Đã hơn 20 năm kể từ ngày ấy . Thỉnh thỏang nghĩ lại , tôi vẫn rất áy náy cho Pierre, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ tôi hối hận , vì tôi  nghĩ tôi đã làm một việc phải làm . 
  
        Cuộc sống lại hối hả trôi với bao bổn phận , trách nhiệm , thậm chí có lúc tôi dường như quên hẳn anh. Cho đến hôm nay, tôi được biết anh sẽ có mặt  trong Hội nghị sắp tới. 
       Có thể tôi muốn quá khứ xưa sẽ mãi mãi chìm lắng trong giòng thời gian, có thể tôi không muốn gợi lại một nỗi buồn mà người ta đã phôi pha... 
       Nhưng trong tôi cũng có chút tò mò rất phụ nữ, tôi vẫn muốn có  dịp âm thầm nhìn lại anh, một lần . Và hơn nữa , anh lại sắp trình bày và truyền đạt kinh nghiệm về một vấn đề chuyên môn mà tôi đang quan tâm . Thế nên thở vắn thở dài trong mấy hôm , cuối cùng tôi cương quyết ghi tên dự buổi thuyết trình của anh và tôi tự nhủ, sẽ cố hết sức để anh không nhận ra tôi. 

       Đến ngày Hội nghị, vào Giảng đường dành riêng cho anh , tôi cố ý đi hơi muộn,  và chọn  chiếc ghế gần cuối . Tôi hy vọng là trong số đông đảo thính giả, anh khó mà nhìn thấy tôi . Và tôi chợt phì cười với ý nghĩ, có thấy chưa chắc gì anh đã nhận ra tôi khi tôi đã già hơn xưa gần 20 tuổi  và không còn nét  thật mảnh mai của ngày nào   ! 
 . 
       Khi  đèn được bật mờ đi để diễn giả bắt đầu thì tôi thực sự xúc động vì giọng nói của Pierre. Vẫn giọng nói trầm ấm thuở nào dù hôm nay anh nói bằng tiếng Anh. 
       Giọng nói đó có khả năng mang tôi trở về quá khứ...Mang tôi trở lại làm cô sinh viên di dân của  20 năm về trước , đang ngồi trong lớp học bên cạnh đám bạn bè Việt Nam thân thương , tôi như chợt cảm thấy cơn gió mùa Xuân nhẹ nhàng  lay động những cành hoa Crabapples hồng thắm trước cửa Đại học , nghe được mùi hương xưa cổ của những  cầu thang  dẫn lên thư Viện... 
       Tràng pháo tay chào đón diễn giả làm tôi chợt tỉnh . Tôi thở dài, lấy vở ra ghi chép.  
       Pierre cũng già hơn xưa nhưng  cũng vẫn là người thầy trầm tỉnh , kiến thức chuyên môn rộng như ngày nào. Xen kẻ vào bài giảng Pierre chiếu ảnh cô con gái nhỏ của anh và  vài  hình ảnh của thành phố Montréal . Tôi vui khi  thấy anh đã có một gia đình êm ấm. 

        Sau phút xúc động , tôi cảm thấy lòng mình lắng lại . Có thể tuổi tác cũng làm người ta buông bớt những  tình cảm buồn vui sôi nổi và cảm thấy mọi điều  cuối cùng cũng không có gì quan trong. 
        
        Vẫn  có ý tránh Pierre nên đến giờ giải lao tôi ra sớm,trở  vào muộn và dự định sẽ ra về trước khi buổi học kết thúc vài phút. 
      Khi đã yên vị, lấy  vở ra tiếp tục ghi chép ( quyển vở vẫn đặt trên ghế khi ra giải lao ) thì chợt một mảnh giấy nhỏ rơi ra . Tôi cúi xuống nhặt và đọc được  dòng chữ " Rất vui khi em  đến dự buổi nói chuyện của tôi  . Xin mời em đi ăn tối nay, tôi sẽ  dời chuyến bay  đến ngày mai ". 
         
      Tôi thở dài. Vậy là anh đã nhìn thấy tôi và đã kịp để tin nhắn vào vở tôi khi tôi ra ngòai. Lòng tôi chợt trĩu nặng. Có nên ở lại để gặp anh hay không....Tôi tự hỏi mình. 
         Và từ khi ấy, tôi không dám ngước mặt lên, tôi hiểu ánh mắt anh đang hướng về tôi. Tôi né tránh ánh mắt đó bằng cách  giả vờ cúi xuống ghi chép , nhưng cũng chính vì vậy mà phút chốc tôi quên hết hiện tại, chỉ còn nghe giọng nói của anh . 
         Giọng nói ấy  bỗng  trở nên gần gủi hơn , như chỉ nói với riêng tôi và  tôi cảm được nỗi xúc động pha lẫn hân hoan riêng tư ẩn chưa trong giọng nói ấy, dầu anh đang nói về một đề tài khoa học . Tôi như  chợt sống lại cảm giác của 20 năm xưa, khi lần đầu tôi nhận lời đi ăn tối cùng anh .Tối hôm ấy, giữa ánh nến lung linh của quán ăn , mắt anh đã rực sáng một ánh lửa  hạnh phúc ,vừa ấm áp vừa nồng nàn khi tôi vô tư chùi gíup  vệt nước sốt trên môi anh...Và giọng nói ấy cũng khiến tôi nhớ đến  gương mặt anh như tái đi khi nghe tôi từ chối lời cầu hôn , từ chối tình yêu của anh ngày nào. 
.       .Giọng nói trầm ấm của anh chợt như một cơn giông bão đi ngang qua trái tim tôi lúc này ! Tôi chợt cảm thấy mình có lỗi với anh vô vàn ! 
       Và lát nữa đây , tôi sẽ lại đứng lên , bỏ ra đi bất  kể  ánh mắt buồn bả , thất vọng của anh dõi theo tôi . Không, tôi không thể làm như vậy khi anh đang đứng trước công chúng. Tôi muốn thành công của anh hôm nay thật trọn vẹn, tôi sẽ ở lại đây  đến phút cuối cùng, đến khi anh  hoàn tất buổi nói chuyện. 
       Quyết định này khiến tôi ngước lên nhìn anh . Ánh mắt chúng tôi chạm nhau .Tôi cười  chào anh . Từ xa , tôi đọc được sự xúc động của Pierre khi anh  bất chợt ngưng lời trong chốc lát ,rồi sau đó nét mặt rạng rỡ niềm vui . Kể từ khi ấy , anh trở nên linh họat hẳn lên ., anh pha trò duyên dáng trong bài giảng và trả lời những  thắc mắc thật trôi chảy ,thật sinh động. 
       Lúc ấy tôi cảm thấy thương mến anh , một tình cảm trìu mến khó diễn tả khi tôi chợt nhận ra , lần đầu tiên , hoặc cũng có thể là duy nhất, tôi ngồi đây, với tính cách là một người thân của anh, cùng chia sẻ và ủng hộ sự thành công của anh. Và tôi tin rằng Pierre đồng cảm điều ấy ,khi anh vẫn thỉnh thỏang nhìn tôi  bằng  ánh mắt yêu thương. 
  
       Buổi học chấm dứt bằng tràng pháo tay nồng nhiệt của thính giả . 
       Khi Pierre còn đang bận rộn với  số người  nán lại để đặt thêm câu hỏi với anh thì tôi lặng lẽ đẩy cửa buớc ra . 
       Tôi trao cho người bảo vệ ngòai cửa mảnh giấy nhỏ mà tôi đã gấp thành dạng lá thư, nhờ trao lại cho Dr Pierre B. 
       Mảnh giấy ấy tôi viết "  
        Pierre thân mến, 
       Em xin lỗi vì bận không thể đi ăn tối cùng anh . Em vui khi biết anh hạnh phúc . Em sống ở thành phố này , cuộc sống rất tốt và bình yên . Em vẫn nhớ và quý trọng tình cảm của anh. Em sẽ mãi mãi nguyện cầu  mọi điều tốt lành cho anh . Hãy  nhắn với cô bé của anh , cô N tặng bé món quà là đã không để cho cha bé về muộn hôm nay , không để cho bé phải chờ đấy. " 
      Ngòai phố , nắng chiều vẫn còn tiếc nuối trên những hàng cây , dưng không tôi  ước giá mà Pierre  hiểu được tiếng Việt để tôi gửi tặng anh bài hát này, để xin anh cho tôi thêm một lần  , nợ lại anh... Để nói với anh , tình cảm của anh  là viên ngọc quý mà tôi mãi mãi ấp ủ trong trái tim mình.
 
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=ezjIVAzTOdk[/tube]
 
 

Càna tn nguyen  
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2014 03:15:38 bởi Ct.Ly >
Cà Na tn nguyen 28.03.2014 06:16:30 (permalink)
0
 
Ct.Ly


baby của cà na dễ thương quá


   
        Cảm ơn chị Ly !.
 
        Baby này giống mẹ  nên khi bé bụ bẫm giống con gái thế thôi , giờ 13 tuổi rồi , " già " rồi chị à.
     Gửi  bác Ly và mọi người xem set hình vui vui của bé...
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
CàNa tn nguyen
Ct.Ly 28.03.2014 15:39:13 (permalink)
Cà Na tn nguyen 01.04.2014 09:43:56 (permalink)
0
 
 Giờ  hôn  thì baby không còn là em bé bụ bẫm nữa mà đã trở thành cậu " thanh niên " như thế này rồi bác Ly ơi 
 
 
 
 
 
 
 
  Trời lạnh -20 độ, bỏng cả 2 má  , baby ỷ y không mang mũ che mặt nên phải lấy mũ len để dưới cằm cho bớt lạnh vậy mà vẫn trượt  ào ào trên đồi tuyết trong lúc mẹ baby thì chịu lạnh không nỗi phải lên nhà hàng chụp ảnh con từ rất xa. ( Bên trái, gần cột cờ Canada)
 
 
 
 
 
  Vẫn còn  nhiều chuyện về  baby này lắm, Cà Na xin khất  đến khi thong thả 1 chút sẽ kể hầu mọi người.

Cà Na

PS
  Chiếc máy ảnh cũ  đã bị hư kính ( mốc vì ẩm bên trong ?) hình chụp ra tệ quá, máy mới mua rồi  ( cũng Lumix ) mà chưa biết xài  ! vì chưa rảnh để mang ra nghiên cứu !

<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2014 09:48:51 bởi Cà Na tn nguyen >
Cà Na tn nguyen 27.04.2014 09:35:13 (permalink)
0
 
  Mùa Đông Canada năm nay lạnh kéo dài, sang Xuân vẫn còn tuyết rơi nên có người chụp được ảnh hoa  Iris ( Diên vỹ ) như sau
 
 
 
  Nghịch chút xíu ra thế này, cũng ngồ ngộ
 
 
 
 
 
    Gửi tặng mọi người , xem như chút quà đầu Xuân từ Canada !
 
Cà Na tn nguyen
Cà Na tn nguyen 12.05.2014 09:45:19 (permalink)
0
 
 
       Sau những ngày lạnh kéo dài một cách bất thường , cuối cùng thì mùa Xuân cũng trở lại Toronto.


        Hoa đã khoe sắc trong nắng ấm  ngày Mother's Day. Nhưng có ngừơi bận đến mức... bó tay , không tổ chức gì được , thôi thì gửi tạm ảnh buổi sáng mới chụp trong vườn như một cách để kỷ niệm cho ngày nầy năm nay nhé.


 
 
 
 
 
 
Mother's Day !
Cà Na tn nguyen 14.05.2014 10:30:18 (permalink)
0
 
   Hôm nay có chút giờ rảnh, tranh thủ vào làm nhiệm vụ.
 
   Số là  cô bạn thân  nhắn từ tháng trước " Mi có chụp ảnh hoa cỏ thì gửi cho bạn bè xem nhé, không hiểu sao dạo này ta cảm thấy thích ,  muốn ngắm hoa cỏ ! "
    Hic ! Làm  " bạn hiền " của NL nhiều năm nay , nghe vậy thì phải hiểu là mình phải thi hành điều nàng yêu cầu !
    Thế là tất tả, buổi sáng trước khi lên xe đi làm và buổi chiều về tới cửa phải mau mau chụp vài tấm ảnh ,  tự nhủ lòng sẽ gửi ngay  khi có thời gian , thế mà...
 
    Chẳng hiểu sao năm này bận quá, khối khối việc phải làm ...( Đã vậy còn sắp sửa "ôm " thêm một  "project " thuộc loại "nhức đầu " nữa mới là đa sự ! !)
 
  Thôi thì cố gắng cập nhật,  ( nhiều kỳ )  tình hình hoa trong vuờn năm nay để mọi người ngắm cho vui . Đây là hoa nhà cũ, nông trại Cà na cỏ chưa được trồng nên  " trại chủ " còn ...án binh bất động, chưa trồng trọt gì được cả !
 
 ********************************************************************************************************
 
 Những Bông hoa đầu tiên .
 
                                                                                     Tặng NL
 
 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
CàNa tn nguyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2014 10:32:30 bởi Cà Na tn nguyen >
sen dat 18.05.2014 08:27:22 (permalink)
0
Bên đó đang mùa xuân hoa cỏ rộn ràng há ntn, trong khi bên này trời nóng dễ sợ cỏ cây ngoài nắng mà cháy dòn đi vậy đó! từ 10 giờ trở đi đến 16 giờ là khỏi đi đâu, núp trong nhà luôn. Mùa hè nhưng đêm có quỳnh hương nở thơm ngát, biết ntn thích Quỳnh hương nên chụp mang vào tặng đây!
Attached Image(s)
sen dat 18.05.2014 08:30:28 (permalink)
0
Thêm vài hình nũa
 
Attached Image(s)
Cà Na tn nguyen 20.05.2014 11:25:39 (permalink)
0
 
  Hoa Quỳnh Hương thầy Sen Đất chụp đẹp quá ! Cảm ơn thầy nhiều nhiều ! ( Dạo này thầy chụp ảnh  ' lên tay " lắm ! )
  Được tặng ảnh hoa Quỳnh đẹp thì bớt buồn một chút , chứ ntn đang có " tâm sự " về nông trại Cà na đây !
  Vì ntn vẫn còn phải ở trong thành phố một thời gian khá lâu nữa nên sau nửa năm làm " trại chủ " ntn nghiệm ra rằng việc cùng lúc sở hữu và chăm sóc ngôi nhà với mảnh đất  lớn ở ngoại ô này là quá khả năng của mình ! Mỗi tuần chỉ ở một ngày thì không thể nói chuyện trồng trọt hay theo dõi , chăm sóc cây trồng được . Trong lúc chỉ riêng  việc  phải đến đây để cắt cỏ mùa hè và xúc tuyết mùa đông cũng đã khá vất vả ... Thế nên việc ntn  giữ nông trại Cà na đã dần dần trở nên bất tiện và lãng phí...
 
Bởi vậy , ntn buồn lắm khi nghĩ đến khả năng phải " bán giấc mơ " của mình thầy SĐ à !
 
Nhưng thôi , phải tập thuận theo dòng đời và không nên lấy đó làm điều quan trọng.
 Tuy nhiên , khi ntn nóí về nông trại Cà na ở đây , chắc sẽ không tránh khỏi một chút bùi ngùi khi nghĩ tới lúc sẽ rời bỏ nó ha...
Để ntn bắt đầu kể cho thầy SĐ và mọi người nghe nhen....
 
 
Nông trại Cà Na.
 
 Nhận nhà vào cuối mùa Thu.
Khi ấy , trời đã sắp sang Đông , khá lạnh . Đã trễ để có thể trồng hoa cỏ . Nhưng có môt người vì lòng yêu hoa cao độ, đã ra đứng giữa trời lạnh, đào đào xới xới lớp đất khô cứng , vùi vội vàng mớ củ hoa Tulip dọc theo tường nhà phía trước.
Gói củ hoa chẳng đủ đâu vào đâu cho hàng hiên quá dài. Thế là phải lùng sục, tìm mua thêm . Vào Đông rồi , tiệm nào mà bán củ hoa ! Nhưng cuối cùng cũng may mắn tìm được một mớ . Có điều , đất đã đông đá , đào cuốc cách gì cũng không trồng xuống được nữa !
 
   Thất vọng , mang mớ củ hoa cất cầu may vào hầm lạnh. Hy vọng củ còn tốt  đến mùa Xuận thật mong manh !
Nếu củ còn tốt , mùa Xuân trồng xuống chưa chắc lên được đoá hoa nào . Thế nhưng vẫn cứ hy vọng, dầu chỉ một đoá thôi , trên mảnh đất khô cằn  như " kinh tế mới " thế này cũng đủ !
  Đến mùa Xuân, mang củ hoa ra trồng mà còn phải lo lắng về một việc khác. Nhà thầu chưa trải cỏ , có nghĩa là khi họ đến làm việc này thì  dãy hoa sẽ bị cào xới tung lên hết !
  Chấp nhận thôi .
 Chỉ cần  một vài nụ hoa mang sức sống của mùa Xuân đến nơi đây , căn nhà này !
 Năm nay lạnh kéo dài. Nhưng cuối cùng , một ngày  về nhà , bước dọc theo hàng hiên, đã nhìn thấy những nụ hoa đầu tiên , Hoa Iris
 Diên Vỹ!
  Hoa màu tím, nở trong nắng
 
 
 
  Và lạ kỳ , một nụ hoa bé bỏng màu xanh, tựa như một thiên thần chui lên từ lớp đất  khô cổi
 
 
 
 
 Thế đấy , những đoá hoa đầu tiên đã nở từ giấc mơ của tôi , những đóa hoa mang sự sống và niềm vui đến miền đất mới....
 
( Bức ảnh này khiến ntn nhớ đến bức ảnh Tình Mẹ của Suối chụp năm xưa...)
 
Cà Na  tn nguyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2014 11:29:58 bởi Cà Na tn nguyen >
sen dat 21.05.2014 07:04:19 (permalink)
0
Nụ hoa muà xuân màu xanh dễ thương quá! Đừng nghĩ đến những giấc mơ xa vời quá tầm tay ntn à! Hãy nhìn những gì gần gũi bên cạnh mình, trong tầm tay mình như nụ hoa đó. Nó tuy nho nhỏ nhưng cũng cho mình những khoảnh khắc hạnh phúc. Và đôi lúc những điều giản đơn lại làm mình ngạc nhiên. Giống như nụ hoa quỳnh hương này đáng lý nó phải nở về đêm vậy mà nó nở ban ngày lúc 7 giờ rưỡi đến tám giờ rưỡi sáng nó làm Sen Đất phải kiếm máy ảnh ngay chụp kẻo nó tàn  mặc dù lúc đó rất bận!
Attached Image(s)
Thay đổi trang: << < 112113114 > >> | Trang 112 của 137 trang, bài viết từ 1666 đến 1680 trên tổng số 2051 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9