Trong cõi đời nhau...
Tờ Đặc san của Nghiệp đoàn tháng này cũng giống như những tờ Đặc san trước giờ nhưng sao tôi bỗng thấy nó trở nên nặng nề, vì tôi cứ cầm lên rồi lại thở dài đặt xuống nhiều lần...
Có lẽ lý do là vì trong danh mục những diễn giả sẽ đến Toronto diễn thuyết vào mùa Xuân này có tên của Pierre !
Cái tên quen thuộc ngày nào bỗng khiến tôi bồi hồi và đánh thức, làm sống lại những kỷ niệm của một thời xưa cũ...
Thuở đó khi tôi còn là cô sinh viên đang bỡ ngỡ ở ngưỡng cửa Đại học xứ người thì Pierre đã là một người thành danh và có tên tuổi . Anh là thầy của tôi .
Pierre không đẹp trai như tài tử xi nê nhưng dáng vóc tầm thước, mắt sáng, mái tóc hoe vàng trên khuôn mặt hơi vuông, hàng ria mép tỉa mỏng thanh lịch cộng thêm giọng nói trầm ấm đã khiến anh trở thành người đàn ông khá thu hút
Không hiểu vì lý do nào khiến Pierre đã chú ý và chủ động làm quen với tôi, một cô học trò di dân. Có thể vì như anh nói sau đó ,tôi có dáng vẻ hiền lành đa cảm như cô em gái của anh , cô em gái đã tự tử rời bỏ cuộc đời từ tuổi đôi mươi.
Tôi là một phụ nữ Việt nam , rất Việt Nam, cả về thể chất lẫn tinh thần . Ngày ấy tôi lại còn nguyên cái tính lãng mạn rất học trò như tất cả những cô thiếu nữ cùng thời. Tình yêu , hoặc những cảm xúc chưa đủ để gọi là tình yêu, chỉ là những rung động nhẹ nhàng , vương vấn yêu mến trong lòng thế thôi .
Tôi đã trở thành bạn của Pierre và thật tội nghiệp cho Pierre , anh đã mất hàng mấy năm liền để nuôi dưỡng tình cảm ấy.Từ một giáo sư nổi tiếng, thành đạt được các phụ nữ bản xứ ngưỡng mộ anh lại chú tâm theo đuỗi một cô gái Á đông rất hồn nhiên và khá vô tư là tôi . Anh cứ nghĩ, vì tôi là người Á đông nên khi yêu , tôi sẽ phải rất dè dặt ,giữ gìn nên anh cũng cố gắng hết sức mình để hành xử như một người Á đông , như tôi. !
Thật khó mà hình dung hình ảnh một người đàn ông Tây phương những buổi tối mùa Đông co ro chịu lạnh trong xe chỉ để chờ tôi tan những buổi học muộn , đưa tôi về nhà để chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của tôi khi từ giả . Khó mà tin, ở những buổi Picnic, anh sẵn lòng...cõng tôi qua dòng suối cạn nhưng hôn tôi một lần những đêm tối đưa tôi về như thế thì anh không hề dám đường đột .
Và trong những năm tháng ấy , tôi hài lòng với tình thân của Pierre. Anh như một chỗ dựa vững chắc cho tôi trong giai đoạn tạo dựng tương lai trên xứ người .Anh lo lắng và giúp đỡ , an ủi khi tôi cần .Săn sóc và cưng chiều tôi như đưa em nhỏ, ít ra là tôi nghĩ như vậy.
Bởi thế, sau ngày tôi tốt nghiệp, anh ngõ lời yêu tôi và muốn kết hôn với tôi, điều đó thật sự làm tôi khó nghĩ .Bởi tôi chưa sẵn sàng , tôi không nghĩ là tôi yêu anh .
Tôi đã thẳng thắn nói với anh điều ấy . Sự thẳng thắn có thể đã làm cho Pierre suy sụp, nhưng là một người tự trọng anh không hề tìm cách liên lạc với tôi khi tôi dời sang tỉnh bang khác, mặc dù việc ấy đối với anh khá dễ dàng khi chúng tôi cùng thuộc chung một nghiệp đòan .
Đã hơn 20 năm kể từ ngày ấy . Thỉnh thỏang nghĩ lại , tôi vẫn rất áy náy cho Pierre, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ tôi hối hận , vì tôi nghĩ tôi đã làm một việc phải làm .
Cuộc sống lại hối hả trôi với bao bổn phận , trách nhiệm , thậm chí có lúc tôi dường như quên hẳn anh. Cho đến hôm nay, tôi được biết anh sẽ có mặt trong Hội nghị sắp tới.
Có thể tôi muốn quá khứ xưa sẽ mãi mãi chìm lắng trong giòng thời gian, có thể tôi không muốn gợi lại một nỗi buồn mà người ta đã phôi pha...
Nhưng trong tôi cũng có chút tò mò rất phụ nữ, tôi vẫn muốn có dịp âm thầm nhìn lại anh, một lần . Và hơn nữa , anh lại sắp trình bày và truyền đạt kinh nghiệm về một vấn đề chuyên môn mà tôi đang quan tâm . Thế nên thở vắn thở dài trong mấy hôm , cuối cùng tôi cương quyết ghi tên dự buổi thuyết trình của anh và tôi tự nhủ, sẽ cố hết sức để anh không nhận ra tôi.
Đến ngày Hội nghị, vào Giảng đường dành riêng cho anh , tôi cố ý đi hơi muộn, và chọn chiếc ghế gần cuối . Tôi hy vọng là trong số đông đảo thính giả, anh khó mà nhìn thấy tôi . Và tôi chợt phì cười với ý nghĩ, có thấy chưa chắc gì anh đã nhận ra tôi khi tôi đã già hơn xưa gần 20 tuổi và không còn nét thật mảnh mai của ngày nào !
.
Khi đèn được bật mờ đi để diễn giả bắt đầu thì tôi thực sự xúc động vì giọng nói của Pierre. Vẫn giọng nói trầm ấm thuở nào dù hôm nay anh nói bằng tiếng Anh.
Giọng nói đó có khả năng mang tôi trở về quá khứ...Mang tôi trở lại làm cô sinh viên di dân của 20 năm về trước , đang ngồi trong lớp học bên cạnh đám bạn bè Việt Nam thân thương , tôi như chợt cảm thấy cơn gió mùa Xuân nhẹ nhàng lay động những cành hoa Crabapples hồng thắm trước cửa Đại học , nghe được mùi hương xưa cổ của những cầu thang dẫn lên thư Viện...
Tràng pháo tay chào đón diễn giả làm tôi chợt tỉnh . Tôi thở dài, lấy vở ra ghi chép.
Pierre cũng già hơn xưa nhưng cũng vẫn là người thầy trầm tỉnh , kiến thức chuyên môn rộng như ngày nào. Xen kẻ vào bài giảng Pierre chiếu ảnh cô con gái nhỏ của anh và vài hình ảnh của thành phố Montréal . Tôi vui khi thấy anh đã có một gia đình êm ấm.
Sau phút xúc động , tôi cảm thấy lòng mình lắng lại . Có thể tuổi tác cũng làm người ta buông bớt những tình cảm buồn vui sôi nổi và cảm thấy mọi điều cuối cùng cũng không có gì quan trong.
Vẫn có ý tránh Pierre nên đến giờ giải lao tôi ra sớm,trở vào muộn và dự định sẽ ra về trước khi buổi học kết thúc vài phút.
Khi đã yên vị, lấy vở ra tiếp tục ghi chép ( quyển vở vẫn đặt trên ghế khi ra giải lao ) thì chợt một mảnh giấy nhỏ rơi ra . Tôi cúi xuống nhặt và đọc được dòng chữ " Rất vui khi em đến dự buổi nói chuyện của tôi . Xin mời em đi ăn tối nay, tôi sẽ dời chuyến bay đến ngày mai ".
Tôi thở dài. Vậy là anh đã nhìn thấy tôi và đã kịp để tin nhắn vào vở tôi khi tôi ra ngòai. Lòng tôi chợt trĩu nặng. Có nên ở lại để gặp anh hay không....Tôi tự hỏi mình.
Và từ khi ấy, tôi không dám ngước mặt lên, tôi hiểu ánh mắt anh đang hướng về tôi. Tôi né tránh ánh mắt đó bằng cách giả vờ cúi xuống ghi chép , nhưng cũng chính vì vậy mà phút chốc tôi quên hết hiện tại, chỉ còn nghe giọng nói của anh .
Giọng nói ấy bỗng trở nên gần gủi hơn , như chỉ nói với riêng tôi và tôi cảm được nỗi xúc động pha lẫn hân hoan riêng tư ẩn chưa trong giọng nói ấy, dầu anh đang nói về một đề tài khoa học . Tôi như chợt sống lại cảm giác của 20 năm xưa, khi lần đầu tôi nhận lời đi ăn tối cùng anh .Tối hôm ấy, giữa ánh nến lung linh của quán ăn , mắt anh đã rực sáng một ánh lửa hạnh phúc ,vừa ấm áp vừa nồng nàn khi tôi vô tư chùi gíup vệt nước sốt trên môi anh...Và giọng nói ấy cũng khiến tôi nhớ đến gương mặt anh như tái đi khi nghe tôi từ chối lời cầu hôn , từ chối tình yêu của anh ngày nào.
. .Giọng nói trầm ấm của anh chợt như một cơn giông bão đi ngang qua trái tim tôi lúc này ! Tôi chợt cảm thấy mình có lỗi với anh vô vàn !
Và lát nữa đây , tôi sẽ lại đứng lên , bỏ ra đi bất kể ánh mắt buồn bả , thất vọng của anh dõi theo tôi . Không, tôi không thể làm như vậy khi anh đang đứng trước công chúng. Tôi muốn thành công của anh hôm nay thật trọn vẹn, tôi sẽ ở lại đây đến phút cuối cùng, đến khi anh hoàn tất buổi nói chuyện.
Quyết định này khiến tôi ngước lên nhìn anh . Ánh mắt chúng tôi chạm nhau .Tôi cười chào anh . Từ xa , tôi đọc được sự xúc động của Pierre khi anh bất chợt ngưng lời trong chốc lát ,rồi sau đó nét mặt rạng rỡ niềm vui . Kể từ khi ấy , anh trở nên linh họat hẳn lên ., anh pha trò duyên dáng trong bài giảng và trả lời những thắc mắc thật trôi chảy ,thật sinh động.
Lúc ấy tôi cảm thấy thương mến anh , một tình cảm trìu mến khó diễn tả khi tôi chợt nhận ra , lần đầu tiên , hoặc cũng có thể là duy nhất, tôi ngồi đây, với tính cách là một người thân của anh, cùng chia sẻ và ủng hộ sự thành công của anh. Và tôi tin rằng Pierre đồng cảm điều ấy ,khi anh vẫn thỉnh thỏang nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương.
Buổi học chấm dứt bằng tràng pháo tay nồng nhiệt của thính giả .
Khi Pierre còn đang bận rộn với số người nán lại để đặt thêm câu hỏi với anh thì tôi lặng lẽ đẩy cửa buớc ra .
Tôi trao cho người bảo vệ ngòai cửa mảnh giấy nhỏ mà tôi đã gấp thành dạng lá thư, nhờ trao lại cho Dr Pierre B.
Mảnh giấy ấy tôi viết "
Pierre thân mến,
Em xin lỗi vì bận không thể đi ăn tối cùng anh . Em vui khi biết anh hạnh phúc . Em sống ở thành phố này , cuộc sống rất tốt và bình yên . Em vẫn nhớ và quý trọng tình cảm của anh. Em sẽ mãi mãi nguyện cầu mọi điều tốt lành cho anh . Hãy nhắn với cô bé của anh , cô N tặng bé món quà là đã không để cho cha bé về muộn hôm nay , không để cho bé phải chờ đấy. "
Ngòai phố , nắng chiều vẫn còn tiếc nuối trên những hàng cây , dưng không tôi ước giá mà Pierre hiểu được tiếng Việt để tôi gửi tặng anh bài hát này, để xin anh cho tôi thêm một lần , nợ lại anh... Để nói với anh , tình cảm của anh là viên ngọc quý mà tôi mãi mãi ấp ủ trong trái tim mình.
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=ezjIVAzTOdk[/tube]
Càna tn nguyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2014 03:15:38 bởi Ct.Ly >