Lòng Trầm an.
Mỗi người sinh ra đời đều có một số phận.
Số phận đó thường là sự xen lẫn giữ buồn vui , hạnh phúc và đau khổ , may mắn và bất hạnh. Nhưng với một vài người , hầu như Thượng Đế quá bất công , số phận của họ chỉ toàn là đau khổ và nước mắt ! Và không hiểu sao , tôi lại có những người bạn không may như vậy. Như chuyện chị bạn Hélene đã qua đời cách đây vài năm mà tôi đã có lần kể ở trang này .Hôm nay tôi lại kể về một người bạn khác mà tôi xem như một người chị.
Chị là Bác sĩ gia đình của tôi từ nhiều năm nay.
Đó là một người bác sĩ nhiều kinh nghiệm và tận tụy với bệnh nhân, tuy nhiên , qua thời gian quen biết và tiếp xúc , tôi nhận ra, chị rất thẳng tính và đôi khi dễ nổi nóng .
Có nhiều bệnh nhân cũng đã than phiền như thế , nhưng từ khi biết đôi chút về hòan cảnh của chị , tôi chấp nhận điều này khá dễ dàng và trong lòng cảm thấy thương chị.
Được biết xưa kia , khi còn ở Việt Nam , chị lập gia đình với một anh bạn đồng nghiệp . Khi đôi vợ chồng Bác sĩ trẻ sắp có đứa con đầu lòng thì anh được học bổng sang Mỹ tu nghiệp. Chị ở lại, sinh con xong thì tới hồi mất nước , năm 75, anh ở lại Mỹ không về.
Tại Mỹ anh nhanh chóng có vợ khác và quên đi vợ con mình.
Nuôi con một mình trong sự buồn tủi , uất ức , đến khi con được 8,9 tuổi , 2 mẹ con dắt díu nhau đi vượt biên.
Tới Canada, chị cố gắng học và lấy lại bằng Bác sĩ , làm việc và nuôi con một mình.
Mỹ và Canada khá gần nhau ,Y giới Việt Nam tại hải ngọai biết tin nhau không khó nhưng nghe nói chồng chị không hề liên lạc với vợ con mình trong lúc hình ảnh cơ sở và hình ảnh bà vợ mới của anh thì xuất hiện thường xuyên trong cộng đồng !
Tôi chưa hỏi và cũng chưa có dịp hỏi chị trực tiếp về chuyện này nhưng im lặng , tôi cảm được nỗi khổ của chị. Nỗi khổ như đám mây u ám phủ lên cuộc đời chị.
Để tìm được sự bình thản, chị dành nhiều thời gian tìm hiểu Phật pháp , tu tập , làm từ thiện.
Rồi cũng đến khi con chị trưởng thành , lập gia đình . Nay chị đã có đứa cháu ngọai chín tuổi.
Bỗng một ngày cách đây vài tháng , tôi bàng hòang hay tin con gái chị , trong một kỳ du lịch cùng chồng con ở vùng Caribbean đã tử nạn.
Một cái chết tức tưởi . Cùng tóan người lặn xuống biển ngắm cảnh , con chị đã nằm lại đáy biển không ai hay !
Tin dữ này khiến nhiều người xót dạ, trong ấy có tôi , trách Thượng đế sao quá bất công với chị !
Đám tang con, chị không muốn bạn bè thân nhân đăng báo chia buồn và theo lời nhiều người kể lại , chị bình tỉnh vô cùng , không vật vã than khóc mà trầm lặng như một nhà tu.
Điều bất hạnh xảy đến và sự bình tỉnh của chị ám ảnh tôi nhiều ngày . Bởi tôi hiểu , khi một người có thể bình lặng trước một đau khổ tột cùng có nghĩa là người ấy đã vượt qua mức độ cao nhất của sự đau khổ , nghiệm ra được lẽ vô thường của cuộc đời. Và tôi cảm thông điều này vô cùng , cảm thông như có lần tôi đã chứng kiến sự bình lặng của chị M. mẹ cậu bé John đã qua đời tại Bệnh viện Toronto năm nào.
Bởi thế, tôi nhủ lòng sẽ đến thăm chị một buổi , chia sẻ an ủi chị khi chị đã lo hậu sự cho con xong xuôi.
Và một buổi sáng tôi đã ghé thăm chị , mang theo ít táo đầu mùa mới hái.
Chị gầy và già hơn , tôi ôm vai chị và nghe mắt mình ướt .
Tôi chia buồn cùng chị . Tôi nói mình giận Thượng Đế sao quá bất công với chị mà không ngăn được nước mắt.
Ngược lại , chị vẫn điềm đạm nói rằng chị không trách Thượng Đế mà hiểu rằng kiếp này chị phải trả cho cái Nghiệp của mình.
Sau đó , chị mời tôi ngồi xuống để hai chị em tâm sự với nhau
Muốn nói cùng chị là tôi hiểu lắm , thấm thía lắm sự bình tĩnh của chị trước đau khổ lớn nhất này nên tôi bắt đầu kể cho chị nghe về tôi .
Những điều tôi kể khá dài , phần lớn nói về đứa con trai khôi ngô , có tấm lòng nhân ái của tôi . Nói về sự thánh thiện , hiền lành có phần ngây thơ của cháu . Nói về những va chạm đến từ cuộc sống mà cháu gặp phải .
Nói về lòng thương yêu , lo lắng tôi dành cho cháu , nói rằng tôi vui buồn theo từng vui buồn hằng ngày của con.
Không hiểu những điều tôi kể đã tác động thế nào mà chị quyết định đứng lên mang quyển kinh chữ Việt chị đang dùng trao cho tôi , ngay cả chiếc chuông chị đang dùng hằng ngày khi tụng kinh và thậm chí bức ảnh Phật đang treo trên tường , chị cũng trao cho tôi và nói : " Em nên tập tụng kinh Sám hối mỗi ngày. Điều đó là cần thiết và sẽ giúp cho em "
Hiểu được ánh mắt ngạc nhiên của tôi chị giải thích " Những điều mình trải qua bây giờ có thể là do nghiệp của mình tạo ra từ những kiếp trước .Hãy tập để lòng mình lắng lại , thành tâm cầu nguyện để giải bớt nghiệp của mình em à. Theo như những gì em kể, chị nghĩ con trai em là người có tâm đạo , những gì cháu làm và suy nghĩ chúng ta phải tu tập nhiều năm mới có được tâm đạo như vậy . Chị mừng cho cháu ".
Tấm lòng của chị khiến tôi xúc động.
Gia đình tôi chỉ theo đạo Thờ cúng ông bà . Bản thân tôi nhiều lần nhận được ân sủng của Đức Mẹ và tôi đến nhà thờ nhiều hơn chùa .
Nói về Phật học , tôi như nguời chưa hiểu biết nhưng lạ thay, thái độ trầm lặng , câu nói đơn giản của một người đã từng đi qua những đau khổ như chị đã khiến cho lòng tôi nhẹ nhõm , bình an. Tôi như ngộ ra rõ rệt sự phù du của kiếp người ,ngộ ra được những đau khổ , tai ương chỉ là vấn đề của Cõi tạm. Ngộ ra việc chấp nhận số phận bằng sự bình thản và lòng từ tâm mới là điều quan trọng và cần thiết. Mọi lo lắng cho con như vơi đi và tôi thấy lòng tôi nhẹ nhàng, an vui khi hiểu ra , giữa những khó khăn mà con phải gặp hiện nay , như để giải đi nghiệp của kiếp trước , con tôi đã có một nền tảng vững vàng để bước và tới trước trên con đường Giác ngộ. Lòng tôi dạt dào nỗi xúc cảm thương yêu.
Giây phút ấy tôi không còn cảm thấy ngôi nhà vắng lặng của chị là lạnh lẽo cô độc , tôi cảm thấy nơi ấy an tịnh và làm dịu đi những nỗi đau khổ của kiếp người. Dầu rằng cạnh nơi chị ngồi tụng kinh hằng ngày , bức ảnh con gái chị và chiếc bình cắm nhang vẫn hãy còn rất mới.
Tôi từ giả chị ra về . Lòng bùi ngùi quyến luyến . Ngang qua dãy hoa Cúc chị trồng đang nở vàng rực cuối Thu, tôi khen hoa đẹp . Chị cười giản dị " Hoa chị mua về cúng Phật rồi mang ra trồng đó . "
Tôi ra về mang nặng những món quà chị tặng trên tay nhưng lòng tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng .
Tôi thầm nguyện, mong những đau khổ, ưu phiền xin hãy ở lại bên ngoài căn nhà an tịnh này để chị tôi sáng chiều kinh kệ , tâm thân an lạc , bình yên .
Càna tn nguyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2014 00:58:10 bởi Cà Na tn nguyen >