Trời cũng đã xế chiều . Chúng tôi trở về nhà trọ nghỉ ngơi trước khi đi ăn tối.
Tôi đề nghị trở lại La Bodegueta lần nữa, dầu chúng tôi mới đến đấy hôm qua.
Ông cụ phục vụ nhận ra chúng tôi ngay .
Ông vui lắm , lăng xăng ghi vào thực đơn những món ông muốn chúng tôi thuởng thức mà không cần hỏi ý kiến.
Có 2 món là ốc , tên gì nhỉ tôi quên rồi , dài hơn một tấc , nhỏ như ống tre nuớng gần giống như nướng mở hành và một món nghêu nuớng rất ngon .
Nhìn tôi thuởng thức ngon lành , ông hài lòng lắm, cứ qua lại gật gù.
Chợt một ý tưởng vui vui hiện ra trong trí tôi.
Tôi nhớ lại những bộ phim Tàu xem ngày xưa . Trong ấy có những kiếm sĩ trên đường gió bụi, lang bạt kỳ hồ dừng lại những tửu quán. Bao giờ những đại hiệp cũng sẽ gác kiếm , ngồi xuống gọi dõng dạc
- " Tiểu nhị , hãy mang cho ta vài diã thưc ăn và một bình ruợu ngon. "
Tôi bèn nói với người nhà, một cách dí dỏm và tinh nghịch là , tôi chỉ cần ở đây thêm vài ngày nữa thôi thì chắc chắn khi vào La Bodegueta , tôi sẽ đuợc quyền gác kiếm , à không , gác bị gậy ( Theo lời bác Đức !) mà gọi ông cụ một cách thân thương . " Tiểu nhị, hãy mang cho ta vài đĩa tapas và một bình rượu quý ! "
Và tôi yêu cái hình ảnh tưởng tượng ấy quá, vừa buồn cuời vừa rất xứng hợp với quán rượu này . Các bạn thấy đó, bình dân ,nhưng rất phóng khoáng và ấm cúng . Vâng , sẽ có một " kiếm sĩ " giản dị ...và hồn nhiên đứng chụp ảnh bên gốc cây lạ như thế này rồi ghé vào quán Tapas , chỉ cần gọi dõng dạc " Tiểu nhị, hãy mang cho ta..."... thì sẽ có ông cụ hiểu ý kiếm sĩ thích món gì mà dọn ra ngay...
Và như thế, tôi sẽ rời khỏi Barcelona biết bao giờ mới trở lại, nhưng hình ảnh cuộc sống , phong cảnh và những con người nơi này luôn được giữ gìn một cách ấm áp trong trái tim tôi.
Càna tn nguyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2016 07:54:09 bởi Cà Na tn nguyen >