Cảm ơn thầy SĐ. ntn vẫn thuờng áy náy vì những khi đi đâu xa, ntn đã không thể nghiên cứu , tìm hiểu , viết lại về nơi ấy một cách cặn kẻ , chu đáo ( như chị Huyền Băng ), có thể là do thời gian hạn hẹp , có thể là do đi với gia đình , những đứa trẻ... nhưng cũng có thể là do bản tính ntn...luời , thích cái kiểu đi chơi thì cứ thơ thẩn ngắm cảnh , chẳng chịu bắt trí óc mình làm việc gì cả . Nên chi sau mỗi chuyến đi, đôi khi nhìn lại những tấm ảnh , chỉ nhớ nhất cái cảm giác nhàn du của mình ngang qua những phong cảnh ,di tích đẹp... Dạo này bận , định cố viết tiếp Thăm vội Châu Âu cho xong nhưng ngừng lại một lát , ghi xuống những cảm xúc của mình vừa đến... Có phải là hoàng hôn ?
Tôi có nguời bạn sơ giao, vong niên . Tạm gọi là như thế.
Bạn tôi được nhiều nguời biết đến và nể trọng . Tôi thì quý bạn vì cái Tâm . Tâm với cuộc đời và nguời đời.
Môt hôm, tôi nảy ra ý định gửi cho bạn những bài viết ngắn xưa giờ của tôi , để bạn đọc cho vui .
Không ngờ bạn thích lắm , đọc rất nhanh và yêu cầu tôi gửi thêm một cách rất nhiệt tình.
Tôi vui vì được một nguời " có tâm hồn " đọc , và thích những gì tôi đã từng bộc lộ qua những trang chữ.
Đang " hân hoan " khoe với bạn về một số luợng không nhỏ , những bài viết lẩm cẩm của tôi thì đến luợt tôi được chọn để thi kỳ thi định kỳ, kiểm tra chất luợng chuyên môn như tôi có viết hôm nọ.
Do đó, khi bạn xin phép được chuyển những bài viết của tôi cho bạn bè đọc và nhiệt tình bảo tôi gửi thêm thì tôi đã rất thành thật mà bảo rằng , do đang chuẩn bị thi nên có lẽ tôi sẽ chậm trả lời thư , nhưng khi thi xong ( một kỳ thi mà tôi cũng nói rõ là chuyên môn , được quy định ở tỉnh bang tôi ở ) tôi sẽ gửi tiếp .
Không ngờ, lá thư thành thật ấy tựa như , một gáo nuớc lạnh dội vào sự nhiệt tình của bạn. Bạn lấy lại sự nhiệt tình , vui vẻ lúc đầu và có vẻ như bị chạm tự ái.
Sự việc này cũng khiến tôi suy nghĩ , đắn đo đôi chút. Tôi biết , nếu muốn giải tỏa sự " chênh lòng " này, qua kỳ thi, tôi phải là nguời tiếp tục vui vẻ , tiếp tục gửi bài viết của mình cho bạn đọc , như không hề có sự gì xảy ra thì mọi chuyện sẽ ổn thôi . Hơn nữa, bạn là nguời lớn tuổi , có thể khó tính, tôi phải thông cảm.
Nhưng tôi đã quyết định giữ thái độ im lặng . Tôi chấp nhận mất đi một tình thân quý ,hiếm.
Bởi lẽ , đến một tuổi nào đó , nguời ta đã nghiệm ra rằng , được sống theo chính cá tính và quan niệm của mình là điều quan trọng, không thể và không nên miễn cuỡng để duy trì một tình thân , tình bạn , hay một tình yêu khi từ lúc khởi đầu đã nhận ra điều khác biệt, không tương đồng.
Và trong sự việc này, tôi đã hành xử một cách tự nhiên nhưng chân thành . Tự cảm thấy không có lỗi gì cả , tôi đã quên đi nỗi áy náy về sự việc này , rất nhanh.
Mùa hè sắp trôi qua , tôi lại nhận được tin xấu của Dì, nguời Dì mà tôi đã có nhắc tới gần đây. Trên 80 , vui vẻ năng động là vậy mà Dì mới bị ngã sau vuờn , gãy xuơng đùi. Sau phẫu thuật , có lẽ khó mà lành lặn lại như trước. Đa số với những nguời trên 80 , tai nạn này sẽ buộc họ nằm nhiều trên giường cho đến lúc chết.
Tôi sẽ về Montréal thăm Dì cuối tuần này.
Khi nguời ta không còn trẻ nữa, cuộc sống chung quanh đã có những dấu hiệu của hoàng hôn...
Càna tn nguyen