Hoa Tim vỡ. Thư gửi Suối...
Suối thân ,
Bức ành và lời giải thích của Suối khiến N muốn viết thêm về loài hoa Tim vỡ mà mình yêu thích...
Suối à, N nghĩ cảm gíác cô đơn ai cũng có lần trãi qua. Vì mỗi người là một thế giới nhỏ, rất riêng , với vạn nỗi niềm ...
Có lúc người ta còn cảm thấy cô đơn ngay khi hạnh phúc bên cạnh những người thân yêu của mình , khi những hạnh phúc hay bổn phận là những sợi dây buộc ràng, giống như trong bức ảnh của Suối...
Hoa Tigôn ( Antigon Leptopus ) hay gọi giản dị là hoa Nho đã đi vào tâm hồn N từ khi N mới lên 5, lên 6
Thuở đó , thỉnh thoảng mẹ N phải đi đến một nơi có cái tên ngộ nghĩnh là Kho bạc, gọi theo thói quen của người dân trong vùng từ trăm năm trước, tức ngân hàng ,để làm các dịch vụ về tiền bạc .Và N hay đi theo mẹ.
Ngôi nhà cổ ấy được bao bọc chung quanh bởi 1 hàng rào bằng luới thép, phủ 1 loại dây leo xanh rì .Và từ trên cao , giàn dây leo thả xuống từng chùm hoa hồng nhạt phấp phơ trong gió..Những chùm hoa đuợc kết bằng hàng trăm chiếc nụ hồng xinh xinh , có vài nụ hé nở khoe chút nhụy vàng như thôi miên đôi mắt trẻ thơ của N.
N mê giàn hoa ấy lắm ,lần nào mẹ đi <kho bạc > , N cũng xin theo. Và trong lúc đợi mẹ , N thơ thẩn dọc theo rào ngắm hoa không chán..Săm soi hoa rồi N lại săm soi đến lá, những chiếc lá hình quả tim màu xanh xốp cũng rất lạ..Và bắt chước nguời lớn , N nhổ những cây con duới gốc mang về trồng..
Nhưng không biết do cây con yếu ớt hay do khả năng trồng cây của N còn yếu ớt như cái tuổi lên 6., cây hoa nào của N cũng không sống nỗi.
Mãi cho đến khi lên 8,N mới trồng được 1 giàn hoa trước sân . Gọi là giàn nhưng thật ra đó chỉ là những dây leo mảnh khảnh , nhỏ nhoi, len lén bò lên rào, duới bóng râm của cây mận cây xoài..
Nhưng N chăm tưới nước,săn sóc cho giàn hoa của mình lắm .
Và Suối ơi, có một buổi sáng , con bé con là N dụi mắt, tưởng như nằm mơ. Trên giàn lá, xuất hiện những chùm hoa hồng non nớt, bé bỏng như ngón tay..
Không cần nói Suối cũng biết.N đã mừng rỡ, đã xúc động , đã hảnh diện, đến duờng nào.Tất cả hoà quyện thành 1 cảm xúc rất lạ, rất xao động..N nghĩ sự yêu thương ,gắn bó với hoa cỏ của N đã phát triển mạnh mẽ từ giây phút ấy.
N lớn dần lên, giàn hoa cũng lớn theo ...Từ đấy, N yêu tất cả màu hoa ti gôn, từ màu hồng nhạt như hoa của N, đến hồng sẩm hay trắng. Nếu những cánh hoa màu hồng đẹp dịu dàng,mơ mộng duờng nào thì những cánh hoa màu trắng cũng tinh khiết và mong manh.duờng ấy...
Năm lớp 8, trường dẫn đi tham quan 1 xưởng gạch. Khi vào phòng Khánh tiết, N lại bàng hoàng vì trên dãy bàn phủ khăn trắng muốt ,những bình hoa Tigôn với cành lá xanh tươi đã trở thành một loại hoa diễm lệ và vô cùng trang nhã..
Hình ảnh ấy có lẽ đã đi vào tâm thức cuả N, nên khi buớc vào tuổi mộng mơ, N đã mơ rằng ,sau này, vào ngày cưới của N, trong chiếc áo trắng tinh khôi, N sẽ cài lên tóc vòng hoa kết bằng loài tigôn yêu dấu. ( Nhưng chắc chẳng có chú rễ nào đủ nghệ sĩ tính, đủ lãng mạn để chìu theo cái ý tưởng ...đột phá này, vì người ta còn gọi tigôn là hoa Tim vỡ ,tượng trưng cho những mối tình không may mà Suối...)
Sau đó N rời VN, căn nhà cũ và giàn hoa bị bỏ lại.
* * *
Nơi xứ người , cuộc sống với những khó khăn lúc đầu đã làm hao hụt cảm xúc , làm phai dần kỷ niệm...
Nhưng đến khi một ngôi nhà đã được dựng lại và trong khu vuờn nhỏ, hoa bắt đầu đươm hương sắc mỗi mùa xuân hạ, thì N lại nhớ hoa tigôn tha thiết...
Thế là N vòi vĩnh người nhà từ Vn phải tìm cách gửi Tigôn sang cho N trồng.
Nhưng nhiều lần không thành công. Chỉ có 1 lần, từ đám hạt N gieo, mọc lên 1 cây con duy nhất.
N mừng rỡ mang cây ra vườn.Nhưng mùa nắng của Canada ngắn quá, Tigôn chỉ kịp ra lá , N lại phải mang hoa vào nhà trốn đông. Và cái điệp khúc ấy đã lập lại hàng chục năm nay !
Mấy hôm nay nhắc đến tigôn với Suối , với huynh Triart...tự dưng N cảm thấy day dứt nhớ về loài hoa này..
Và N chợt nhớ đến bức ảnh N chụp cách đây gần 2 năm, khi N gặp lại hoa tigôn sau nhiều năm xa cách.
Khi ấy hoa đang khoe sắc trên một triền cát nồng nàn hương biển. Và tấm ảnh này , Suối ơi, không cầu kỳ mỹ thuật nhưng giờ nhìn lại N thấy rất xúc động.
Trên nền cát đen đặc biệt của nuớc Antigua - Nam mỹ , bó Tigôn của N buồn bã soi bóng trong nắng và 1 nụ hoa đơn lẽ chợt rơi khỏi cành...
Đó cũng là một sự cô đơn. Nhưng cô đơn 1 cách lặng lẽ nhiều nữ tính chứ không mạnh sắc như cái cô đơn của Suối...
Bức ảnh và tâm tình những ngày qua khiến N cảm nhận được một điều rất rõ ràng, hoa TIGÔN chính là loài hoa mà N yêu quý nhất ! Vì đó là loài hoa của kỷ niệm , sẽ lại 1 lần nữa gắn bó với kỷ niệm.... N cảm ơn Suối, cảm ơn huynh Triart, qua những chia sẻ, đã giúp cho N thấy được điều rất riêng này .
Và bỗng dưng N ao ưóc 1 cách thật tha thiết , < chậu hoa 10 năm im lặng > của N, năm nay N sẽ mang trồng xuống đất , và sẽ chăm sóc như N đã từng thuở nhỏ. N sẽ cầu nguyện cho trước khi mùa đông đến, cây sẽ kịp ra hoa, dẫu chỉ 1 lần...
Khi ấy, có lẽ những nụ hoa sẽ lại rất mong manh, rất yếu đuối nhưng chắc chắn N sẽ vô cùng xúc động, dù đó là một nỗi xúc động có pha chút xót xa , chứ không hồn nhiên như thuở thơ dại ngày nào....
Và Suối ơi , lúc ấy N sẽ cố ghi lại hình ảnh của hoa để gửi Suối , gửi huynh Triart và các bạn.
Nhưng có lẽ sẽ không có người chụp ảnh hay họa sĩ nào ghi được hình ảnh những đóa hoa trong cảm xúc của N, hình ảnh mà N sẽ phải tự ghi vào trái tim mình, một trái tim vẫn còn rất nhạy cảm, dẫu đã qua rồi, những nhịp đập thanh xuân ...
NTN
tháng tư năm 2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2010 02:28:32 bởi tn nguyen >