Cà Na tn nguyen
-
Số bài
:
1717
- Điểm: 54
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 30.03.2009
|
RE: Những loài hoa đẹp
-
11.11.2010 23:35:57
Bye John...! Tuần qua, tôi có mặt thường xuyên ở bệnh viện, khu Săn sóc đặc biệt . Cậu em trai, do biến chứng của một sự nhiễm trùng tuy không nặng mà đưa đến tình trạng nguy kịch phải đưa vào đấy. Vì là khu Săn sóc đặc biệt nên tất cả thân nhân phải ngồi chờ ở phòng đợi. Việc vào thăm rất giới hạn... Ai cũng lo lắng, nét thấp thỏm hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người... Một buổi tối, tôi nghe có tiếng người đàn bà Việt Nam nói chuyện bằng điện thọai về tình trạng của 1 người bệnh... Sáng hôm sau, khi tôi đang ngồi trước computer của Phòng đợi, thì người đàn bà ấy đến bắt chuyện với tôi.. Tôi vội vàng đứng lên mời chị lại ngồi ở hàng ghế gần đấy và bắt đầu hỏi thăm chị. Đó là một phụ nữ trạc độ 50, nét mặt khá khắc khổ . Chị kể, không 1 giọt nước mắt, với vẻ mặt rầu rầu . Vài hôm trước đó, cậu con trai út 22 tuổi của chị than mệt, được đưa vào bệnh viện tỉnh thì tim bị suy, chuyển đến bệnh viện ở trung tâm thành phố thì tim coi như đã hư hại nặng, không còn khả năng hồi phục. Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, không ai biết được nguyên nhân . Vì cậu bé còn quá trẻ nên nhóm bác sĩ động lòng, dùng tất cả máy móc nhân tạo duy trì sự sống cho cậu, với hy vọng rất mong manh là cậu có thể nhờ sức trẻ mà may ra không chết... Người mẹ hiểu là mạng sống con mình như chỉ mành treo chuông. Chị ở lại bệnh viện cả ngày lẫn đêm . Và chị không khóc, nét mặt khá bình tĩnh . Nghe chị nói mà tôi đau nhói lòng . Vì nỗi đau của một người mẹ sắp mất con, ngồi nhìn con mình đi dần vào cái chết, còn gì đọan trường hơn ! Tôi ngậm ngùi chia sẻ cùng chị, mong mỏi hết lòng là những lời an ủi của mình sẽ xoa dịu được phần nào nỗi đau của chị...Rồi lo lắng, tôi ngỏ ý đi mua thức ăn cho chị. Chị nói giờ chị chẳng biết đói là gì. Người cứ trơ ra như vô cảm. Tôi xốn xang, chẳng biết việc gì mình có thể làm được để chia nỗi khổ với chị. Tôi hỏi chị có cần vật dụng cá nhân gì thì tôi sẽ mang vào. Chị bảo không cần thiết. Thế là tôi chỉ biết ngồi nói chuyện, lắng nghe và an ủi chị. Qua lời chị kể, đây không phải là lần đầu tiên chị ngồi trong bệnh viện khi thân nhân hấp hối, chồng chị cách đây 2 năm cũng chết về bệnh tim và trong quá khứ, đứa con trai 2 tuổi của chị cũng chết vì bệnh tim... Chị nói, vẫn với giọng bình thản nhưng tôi thì bàng hoàng...Bàng hoàng vì hiểu ra sự trầm tĩnh của chị ! Và có lẽ cuộc đời của chị còn có những thăng trầm khác, bên cạnh nỗi khổ mất chồng, mất con chăng ? Từ đó, mỗi khi chị vào phòng đợi là hầu như đều đảo mắt tìm tôi .Và tôi luôn đứng lên, tới ngồi cạnh chị. Đến xế trưa thì tôi xin được đi cùng vào thăm cháu John, con chị . John nằm ở khu Săn sóc đặc biệt dành cho những bệnh nhân về tim mạch, những bệnh nhân với tình trạng cực kỳ nguy kịch nên người nhà có thể vào thăm bất cứ lúc nào. Tôi xúc động và đau lòng khi nhìn cậu bé 22 tuổi nằm bất động, với một lọat máy trợ sinh gắn vào người. Bên dưới chiếc mặt nạ mang dưỡng khí, tôi nhìn thấy một khuôn mặt trẻ thơ tròn trịa với hàng mi rậm...Cậu nằm im lìm, chỉ có những nhịp thở nhân tạo bằng máy thoi thóp... Vì bác sĩ cho biết, có thể cháu vẫn còn nghe được nên tôi khuyên chị hãy nói chuyện với cháu. Chị đến cạnh, xoa tóc con và lập lại nhiều lần điều chị muốn nói, bằng tiếng Anh , chị mong cháu khỏi bệnh và trở về với chị, đừng bỏ chị. Tôi nghe mắt mình cay. Và đặt tay vỗ thật nhẹ lên chân cháu, tôi nói rõ to < You will be OK, John! > mà không cầm được nước mắt . Dẫu biết tình trạng cháu khó qua, tôi vẫn muốn động viên cháu hãy gắng lên trong cuộc chiến đấu với tử thần và bằng nỗi thương cảm, tôi muốn trấn an cháu.... Sau đó chúng tôi đi ra. Hình ảnh của John vẫn còn đọng mãi trong tâm trí tôi . Những ngày sau, trở lại công việc, tôi phải tạm ngừng việc thăm nuôi ở bệnh viện 3 ngày . Và tôi hỏi thăm tin tức của John mỗi bữa, qua thân nhân của mình. Ngày đầu tiên, nghe nói John có đỡ hơn 1 chút, rất ít, so với tình trạng của cháu. Tôi thầm cầu nguyện cho cháu, như điều chị Mừng cầu khẩn, mỗi ngày cháu sẽ đỡ dần, dầu thời gian ấy có kéo dài đến đâu chăng nữa. Ngày thứ 2 tình trạng trở xấu hoàn toàn. Não của cháu đã không còn họat động. Mọi hy vọng coi như không còn, nhưng chị M vẫn chưa muốn rút máy trợ sinh của cháu, chị muốn đợi cho đến khi toàn thân cháu thật sự chết hẳn . Tôi cảm thấy rất buồn. Tôi muốn có thể đến bệnh viện ngay để gặp chị, gặp John trước khi họ lìa nơi ấy, nhưng công việc không cho phép Tôi nán thêm 1 ngày nũa, lòng càng lo âu, sợ không còn cơ hội gặp chị Ngày thứ 4, tôi trở lại BV, sau khi thăm em mình, tôi vội vàng đi tìm chị. Chị và thân nhân đang ngồi trong 1 phòng đợi nhỏ, Thấy tôi, chị nói, vẫn bằng 1 nét mặt bình thản . _ Đã 10 ngày trôi qua, mọi phương cách đã được sử dụng, nhưng giờ thì phải chấp nhận thôi . Tôi nói chuyện với chị và gia đình. Mọi người trao đổi trong sự trầm lắng ... Nỗi trầm lặng của chị khiến cho tận đáy lòng, tôi thương chị vô hạn. Hình như nỗi đau điên cuồng, vật vã của người mẹ đang được nén lại, dằn xuống, nhưng có lẽ khi mọi việc xong xuôi, trở lại căn nhà của mình, thiếu tiếng con, lúc ấy nỗi đau mới tuôn tràn, bùng vỡ. Và lúc ấy chị chỉ có 1 mình ! Tôi chỉ bíết dấu tiếng thở dài. Tôi từ giả chị, hẹn lát sau trở xuống . Trên đường lên lầu, một bác sĩ giải phẫu đi ngược hướng ngang qua tôi. Đôi kính cận, chiếc nón của phẫu thuật viên vẫn còn trên đầu, dáng nguời gầy cao lướt nhanh, như rất thân thuộc, chợt làm trái tim tôi thắt lại. Quá khứ thóang hiện về khiến trái tim tôi lỗi nhịp... Lớp bụi mờ của ký ức được xóa đi, tôi chợt trở về với những khung cảnh thân quen, ở đấy tôi đã chứng khiến cảnh hấp hối của nhiều người khác, ở đấy tôi đã luyện cho trái tim nhạy cảm của mình bình tĩnh. Nhưng hôm nay, giữa bệnh viện xứ người, sao tôi thấy lòng mình lại ray rứt vì chuyện của mẹ con chị M quá đỗi ... Hai tiếng sau tôi quay lại . Căn phòng dành cho gia đình chị M. vẫn còn để đèn nhưng không có ai . Tôi đứng tần ngần một lát rồi không hiểu sao tôi thẫn thờ đi lần đến khu Săn sóc đặc biệt nơi John nằm. Cửa đóng. Tôi ngừng lại lưỡng lự. Tôi muốn vào thăm John lần cuối, để lỡ ra không còn dịp. Nhưng tôi ngần ngại, tôi ngại phải đẩy cánh cửa ấy. Tôi ngại, bởi tôi cũng chỉ là 1 người xa lạ. Và 1 người xa lạ xin vào thăm cháu khi cháu sắp chết và nằm đó 1 mình, liệu điều đó có nên hay không ? Tôi đi qua đi lại trước cánh cửa, không biết phải quyết định thế nào. Cuối cùng tôi lại gần, đẩy cửa buớc vào . Tôi nói với người y tá ngồi ở chiếc bàn sau cánh cửa là tôi muốn chào John lần cuối. Người ấy hỏi tên tôi và quan hệ của tôi đối với John. Tôi rất ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời, tôi là bạn của mẹ cháu . Người y tá bảo tôi chờ 1 chút để cô đi hỏi ý gia đình John. Tiếng của chị M vọng ra, đồng ý cho tôi vào. Thì ra tất cả thân nhân đang đứng cạnh giường John và 1 chiếc màn được kéo lại chung quanh họ. John đang trút những hơi thở cuối cùng! Và như một sự tình cờ lạ lùng, tôi lại cũng có mặt . Tất cả máy móc đã được gỡ ra. Chị M. đứng cạnh, xoa bóp cánh tay con. Đôi môi John đã tím xạm. Chị M. nói với tôi, giọng bình thản <Trái tim còn đập, rất yếu...> Tôi thở dài. Cảm thấy một linh hồn mong manh đang bay lên, rời bỏ thân thể giá lạnh, buớc qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, buớc vào cõi hư vô. Tôi lại đặt nhẹ tay mình lên chân cháu và vô thức tôi lại nói với cháu câu nói hôm nào <You will be ok, bye John ! > và tôi nghẹn lời, bật khóc . Lúc ấy, chị M. chợt quay lại ôm vai tôi. Tôi ôm và vỗ nhẹ lên vai chị.. Chúng tôi đứng như vậy khá lâu... Lát sau, tôi lặng lẽ bước ra khỏi phòng . Tôi cảm thấy những bước chân mình nhẹ như không còn trọng lực, như hụt hẫng. Có lẽ vì tôi chưa kịp quen với cảm nhận, cái chết thật đơn giản và kiếp người sao ngắn ngủi, phù du và tạm bợ. Cũng có thể vì trong đầu tôi vẫn còn vọng mãi câu tôi đã nói với John, điều tôi tha thiết mong mỏi cho cháu, < Bye John ! Ở cõi vĩnh hằng, mong cháu ngủ mãi, giấc ngủ thật bình yên , ....>. Và đồng lúc, trong tâm tôi cũng chợt hiện lên hình ảnh của chị M. một mình trong ngôi nhà, đơn độc ngồi khóc con... Lòng tôi thắt lại . Hình như bên ngoài trời đang trở gió, mùa lạnh đã về...... [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/67271/45AE1B3336AF4CDDBA55B5190F543AFB.jpg[/image] NTN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2010 18:21:00 bởi tn nguyen >
|