Hanna , đóa hoa nhỏ đầu Xuân .
Mồng Ba Tết, tôi đã đi làm.
Ấy là nhờ đầu năm rơi vào ngày nghỉ hằng tuần ,nếu không ,có khi tôi cũng như đa số người Việt Nam xa xứ , đón Xuân chỉ ở trong lòng và chẳng hề có một ngày nghỉ.
Đến gần cuối ngày làm việc , thư ký báo, thân chủ sau cùng ,một cô bé , sẽ có vấn đề về nghe & nói ,muốn trao đổi, tôi phải viết lên giấy.Thân nhân khi điện thoại lấy hẹn cho biết như vậy.
Khi cô bé và gia đình đến thì thông tin được đính chính lại, không phải cô bé mà là người mẹ không nghe và nói được.
Đó là một cô bé da trắng lai Hoa ,bảy tuổi. Bé có đôi mắt rất đẹp, to ,hơi buồn với hàng mi cong vút..Và bé hơi nhút nhát...
Lòng tôi chợt chùng xuống,thương cảm...Ôi ,một đứa bé sinh ra với một người mẹ không thể nói, không thể nghe...
Tôi dịu dàng nói với bé và dùng những động tác thật êm nhẹ để bé yên tâm và hợp tác khi tôi làm việc. Bé dần dần thoãi mái hơn và chúng tôi trao đổi với nhau đôi điều về cuộc sống của bé. Bé tên Hanna.
Hanna cho biết ,bé không thấy khó khăn để < nói chuyện > với mẹ vì được mẹ dạy cho sign language ( nói chuyện bằng cách ra dấu ) từ khi mới sinh .Tôi hỏi về việc học, Hanna kể, khi gặp khó khăn, cũng vẫn bằng sign language ,bé hỏi và mẹ giúp cho .Hanna có một em trai 3 tuổi ,nói được ,và hai chị em thường nói chuyện với nhau.
Tôi mời người mẹ vào để trao đổi.Hình như cha của Hanna cũng có mặt ngoài phòng đợi.
Trở lại công việc với Hanna, tôi hơi thắc mắc, tại sao cha bé không thay người vợ để vào gặp tôi.Một ý nghĩ chợt thoáng qua, chẳng lẽ nào...Tôi khéo léo hỏi Hanna và đúng như tôi nghĩ .Cha bé cũng là người bị chứng câm điếc !
Điều ấy làm trái tim tôi thắt lại !
Ôi ,Hanna bé bỏng và xinh xắn của tôi !
Bé đã được sinh ra và lớn lên trong khó khăn ,dẫu cha mẹ cận kề yêu thương và may mắn có bà Ngoại sống cùng để giúp đỡ việc giao tiếp với bên ngoài..Giờ còn quá nhỏ, bé vẫn còn rất vô tư ,vẫn chưa cảm nhận được những khó khăn mà bé phải thích ứng ....
Nhưng so với những đứa trẻ may mắn khác ,cuộc sống tương lai của bé chắc chắn sẽ trải qua nhiều thử thách, cần nhiều nổ lực tự bản thân . Và trên con đường đời ,đôi chân bé nhỏ ấy sẽ phải tập buớc những buớc vững chải để bù đắp vào những khoảng trống mà cha mẹ bé đã không thể đãm trách một cách vẹn toàn...
Lòng tôi phân vân với ý nghĩa tương đối của hạnh phúc.
Cha và mẹ bé Hanna đã vượt qua khuyết tật của mình để yêu, để sống một cuộc sống như tất cả những người bình thường .Lập gia đình ,có 2 đứa con xinh đẹp ,ngoan ngỏan , và nổ lực làm việc để nuôi dạy con mình .Đó là một điều đáng được trân trọng. Và người mẹ già ,hy sinh sống với con với cháu để hổ trợ cho cái tổ ấm ấy ,cũng là một người mẹ cao quý .
Hanna cùng em trai ,ở một khía cạnh nào đó ,cũng là 2 đứa bé được rèn luyện và có khả năng thích ứng cao với hoàn cảnh, một hoàn cảnh đặc biệt có thể sẽ khiến 2 bé trưởng thành và thành công hơn người.
Nhưng mẫu tính trong tôi vẫn khiến tôi bùi ngùi . Xót xa.Thương cho 2 đứa bé chịu nhiều thiệt thòi...Có thể tôi đúng và có thể tôi sai ,bởi không ai có thể định nghĩa hạnh phúc dùm cho người khác.
Nhưng điều tôi tin chắc đúng ,là tôi cầu nguyện cho mọi điều tốt lành ,hạnh phúc sẽ đến với 2 bé ,trên suốt con đường hướng đến tương lai .Và tôi sẽ nhớ mãi gia đình này ,với Hanna ,ngây thơ và xinh xắn sẽ ở mãi trong tâm hồn tôi như một bông hoa nhỏ bé đáng yêu , đầu Xuân...
NTN
6/2/2011