Cà Na tn nguyen
-
Số bài
:
1717
- Điểm: 54
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 30.03.2009
|
RE: Những loài hoa đẹp
-
23.07.2011 05:29:02
CàNa "trừu tượng" và đặt tên nha : Nhân viên này phụ trách ở quày bán cá tuơi. Thoạt nhìn, chẳng biết đấy là đàn ông hay đàn bà .! Trong chiếc áo choàng đồng phục dài màu đỏ và chiếc mũ cùng màu ,người này khá phục phịch, tóc cắt ngắn ,khuôn mặt phị với làn môi mỏng vừa trễ vừa mím...Tiếng nói thì ngang ngang ,chẳng trầm chẳng thanh... Nhưng nhìn kỹ hơn thì đoán đấy là một người đàn bà ,dầu bà ta không có chút gì thuộc nữ tính ! Về tính tình thì ôi thôi...Bà không dễ chịu tí nào, cách nói chuyện nhát gừng, từng câu nói cộc lốc phát ra từ đôi môi mím, nghe như tiếng gầm gừ trong cổ họng... Khổ nỗi , tôi lại là người thích ăn cá và hay xem xét ,kén chọn khá kỹ loại cá mình mua .Bởi vậy, cứ mỗi lần vào chợ, nghĩ đến việc phải tới quày cá là tôi sợ ! Tôi sợ đôi mắt luờm luờm, sợ những câu trả lời như rít ra từ chiếc miệng mím khi bà phải đáp ứng những yêu cầu của tôi . Tình trạng kéo dài khiến tôi cảm thấy khá căng thẳng và mệt mõi , bởi thế, đến một lúc , tôi quyết định phải " take action" ! Phải có hành động giải quyết trước ! Nhờ có quyết tâm, tôi đâm ra kiên nhẫn. Mỗi lần đến mua cá, tôi kiên nhẫn nói với bà những câu rất êm dịu và mặc cho bà gắt gỏng, tôi vẫn cảm ơn bà bằng 1 nụ cuời lịch sự nhất . Tôi chăm chú theo dõi việc làm của bà để có thể tìm được một lời khen chân thật nhất . Và tôi thấy bà làm việc tuy chậm chạp nhưng cẩn thận. Tôi cảm ơn bà ,khi thì đánh vảy con cá cho tôi rất sạch sẽ, khi thì gói cá rất kỹ luỡng... Những điều ấy dần dần có kết quả, những câu trả lời bà dành cho tôi dần dần bớt gắt gỏng rồi êm dịu hơn .Tôi hỏi tên bà, bà cho biết là Laurenne. Từ đó tôi hay gọi bà bằng tên . Và không hiểu từ lúc nào ,tôi cảm thấy vui mỗi khi ghé vào quày cá ,thấy bà vui vẻ khuyên tôi nên mua lọai cá tươi nhất và trao đổi với tôi vài câu ngắn ngủi nhưng thân thiện. Tôi biết bà sống 1 mình, trong 1 building gần đấy. Rồi đến 1 dạo, tôi thấy bà vắng mặt 1 thời gian .Sau vài tháng bà trở lại làm việc. Gặp lại bà, tôi mừng lắm. Vội vàng hỏi thăm. Vẫn với vẻ mặt ít cảm xúc , bà cho biết ,vừa qua đợt điều trị Ung thư hạch ( Lymphoma ) ! Tôi thấy bất ngờ, một nỗi bất ngờ chua xót. Tôi cảm thấy Thượng đế đôi khi quá bất công ! Có vẻ Ngài chất quá nhiều thử thách lên số phận của Laurenne ! Nhưng tôi tự an ủi mình và an ủi Laurenne là dầu sao bà vẫn còn có thể trở lại làm việc bình thường...Bà nói với tôi là bà cảm ơn Thượng đế về điều ấy. Một thời gian sau, lại thấy bà vắng mặt, Tôi nhủ thầm , chắc bà đang ở 1 đợt điều trị . Đợi khá lâu ,không thấy bà, một hôm tôi nóng ruột, hỏi cô nhân viên thay thế. Cô ngạc nhiên, nhìn tôi : " Laurenne à ? Bà ấy chết rồi ! " Câu trả lời ngắn gọn nhưng có sức làm trái tim tôi nhói đau ! Tôi cảm thấy một kiếp người bất hạnh đã chấm dứt một cách đơn giản đến đau lòng ! Nỗi đau ấy , lạ lùng , đến giờ vẫn còn ẩn hiện trong lòng tôi mỗi khi tôi vào chợ này và đến quày cá...Tôi vẫn còn nhìn thấy cái dáng phục phịch trong chiếc áo choàng đỏ của Laurenne... Nhưng nỗi đau đó gắn liền với 1 cảm giác thanh thản, hạnh phúc. Bởi con người phục phịch và kỳ dị đó đã giúp cho tôi có cơ hội biết cách chấp nhận và xử thế với người chung quanh , đã giúp tôi cảm được niềm vui, niềm hạnh phúc khi chân tình đuợc đổi lấy chân tình...Và quan trọng hơn, chúng tôi đã kịp nói với nhau những lời tử tế... Laurenne thân mến, giữa chốn nhân gian cõi tạm, tôi sẽ nhớ đến bạn mãi ,dù sự gặp gỡ của chúng ta chỉ như một thóang qua , ngắn ngủi... [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/67271/D3B8EC99896A4B71A3F1F14597958812.jpg[/image] NTN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.07.2011 00:51:57 bởi tn nguyen >
|