Những loài hoa đẹp
Trích đoạn: triart
Muội NTN ui ,
Huynh phải công nhận các truyện ngắn của muội thiệt là lãng mạn dễ thươnh hề ...
Huynh tưởng tượng muội khi nhìn qua khe hàng rào ngắm các cụm hoa cúc nhỏ xinh màu hồng phấn ...như dzậy nà :
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/87069AB580D94A2698D68622376D324E.jpg[/image]
"Hoa " NTN và hoa cúc màu hồng phấn
Woa! tuyệt vời!. Hình và bài viết của ntn thì gợi cảm hoạ của Ẹc đằm thắm sâu sắc.[sm=10_point.gif][sm=10_point.gif]
SĐ còn ăn trứng ngỗng no chưa tiêu
nên vài bữa ghé tặng quà cho ntn và Ẹc sau nha! Với lại để mọi người ngắm hình đã giờ mà xen ngang là dzô diên lắm à nha! Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.
Thầy SĐ ơi !
Cảm ơn thầy đã tặng cho ntn nhiều hoa súng, loại hoa mà ntn cũng khá thích...Nhưng trong loạt ảnh này ,ntn đặc biệt thích những dây măng (?) xanh đang trổ hoa trắng.Xưa kia ,ntn có trồng 1 chậu, dây mọc dài trổ hoa trắng xoá , ngát hương...Rất dễ thương...
ntn cũng thích sự <Tĩnh lặng> và <Vô tư soi đời >. Nhưng muốn đạt được điều này thì phải vững vàng trong những cảm xúc của mình , mặc cho ngoại cảnh như thế nào , phải không thầy ?
Hic , hôm nay sao ntn lại tự nhiên...triết lý nhỉ?
Thôi ntn kể cho thầy nghe chuyện hơi vui vui về việc ăn trứng nghe...(mặc dù ntn hổng thích thầy nhắc hoài chuyện ăn trứng ngỗng đâu á ! )
Thời còn đi học ,lớp ntn có khoảng hơn 10 sinh viên VN nên chơi rất thân với nhau.Buổi trưa hay ngồi lại cùng ăn lunch và chuyện...dành thức ăn của nhau cũng hay xảy ra !!
Một hôm ,cả bọn thấy Tùng , 1 anh chàng rất nho nhả trong lớp, đủng đỉnh lấy ra 2 quả trứng mẹ luộc cho mang theo , lột vỏ, bày ra chút muối tiêu và vài cọng rau răm thơm lừng,. Tùng khoan khoái chấm trứng vào muối tiêu ,ngắt một lá rau răm, chuẩn bị thưởng thức..Mà thầy SĐ biết không , trứng bên này là món ăn rất tầm thường..Chẳng hiểu sao hôm đó, cả bọn ngừng ăn , nhìn Tùng không chớp mắt...
Và trong tích tắc , cả bọn xúm vào , với sự chống trả yếu đuối của Tùng ,lát sau mỗi đứa chia được 1 phần bé xíu mà cảm thấy sao trứng luộc ngon quá mà nào giờ..mình hổng biết ! (Đúng là cái thuở nghịch ngợm nhất quỷ nhì ma...)
Thầy SĐ nhớ nhé, muốn ăn trứng thêm ngon , phải có vài cọng rau răm nha.
Bye thầy !
NTN
Cảm ơn thầy khen bài Hẹn với mùa thu . Lời khen đó, lần này ntn không chia cho huynh Triart đâu vì huynh đó vẽ ntn mà ntn nhìn..hổng ra !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2010 08:35:08 bởi tn nguyen >
Tỷ N ơi, đọc bài mà em thấy xao xuyến lắm, cảm ơn tình cảm của tỷ dành cho mùa thu, cho hoa cúc và cho mọi người (trong đó có muội
) . Thương sao mùa thu tỷ gửi tặng, em
tỷ thật nhiều. Bên đó đã chớm đông chưa tỷ? Nhớ giữ ấm tỷ nhé! Em có chút hồng của hoa cúc rùi nên thấy ấm hơn khi thời tiết chuyển mùa
. Muốn viết thật nhiều nhưng ...hì, có lẽ ko gì diễn đạt hết được
.
@Bác SĐ: Hoa sen cạn, nhìn hơi lạ bác nhỉ, lúc đầu chụp cháu còn tưởng nhầm đang chụp sen đất tặng bác cơ, hihi....
Hi ntn,
Bữa nay bắt đầu bận bịu, lại còn mưa không ngớt trời đất giao mùa muốn ốm quá khó chịu chỉ muốn ngủ khò không thể ngồi trước màn vi tính lâu nhưng chợt nhớ ra là hứa tặng quà cho ntn nên SĐ vào nhưng khi đọc những gì ntn viết SĐ không tặng quà bữa nay nữa mà sẽ tặng hôm khác vì quà lần này đặc biệt lắm nếu nhận quà mà không vừa ý SĐ cho ntn toàn quyền sửa món quà lại sao cho vừa ý mình nếu không sửa được không vừa lòng ntn cứ cho SĐ một loạt trứng, trứng gì cũng được nếu có hột dzịt lộn thì càng tốt lúc đó SĐ mới ăn chung với rau răm.
. Do vậy để SĐ đi tìm một cái rổ để đựng trứng lỡ đâu cô ntn cho mấy cặp trứng thì sao phải vậy hông?Còn có cái để đựng chứ! Thôi SĐ ghé Bảy chút rồi đi dùng bữa đây!
Thơ ơi !
Trời bên này đã trở lạnh rồi.Sắp vào những tháng khắc nghiệt của mùa đông ! Bởi vậy mỗi năm trôi qua, Tỷ cứ thấy mình đợi mùa xuân hoài thôi...
Vui luôn nghe Thơ.
Tỷ N
Nghe muội nói dạo này thường vô BV...[chắc làm công quả hở
] ,huynh gởi muội cí ảnh...tư duy chút nhen :
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/E47C4ABFA01442A185B94AB4B4EE21E2.jpg[/image]
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/AB4E8748EDD847E5B1C9D1536CABC34A.jpg[/image]
[ Vô đề -có lần huynh giải thích khi đặt tên tranh -ảnh :VĐ...muội nhớ hông ]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2010 22:03:17 bởi triart >
Trích đoạn: tn nguyen
Hẹn với mùa Thu...
( Tặng Tinhtho17 )
Như đã hứa với ntn SĐ sẽ gởi tặng ntn vài dòng cho bài viết này. Thật ra mùa thu ở miền nam VN không rõ rệt và SĐ thường cảm nhận mùa thu hoàn toàn khác với những ai sống ở những nơi có bốn mùa rõ rệt. Mùa thu ở nơi SĐ sống thường thay đổi qua lăng kính nhìn của từng người riêng với SĐ thì mùa thu là mùa mờ phai mùa nhạt nhoà hư ảo. Nhân đây SĐ cũng nhắn với ntn đó là ntn có quyền viết bất cứ gì trong topic của mình đâu cần phải hỏi ý ai phải vậy không nào. SĐ chỉ dặn là hãy cẩn thận khi viết vì SĐ không có thì giờ đọc kỹ nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua lại thấy ntn bị sai chính tả. ntn đừng buồn vì không phải chỉ có ntn sai đâu nhưng ntn đã được chú ý và sửa kịp thời đó thôi! May mắn đó nha!
Quỷ tức con quỷ dấu hỏi là devil, quỹ dấu ngã tức là tiền vốn ví dụ như call for funds kêu gọi vốn chú ý nha!
Còn đây là quà cho ntn đây!
NHỚ
Thật tình cờ, một sớm mai
Có bông hoa nhỏ vô tư dâng đời
Sắc hồng bừng giấc mơ phai
Xôn xao ngõ vắng, chơi vơi lá cành
Lần theo vạt nắng hanh hao
Người trong cõi nhớ, ơ! sao rất gần? Bài này SĐ không để tên mình vì nghĩ rằng nếu ntn không bằng lòng cứ việc sửa lại cho hợp ý mình mà nếu không thể sửa cho vừa lòng thì cứ tặng SĐ ít chục trứng nha! Mấy bữa nay mưa bão có trứng ăn là khoái lắm!
Để SĐ kiếm cái rổ đựng trứng đã.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2010 19:47:46 bởi sen dat >
Mấy bữa nay bận bịu tối tăm mặt mũi, nhìn trời đất gió mưa lụt lội, mọi người đói rét lạnh lẽo cây cối đường xá hư hao , đi đâu cũng thấy cứu trợ nhìn cảnh vật chung quanh buồn bã hư hao bỗng thấy mấy bông cúc hồng vẫn tươi nở sau những ngày giá rét mưa giông SĐ chụp tặng ntn đây!
ÁNH HỒNG TRONG GIÁ LẠNH [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49776/F52507872D194F79883311B1D0EC93C7.JPG[/image]
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49776/F901B2C33BF442CB8C4FD6715BC8CC0F.JPG[/image]
XIN CHO TRỨNG VÀO ĐÂY! Cám ơn!
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49776/CFD30B926DEA4813B98FF3684F4D534F.JPG[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2010 19:59:26 bởi sen dat >
Đúng là ntn thấy có nhiều người viết sai lắm ,mà sai nhiều nữa nè
Ui da
...huynh nghe muội nói mờ nhột quớ chời
,thui huynh mượn cái rổ của SD tự tặng mình nà :
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/3C52C1A1A2EF44A5886CD401F863115B.jpg[/image]
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/62FF02BD343641C9A25645CCEFE21598.jpg[/image]
"Thủy cung "
Bin VTN huynh nghe muội nói tặng cho huynh toàn hình đẹp nhất hông à ,dzậy nên huynh phải "lặn " xuống thủy cung chớp cí hình mà huynh tâm đắc lợi quả muội á
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2010 06:25:44 bởi triart >
Bye John...!
Tuần qua, tôi có mặt thường xuyên ở bệnh viện, khu Săn sóc đặc biệt .
Cậu em trai, do biến chứng của một sự nhiễm trùng tuy không nặng mà đưa đến tình trạng nguy kịch phải đưa vào đấy.
Vì là khu Săn sóc đặc biệt nên tất cả thân nhân phải ngồi chờ ở phòng đợi. Việc vào thăm rất giới hạn... Ai cũng lo lắng, nét thấp thỏm hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người...
Một buổi tối, tôi nghe có tiếng người đàn bà Việt Nam nói chuyện bằng điện thọai về tình trạng của 1 người bệnh...
Sáng hôm sau, khi tôi đang ngồi trước computer của Phòng đợi, thì người đàn bà ấy đến bắt chuyện với tôi..
Tôi vội vàng đứng lên mời chị lại ngồi ở hàng ghế gần đấy và bắt đầu hỏi thăm chị.
Đó là một phụ nữ trạc độ 50, nét mặt khá khắc khổ .
Chị kể, không 1 giọt nước mắt, với vẻ mặt rầu rầu .
Vài hôm trước đó, cậu con trai út 22 tuổi của chị than mệt, được đưa vào bệnh viện tỉnh thì tim bị suy, chuyển đến bệnh viện ở trung tâm thành phố thì tim coi như đã hư hại nặng, không còn khả năng hồi phục.
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, không ai biết được nguyên nhân .
Vì cậu bé còn quá trẻ nên nhóm bác sĩ động lòng, dùng tất cả máy móc nhân tạo duy trì sự sống cho cậu, với hy vọng rất mong manh là cậu có thể nhờ sức trẻ mà may ra không chết...
Người mẹ hiểu là mạng sống con mình như chỉ mành treo chuông. Chị ở lại bệnh viện cả ngày lẫn đêm .
Và chị không khóc, nét mặt khá bình tĩnh .
Nghe chị nói mà tôi đau nhói lòng .
Vì nỗi đau của một người mẹ sắp mất con, ngồi nhìn con mình đi dần vào cái chết, còn gì đọan trường hơn !
Tôi ngậm ngùi chia sẻ cùng chị, mong mỏi hết lòng là những lời an ủi của mình sẽ xoa dịu được phần nào nỗi đau của chị...Rồi lo lắng, tôi ngỏ ý đi mua thức ăn cho chị. Chị nói giờ chị chẳng biết đói là gì. Người cứ trơ ra như vô cảm.
Tôi xốn xang, chẳng biết việc gì mình có thể làm được để chia nỗi khổ với chị. Tôi hỏi chị có cần vật dụng cá nhân gì thì tôi sẽ mang vào. Chị bảo không cần thiết. Thế là tôi chỉ biết ngồi nói chuyện, lắng nghe và an ủi chị.
Qua lời chị kể, đây không phải là lần đầu tiên chị ngồi trong bệnh viện khi thân nhân hấp hối, chồng chị cách đây 2 năm cũng chết về bệnh tim và trong quá khứ, đứa con trai 2 tuổi của chị cũng chết vì bệnh tim...
Chị nói, vẫn với giọng bình thản nhưng tôi thì bàng hoàng...Bàng hoàng vì hiểu ra sự trầm tĩnh của chị ! Và có lẽ cuộc đời của chị còn có những thăng trầm khác, bên cạnh nỗi khổ mất chồng, mất con chăng ?
Từ đó, mỗi khi chị vào phòng đợi là hầu như đều đảo mắt tìm tôi .Và tôi luôn đứng lên, tới ngồi cạnh chị.
Đến xế trưa thì tôi xin được đi cùng vào thăm cháu John, con chị .
John nằm ở khu Săn sóc đặc biệt dành cho những bệnh nhân về tim mạch, những bệnh nhân với tình trạng cực kỳ nguy kịch nên người nhà có thể vào thăm bất cứ lúc nào.
Tôi xúc động và đau lòng khi nhìn cậu bé 22 tuổi nằm bất động, với một lọat máy trợ sinh gắn vào người. Bên dưới chiếc mặt nạ mang dưỡng khí, tôi nhìn thấy một khuôn mặt trẻ thơ tròn trịa với hàng mi rậm...Cậu nằm im lìm, chỉ có những nhịp thở nhân tạo bằng máy thoi thóp...
Vì bác sĩ cho biết, có thể cháu vẫn còn nghe được nên tôi khuyên chị hãy nói chuyện với cháu.
Chị đến cạnh, xoa tóc con và lập lại nhiều lần điều chị muốn nói, bằng tiếng Anh , chị mong cháu khỏi bệnh và trở về với chị, đừng bỏ chị.
Tôi nghe mắt mình cay. Và đặt tay vỗ thật nhẹ lên chân cháu, tôi nói rõ to < You will be OK, John! > mà không cầm được nước mắt .
Dẫu biết tình trạng cháu khó qua, tôi vẫn muốn động viên cháu hãy gắng lên trong cuộc chiến đấu với tử thần và bằng nỗi thương cảm, tôi muốn trấn an cháu....
Sau đó chúng tôi đi ra.
Hình ảnh của John vẫn còn đọng mãi trong tâm trí tôi .
Những ngày sau, trở lại công việc, tôi phải tạm ngừng việc thăm nuôi ở bệnh viện 3 ngày .
Và tôi hỏi thăm tin tức của John mỗi bữa, qua thân nhân của mình.
Ngày đầu tiên, nghe nói John có đỡ hơn 1 chút, rất ít, so với tình trạng của cháu. Tôi thầm cầu nguyện cho cháu, như điều chị Mừng cầu khẩn, mỗi ngày cháu sẽ đỡ dần, dầu thời gian ấy có kéo dài đến đâu chăng nữa.
Ngày thứ 2 tình trạng trở xấu hoàn toàn. Não của cháu đã không còn họat động. Mọi hy vọng coi như không còn, nhưng chị M vẫn chưa muốn rút máy trợ sinh của cháu, chị muốn đợi cho đến khi toàn thân cháu thật sự chết hẳn .
Tôi cảm thấy rất buồn. Tôi muốn có thể đến bệnh viện ngay để gặp chị, gặp John trước khi họ lìa nơi ấy, nhưng công việc không cho phép
Tôi nán thêm 1 ngày nũa, lòng càng lo âu, sợ không còn cơ hội gặp chị
Ngày thứ 4, tôi trở lại BV, sau khi thăm em mình, tôi vội vàng đi tìm chị.
Chị và thân nhân đang ngồi trong 1 phòng đợi nhỏ,
Thấy tôi, chị nói, vẫn bằng 1 nét mặt bình thản .
_ Đã 10 ngày trôi qua, mọi phương cách đã được sử dụng, nhưng giờ thì phải chấp nhận thôi .
Tôi nói chuyện với chị và gia đình. Mọi người trao đổi trong sự trầm lắng ...
Nỗi trầm lặng của chị khiến cho tận đáy lòng, tôi thương chị vô hạn. Hình như nỗi đau điên cuồng, vật vã của người mẹ đang được nén lại, dằn xuống, nhưng có lẽ khi mọi việc xong xuôi, trở lại căn nhà của mình, thiếu tiếng con, lúc ấy nỗi đau mới tuôn tràn, bùng vỡ. Và lúc ấy chị chỉ có 1 mình !
Tôi chỉ bíết dấu tiếng thở dài.
Tôi từ giả chị, hẹn lát sau trở xuống .
Trên đường lên lầu, một bác sĩ giải phẫu đi ngược hướng ngang qua tôi. Đôi kính cận, chiếc nón của phẫu thuật viên vẫn còn trên đầu, dáng nguời gầy cao lướt nhanh, như rất thân thuộc, chợt làm trái tim tôi thắt lại. Quá khứ thóang hiện về khiến trái tim tôi lỗi nhịp...
Lớp bụi mờ của ký ức được xóa đi, tôi chợt trở về với những khung cảnh thân quen, ở đấy tôi đã chứng khiến cảnh hấp hối của nhiều người khác, ở đấy tôi đã luyện cho trái tim nhạy cảm của mình bình tĩnh. Nhưng hôm nay, giữa bệnh viện xứ người, sao tôi thấy lòng mình lại ray rứt vì chuyện của mẹ con chị M quá đỗi ...
Hai tiếng sau tôi quay lại .
Căn phòng dành cho gia đình chị M. vẫn còn để đèn nhưng không có ai .
Tôi đứng tần ngần một lát rồi không hiểu sao tôi thẫn thờ đi lần đến khu Săn sóc đặc biệt nơi John nằm.
Cửa đóng. Tôi ngừng lại lưỡng lự. Tôi muốn vào thăm John lần cuối, để lỡ ra không còn dịp. Nhưng tôi ngần ngại, tôi ngại phải đẩy cánh cửa ấy. Tôi ngại, bởi tôi cũng chỉ là 1 người xa lạ. Và 1 người xa lạ xin vào thăm cháu khi cháu sắp chết và nằm đó 1 mình, liệu điều đó có nên hay không ?
Tôi đi qua đi lại trước cánh cửa, không biết phải quyết định thế nào. Cuối cùng tôi lại gần, đẩy cửa buớc vào .
Tôi nói với người y tá ngồi ở chiếc bàn sau cánh cửa là tôi muốn chào John lần cuối. Người ấy hỏi tên tôi và quan hệ của tôi đối với John. Tôi rất ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời, tôi là bạn của mẹ cháu .
Người y tá bảo tôi chờ 1 chút để cô đi hỏi ý gia đình John.
Tiếng của chị M vọng ra, đồng ý cho tôi vào.
Thì ra tất cả thân nhân đang đứng cạnh giường John và 1 chiếc màn được kéo lại chung quanh họ.
John đang trút những hơi thở cuối cùng!
Và như một sự tình cờ lạ lùng, tôi lại cũng có mặt .
Tất cả máy móc đã được gỡ ra. Chị M. đứng cạnh, xoa bóp cánh tay con. Đôi môi John đã tím xạm.
Chị M. nói với tôi, giọng bình thản <Trái tim còn đập, rất yếu...>
Tôi thở dài. Cảm thấy một linh hồn mong manh đang bay lên, rời bỏ thân thể giá lạnh, buớc qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, buớc vào cõi hư vô.
Tôi lại đặt nhẹ tay mình lên chân cháu và vô thức tôi lại nói với cháu câu nói hôm nào <You will be ok, bye John ! > và tôi nghẹn lời, bật khóc .
Lúc ấy, chị M. chợt quay lại ôm vai tôi. Tôi ôm và vỗ nhẹ lên vai chị..
Chúng tôi đứng như vậy khá lâu...
Lát sau, tôi lặng lẽ bước ra khỏi phòng .
Tôi cảm thấy những bước chân mình nhẹ như không còn trọng lực, như hụt hẫng. Có lẽ vì tôi chưa kịp quen với cảm nhận, cái chết thật đơn giản và kiếp người sao ngắn ngủi, phù du và tạm bợ. Cũng có thể vì trong đầu tôi vẫn còn vọng mãi câu tôi đã nói với John, điều tôi tha thiết mong mỏi cho cháu, < Bye John ! Ở cõi vĩnh hằng, mong cháu ngủ mãi, giấc ngủ thật bình yên , ....>. Và đồng lúc, trong tâm tôi cũng chợt hiện lên hình ảnh của chị M. một mình trong ngôi nhà, đơn độc ngồi khóc con...
Lòng tôi thắt lại .
Hình như bên ngoài trời đang trở gió, mùa lạnh đã về......
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/67271/45AE1B3336AF4CDDBA55B5190F543AFB.jpg[/image]
NTN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2010 18:21:00 bởi tn nguyen >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: