Mùa Xuân đến, trời ấm ,cũng là lúc " nông dân vào mùa" nên Cà Na hơi bận.
Tuy nhiên, vì đang nói về Cá nên Cà Na tìm lại một lá thư gửi cho nhóm bạn của Cà Na cách đây vài năm post lên tặng mọi người đọc cho vui nhé.
Cá và Cà Na !
Viết tặng my favorite friend anh Nhịn, và các bạn.
**
" Nếu có ai hỏi , con vật nào Cà Na thích nhất, thì Cà Na sẽ trả lời ngay ,không hề ngần ngại, đó là con cá !
Tại sao Cà Na lại gắn bó với Cá đến như vậy ? Suy nghĩ mãi thì Cà Na đã tìm ra được nguyên nhân !
Thuở Cà Na lên 5, lên 6, mẹ Cà Na buổi tối sau một ngày làm việc cực nhọc , lại ghi danh đi học sinh ngữ. Bà trau dồi thêm Pháp văn là sinh ngữ chính, rồi lại học cả tiếng Anh và tiếng Đức .Điều ấy cũng dễ hiểu vì bà là một người rất hiếu học , và cũng có thể vì truyền thống gia đình, ông Nội của bà , vốn là một vị quan bên Trung hoa thời Từ Hy Thái Hậu, lúc sang Việt nam sinh sống ,đã là một trong những người đầu tiên biết tiếng Anh và thường làm công việc dịch thuật văn kiện cho các thương thuyền thời bấy giờ.
Nhưng điều ấy khiến Cà Na phải đi ngủ sớm với bà chị lớn hơn CàNa 3 tuổi. Bà chị CàNa vốn tính dễ ngủ, ôm quyển sách Tập đọc vào giường, chỉ lát sau đã ngủ khoèo, quyển sách buông rơi bên cạnh ! Trong lúc con bé con là CàNa thì lại nhớ mẹ, trăn trở hoài vẫn không ngủ được, tò mò , nhặt quyển sách lên...xem hình.
Và trong số những bức tranh minh họa xem được thì CàNa thích nhất , cảm thấy gần gủi nhất là hình những chú cá ! Khi CàNa bắt đầu ê a, đánh vần đọc được < Cá nước mặn, cá nước ngọt..>thì CàNa càng thích hơn, giống như khám phá được 1 điều mới lạ ..Từ đó, đêm đêm chờ mẹ, CàNa lại xem hình cá !
Cũng có lẽ vì vậy mà sau đó, khi ông Ba (em bà ngoại ) bắt đầu nuôi cá kiểng thì suốt ngày Cà Na cứ quấn quýt bên ông,xem ông thay nước chậu cá hay cùng ông đi hớt lăng quăng trong những lu nước mưa cho cá ăn .
Thấy cô cháu cưng mê cá quá, ông bèn sớt bớt những con cá bảy màu be bé, với chiếc đuôi dài lấp lánh giao cho Cà Na tự tay săn sóc.Từ đó, Cà Na bắt đầu sự nghiệp nuôi cá của mình.
Cà Na bắt đầu biết lén mẹ, buổi trưa cùng Điền , người bạn ấu thời ,đi vào những xóm nhỏ mua cá về nuôi. Nào là cá Tàu, cá lia thia , cá hồng kim...Cà Na lần luợt mang về nhà , trưng dụng hết lu hủ của mẹ để nuôi cá. Điền bày cho Cà Na để vỏ ốc xa cừ và những chùm rong buộc sỏi vào , trang trí cho bồn cá thêm đẹp. Và cứ như thế , Cà Na mê nuôi cá và ngắm cá trong nhiều năm liền. Song song bên việc nuôi cá, CàNa còn mê hết những điều liên quan đến cá. Chiều chiều ra bờ sông ngắm những người lao động vác những sọt cá biển đầy ắp từ tàu cập bến, đọc mê mải những quyển sách, truyện ngắn có nói về chuyện câu cá, bắt cá, tát đìa ở đồng quê. Và Cà Na cũng đặc biệt thích câu cá nữa.
Thuở ấy, nhà Cà Na ở quận ven đô, Cà Na có 1 ông dượng,vì không có con gái nên cưng Cà Na từ thuở bé , lâu lâu dượng cùng các cậu đi câu cá, và dầu dượng chẳng muốn cho 1 đứa con gái duy nhất là CàNa theo, CàNa cũng nì nèo,giận dỗi ,đến khi nào dượng phải chịu thua mới thôi .
Đến nơi, dĩ nhiên Cà Na chỉ được ..nhìn, nhưng có hề chi, miễn cho CàNa < đi câu cá >, nhìn cá là Cà Na vui rồi.
Có những hôm cuối buổi câu , trời chợt đỗ mưa, dượng và các cậu lội xuống ruộng, tìm bắt những con cá be bé trong những vũng nước đọng.Chỉ đợi có thế, con bé con là CàNa cũng hăng hái lội bùn bắt cá ...như ai, mặc trời mưa lạnh tới đâu cũng không thở than !
Nhớ cả 1 lần, trong cơn mưa, dượng bắt được 1 con chim con đi lạc, ướt sũng nước ,giao cho Cà Na cầm,con chim con với chiếc mỏ dài thật dài, kẹp vào tay CàNa đau điếng, CàNa vẫn cắn răng chịu ,không khóc ,vì sợ dượng chê là con bé dễ khóc nhè, không cho đi nữa !
Đến khi 14,15 thành thiếu nữ , biết làm điệu thì Cà Na thôi, không nuôi cá nữa, từ giả đám bạn ấu thời con trai, bắt đầu đọc sách nhiều hơn và bắt đầu mơ mộng ( chút chút ..).Thế nhưng trong lòng Càna, Cà Na ..vẫn thích cá !
Và quận ven đô nơi Cà Na ở tiếp giáp những miền quê như Cần Đước, Bình Chánh ...với nhiều sông rạch nên có nhiều gia đình làm nghề chài lưới ,bắt cá tôm mỗi ngày mang ra chợ bán . Mùa hè nghỉ học ở nhà, Cà Na chợt nghiệm ra là mỗi ngày cứ độ 2,3 g trưa có các cô thôn nữ cắp rổ tôm cá đi bán, ngang qua nhà .
Thế là CàNa thích lắm, mỗi ngày cứ đợi để gọi các cô vào mua tôm cá. Vì Cà Na mê nhìn những chú cá bống cát, cá trê ,cá lóc tươi rói hoặc mớ tôm đất còn sống nhảy soi sói...Mua mãi thành quen, các cô cũng mến Cà Na, hôm nào cũng chờ Cà Na gọi để vào khoe thành quả của mình, có món gì ngon cũng thích ưu tiên cho CàNa chọn mua trước.Đôi khi các cô còn tặng cho Cà Na những con cá còn sống để nuôi chơi .Nhớ có lần, CàNa để quên 1 con cá trê phi trong chậu nước hơn 10 ngày, nước đục hẳn lên mà con cá vẫn sống ..nhăn ! Hên cho CàNa là lúc ấy ở VN,chứ như ở bên này thì CàNa đã bị Hội bảo vệ thú vật..thưa lính bắt rồi !
Ngày rời VN , hình ảnh những cô thôn nữ rụt rè , cắp rổ tôm cá bên hông là một trong những hình ảnh mà Cà Na rất tiếc nhớ...
Sang Canada, thuở còn là sinh viên, cứ rảnh rỗi là Càna lại đi câu cá với bạn bè.
Ở thành phố Montréal., tại 1 đập Thủy điện, hằng năm có loại cá Aloze, hình như là loại cá cháy rất nỗi tiếng ở vùng Vĩnh Long bên mình, kéo vào sinh sản trong 2 tuần, cá rất to, mỗi con nặng phải 2,3 kg và ăn rất ngon.Cà Na mê lắm và đã tự tay câu được vài lần.
Nhớ cả 1 lần, CàNa câu cá và câu được vật gì nặng lắm, kéo lên thì là 1 chiếc cần câu loại tốt mà sau đó Cà Na hay dùng để câu cá và thấy thích thú ,hảnh diện lắm.
Đến Toronto, ngày nghỉ, Cà Na cũng thích đi câu cá . Và đến nhà ai có bồn cá, CàNa vẫn còn ..thèm nhưng tự nhủ lòng < Thôi , chẳng kham nỗi !>
Ít lâu sau, dịp may (hay rủi ? ) cũng đến. Justin đi sinh nhật bạn, lúc về, được gia chủ tặng cho con cá Tàu bé xíu, mang về bỏ vào thau nuớc mà lạ thay, con cá sống hoài không chịu chết !
Thế là có lý do mạnh mẽ, N đích thân lái xe ra tiệm , vác về nào bồn cá,máy bơm, máy lọc, sạn sỏi, rong rêu ..đủ cả. Hí ha hí hửng nuôi lại 1 bày cá Tàu.
Nhưng không may, đàn cá bé bỏng cứ lần lượt rủ nhau ..qua đời. Một hôm ra tiệm, chợt thấy có bán 2 con cá Tàu to bằng 3 ngón tay và đẹp khủng khiếp.Cá màu peach, đuôi chẻ 4, thướt tha, uyển chuyển..Cà Na mừng rỡ , mua ngay.
Từ đó không còn nạn cá chết nữa, nhưng chuyện nuôi cá trở thành 1 bổn phận...không đơn giản.Có những ngày làm việc tới tối, nhận được điện thoại của bà cụ nhắn < Cá hết thức ăn, trước khi về phải ghé mua ngay, không thì cá đói ! >.
Hoặc những khi đi xa cả nhà,phải chạy đôn chạy đáo nhờ người đến cho ...cá ăn mà vẫn không yên tâm , vì sợ cá không đủ no !
Hai chú cá ngày càng lớn hơn, nô đùa ,bơi lội mà chẳng sinh đẻ gì hết ! Té ra 2 chú là người đồng phái ! Ủa quên, cá đồng phái ! Được đâu hơn năm, 1 chú trở nên ì ạch nặng nề. Bơi lội mệt nhọc mấy hôm rồi lià trần. Cả nhà cũng buồn lắm , nhưng tự an ủi < Cá già rồi thì phải chết chứ!> Nhìn chú cá còn lại cô độc quá cũng tội nghiệp, Cà Na đi tìm mua cho chú 1 người bạn, nhưng khổ nỗi không cách nào tìm được 1 bạn same size với chú.Cuối cùng, chú cũng buồn bả, bơi lội nặng nhọc rồi qua đời !
Ngày dẹp bồn cá, lòng Cà Na...vui buồn lẫn lộn.Trong lòng nhẹ nhàng vì nghĩ <Thôi từ nay ..hết nghiệp ! > nhưng cũng nói thầm...<Chưa chắc ! >
Vì Cà Na cũng còn mê cá lắm lắm. Nghe anh Nhịn về VN cùng lúc, Cà Na đã mơ màng, tưởng tượng lúc đi ĐồngTháp theo lời mời của anh Nhịn để nhìn cá ở sông nước miền Nam cho thỏa thích. Nhưng đường đi thì cũng xa xôi dịu vợi và cũng tuỳ có <duyên > để thu xếp gặp nhau hay không . Thôi thì viết vớ vẩn đôi dòng (!) kể về nỗi lòng. ..yêu cá để anh Nhịn thông cảm mà khi rảnh rỗi viết thư kể chuyện bắt cá cho CàNa và các bạn nghe...đỡ ghiền nhé."
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2012 23:18:19 bởi tn nguyen >