Đôi bạn.
Chiều đã tắt nắng .
Những làn khói mỏng bay lên từ các mái tranh đang chuẩn bị bữa cơm chiều.Tiếng gọi trẻ con í ới.Cảnh làng chiều mùa hạ thật an bình .
Hôm nay cái Na giúp Mẹ thổi cơm sớm, Cơm nước vừa xong, nó dọn chén bát ra sàn nuớc cho mẹ rồi chuẩn bị đi gặp Bờm .
Nó mở rương lấy bộ quần áo hôm rằm mẹ mới mua cho ra thay. Bộ áo bà ba với chiếc khăn mỏ quạ kiểu mới dành cho trẻ con ,màu nâu non đơn giản thế thôi mà hôm ấy ở chợ , cái Na uớm thử ,sao thấy mình xinh tệ .Bởi thế ,không cần nài nỉ lâu , vừa xin là mẹ mua cho ngay !
Cái Na lấy tay vuốt làn vải áo cho thẳng thớm, rồi đứng trước gương ,sửa lại chiếc khăn vừa chít cho ngay ngắn .Nó lấy ra cả đôi guốc mộc,nhưng ngẩm nghĩ lại cất vào không dám mang, nó sợ Bờm trêu...
Cái Na thấy nôn nao .Chả hiểu sao hôm nay Bờm lại hẹn nó ra hồ sen đầu làng , 2 đứa là bạn nhau từ bé ,có bao giờ Bờm lại làm ra vẻ quan trọng thế đâu ! Nóng lòng , cái Na muốn chạy thoát ra đầu làng cho chóng ,nhưng vừa dợm ,chợt nhớ mẹ dặn " Con gái lớn rồi, phải đi đứng cho khoan thai " ,nó buớc chậm lại ...
Vừa đi, nó vừa suy nghĩ về Bờm . Là con trai của cụ Phú đầu làng ,Bờm nổi tiếng là đứa bé ngỗ nghịch ,ham chơi. Hết đánh đáo, thả diều lại bày trận đánh nhau với bạn suốt ngày .Đi học thì cứ bị thày giáo mách bố về tội lơ đãng, ham chơi trốn học .Mà cụ Phú thì nghiêm lắm ,bởi thế ,Bờm bị đòn thường xuyên ! Càng ăn đòn, Bờm càng gan góc .Cái tính thích làm gì thì làm ,chả sợ ai khiến nó nổi tiếng với đám trẻ con trong làng ! Ấy thế mà Bờm lại là bạn thân của cái Na .Cái Na thì hiền lành ,ngoan ngoản và chăm học !
Bởi lẽ, chẳng hiểu từ khi nào, Bờm đối với cái Na thân thiết lắm .Chắc từ dạo cái Na mới bắt đầu đi học , hay nhút nhát đứng thút thít khóc trong sân trường thì Bờm đến , bảo nó nín khóc và dúi cho nó trái ổi ,dỗ dành như dỗ đứa em nhỏ...
Bố cái Na mất sớm, nó lại chẳng có anh trai ,nên từ khi hai đứa " quen nhau " trong sân trường ,thấy Bờm dù ham chơi vẫn chú ý quanh quẩn bảo vệ mình, cái Na thương Bờm lắm...Có cái kẹo cũng để phần cho Bờm ,tan học cũng đợi Bờm về cùng...Cứ thế mà hai đứa lớn lên cạnh nhau . Bố mất sớm ,nên muốn có con diều ,cái Na cũng vòi Bờm cặm cụi ngồi làm cho nó .Muốn bắt 2 con sáo nhỏ từ chiếc ổ trên cành cây cao về nuôi ,nó cũng gọi Bờm ,những ngày mưa dầm ,muốn đi học ,phải có Bờm đến đón ,nó mới đi... Mãi suy nghĩ ,cái Na ra đến đầu làng lúc nào không hay .
Những tia nắng cuối ngày đã tắt hẳn .Chiếc sân gạch phơi lúa đã vắng bóng trẻ chơi đùa. Trong hồ ,những chiếc lá sen sắc xanh đã sậm ,trầm mặc ,lay động thật nhẹ trong gió chiều...Mặt trời sắp lặn .
Bờm ngồi trên bờ hồ ,bộ quần áo xám hay mặc khi lên chùa chợt đổi thành màu đồng trong ánh hoàng hôn ,khiến cái Na thấy Bờm bỗng lạ hơn thường ngày .
Nó đến gần, gọi nhỏ "Bờm ! " Bờm quay lại , ngồi xích sang một chút để chỗ cho cái Na ngồi xuống bên cạnh, hai đứa cùng nhìn ra đám hoa sen trước mặt . Cái Na nói " Buổi tối , hoa khép lại hết Bờm nhỉ ? " Lúc ấy, Bờm mới quay sang bên trái ,lấy gói lá sen bọc hai đóa hoa búp và một gương sen đưa cho cái Na ." Mang về ngâm nuớc ,mai nó sẽ nở, khi nảy mới lội ra hái cho cái Na đấy ! " Cái Na cuời chúm chím , ánh mắt nhìn Bờm rạng rỡ . Nó biết, Bờm hay chiều tính thích hoa của nó.
Nó nghiêng đầu liếng thoáng "Thế hôm nay Bờm hẹn cái Na ra đây để nói gì nào ? Mà sao lại hẹn nhỉ ? Cái Na thích nói ngay cơ ! " Bờm quay lại, nhìn vào mắt cái Na " Cái Na này ,hai hôm nữa Bờm phải đi lên tỉnh ! "
"Sao thế ? Mà đến bao giờ mới về ?' " " Phải đến hết mùa hè..." Rồi Bờm ngập ngừng " Cũng có thể là Bờm sẽ ở lại trên ấy...''
Nhìn ánh mắt cái Na tối lại , Bờm vội vàng giải thích " Hôm nọ , bác Tú ,bạn bố về thăm ,bàn với bố là Bờm vẽ đẹp mà lại ham chơi thôi cứ gửi Bờm ra tỉnh ,ở nhà bác, mùa hè đi học vẽ xem thế nào..."
Cái Na chớp mắt " Bác Tú là người hôm trước về làng bằng chiếc ô tô, với đứa con gái mặc áo đầm màu hồng phải không nào ? "
Bờm gật đầu. Giọng Cái Na nhỏ đi, hơi chì chiết " Thích nhỉ, Bờm sẽ có cả bạn mới ! " Bờm bật cười , dỗ dành " Bờm có muốn đi đâu ! Tại bố bắt đấy ! Thôi Bờm chỉ học vẽ , hết hè Bờm lại về " Được thể , cái Na rơm rớm " Thế mùa hè chẳng có ai chơi với cái Na ! " Bờm lại cười ,dỗ " Cái Na rỗi thì cứ trồng hoa nhiều vào , học vẽ xong thì Bờm về vẽ cho cái Na nhiều tranh ,vẽ cái Na với hoa hồng này, hoa huệ ,hoa cúc này...Nhé "
Nghe nói được vẽ cho nhiều tranh ,cái Na tươi ngay nét mặt nhưng vẫn làm khó, đặt điều kiện " Mà Bờm không được chơi thân với con bé ấy , quên cái Na nhé ! "
Bờm nhẹ giọng " Bờm chẳng bao giờ quên cái Na cả ! "
Nó nói điều ấy rất thật lòng .Quên làm sao được chứ , khi hình bóng môt cái Na bé nhỏ ,dịu dàng đã ở trong tâm trí nó bao nhiêu năm .Quên sao được khi suốt khoảng đời nhiều roi vọt của nó , cái Na là điều an ủi dịu êm . Là nguời biết thút thít khóc khi nhìn những lằn roi in dấu trên da thịt nó , biết bắt chước nguời lớn lấy muối rồi dùng bàn tay bé bỏng xoa cho nó đỡ đau, mau lành. Quên làm sao được chứ ,khi nó tuy ngổ ngáo ,hoang tàng vẫn sẵn sàng bỏ những cuộc vui để cái Na khỏi hờn, khỏi dỗi...
Nghĩ đến ấy , Bờm chợt nao lòng, nhìn cái Na chăm chăm . Nó chợt thấy cái Na hôm nay bỗng lạ .Chiếc khăn mỏ quạ chít làm duyên khiến cái Na như trở thành cô thôn nữ môi thắm ,be bé xinh xinh . Nghĩ đến những ngày sắp phải xa cái Na ,nó chợt muốn choàng tay sang ôm , ấp ủ cái Na vào lòng,nhưng cánh tay nó đưa lên bỗng ngượng ngùng hạ xuống, nó bối rối vờ vuốt một cọng tóc lòa xòa ,sửa lại chiếc khăn mỏ quạ cho cái Na , nói dịu dàng " Hôm nay cái Na điệu nhỉ ? "
Cái Na cuời chúm chím ,nó nghiêng đầu nhìn Bờm, hôm nay Bờm cũng lạ nhỉ, không còn vẻ nghịch ngợm hằng ngày mà người lớn thế nào ấy. Và lạ thật, Bờm lớn hơn nó , sao trước giờ nó vẫn gọi Bờm bằng tên . Lòng cái Na chợt êm ả khi nhận ra Bờm là người luôn ấp ủ , cưng chìu nó như một đứa em gái nhỏ ,lẽ ra nó phải gọi
" Anh...Bờm này..." Tiếng gọi vụt thốt lên từ đôi môi nũng nịu của nó .Bờm ngạc nhiên nhìn cái Na không chớp mắt. Ánh trăng lưỡi liềm đã mọc trên bầu trời từ lúc nào ,có lẽ ánh sáng nhẹ êm đủ soi vào đôi mắt to của cái Na , khiến đôi mắt ấy nhìn nó vừa rạng rỡ vừa bí ẩn một cách êm đềm .
Bờm như ngưng thở...Ngay giây phút ấy nó tự nhủ, sẽ cố học để vẽ đuợc cái Na sao cho thật giống, với đôi mắt như thế này ,ở một buổi tối bên hồ sen , khi lần đầu tiên cái Na gọi nó bằng " Anh "...
Những đoá sen trong hồ đã khép cánh , nhưng thoang thoảng quanh đây Bờm như nghe có mùi hương Sen thơm dịu ,thiết tha...
Nó xúc động, cầm bàn tay nhỏ ấm của cái Na,ủ trong tay nó ,nói khẻ " Mình về thôi, tối rồi..."
NTN
Tháng Ba ,năm hai ngàn muời một.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Và đây là ảnh của Bờm....40 năm sau, khi đã trở thành Hoạ sĩ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2011 17:58:40 bởi tn nguyen >