Những loài hoa đẹp
Thay đổi trang: << < 585960 > >> | Trang 58 của 137 trang, bài viết từ 856 đến 870 trên tổng số 2051 bài trong đề mục
Cà Na tn nguyen 24.03.2011 02:19:19 (permalink)
0
Bạn taivang ơi .
Nghe bạn " ái mộ ' truyên của N viết , N thích lắm ,nhưng thật tình là N viết không nhiều và đã đăng ở VNTQ hết cả rồi !
Ngoài những truyện đăng ở trang nhà NLHĐ , N còn có 2 truyện đăng ở Vườn Tao ngộ trong mục Thú tiêu Khiển này . Có tựa là Hương Quỳnh ( Đăng  vài tháng trước Giáng Sinh ) Và  Mơ đến bên người
  ( Đăng vào dịp Giáng Sinh ), là 2 truyện N khá...ưng ý mà chắc bạn taivang chưa đọc. Bạn taivang...kiên nhẫn tìm đọc thử xem có thích không nhé.
Bye bạn
NTN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2011 02:49:49 bởi tn nguyen >
Cà Na tn nguyen 24.03.2011 02:43:09 (permalink)
0

SĐ gởi tấm hình cát và đá thay cho món quà nha! Vì biết ntn thích đá ngoài tự nhiên phải vậy hôn?



 

Thầy SĐ ơi !
Thật tình là hôm qua thấy thầy đi xa lâu quá mới về  mà hổng có quà đặc biệt cho học trò duy nhất của thầy , học trò có hơi...hờn á !
Nhưng hôm nay  nhận được quà trúng ý thì..vui rồi  , gửi lại quà này cho thầy , xem thầy có...cảm động  hông nha !
Cách đây 2 năm, ntn có gửi thư này , thầy còn nhớ không?

Hôm nay NTN gửi hoa này để Bảy và mọi người ngắm cho vui , nhân tiện xin bác SĐ mách cho, tên nàng này là gì để NTN  làm bản khai lý lịch các <tiểu thư > nhà mình, cho ra vẻ..thực vật học một chút !
Cảm ơn bác trước .Chúc Bảy và mọi người weekend vui .
NTN





Năm nay cây Lan này lại trổ hoa ,ntn đã chụp ảnh gửi thầy để 







Kỷ niệm 2 năm...quen thầy SĐ !!

Thầy thấy trò..ngoan hông thầy?
ntn đùa chút cho vui , chứ khi nhìn chậu Lan ,  chợt nhớ ra  ,xem vậy mà chú  đã  hơn 10 tuổi rồi ,mỗi năm mùa đông mang vào ,mùa hè mang ra vườn , chẳng săn sóc gì đặc biệt thế mà chú chẳng..bỏ đi , cứ ở cạnh ntn mãi ,mỗi năm đều nở tặng ntn vài chùm hoa. Thì ra cây cỏ cũng có tình thầy nhỉ?
ntn


<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2011 02:47:43 bởi tn nguyen >
taivang 24.03.2011 09:00:08 (permalink)
0
cảm ơn bạn,TV đã dò tìm và đọc bài "mơ đến bên người rồi" TV thích lắm , đọc đến lá thư tả về tuyết TV mới biết tuyết rơi xuống nhiều dạng như thế , thật tuyệt và ước gì mình được đến ngay xứ sở tuyết nhỉ !! chắc là tuyệt lắm !
TV còn cảm ơn bạn lần nữa vì khi tìm bài của bạn TV save được nhiều ảnh đẹp trong vườn tao ngộ,
do chữ nhỏ nên mỏi mắt rồi không tìm tiếp bài Hương Quỳnh được nữa, hẹn lần sau vậy.
TV
sen dat 24.03.2011 15:08:18 (permalink)
0
cảnh cáo trò ntn học bài không thuộc. Loài hoa này đã nói rồi. May mà thầy còn thư thả chưa làm việc nhiều chứ không thì thầy cho ăn hột dzịt đó nha! Đây là cattleya aurantica
Cà Na tn nguyen 24.03.2011 20:41:02 (permalink)
0

cảm ơn bạn,TV đã dò tìm và đọc bài "mơ đến bên người rồi" TV thích lắm , đọc đến lá thư tả về tuyết TV mới biết tuyết rơi xuống nhiều dạng như thế , thật tuyệt và ước gì mình được đến ngay xứ sở tuyết nhỉ !! chắc là tuyệt lắm !
TV còn cảm ơn bạn lần nữa vì khi tìm bài của bạn TV save được nhiều ảnh đẹp trong vườn tao ngộ,
do chữ nhỏ nên mỏi mắt rồi không tìm tiếp bài Hương Quỳnh được nữa, hẹn lần sau vậy.
TV



Bạn TV ơi !
Đọc một bài văn viết về những vẻ đẹp của Tuyết , nhất là khi Tuyết làm bối cảnh cho một  chuyện tình cảm lãng mạn thì bạn thấy yêu thích và muốn  đến ngay xứ sở Tuyết nhưng thật ra để sống cùng , chấp nhận và yêu mến mọi khía cạnh của Tuyết  thì cũng..khá cam go đấy ! ( đọc lại câu này ,  tự dưng N thấy sao giống để diễn tả 1  phụ nữ quá ! ).
N thí dụ nhé, hôm kia Canada đã vào Xuân , trời ấm dần , tuyết đã tan hết , nhưng hôm qua tuyết lại rơi suốt ngày ,tai nạn  trên xa lộ xảy ra rất nhiều và mỗi lần N ra xe lại phải cào tuyết bám trên xe ,lạnh cóng  !
Nhưng thật tình là N cũng yêu mùa đông và tuyết vì Tuyết đã trở thành thân thiết đối với người xa xứ , sống ở xứ lạnh lâu năm rồi...
NTN
Cà Na tn nguyen 24.03.2011 20:56:11 (permalink)
0

cảnh cáo trò ntn học bài không thuộc. Loài hoa này đã nói rồi. May mà thầy còn thư thả chưa làm việc nhiều chứ không thì thầy cho ăn hột dzịt đó nha! Đây là cattleya aurantica



Thầy   SD đọc thư không kỹ  rồi !
ntn trích dẫn thư gửi hỏi thầy 2 năm về trước thôi mà, chứ hoa này thầy nói là cattleya ,  trò nhớ rồi mà !  Sao thầy rầy  oan cho trò ! Thầy không có quà..bồi thường thì ntn nghỉ chơi à nghen !
Oops ! ntn..quen miệng ! học trò mà đòi " nghỉ chơi " với thầy thì chắc bị đòn chứ nói chi bị phạt !

ntn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2011 03:09:54 bởi tn nguyen >
Cà Na tn nguyen 26.03.2011 02:43:50 (permalink)
0
 Hôm nay NTN tranh thủ giới thiệu thêm vài hình ảnh của Hội hoa Xuân Toronto để  tặng cho mọi người cuối tuần nhé. 
  * PS  :
Hy vọng < nghệ sĩ lớn > Lang Thang có rảnh  ghé qua xem tiếp há . ( Cà na thích gọi như vậy để..chọc LT cho vui, đừng giận nghen ! )

Canada Blooms  - Hội hoa mùa Xuân

3

Năm nay Hội Hoa có  thêm 1 đề tài mới là triển lãm những bàn tiệc  được trang trí bằng hoa.
Đó là 1 cách nói , nhưng theo NTN thì đây là những sáng tạo,  bày trí hoa theo dạng những bàn tiệc.
Có lẽ  vì vậy mà những bàn tiệc này  trông rất lãng mạn và như để diễn tả những cảm xúc về Tình Yêu ( Ít nhất là theo cảm nhận của NTN ! )
NTN sẽ thử đặt tên cho vài tác phẩm này xem sao nhé.
Đây là 1  bàn tiệc hoa rất ấn tượng , màu đỏ thắm, tiêu biểu cho một tình cảm nồng cháy , đầy đam mê




Khao khát...

Những đoá hoa hồng rực đỏ ,khiến NTN nghĩ ngay đến cái tên  cho bức ảnh chụp cận này




I miss you ! ( Em nhớ anh ! )

Thêm 1 bức ảnh của bàn tiệc nữa nhé





Thế nhưng cạnh đấy lại là 1 bàn tiệc  rất thơ mộng với màu tím huyển hoặc  , như bàn tiệc dành cho 2 người yêu nhau bằng 1 tình yêu tuyệt đẹp nhưng trái ngang, đầy những ưu phiền...




Chung giấc mơ buồn...

 Giờ thì là 1 bàn tiệc với



Tình yêu sa mạc  !

Nếu có ai hỏi NTN sao lại là tình yêu sa mạc thì NTN sẽ trả lời là vì tình yêu ấy., ở 1 cách nhìn nào đó , bao gồm  cả cái nóng và cái khát của sa mạc á !
  Vì sao NTN biết ?   Vì...vì trên bàn tiệc ,nguời ta bày rất nhiều




Hoa Xương rồng ! 

Liếng thoáng bấy nhiêu cũng tạm đủ . Chúc mọi người một nice weekend. !

NTN đóng bài viết bằng 1 bình hoa to chưng bày ở Hội Hoa nhé






NTN


 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2011 02:45:56 bởi tn nguyen >
Cà Na tn nguyen 30.03.2011 08:08:43 (permalink)
0
Đang bận tít mù mà có người email hỏi < Kỷ niệm 2 năm gia nhập  VNTQ, N có định làm gì không ? >
Ưhm N cũng chẳng nhớ , nhưng có người nhắc...thì N kỷ niệm vậy !
Định viết  cái gì đó  ngăn ngắn , thêm ít ảnh và 1 chút nhạc cho vui.

Nhưng đến khi có được bài nhạc thì thấy... chẳng cần viết gì nữa !

Tự bài nhạc, một sáng tác rất quen thuộc của cố nhạc sĩ Phạm đình Chương qua giọng hát trữ tình của ca sĩ Duy Trác đã đủ cho NTN cảm thấy vui và rất hạnh phúc khi tưởng tượng mình đang ngồi trong  vườn, giữa những loài hoa xinh đẹp lắng nghe từng câu hát  lãng mạng  và rất nên thơ này..




Thật là 1 cách..kỷ niệm rất thoãi mái.
Và NTN cũng rất vui khi tìm được bài hát thích hợp để mang vào vườn hoa của mình nên NTN trang trí thêm hình ảnh dí dỏm rất dễ thương này nhé




Just for you !

( Tất cả cho em ! )

hay (để bước chân ngà em..khỏi mõi
anh chờ em đến
..hẹn chiêm bao...?  . )

NTN

<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2011 08:29:02 bởi tn nguyen >
Cà Na tn nguyen 31.03.2011 00:14:55 (permalink)
0
Bài Kỷ niệm 2 năm gia nhập VNTQ của Cà Na vừa post lên , thì qua 1 đêm, buổi sáng thức giấc  Cà na nhận được bức tranh này , do MR Ec gửi tặng " cảm tác từ bức ảnh dí dỏm của Cà Na " !.
 



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/67271/AB55BC87882C42E5992DC0E9FE7D5A39.jpg[/image]

Oh ! Làm Cà Na ...cảm động quá ! [sm=looney.gif]
Thật là 1 bức tranh...lớn trong thời gian kỷ lục vài tiếng ! Cà na post ngay cho  còn kịp ngày 30/tháng 3 nghen !
MR Ec bao giờ cũng là 1 người bạn rất dễ thương của Cà Na á !!

Cà Na
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2011 00:37:06 bởi tn nguyen >
Attached Image(s)
Cà Na tn nguyen 31.03.2011 00:31:36 (permalink)
0

Nhận được bức tranh < vượt kỷ lục
thời gian > mà  MR Ec vừa gửi tặng trên đây, Cà Na nghĩ
Cà Na kỷ niệm 2 năm gia nhập VNTQ  mà cũng có thể nhân tiện kỷ niệm 1 năm  quen với 1 người bạn rất dễ thương , tuy  rất < giang hồ Lương sơn Bạc > nhưng lúc nào cũng
dịu dàng và hay chìu Cà Na , đó là



 

Mr Ec  tự Bờm !!!

 Mr Ec đừng có...cốc đầu Cà na vội nha. Nhìn nè !




Mr Ec và Cà Na !

Cà Na phá chút cho vui chứ thật tình  đây là bức ảnh chụp tượng ( bện bằng cát ) cô bé  đang đọc sách và chú gấu  ngồi nhìn 1 cách rất dễ thương.  Cà Na chụp ở Hội Hoa Xuân.
Và khi bấm  máy Cà Na đã nghĩ. sẽ mang về tặng Mr Ec á
!
 Cà Na

<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2011 05:16:04 bởi tn nguyen >
Cà Na tn nguyen 02.04.2011 02:41:45 (permalink)
0
Hôm kia Cà Na nhận được bức thư khá dài của Mr Ec.
Nhận thấy lá thư đề cập đến  cuộc trao đổi  giữa Mr Ec và nhà văn Nguyễn nhật Ánh về những truyện ngắn Cà Na viết và đã post ở  vườn NLHĐ nên Cà Na..mạn phép trả lời ở đây nha.
Mà Cà Na đang bận quá , nên mời mọi người đọc  lá thư của Mr Ec  và đoạn kết 1 truyện  của nhà văn NNA  có tựa là Thiên thần nhỏ của tôi do Mr Ec chọn và trích đoạn rồi Cà Na...từ từ viết sau há.
*   * *******************

. Bây giờ thì ngày nào Hồng Hoa cũng đến chơi với khu vườn, kể cả những buổi chiều tôi đi học. Những hôm đó, tôi cứ ngồi nhấp nha nhấp nhổm trong lớp, lòng cứ mong cho chóng hết giờ để ù té chạy về nhà, ra vườn chơi với nó. 
     Gọi là chơi nhưng thật ra trong những ngày này chúng tôi chỉ đi tha thẩn quanh các gốc cây với những bước chân nặng trĩu. Chúng tôi sờ tay lên gốc mít xù xì và áp mặt vào lớp da trơn láng của cây ổi, thì thầm với chúng những lời từ biệt. Đã nhiều lần tôi bắt gặp Hồng Hoa chân quì chân ngồi cạnh hàng rào, tay nâng niu những cọng cỏ gà lẻ loi còn sọt lại của khu vườn và lặng lẽ nhìn ngắm hàng giờ như muốn thu vào ký ức lần cuối cùng những hình ảnh thân thiết của tuổi thơ. Những buổi chiều ảm đạm này thường kết thúc bằng cảnh tôi và Hồng Hoa ngồi im lặng bên nhau trên thành giếng ướt rêu. Chúng tôi cứ ngồi bất động như thế, mỗi đứa đều mải mê theo đuổi những ý nghĩ buồn tẻ và lan man trong đầu, không hay chung quanh sương đã xuống dày trên tóc. Thỉnh thoảng một chiếc lá vàng hay một bông khế rơi xuống đậu hững hờ trên thành giếng và Hồng Hoa bâng khuâng nhặt lên thả vào lòng giếng để xem chúng dập dềnh trên mặt nước bằng một vẻ mặt ngất ngây, tiếc nuối. 
     Con sáo trên cây khế dường như cảm nhận được không khí khác thường trong khu vườn nên chốc chốc lại nôn nao buột miệng "cười đi! cười đi!" khiến tôi và Hồng Hoa vô cùng cảm động mặc dù chúng tôi không làm sao cười nổi. 
     Lâu thật lâu, Hồng Hoa mới khẽ nói: 
   - Tiếc quá anh hén? 
   - Ừ! - Tôi đáp, giọng xuôi xị. 
   Im lặng một lát, nó lại nói: 
   - Buồn quá hén? 
   Tôi lại "ừ" như cái máy. 
     Hồng Hoa chép miệng, bùi ngùi: 
   - Nếu khu vườn là của em, chẳng bao giờ em đốn nó. 
   Tôi cắn môi: 
   - Thì tao cũng vậy thôi! Nhưng đây là quyết định của ba tao! 
   Hồng Hoa lặng lẽ thở dài. Nó đưa mắt nhìn lên tàng khế một hồi rồi ngẩn ngơ nói: 
     - Khi nào lớn, có một mảnh vườn em sẽ trồng khế. 
   - Ừ. 
   - Và em sẽ trồng ổi, mận. Cả cỏ gà nữa. Hệt như khu vườn này. 
   - Giếng đá nữa chi! - Tôi khẽ nhắc. 
   Hồng Hoa chớp mắt: 
   -Ừ, em sẽ xây một cái giếng đá cạnh gốc khế. Anh với em sẽ lại nhặt hoa thả xuống giếng. Hệt như hôm nay. 
     Tôi mỉm cười: 
   - Biết lúc đó tao có còn ở cạnh mày nữa không! 
   - Ừ hén! - Hồng Hoa ngẩn người ra, rồi nó cười buồn, giọng xa vắng - Nếu không có anh chắc em buồn lắm! 
   Nghe nó nói, lòng tôi bỗng mềm hẳn đi. Và tôi khụt khịt mũi: 
     - Tao cũng vậy thôi! Tao sẽ nhớ mày ghê gớm! 
   Viễn ảnh của sự cách xa khiến tôi đâm ra hoảng hốt. 
   Tôi vội vã hỏi: 
   - Còn mấy ngày nữa hả mày? 
   Hồng Hoa ngơ ngác: 
   - Mấy ngày nữa sao? 
     Tôi chớp mắt: 
   - Mấy ngày nữa là hết hạn mười ngày? Tự dưng tao quên mất! 
   - Còn năm ngày nữa! - Hồng Hoa thẩn thờ đáp - Từ hôm đó đến nay đã năm ngày rồi. 
   Câu trả lời của Hồng Hoa làm tôi chết điếng người. Tôi cứ ngỡ chỉ mới ba ngày trôi qua. Hóa ra thời gian đi nhanh hơn tôi nghĩ. Hóa ra trong mấy ngày qua, nó cứ lạnh lùng trôi, chẳng thèm thương tôi và Hồng Hoa chút nào. 
     Sau một thoáng đờ đẫn, tôi nắm lấy tay mềm mại của Hồng Hoa, ân cần dặn: 
   - Ngày mai mày đến sớm một chút đi! Khoảng ba giờ, tao sẽ về chơi với mày. 
   Hồng Hoa tỏ vẻ ngạc nhiên: 
   - Mọi khi anh vẫn học đến năm giờ kia mà! 
     Tôi gật đầu: 
   - Ừ. Nhưng ngày mai tao về sớm. 
   Hồng Hoa nheo mắt, giọng trách móc: 
   - Anh bỏ học nửa chừng phải không? 
   - Không có đâu! - Tôi ấp úng - Ngày mai thầy tao bận việc, cả lớp được nghỉ hai tiết sau. 
     Hồng Hoa có lẽ không tin lời nói dối của tôi nhưng nó không hỏi tới mà chỉ ngước nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng và thăm thẳm đến lạ lùng. Ánh mắt đó sao giống hệt ánh mắt ngoại tôi nhìn tôi trong những ngày cuối cùng trước khi tôi rời bỏ quê ngoại để về ở hẳn với ba mẹ tôi. Sự liên tưởng xốn xang đó khiến tôi thao thức suốt đêm và tôi định chiều hôm sau sẽ kể cho Hồng Hoa nghe. 
     Nhưng rồi tôi không thực hiện được ý định của mình. Ba giờ chiều hôm sau, nhân lúc nghỉ giảo lao, tôi len lén ôm cặp chuồn ra khỏi lớp. Trên đường về nhà, tôi thấp thỏm đoán xem giờ này Hồng Hoa đang làm gì trong vườn, nó đang ngồi thủ thỉ trò chuyện với đám cỏ gà hay đang đu mình trên cây mận để ngắm nghía cái hình vẽ xấu xí kia. 
     Lòng nôn nao, tôi bước chân qua khỏi cổng nhưng rồi tôi bỗng giật mình khi thấy cửa hàng của mẹ tôi đóng cửa im ỉm, còn mẹ tôi thì chẳng thấy đâu. 
   Tôi chạy vọt vào nhà và đụng ngay khuôn mặt rầu rĩ của anh Khánh. 
     - Mẹ đâu? - Tôi lo lắng hỏi. 
   Anh Khánh thở dài: 
   - Mẹ đi bệnh viện rồi! 
   Tôi tái mặt: 
   - Mẹ bị sao vậy? 
   - Mẹ có bị gì đâu! - Anh Khánh nhún vai - Chó nhà mình cắn người, mẹ phải đến đó. 
     Tôi trố mắt: 
   - Chó nào? Nhà mình làm gì có chó! Anh Khánh nuốt nước bọt: - Chó béc-giê ba mới đem về hồi nãy. Tao thử dắt nó ra vườn đi lòng vòng cho nó quen. Nào ngờ nó thấy có người sục sạo, liền bứt ra khỏi tay tao nhào tới cắn. 
     Trong thoáng mắt, đầu tôi choáng váng như bị ai đánh và tôi bỗng rùng mình khi hình dung ra cảnh cô bạn bé nhỏ của tôi đang nằm giãy giụa và kêu thét lên đau đớn dưới nanh vuốt của con vật hung dữ kia. Tôi hấp tấp hỏi, tim thót lại: 
     - Hồng Hoa có bị sao không? 
   Anh Khánh tặc lưỡi: 
   - Hơi nặng. Bị cắn nát một bên vai. Nhưng dù sao cũng còn may, chứ nếu bị cắn ngay cổ hay ngay mặt thì con nhỏ tiêu đời. 
   Đang nói, đột nhiên anh ngó sững vào mặt tôi: 
     - Ủa, sao mày biết con nhỏ đó tên Hồng Hoa? 
   Tôi lí nhí: 
   - Hồng Hoa là bạn em. 
   - Xạo đi mày! Bạn mày sao nó vào vườn lúc không có mày ở nhà? 
   Tôi gãi đầu: 
   - Em bảo Hồng Hoa vào trước đợi em về chơi. 
     Như sực nhớ ra điều gì, anh Khánh nghiêm mặt: 
   - Nó vào bằng ngả nào? 
   - Thì... chui hàng rào! - Tôi bối rối đáp. 
   - €, - anh Khánh gục gặc đầu - thì ra cái lỗ hổng hôm trước mẹ bảo mày bịt lại, mày chưa chịu bịt phải không? 
     Tôi không đáp, thực ra là tôi không buồn đáp bởi đầu óc còn đang loay hoay nghĩ đến Hồng Hoa, đang lo lắng không biết giờ này nó ra sao. 
   Thái độ thờ ơ của tôi có lẽ khiến anh Khánh bực dọc. Anh hừ giọng: 
     - Tao sẽ méc mẹ! Thế nào mày cũng bị ăn đòn! 
   Lòng đang rối như tơ vò, tôi nổi khùng sẵng giọng: 
   - Cho anh méc! 
   Nói xong, tôi quay lưng bước ra khỏi cửa trước cặp mắt mở to vì kinh ngạc của ông anh. 
     Tôi tới thẳng bệnh viện nơi Hồng Hoa đang nằm. Sau một hồi dọ dẫm hỏi thăm, tôi cũng đến được phòng nó. 
   Vừa bước vào phòng, tôi nhìn quanh nhưng không thấy mẹ tôi đâu. Chắc mẹ đã về rồi. 
   Hồng Hoa nằm thiêm thiếp trên giường, áo quần trắng toát, cánh tay phải chôn dưới một lớp băng dày, trên đầu treo lủng lẳng chai nước biển. Ngồi cạnh giường là một cặp vợ chồng lớn tuổi, chắc là ba mẹ Hồng Hoa, tôi đoán vậy vì tôi nhận ra người đàn bà bán cháo lòng ngoài chợ hôm nào. Ngoài ra trong phòng còn có một thằng nhỏ trạc tuổi tôi đang ngồi lơ đễnh trên chiếc ghế đẩu cạnh cửa ra vào. 
     Vừa thấy tôi xuất hiện, mẹ Hồng Hoa đã nhận ra ngay. Bà khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn: 
   - Chào cháu. 
   Tôi cũng gật đầu chào lại ba mẹ Hồng Hoa rồi im lặng đứng sát cạnh giường. Hồng Hoa nằm đó, ngay trước mặt tôi, xanh xao và mệt mỏi, mắt nhắm nghiền. Không hiểu trong cơn mê thiếp nhọc nhằn kia, nó có cảm thấy đau đớn không! Tôi xót xa tự hỏi và bỗng thấy cay cay trên mắt. 
     Mẹ Hồng Hoa bỗng nói, giọng rưng rưng: 
   - Em nó bị chó béc-giê cắn, cháu ạ! 
   Tôi khẽ gật đầu, môi mím chặt. Dĩ nhiên tôi biết điều đó. Và mẹ Hồng Hoa cũng biết tôi biết điều đó. Nhưng bà vẫn cứ muốn nói ra, như để mượn tiếng nói đứt quãng kia trút bớt phần nào nỗi nặng nề phiền não trong lòng. 
     Hồng Hoa bỗng mở mắt. Có lẽ tiếng nói thương cảm của người mẹ đã đánh thức người con dậy. Nhìn thấy tôi, đôi môi héo hắt của Hồng Hoa liền nở một nụ cười và trên đôi má nhợt nhạt kia những lúm đồng tiền quen thuộc lại thấp thoáng. Nó khẽ giơ cánh tay lành lặn về phía tôi, miệng mấp máy: 
     - Anh Kha! 
   Tôi liền mừng rỡ nắm lấy tay nó, lòng xúc động vô cùng. Nhưng tôi chưa kịp nói với nó một lời, nó đã khép mắt lại và lại chìm vào cơn mê, bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi chỉ biết nói thầm và hy vọng trong giấc mơ Hồng Hoa sẽ nghe thấy: "Hồng Hoa, em cứ yên tâm ngủ đi, chỉ qua một đêm nay thôi, ngày mai thức dậy em sẽ thấy cuộc sống xinh đẹp và hạnh phúc sẽ trở lại với em, hệt như câu chuyện về nàng công chúa Hồng Hoa mà anh đã kể cho em nghe dạo nào". Khi thầm thì với Hồng Hoa như vậy, tôi ngạc nhiên nhận ra, dù là trong lời nói thầm, cách xưng hô của tôi đối với Hồng Hoa đã bất ngờ thay đổi. Điều đó tuy có khiến tôi bối rối nhưng tôi vẫn không muốn trở lại cách xưng hô cũ một chút nào. 
     Tôi đứng bất động bên giường Hồng Hoa như vậy khá lâu. Mãi đến khi ra về, tôi mới nhẹ nhàng và âu yếm gỡ tay nó ra. Suốt trong thời gian đó, ba mẹ Hồng Hoa cũng không nói một lời. Họ không biết tôi là ai nhưng họ tỏ ra hoàn toàn tin cậy vào tình bạn thắm thiết giữa tôi với Hồng Hoa và họ có vẻ hy vọng tình cảm đó sẽ giúp cho Hồng Hoa thêm nghị lực để vượt qua cơn hiểm nghèo. Vì vậy khi tôi ngỏ ý ra về, cả hai người đều nắm chặt tay tôi, vẻ cảm kích: 
     - Cảm ơn cháu. 
   Tôi nói với ba mẹ Hồng Hoa là chiều mai tôi sẽ trở lại rồi ngậm ngùi bước ra khỏi phòng. 
   Nhưng tôi vừa mới bước dọc hành lang được mấy bước đã nghe có tiếng gọi giật: 
   - Ê, thằng kia!
Tôi giật mình quay lại và nhận ra người vừa kêu tôi một cách xấc xược chính là thằng nhỏ khi nãy ngôi trên chiếc ghế đẩu trong phòng. 
    Nó thọc hai tay vào túi quần và thong thả tiến lại gần tôi, hất hàm: 
     - Mày là ai mà đến đây? 
    Không biết thằng này là người như thế nào, tôi vẫn cố giữ giọng ôn hòa: 
    - Tao là bạn của Hồng Hoa. 
    - € thì ra mày là bạn nó! - Thằng nhóc nheo mắt quan sát tôi một hồi rồi gật gù hỏi - Chính mày là đứa thường cho nó mượn sách phải không? 
     - Ừ! - Tôi gật đầu, và bỗng nhớ ra - Còn mày có phải tên là Quý không? 
    Thằng Quý nghe tôi gọi đúng tên nó, liền trố mắt: 
    - Sao mày biết? 
    Tôi nhún vai: 
    - Thì Hồng Hoa nói. 
    Nếu như gặp lúc khác, tôi đã hỏi tội nó và có khi cho nó một trận đòn dằn mặt. Nhưng bây giờ Hồng Hoa đang nằm lả người trong kia nên tôi không muốn gây gổ lôi thôi, đành phải dằn lòng lờ đi mọi chuyện. 
     Nhưng thằng Quý quả là đứa cô hồn. Nó phun nước bọt: 
    - Con nhỏ này đúng là lắm mồm! Chó cắn nó là đáng! 
    Lối ăn nói độc địa của thằng Quý khiến tôi nóng mặt: 
    - Mày là đồ... vô lương tâm! Hồng Hoa bị chó cắn gần chết mà mày nỡ nói như vậy hả? 
     Quý cười hề hề: 
    - Nỡ với không nỡ quái gì! Chó cắn là tại nó chứ đâu phải tại tao! Mẹ nó bảo nó không được bén mảng về nhà, ai bảo nó cãi lời chi cho chó cắn! 
    Tôi ngơ ngác: 
    - Mày nói gì? Mẹ nó không cho nó về nhà ai? 
     - Thì nhà nó chứ nhà ai! 
    - Nhà nó ở dưới quê kia mà? 
    Quý nheo mắt, vẻ giễu cợt: 
    - Ai bảo mày vậy? 
    - Hồng Hoa! - Tôi đáp, giọng không được quả quyết lắm. 
    Quý nhún vai hừ giọng: 
     - Nó nói dóc với mày đó! Nhà nó chính là cái nhà có khu vườn nơi nó bị chó cắn vừa rồi kìa! 
    Lời tiết lộ bất ngờ của thằng Quý khiến tôi bàng hoàng như đang ở trong mơ. Tôi ngỡ ngàng hỏi: 
    - Nhà nó sao nó không ở mà lại ở nhà mày? 
     Quý nhếch mép, giọng khinh khỉnh: 
    - Thật tao chưa thấy đứa nào ngu như mày! Tao nói nhà nó là tao nói trước đây kìa! Hồi trước nó ở nhà đó. Ông ngoại nó buôn bán đồ gỗ, cách đây mấy năm bị đánh tư sản. Thế là nhà nước tịch thu hết nhà cửa, tài sản. Cả nhà nó phải đi kinh tế mới, sống không nổi mới chạy về ở nhà tao. 
     Thằng Quý nói với tôi bằng một giọng trịch thượng đáng ghét, nhưng lúc này tôi không buồn để ý đến thái độ cha chú của nó. Tôi hoang mang hỏi: 
    - Vậy ông ngoại Hồng Hoa đâu rồi? 
    - Ông ngoại nó chết rồi! Đi kinh tế mới được vài tháng là ông ngoại nó đã bịnh chết. Nhưng gần đây thì nhà nước bảo là nhà nước đánh lầm. Ông ngoại nó không phải là tư sản mà chỉ là tiểu thương thôi. 
     - Vậy thì nhà nước phải trả nhà lại cho gia đình Hồng Hoa chứ? 
    - Thì chứ sao! Nhưng dễ gì đòi lại được! Nhà cửa bây giờ toàn các ông lớn ở, sức mấy họ chịu trả! Ba nó cầm đơn chạy tới chạy lui cả năm nay mà có được gì đâu! 
     Nói xong, Quý lại nheo nheo mắt, gật gù: 
    - Chắc chẳng bao giờ con Hồng Hoa kể cho mày nghe những chuyện này phải không? 
    Lòng đờ đẩn, tôi chẳng buồn trả lời thằng Quý mà quay lưng đi thẳng một mạch. 
     - Ê, thằng kia! 
   
      Mặc nó gọi, tôi cứ cắm đầu chạy, chạy mãi. Tôi muốn chạy thật xa nơi tôi đã tình cờ biết được câu chuyện về cuộc đời nghiệt ngã của Hồng Hoa, nơi tôi đã biết được toàn bộ sự thật trong sự gắn bó giữa Hồng Hoa với khu vườn của tôi. Hóa ra từ trước đến nay, Hồng Hoa đã cố tình che giấu tôi tâm sự u uẩn của nó. Những nan hoa cửa sổ hình ngôi sao và chiếc cầu thang vòng cung hai mươi bốn bậc mà Hồng Hoa nhắc tới hôm nào chính là những hình ảnh trong ngôi nhà Hồng Hoa sống trước đây và hiện nay tôi đang sống chứ chẳng phải ở nhà một người bạn nào. Và cái hình vẽ nguệch ngoạc trên cây mận kia là do chính bàn tay bé bỏng của Hồng Hoa khắc lên hồi nhỏ chứ không phải ai khác, cũng như không có một ngôi mộ nào khác hơn ngôi mộ trong vườn là nơi Hồng Hoa đã tự tay chôn cất con mèo nhỏ Mi-mi. Vậy mà em đã giấu anh! Tôi tê tái nói thầm và nghe những giọt lệ mằn mặn trên môi. 
     Và vừa khóc vừa đi, không buồn chùi nước mắt, tôi lang thang qua hết đường phố này đến đường phố khác, lòng thẫn thờ nghĩ đến Hồng Hoa, ngôi sao bé bỏng và bất hạnh của cuộc đời. Anh đâu biết khu vườn của anh chính là khu vườn của em, nơi em bị chiếm đoạt nhưng em vẫn luôn luôn tha thiết quay về, dù là quay về trong lén lút, để say sưa và hồn nhiên đắm mình trong kỷ niệm ấu thơ. Mà em đâu có cần gì to tát, ngôi nhà của em, em không hề nhắc một lời. Nỗi khát khao nhỏ nhoi của em chỉ là được chạy chân trần trên cỏ, được âu yếm vuốt ve một thân cây hay thẫn thờ nhặt trên tay một bông khế rụng. Hẳn ngày xưa em đã sống vui vẻ và vô tư với những niềm vui trong sáng và nhẹ nhàng như thế, cũng như anh những ngày xưa quê ngoại. 
     Chiều đã tắt nắng nhưng chân tôi vẫn cứ bước, mặc dù tôi không biết mình đang đi đâu. Những ngã tư và những ngã tư. Những hè phố và những hè phố. Tất cả lần lượt trôi qua như ảo ảnh. Trong khu vườn của tôi, hẳn giờ này những chiếc lá đã đi ngủ và những vạt nắng cuối ngày đã bắt đầu rời khỏi ngọn cây cao. Và trong bệnh viện, trên chiếc giường trải drap trắng, trong bộ quần áo trắng, với cánh tay băng trắng, Hồng Hoa hẳn giống như một thiên thần tội nghiệp. Không biết giờ này em đã tỉnh dậy chưa, và khi nhìn thấy những vì sao lung linh bên cửa sổ, em có bâng khuâng nghĩ đến khu vườn đang giãy chết ngoài kia. Và em có bao giờ biết, đối với tôi, em luôn luôn hồn hậu và đáng yêu như một thiên thần, dẫu là một thiên thần vừa gãy cánh chính trong vườn địa đàng của tuổi thơ em. 
     Ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi không nghĩ đến chuyện về nhà..
Và những trò chuyện với NV NNA chung quanh truyện ĐB của Cà na 


Cà Na ui ,hổm mít ẹc và đám bạn văn gừng rủ nhau tới quán Đo Đo của nhà văn NNA  nhậu lai rai tám chiện dzăng  gừng  nghệ ,lúc đang tám với NNA về các truyện "quyến rủ từ ngừ già đến trẻ nít " với văn phong dí dỏm ,lãng mạn nhẹ nhàng theo phong cách ...Nguyễn Nhật Ánh ,thì mít ẹc buộc miệng : nếu mấy ngừ mà xem truyện ngắn của Tác giả ... Cà Na thì cũng "Ác " lém ! Cả đám nhao nhao ,đâu đâu ? ,thì mít ẹc mượn máy mở topic NLHĐ ... cho xem hai truyện  Quang gánh một hàng hoa và Đôi bạn .
Sau khi xem ...tiếng sít xoa khen ...nhưng mít ẹc chỉ quan tâm đến "cây đinh " NNA và hỏi " Ông thấy seo... ?"
Và đây là câu "bình " của NNA  :
Phải công nhận Tác giả Cà Na có một lối viết về đề tài lãng mạn nhẹ nhàng dễ thương lắm 
mít ẹc cao hứng hỏi nửa ...thì nghe :
Tuy nhiên bút lực chắc chỉ vừa đủ cho một truyện ngắn ,còn thêm nửa chắc ...quá hớp [hết hơi ]ha he hi ho ....đủ giọng cười và tiếng cụng ly Dzô  chúc mừng  Cà Na ....mần  mít ẹc hoái quá quá hớp nên bị sặc đây nè 
hết gòi  : )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2011 00:52:07 bởi tn nguyen >
Cà Na tn nguyen 02.04.2011 18:10:26 (permalink)
0

Và những trò chuyện với NV NNA chung quanh truyện ĐB của Cà na 


Cà Na ui ,hổm mít ẹc và đám bạn văn gừng rủ nhau tới quán Đo Đo của nhà văn NNA  nhậu lai rai tám chiện dzăng  gừng  nghệ ,lúc đang tám với NNA về các truyện "quyến rủ từ ngừ già đến trẻ nít " với văn phong dí dỏm ,lãng mạn nhẹ nhàng theo phong cách ...Nguyễn Nhật Ánh ,thì mít ẹc buộc miệng : nếu mấy ngừ mà xem truyện ngắn của Tác giả ... Cà Na thì cũng "Ác " lém ! Cả đám nhao nhao ,đâu đâu ? ,thì mít ẹc mượn máy mở topic NLHĐ ... cho xem hai truyện  Quang gánh một hàng hoa và Đôi bạn .
Sau khi xem ...tiếng sít xoa khen ...nhưng mít ẹc chỉ quan tâm đến "cây đinh " NNA và hỏi " Ông thấy seo... ?"
Và đây là câu "bình " của NNA  :
Phải công nhận Tác giả Cà Na có một lối viết về đề tài lãng mạn nhẹ nhàng dễ thương lắm 
mít ẹc cao hứng hỏi nửa ...thì nghe :
Tuy nhiên bút lực chắc chỉ vừa đủ cho một truyện ngắn ,còn thêm nửa chắc ...quá hớp [hết hơi ]ha he hi ho ....đủ giọng cười và tiếng cụng ly Dzô  chúc mừng  Cà Na ....mần  mít ẹc hoái quá quá hớp nên bị sặc đây nè 
hết gòi  : )



Trước hết, Cà Na xin cảm ơn Mr Ec  đi nhậu ( lai rai ) mà vẫn còn nhớ đến.... truyện của Cà Na !
Sau đến , nhờ Mr Ec có dịp gặp thì chuyển lời cảm ơn của Cà Na đến nhà văn Nguyễn nhật Ánh. Về lời khen và lời nhận xét...quá trúng của ông !
Vì thuở giờ đúng là Cà Na chỉ thích thơ thì làm...vài câu ,văn thì viết...vài trang thôi hà ! 
Chắc tại cái tính không thích gì gò bó của Cà Na   !
Sau cùng , cảm ơn Mr Ec đã  giới thiệu truyện của 1 nhà văn nổi tiếng, Nguyễn nhật Ánh , đến Cà Na và mọi người.

Cái cảm ơn này của Cà Na dành cho Mr Ec có phần sâu sắc hơn , vì qua tựa đề và cốt truyện mà Mr Ec chọn, Cà Na  thấy được sự đồng cảm của...Bờm dành cho Hồng Hoa & Kha và khu vườn đầy hoa trái á  !

Và có phải từ sự đồng cảm ấy mr Ec đã vẽ cho Cà Na bức tranh minh hoạ sau đây?
Bức tranh đã thu hút Cà Na rất mạnh mẽ ! Vì diễn tả được Cà Na và những mơ ước , phong cách của Cà Na trong cuộc sống...Hoa cỏ  là điều Cà Na vô cùng yêu mến ,đã ấp ủ ,cho Cà Na một nơi trú ẩn êm ái và cho Cà Na cảm xúc để viết văn , làm thơ ,thăng hoa cuộc sống của chính mình...
Vẽ được  như vậy ,chỉ có người hoa sĩ,đã đồng cảm và luôn chia sẻ với những cảm xúc của Cà Na bằng trái tim và tình cảm trong sáng như của 1 người bạn thân thiết thuở ấu thời...Đó là Mr Ec, tự Bờm ! 
Và bức tranh này ,  Cà Na xin đặt tên là



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/67271/E3C6574CE83A430EBAF4099CDDF99570.jpg[/image]

Ru em...

vì rất có thể khi vẽ , mr Ec đã ít nhiều nghĩ đến  những câu
                                    

                                              ru em mãi yêu người,

                                      ru em hoài bé dại , một hồn thơm cây trái...

của bài hát



Một cuối tuần vui vẻ , hạnh phúc đến với  Mr Ec và mọi người nhé !
Cà Na
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2012 11:07:45 bởi tn nguyen >
Attached Image(s)
taivang 02.04.2011 22:52:57 (permalink)
0
chào ban tôi có PPs mới cho bạn đó; qua xem nhé.
Cà Na tn nguyen 05.04.2011 02:43:46 (permalink)
0
Panama, những đoản khúc rời...

Đoản khúc thứ 4


Chiếc vỏ ốc .


Cà Na có 1 thú vui mỗi lần đi biển là nhặt vỏ sò, vỏ ốc. !
Chẳng hiểu sao cái cảm giác tìm kiếm trên bãi biển , trong sự thanh thản lại lôi cuốn Cà na đến vậy.
Ở những vùng biển không có vỏ sò , vỏ ốc thì cà Na nhặt  đá, nhặt sỏi. Những viên thật đẹp thì cất , để dành chơi. Những viên thô hơn thì mang rải ngoài vườn , để kỷ niệm những vùng biển đã qua...
Biết < yếu điểm > của Cà Na, cô bạn dụ dỗ " Đi nhé, sang ấy cho N tha hồ nhặt...Vỏ sò đủ màu ! " " OK, thì đi ! "
Đến Panama buổi tối , sáng sớm Cà Na đã ra biển..khảo sát.
Và ...buồn thay , nhìn kỹ trên bãi cát mới thấy được vài chiếc vỏ sò sóng đánh dạt vào bờ đêm trước...
Cà Na thất vọng quá !.
Nhưng  đến hôm sau ,theo thuỷ triều đã có 1 số vỏ sò xuất hiện trên bờ cát.Thế là Cà Na miệt mài...thu nhặt , cảm thấy được an ủi phần nào !
Nhưng đến hôm sau nữa thì vỏ sò lại ít  đi. Và Cà na nghiệm ra , phải xuống hẳn dưới nước
tìm trong cát  thì mới nhặt  được.
Thế là thêm 1 trò chơi mới rất hào hứng ,Cà na mê mãi trong làn nước biển.  Thỉnh thoảng ngừng lại , tưởng tượng nếu những người bạn trong  Diễn đàn VNTQ nhìn thấy cảnh  Cà na đang..hồn nhiên như thế này mà chợt phì cười  một mình !
Nhưng vỏ sò thì nhiều, đủ màu  , trái lại vỏ ốc  rất hiếm hoi. Hoạ hoằn mới nhặt được 1 chiếc đẹp và nguyên vẹn. Chuyên cần như vậy mà suốt cả chuyến đi biển coi như Cà Na   chỉ  nhặt được vài vỏ ốc...
Trong ấy có chiếc vỏ ốc màu ửng tím  xinh xinh.
Nhìn chiếc vỏ ốc , Cà Na bỗng thấy quen quen. Suy nghĩ mãi mới nhớ ra tại sao...
Xưa thật là xưa..., khi Cà na còn nhỏ lắm , một mùa hè , gia đình Cà na đi tắm biển ở Vũng Tàu. Lần ấy Cà na  được Mẹ may cho bộ đồ Short rất xinh , màu vàng rạng rỡ với hình hoa bướm đủ màu...
Và Cà na cũng mê mãi nhặt vỏ ốc trên bãi biển. Vô tư và hồn nhiên. Bên cạnh cũng có những ' người lớn " chăm chú nhặt như Cà na.
Lát sau , có  một thanh niên trên dưới 20 tuổi , tới gần , chìa trong tay  vài chiếc vỏ ốc màu tím xinh xắn ,nói rằng  " Tặng cô bé đây , cô bé dễ thương quá ! "

Dĩ nhiên Cà na  nhận và thích lắm , trẻ con mà.!
Nhưng đó là lần đầu tiên  trong đời Cà Na có cảm giác  quà tặng và lời khen ấy không phải của người lớn dành cho 1 đứa bé. Cảm giác ấy như lạ lùng , xôn xao dù rất ngắn ngủi, chóng quên. Lúc ấy Cà na chỉ mới  12 !
Chiếc vỏ ốc  màu tím nhặt được ở bãi biển  Panama đã gợi lại kỷ niệm này và đã theo Cà na về nhà...
Gần đây , một buổi chiều nắng  ấm, Cà na có dịp lên phố. Tình cờ gặp người hát dạo. Điều ấy hơi hi hữu , vì thường những nhạc sĩ tài tử hay chơi đàn ở gần những trạm subway ( mẻtro ) ,với chiếc thùng đàn trước mặt để người qua lại bỏ chút tiền lẻ vào ,chứ ít ai hát...

Giọng hát rất trầm , rất buồn ,tự dưng  khiến Cà na nhớ đến chiếc vỏ ốc và có cảm xúc viết được 1 bài thơ đơn giản như sau , Cà Na ghi lại cho vui nhé

Chiều trên phố...

        Chiều nay qua phố
       chợt nghe người hát dạo
       lời trầm buồn
       quyện tiếng nhạc nao nao

      
          em tự hỏi
          người đợi gì ở cuối đường hư ảo
          hay chỉ là câu hát
          chở mãi những niềm đau?

                    tựa bờ cát buồn
                    con ốc nào trôi dạt
                    vẫn hát ru đời
                    theo sóng nhạc trùng khơi..

                            chiếc vỏ ốc và tiếng ai buồn
                            giữa phố
                            có mơ hồ khơi lại một niềm riêng?
                            sao dưng không
                            tiếng thở dài thật khẽ
                            em lặng lẽ giữa đời
                             nghe hiu hắt...
                            ...bước chiều rơi...

                                                          

       .

NTN
.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2011 06:29:28 bởi tn nguyen >
Cà Na tn nguyen 07.04.2011 01:46:22 (permalink)
0
Hôm qua tình cờ tìm được 2 bức ảnh chụp đã khá lâu, ở Central Island Toronto , trông cũng hay hay nên tranh thủ vào post tặng những người bạn ghé vườn ngắm cho vui ..
Central Island là 1 hòn đảo thuộc hồ Ontario , từ trung tâm thành phố đi bằng phà khoảng 15 phút thì tới .
Đó là nơi để picnic , với khu giải trí ,và cũng là bến của những du thuyền dạo trên hồ.
Thỉnh thoảng Cà na cũng có dịp đến đấy...vui chơi ! Khi thì đi trên thuyền ,ngắm cảnh




Trên hồ...

Nhìn về thành phố





Toronto một sáng mù sương..

Khi thì picnic.
 Đi picnic , Cà na hay...trốn mọi người , ra bãi nước cạn ,rình  chụp ảnh mấy chú chim bằng chiếc máy nhỏ cầm tay...
Ảnh không đẹp , vì kỹ thuật không chuẩn, nhưng Cà na rất...enjoy những giây phút ấy ! Có lần mê say đến  làm rớt chiếc cell phone xuống nước lúc nào không hay !
Hôm nay ngắm lại những bức ảnh , có vừa đúng 2 bức khiến Cà na thấy vui vui với  ý nghĩ về 2 cái tên này




Em ! 





Anh !

Post lên mọi người ngắm thử cho vui nhé và cũng là nhân dịp, Cà na giới thiệu đôi nét về thành phố của Cà na đấy...
NTN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2011 21:25:08 bởi tn nguyen >
Thay đổi trang: << < 585960 > >> | Trang 58 của 137 trang, bài viết từ 856 đến 870 trên tổng số 2051 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9