" Cố lên J. ! "
( For you, my dear son J. )
Vài năm gần đây, cậu bé Út theo học lớp Mixed Martial Arts .
Sự học này rất thong thả, học phí đóng cả năm , tiện hôm nào đến hôm ấy , chủ yếu là luyện tập thân thể và học cách tự vệ để phòng thân nên chúng tôi để cháu thoảỉ mái , không ép buộc gì cả.
Thế nhưng mỗi cuối năm vẫn có cuộc thi đấu tranh tài .
Mấy lần trước , J. không thắng, phần do gặp phải đối thủ to hơn , khỏe hơn, phần thì do J có bệnh suyển nhẹ, dễ bị mệt khi quá gắng sức, nhưng lạ , J. vẫn quan trọng cuộc thi này lắm.!
Năm nay J. dặn Mẹ phải dời ngày đi nghỉ hè trễ lại ít hôm để nó có thể dự cuộc thi. Buổi sáng tranh tài, nhằm ngày không phải đi làm, tôi hỏi " Thế có cho mẹ đi theo xem không ? " Và hơi ngạc nhiên khi thấy nó tán đồng ngay " Vâng, Mẹ đi nhé ! Vì Mẹ thì sẽ cổ võ cho con, Cha thì không đâu , chỉ ngồi im lặng xem thôi à ! " ( J. đúng là đứa bé " nhìn xa trông rộng" nhất nhà ! ) Nó còn cẩn thận dặn thêm :" Con sẽ đấu lúc gần cuối buổi nên 12 giờ Mẹ hãy đến và Mẹ này , nhớ nhé, khi thấy " mấy đứa kia " làm con đau ,cũng bình tĩnh, đừng có...la lên Mẹ nhé ! "
Theo lời dặn , 12 g tôi đến , mang theo cho con chai nước, nó đón lấy uống ngay và kiên nhẫn ngồi đợi đến phiên.
Trong khi ấy, tôi im lặng quan sát " đấu trường". Có bàn Giám khảo ngồi chấm điểm , các người thầy dạy cũng là trọng tài , theo dõi rất sát các cuộc thi đấu Từng đôi một, khi đuợc gọi tên , các đứa bé buớc ra, cúi đầu chào nhau rồi xông vào nhau...thí võ kịch liệt.
Người nhà ở vòng ngoài ,khá đông, có những ông cha quá phấn kích , hò hét lớn tiếng cổ võ con. Thực sự tôi cảm thấy điều này không được lịch sự lắm, nhất là đối với những đứa bé đang đấu với con họ , có vẻ như hơi ích kỷ khi họ chỉ ủng hộ con mình khi nó đang... đánh nhau với một đứa trẻ khác. Tuy vậy , lòng tôi cũng hơi e ngại , có khi nào, vì quá quan tâm đến sự vui buồn của con mà trong lúc con đang đánh nhau một cách..gay go , tôi cũng sẽ hò hét như vậy không ? J. ngồi chờ tới phiên mình một cách kiên nhẫn. Khi thầy giáo, cũng là 1 trọng tài gọi nó và đối thủ ra chuẩn bị, nó quỳ gối nghiêm chĩnh. Sợ con quỳ lâu đau chân, lát ra đấu sức sẽ kém đi, tôi làm hiệu cho nó chú ý , bảo cứ ngồi xuống cho thoải mái . Và tôi tự thấy, tôi là người rất..tỉ mỉ trong việc chú ý đến mọi sự của con ! Rồi cũng đến lúc J. ra sân đấu . Sau khi cúi đầu chào nhau, nó tích cực xông vào đối phương. Cậu bé kia cũng tích cực không kém ! Cả hai mang hết sức bình sinh ra mà quần nhau, ai cũng muốn vật được đối thủ xuống . Cho tới lúc ấy, tôi vẫn còn theo dõi một cách im lặng , lịch sự lắm.!
Rồi J. trấn được đối thủ xuống đất. Cậu bé kia lồng lộn , vừa tung , vừa đá, vừa dùng một tay chấn dữ dội vào mặt J. , một tay siết áo để mong J. nghẹt thở mà vùng lên ( May thay , trọng tài luôn theo dõi thật sát , đề phòng các cậu dùng đòn trí mạng với nhau ! )
J. mím môi chịu đựng, nó vật vã kềm chế đối phương. Tôi biết, có bao nhiêu sức lực nó mang ra dùng cả rồi.! Đối phương thì cố sống chết thoát ra, để khỏi thua ! J. đang cố giữ thế thượng phong của nó môt cách đầy bất trắc .Tôi biết, chỉ cần J. lơi tay 1 chút thôi, nó sẽ bị đối thủ hất xuống ! Bỗng dưng lúc ấy tôi nghe mình hét " J. ! Cố lên.! Cố lên J. !"
J. càng cố thì cậu bé kia càng chống trả như điên cuồng, trọng tài bắt đầu đếm " 30 giây, 29, 28,..." , chỉ còn vài giây thôi .Cậu bé kia chừng như sắp hất được J. rồi, tôi lại nghe tiếng mình thảng thốt kêu to " J.! Giữ lấy ! Giữ lấy J. ! "
Tiếng hét của tôi dường như tiếp thêm sức cho J. , nó mím môi, chịu đựng sự chống trả dữ dội của đối phương. Hình ảnh nó giống như người cuỡi một con bò rừng bất kham, chỉ mong kéo dài đuợc môt đôi giây đồng hồ truớc khi bị hất xuống !
Khi nguời trọng tài đếm tiếng cuối cùng thì J. đã trở thành nguời thắng cuộc . Nó đứng lên , mặt mày đỏ , với những vết trầy sướt mà đối phương tặng cho, nhưng đôi mắt nó sáng ngời, rạng rỡ niềm vui.
Sau vòng thi đấu để loại, J. còn phải đấu với một nguời thắng cuộc khác . Cuộc thi này , cả 2 đối thủ đều thấm mệt, nhưng cuộc chiến vẫn cam go lắm , vì ai cũng muốn trở thành người đoạt giải.
J. thắng được vòng loại , đó cũng là một kết quả khả quan lắm rồi, nhưng hình như trong tấm lòng người mẹ , tôi vẫn hy vọng J. sẽ là người đoạt giải, mặc dù điều ấy là một kỳ vọng khá cao. Bởi lẽ tôi hiểu, điều này sẽ mang lại lòng tự tin cho J. Mang tâm trạng ấy , tôi hồi hộp theo dõi con đấu vòng thứ hai.
Khi một lần nữa, J. quật được đối thủ, tôi cảm thấy J. đang vật vã giữ lấy niềm tin của nó. Cuộc đấu trên sân, thật ra chỉ là hình ảnh bên ngoài của một cuộc đấu tranh nó đang cố gắng để thoát khỏi mặc cảm thua kém của những năm về trước , cố gắng đạt được vinh dự làm người thanh niên khỏe mạnh, đạt được lòng tin về bản thân mình.
J. đang gắng guợng kềm hãm đối thủ bằng tất cả sức lực còn lại của nó sau 2 cuộc thi đấu., tôi nhìn thấy cánh tay nó bắt đầu run., nó đã mệt lắm rồi...Không , tôi không thể để cho J. thua, đứa bé kia không thể hất ngã J., Tôi kêu to : " J. cố lên ! Con sẽ thắng ! "'
Nó lại mím môi, chịu đựng sự chống trả của đối thủ , không cho đối thủ vùng lên. Chỉ vài giây thôi mà sao thời gian như dừng lại. Tôi ngừng thở. Khi trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc , J. đọat giải, lòng tôi bừng ngập niềm vui
Nhìn con đứng trên bục, ở vị trí cao nhất ,để chiếc huy chuơng được chòang vào cổ, tôi cảm thấy chiếc huy chương tuy rất tầm thường nhưng nó đã giúp cho con tôi thấy được một cách cụ thể , ý nghĩa quan trọng của sự cố gắng và lòng quyết tâm. Và đó mới là phần thưởng vô giá dành cho J.
Chúng tôi ra về, ngang qua những người phụ huynh khác , thú thật tôi có hơi ...bẽn lẽn khi hình dung ra cái cảnh , tôi , một phụ nữ nhìn cũng khá nhỏ nhẹ mà cũng đã la hét không kém gì các ông cha ... quá khích kia ! Nhưng điều đó có hề gì khi con tôi ôm lấy vai mẹ và nói một cách đầy cảm kích như sau : " Mẹ, khi nảy , dầu bạn ấy đang làm con nghẹt thở và chấn một bàn tay đè lên tai con , mạnh lắm, mà con vẫn nghe được tiếng mẹ hét " J. ! Cố lên J. ! "
Và tôi còn được thêm một niềm vui nữa khi nhìn thấy , ở cả 2 lần thi , lúc kết thúc cuộc đấu , con trai tôi không giống như các đứa trẻ khác là chỉ bắt tay đối thủ mà nó đều chòang vòng tay ôm , vỗ nhẹ lên vai " kẻ bại trận " như một lời xin lỗi và an ủi thân thiện. Sự ân cần và biết quan tâm đến người khác của nó , đối với tôi, thật là đáng yêu biết dường nào !
Càna tn nguyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2015 03:55:32 bởi Cà Na tn nguyen >