[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/67271/628E112E4D4F49BDB6821F9DC5CE5B7B.jpg[/image]
Lá thư .
Ông là em của Bà Ngoại nên nó gọi là Ông Ba .
Ông hiền lành, sống thanh thản như một ông tiên. Không con cái, ông mang những đứa cháu côi cút về nuôi như con ruột. Khi Mẹ sinh nó, ông đã già rồi .
Nó bé bỏng mà cha lại mất sớm nên ông cưng hơn những đứa cháu khác. Hai ông cháu rất quấn quýt nhau.
Ông nuôi cá, nó đi vớt lăng quăng trong những lu nước mưa với ông. Ông trồng hoa, nó lẩn quẩn bên cạnh, chờ ông cắm vào chậu vài cành be bé riêng cho nó.
Lớn lên một chút, nó học giỏi và lo cho ông lắm. Ông bệnh, ngay năm đầu học Trường Y nó đã biết lo toan, nhờ những người thầy giỏi nhất chữa cho ông
Đứa cháu bé nhỏ trở thành người ông tin tưởng, nương tựa từ lúc nào...
Rồi nó xa xứ, ông ở lại. Ông tiên hiền lành không còn chiếc xe hơi con cóc để chở nó đi chơi, đi ăn tiệm như thuở xưa, ông một mình với chiếc xe đạp đi dạo phố phường...
Năm 87 tuổi, ông được chẩn đoán bị ung thư tụy tạng!...
Cái chết của ông càng đến gần, nó càng buồn khổ. Nó lấy giấy viết cho ông lá thư thật ngắn, bằng tiếng Pháp, gọi ông bằng Ông Ngoại, nói rằng nó rất hảnh diện, tự hào về ông. Bằng tiếng Pháp, vì nó muốn ông cảm thấy, nó đang khen Ông Ngọai của mình .
Sau khi ông chết, nó về quê, nghe người nhà thuật lại, những ngày cuối cùng, ông luôn cất lá thư nhỏ ở túi áo bên trái. Được tắm rửa, thay cho quần áo, ông luôn nhắc phải để lại lá thư, lâu lâu ông mở ra xem.
Nó khóc nức nở và càng khóc nhiều hơn khi nhớ ra rằng, đối với người sắp chết vì bệnh ung thư, Morphine liều cao để xoa dịu những cơn đau khốc liệt là điều vô cùng cần thiết, mà lúc ấy, Việt Nam không có, ông chỉ có lá thư để sát bên mình...
NTN