Hi chị Ly và mọi nguời. Chị nhắc màu hồng em mới nhớ, cây màu hồng của em mùa hè mang ra vuờn quên lấy ra khỏi dĩa lót chậu , tuới nuớc ứ lại hoa ...đi bán muối rồi ! Bên em chỉ có rau là trồng hết mùa dẹp bỏ , sang năm trồng lại chứ hoa thì phải mang ra mang vào, để quên ngòai vuờn coi như....giết hoa chị ơi ! Năm nay Canada lạnh trễ , hôm kia ra vuờn còn chụp được ảnh vài đóa hoa cuối mùa . Cái ý nghĩ "cuối mùa hoa nở " bỗng làm Càna muốn viết bài kể chuyện cho chị Ly và mọi nguời nghe ...
Cuối mùa...hoa nở !
Má Hai tôi đã buớc vào giai đọan cuối của cuộc đời. Má 88 tuổi và bị suy thận ở giai đoạn chót .
Má là chị em chú bác với Cha tôi . Xứ lạ quê nguời, sống gần nhau nên Má cũng là nguời bạn gìa thân thiết của Mẹ tôi .
Thời gian gần đây Má ra vào bệnh viện thuờng xuyên. Cuối tuần qua , Má được đưa vào Bệnh viện vì tình trạng đã quá yếu. Chị họ tôi , con Má, nhắn tôi vào thăm sớm . Có lẽ chị biết tôi quá bận .
Chủ Nhật , tôi đổi ý, thay vì đợi đến thứ Ba là ngày nghỉ mới vào thăm Má , buổi tối xong việc tôi vào ngay.
Khi tôi vào tới thì đã có vợ chồng Dì Sinh , Duợng Quyền đến thăm .
Đây là một đôi vợ chồng mà tôi rất muốn viết về họ nhưng chưa có dịp.
Dì Sinh là con gái một nguời bạn vong niên của Má Hai tôi và là chị nguời bạn thân của Dì tôi nên tôi đã được biết về Dì trước đó . Được nghe đồn đải về Dì thì đúng hơn . Nguời ta nói Dì là một " cô gái " độc thân cho đến gần 70 tuổi thì nhất quyết đi lấy chồng !
Và bất chấp lời bàn tán và kể cả chống đối của gia đình , Dì đi lấy chồng thật !
Dĩ nhiên , tôi cũng có thắc mắc về cuộc hôn nhân này cho đến khi gặp được một nguời bạn học cũ của Dì.
Nguời này kể lại , thuở xưa Dì và Duợng yêu nhau , nhưng sau đó thì Duợng vâng lời gia đình đi lấy vợ. Dì vẫn độc thân , cho đến , 40 , 50 năm sau vợ Duợng bị bệnh rồi mất . Qua sự kết nối của học trò cũ Dì gặp lại Duợng và bằng lòng làm vợ của Duợng khi gần 70 tuổi .
Sau đó ở một tiệc cuới , tôi có dịp gặp và ngồi cùng bàn với Dì dượng. Qua câu chuyện , tôi được biết hiện giờ Duợng là nguời mỗi ngày nấu ăn cho Dì, chăm sóc cho Dì hết mực . Nhìn họ, cảm nhận được tình yêu của họ , tôi biết Duợng đang cố gắng đền bù lại cho Dì. Tôi cảm thấy cuộc hôn nhân của Dì thật đáng được trân trọng, nó đẹp và độ luợng vô cùng, tựa như một viên ngọc lấp lánh trong biển khổ cuộc đời .
Lát sau Dì Duợng xin từ giả , sau khi hỏi cách đón xe bus để dẫn dắt nhau ra về. Vâng , dẫn dắt vì cuối mùa Thu , trời lạnh và tối lắm .
Má Hai tôi nằm thiêm thiếp trên giuờng bệnh , không còn biết gì nữa. Bên cạnh là ông Cậu đang cầm bàn tay lạnh giá của Má.
Cậu là ai ? Là nguời đàn ông sống cạnh Má lúc cuối đời . Hôm nay , tôi xin chia sẻ câu chuyện nghĩa tình này ở đây với nguời đọc .
Cậu vốn là con trai của nguời đàn bà ở vú từ thuở xa xưa của gia đình Má Hai. Cậu lớn lên, đi lính rồi trở về sống với Mẹ trong nhà chủ cho đến lúc cùng đi vuợt biên với gia đình Má Hai . Sang Canada , cậu vẫn sống chung như một nguời ruột thịt. Không có gia đình , Cậu xem Ba Má Hai tôi như anh chị . Cậu đi làm , cùng nuôi nấng những đứa cháu ngoại của Má Hai khi cha mẹ chúng đi làm ăn xa.
Khi Ba Hai tôi gìa yếu rồi qua đời thì cậu vẫn đi làm dù rất lớn tuổi . Ở nhà , Cậu là nguời quanh quẩn trong bếp , phụ rửa dọn khi Má Hai tôi nấu ăn . Cậu chăm sóc nhà cửa, vuờn tuợc , đưa Má Hai tôi đi chợ . Cậu còn là nguời giúp cuốn tóc , chải tóc cho Má Hai khi bà cần . Nguợc lại , Má Hai tôi là nguời chăm sóc từng bữa ăn cho Cậu . Buổi sáng , bà thức sớm , nấu nuớng , để thức ăn , cà phê vào giỏ cho ông đi làm.
Tình cảm chị em qua bao năm tháng dường như trở thành tình cảm gắn bó giữa hai nguời bạn già sống cạnh nhau , cùng nhau.
Cái tình cảm ấy dễ thuơng , dễ mến quá, bọn chúng tôi con cháu trong nhà rất cảm kích truớc tình nghĩa này . Nên khi có tin đồn từ những nguời lắm chuyện từ Việt Nam xa tít là Má Hai tôi " có đến hai chồng ! " thì chúng tôi chỉ phì cuời và bảo rằng " Má Hai là một nguời đàn bà may mắn ! "
Mà Má may mắn thật , ở giây phút sắp lià đời , có một nguời đàn ông già nua vẫn hết lòng yêu thuơng Má, Cậu từng thay rửa , tắm giặt cho Má không chút quản ngại , và giờ phút này Cậu đang ngồi ấp ủ bàn tay lạnh giá của Má không muốn rời .
Đó có thể là một tình yêu , như tình yêu của dì Sinh và duợng Quyền , nhưng nó không phải là một tình yêu nguời ta thuờng nghĩ tới, ở những nguời trái tim chưa già nua , vẫn còn những nông nổi , đam mê đôi khi mù quáng mà nó phảng phất nét từ bi , nhân ái của sự chia sẻ , nuơng tựa từ 2 con nguời kiếp đời đã trải . Tình yêu này như bàn tay đưa ra , để nguời ta nắm lấy mà buớc qua nguỡng tử sinh.
Cuộc đời ơi , có những điều mà giờ đây tôi mới hiểu , mới cảm nhận được những ẩn chứa sâu xa bên trong , tựa như hiểu được những gì thật sự quý giá, đáng trân trọng trong cuộc đời mình. Và cũng tựa như tôi nhìn thấy đóa hoa kia, nở ở thời khắc cuối mùa , cuối cùng nhưng ngậm ngùi, ý nghĩa biết bao...
Càna tn nguyễn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2016 09:17:57 bởi Cà Na tn nguyen >