Tôi gặp và trở thành bạn anh đó là một cái duyên khá đặc biệt.
Cho tới khi gặp anh, tôi vẫn còn là một người từ bé đến lớn chỉ biết có gia đình, bạn bè và trường học. Trong khi anh bụi đời, lang bạc kỳ hồ từ khi mới 13 tuổi.
Nhưng số phận dung rủi, tôi và anh là bạn học cùng trường và quen nhau trên đèo Bảo Lộc, vào một buổi chiều mưa .
Đấy là một kỷ niệm khá đặc biệt
Vào một mùa hè thủa xưa, tôi và chị Dung, bạn thân, nghe theo lời "dụ dỗ " của Thanh, cũng là bạn cùng lớp, quê ở Đà lạt, đã rủ nhau mua vé xe đi... du ngọan ở vùng Cao nguyên xinh đẹp này, vì Thanh hứa, Thanh sẽ về ĐL cùng lúc để "hỗ trợ " và làm hướng dẫn viên cho chúng tôi.
Khổ nỗi, khi 2 đứa chúng tôi đã mạnh dạn ngồi trên chuyến xe đò thì đến Bảo Lộc sau năm lần bảy luợt trục trặc, chiếc xe nằm ì bất động khi trời đã xế chiều ! Và toàn bộ hành khách được thông báo sẽ phải...ngủ qua đêm ở giữa đèo ! .
Hai cô học trò hốt hoảng! Chao ơi, ở giữa rừng !
Trong lúc bấn loạn đó thì may thay, qua câu chuyện của một thanh niên và ông cụ hành khách, chúng tôi biết anh là người học cùng trường. Chúng tôi mừng rỡ và làm quen. Sự "quen biết " giúp chúng tôi đỡ sợ, dầu gì anh cũng là đàn ông !
Và hôm ấy, giữa rừng núi, bên cạnh những cụm hoa tím mọc từ các tảng đá uớt vì mưa bay lất phất, cảnh trí chung quanh tuy đẹp nhưng ảm đạm và hoang sơ, tôi đã nói chuyện với anh lần đầu.
Không nhớ tôi đã nói những gì, nhưng sau này theo lời anh thú nhận, ngay buổi chiều ấy, anh đã cảm thấy cô bạn nhỏ tuổi có đôi mắt to, hiền lành như mắt trẻ con nhưng giọng nói ẩn chứa sự bướng bỉnh, ở cách nhấn mạnh các câu từ, đã gây một ấn tượng mạnh mẽ nơi anh...
Và đêm ấy, trong giấc ngủ ngồi chập chờn mệt mỏi, tôi cứ nhìn thấy đốm lửa điếu thuốc anh hút cháy đỏ nơi bậc cửa lên xuống của xe, hình như suốt đêm anh không ngủ, cứ nhìn về phía 2 cô bạn nhỏ...
Khi trở về thành phố, sau những ngày rong chơi thật thú vị ở ĐL, vì có thêm sự tháp tùng của anh, chúng tôi đã trở thành bạn.
Một tình bạn khá thân thiết. Vì tôi là người mà anh có thể tâm sự tất cả những uẩn khúc trong cuộc đời anh, cũng như nguợc lại. Ngày ấy tôi còn khá vô tư và hồn nhiên. Chỉ biết rằng, anh thích tâm sự với tôi vì bảo rằng tôi có 1 sự thông cảm rất nhạy bén với những nỗi niềm của người khác...
Anh, lang thang đầu đường xó chợ, bỏ nhà từ Nha Trang đi hoang vào Sài Gòn khi mới 13 tuổi cho đến khi vất vả trở vào Đại học. Anh có rất nhiều thăng trầm, rất nhiều thương tật trong tâm hồn...và tôi, đứa con gái cha mất sớm, không anh trai, đã trở thành bạn thân của nhau một cách rất đương nhiên và giản dị .
Chúng tôi đã chia sẻ cùng nhau những nỗi niềm, những vết hằn dấu kín trong tâm hồn và ở một cách suy nghĩ nào đó, cùng cảm thấy chúng tôi là những nguời có đời sống nội tâm và một tuổi thơ khá phức tạp mà những người bạn " bình thường " chung quanh không dễ gì hiểu được...
Thế đấy nhưng một hôm, anh bỗng lấy hết vẻ nghiêm trọng nói với tôi rằng, có 1 sự thật về anh mà bấy lâu nay anh dấu tôi chưa nói.
Tôi vẫn khá bình thản! Bởi tôi quen là người cho anh tâm sự và thú tội, thì sự thật ấy dù có ghê gớm thế nào, đối với tôi cũng không có gì trầm trọng !
Nhưng anh vẫn nhìn tôi chăm chú và bằng giọng run run, xúc động, anh thố lộ, trong quá khứ anh đã từng nghiện ma túy và đã vật vã, kiên trì để tự cai nghiện.
Truớc ánh mắt anh khẩn trương theo dõi phản ứng của tôi, tôi đã vỗ nhẹ vai anh nói rằng : " Anh an tâm, em không ghê sợ anh vì điều này, bởi em đã từng có một người bạn thân chết vì nghiện xì ke...Chuyện như sau..."
***
*
Thuở nhỏ em được may mắn (hay không may ?) sống trong một đại gia đình.
Từ thời rất xưa, cụ Cố của em đã đến lập nghiệp tại một cuộc đất rất rộng ở ngoại ô thành phố. Bà xây nhiều ngôi nhà khang trang cạnh nhau và chia cho con cái của mình. Tuy mỗi người có một căn nhà rìêng biệt nhưng tất cả dãy nhà phía trước đều có cửa hậu thông vào khoảng sân rộng đàng trước dãy nhà phía sau. Tức giúp cho mọi người như luôn còn sống chung trong một đại gia đình.
Sau khi ba mất, mẹ em cũng được chia cho một căn, dãy phía trước, để mang con cái về sống.
Do đó từ khi rất bé em đã luôn chơi đùa với những đứa bạn trạc tuổi nhưng vai cậu của em vì lúc ấy trong đám trẻ con, chỉ có em là con gái. Bọn em thường gọi nhau là <mầy tao >.
Trong đó em thân nhất với Điền, bằng tuổi, ở ngay sau nhà em. Điền là 1 đứa nhỏ đẹp trai, thông minh. Thuở lên 5 lên 6 em và Điền suốt ngày mê say với trò chơi tưởng tượng, dùng những hộp giấy ngăn thành chuồng heo, càng ngăn được nhiều càng thích thú. Cứ thế mà mê mãi chơi...
Lớn hơn 1 chút, ngoài những trò chơi của con trai, đá dế, bắn bi...Điền còn bày cho em buổi trưa trốn Mẹ, lang thang vào xóm nhỏ mua cá về nuôi.
Điền dạy cho em cách nuôi cá, cách thay nước, cách để vỏ ốc xa cừ và những chùm rong cột vào những hòn sỏi vào đáy bồn cá cho đẹp mắt... Nhờ có Điền, cuộc sống của 1 đứa nhỏ không có cha, cũng không có anh của em trở nên vui vẻ hơn. Bởi vậy em thương Điền lắm, dầu chuyện cãi nhau, thậm chí đánh nhau, vẫn xảy ra như...cơm bữa !
Trong đám trẻ con trai, em cũng tập tành nghịch ngợm phá phách không kém gì bọn nó nhưng ngược lại em hay được nhường nhịn, đám con trai phải chìu, phải làm theo ý em như một điều đương nhiên! Khi không vừa ý, em hay hờn, thút thít khóc. Và Điền tuy bực mình càu nhàu <Mầy mít ướt, có sức chơi không có sức chịu> vẫn có phần nhường em hơn những đứa khác
Thời gian dần trôi, 2 đứa cùng lớn lên. Không may cho Điền, nó lớn lên trong 1 gia đình mà cha mẹ mãi mê làm ăn, không chăm sóc con cái. Do đó sinh ham chơi, lêu lõng
Đến năm 13,14 tuổi, khoảng cách giữa em và Điền đã trở nên quá lớn. 2 đứa không còn chơi với nhau nữa và thỉnh thoảng có phải nói chuyện thì em phải gọi nó là câụ và xưng " tui ", rất xa cách chứ không còn như xưa .
Rồi chuyện đến đã phải đến, Điền lâm vào việc nghiện ma túy và bỏ nhà đi hoang.
Khi em 17, chuẩn bị thi đại học thì trong xóm lại hay bị mất trộm ban đêm, nhất là nhà bà Sáu, má Điền, ở ngay sau nhà em.
Rình 5 lần 7 lượt cuối cùng bắt được. Ngày nhìn thấy kẻ trộm, em không khỏi bàng hoàng! Đó chính là Điền, bạn ấu thời của em, nay đã là thanh niên 17 nhưng hình hài gầy ốm, ghẻ lở...
Em còn đang xúc động thì gia đình Điền quyết đinh goị Công An đến đưa Điền đi cải tạo. Ngay lúc ấy, bỗng dưng Điền khóc và gọi em: < Nhã ơi, MẦY xin với má tao cho tao ở nhà rồi mua xiềng về xiềng chân tao lại đi Nhã !>
Đó là câu <mầy tao > đầu tiên sau 3,4 năm xa lạ và lạnh lùng cùa 2 đứa nhỏ mà thuở ấu thời là bạn rất thân với nhau !
Dĩ nhiên, em rất xúc động và đã làm theo lời Điền. Cả 1 đại gia đình lúc đó, chẳng hiểu điều gì đã làm cho họ ưng thuận. Có thể họ xúc động vì tình bạn của 2 đứa bé...
Thế là 1 đứa nhỏ con gái là em, đứng ra làm người bảo hộ, quản lý, săn sóc 1 người nghiện ma tuý là Điền! Buổi sáng hôm sau, em phải dậy sớm đến Văn Phòng Bác Sĩ lấy số để đưa Điền đi khám bệnh. Trước khi đi học, phải chuẩn bị thức ăn cho Điền điểm tâm và dặn dò <Mầy đừng bỏ đi nghe !> .
Lạ 1 điều cả 2 đều kêu nhau là <mầy tao> trở lại như thuở nhỏ và bỗng chốc quên đi tất cả mọi xa cách...
Đi học về, việc đầu tiên em làm là chạy sang xem Điền còn ở đó không
Cứ thế, đến ngày thứ 4, buổi trưa khi em đang thiếp ngủ thì bỗng nghe mọi người la lên báo động < Thằng Điền lại bỏ đi rồi !>
Chạy sang, thì quả thật Điền đã bỏ trốn sau khi cạy tủ lấy của má nó đôi bông tai bằng vàng !
Giữa trưa trời nắng em cuống cuồng chạy đi tìm Điền nhưng không thấy. Khóc năn nỉ nguời cậu lớn, anh Điền, đi tìm nó thì cậu chỉ lạnh lùng lắc đầu mặc cho em nức nở...
Sau đó không ai thấy Điền, cho đến khi 1 người ở cùng trại cải tạo về, đến báo cho má nó biết ,Điền bị bắn chết khi 1 hôm giữa khuya leo rào vượt trại !
Câu chuyện này hơn nhiều năm vẫn còn in sâu trong ký ức em.
Mặc dầu khía cạnh thương tâm cũng rất nặng nề nhưng điều làm em ngậm ngùi nhiều nhất lại chính là tình bạn giũa 2 đứa trẻ mà thuở ấu thời đã rất gắn bó với nhau.
Em thương Điền quá khi chợt nghiệm ra sự cố gắng của nó trong khoảng thời gian 3, 4 hôm đã chống chỏi với cơn ghiền trước khi bỏ trốn, rồi đi vào tử lộ của riêng mình ! "
Tôi kết thúc câu chuyện và xúc động chùi những giọt nước mắt lăn trên má .
" Anh đã chiến thắng ma túy! Chỉ một câu đơn giản vậy thôi, nhưng với em, với kỷ niệm này, nó là điều rất kỳ diệu và to lớn ! "
Anh nhìn tôi, ánh mắt thật lạ!
Tôi tránh ánh mắt đó bằng câu nói đùa : " Giờ thì anh hiểu rồi nhé, hiểu tại sao " Em kỳ lạ, vừa nghịch ngợm, bướng bỉnh như con trai lại vừa quen bắt người khác phải chìu, phải làm theo ý mình như...một đứa con gái tự kiêu nhất ! '' Tôi nhái giọng anh...
***
*
Riêng tôi, từ ngày ấy tôi hiểu Thượng Đế lại một lần nữa, tô điểm thêm sắc màu lên cuộc đời tôi.
Tôi gắn bó, chia sẻ với anh bằng một tình bạn chân thành ngày càng sâu đậm hơn.
Tình bạn ấu thời giữa tôi và Điền như được sống lại, cộng thêm vào tình bạn giữa tôi và anh. Nỗi đau khi hình dung ra Điền một đêm khuya trốn trại, bị bắn nằm chết trên vũng máu hoà lẫn vào hình ảnh anh chống chỏi với cơn nghiện, tự xiềng mình lại rồi ném chìa khóa ra xa, run rẩy...để chiến thắng, để cam go tự cứu lấy mình khiến tôi thương mến anh bằng một lòng tin kỳ lạ. Tôi tin là số phận xếp đặt để chúng tôi là đôi bạn mãi mãi thông cảm và chia sẻ cùng nhau tất cả những bất hạnh, thương tổn trong cuộc đời. Và chân tình chúng tôi dành cho nhau, đó là điều vĩnh cửu !
Nhưng, đó lại là một giấc mơ không thành ! Chúng tôi đã phải lìa xa nhau !
Trên xứ người, không biết từ lúc nào tôi bắt đầu chú ý đến bụi hoa ấy của bà cụ hàng xóm, mỗi độ Xuân về.
Đấy là một loại Poppy .
Tôi không chú ý vì màu sắc, hình dáng xinh đẹp của hoa mà chính hình ảnh của hoa khi bung cánh, hé nhụy lại là một ma lực thu hút tôi hàng năm. Một sự khai hoa như nỗi đau đớn mà tôi mơ hồ cảm nhận được trong trái tim mình.
Khởi đầu là chiếc nụ hoa nhỏ xanh không giống bất kỳ lọai hoa nào khác mà buồn bã trong chiếc vỏ bọc đầy gai nhọn.
Và nụ hoa âm thầm lớn lên, như nỗi buồn, nỗi đau ngày càng nặng nề mỏi mệt.
Cho đến một ngày, chiếc nụ hoa ấy nặng trĩu, như không còn sức chịu đựng, chợt rung rẩy, đau đớn chậm chạp xé rách chiếc vỏ bọc oan nghiệt bên ngoài.
Và theo từng hơi thở mệt nhọc,cánh hoa hồng nhạt như một dãi lụa mềm chợt thoát thai, vươn cánh.
Mỗi năm tôi đều quanh quẩn cạnh bụi hoa để ngắm nhìn hình ảnh ấy và cảm thấy có điều gì rất gần gũi trong tâm mình.
Cho đến một ngày, qua nghiên cứu, tôi biết hoa chính là loài Anh Túc và bụi hoa này, đích xác là lọai dùng để sản xuất Heroin, ma tuý ! Tôi đã lý giải được cảm giác lạ lùng ấy trong tâm hồn tôi.
Đó là qua hình ảnh khai hoa của loài Anh túc, tôi mơ hồ thấy ẩn hiện hình ảnh đau thương của Điền nằm trên vũng máu, mơ hồ thấy hình ảnh anh vật vã, run rẩy chống chỏi với cơn nghiện và mơ hồ nhận ra những hình ảnh ấy đã hòa quyện giam cầm tâm tôi trong những gai nhọn đớn đau và ở phút cuối cùng, dãi lụa hồng thanh thoát linh hồn tôi đã vượt qua tất cả điều ấy để thanh thản, vuơn mình trở về trong ánh nắng ban mai, ấm áp và hiền hòa.
Chiếc vỏ bọc với những gai nhọn cào xướt tâm hồn tôi ngày nào, lặng lẽ rơi xuống đất, tựa một nỗi đau buồn...
CàNatnnguyen
Tháng Mười một năm Hai ngàn mười một
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2012 01:42:45 bởi tn nguyen >