Cuộc chiến đã đi qua lâu rồi mà những ám ảnh chiến trường vẫn tồn tại dai dẳng như thế. Những mất mát, những đứa trẻ tật nguyền, những nỗi đau cả thể xác và tinh thần vẫn còn nguyên đó- những nỗi đau " Máu".
Cháu thích cách chú levancon diễn tả nỗi ám ảnh đó, nó cứ như từng trang giấy, lật giở từng tờ từng tờ lại thấy nỗi đau hiện hữu rõ hơn. Cảm giác đọc truyện này gần giống với cảm giác khi cháu đọc những trang viết về chiến tranh của Chu Lai, cũng cảm giác rờn rợn và kinh khiếp, căm hận chiến tranh và bao tang thương mà mảnh đất Việt thân yêu của chúng ta đã và vẫn đang phải chịu đựng.
Chú levancon có gửi báo các chuyện của chú không.
Đôi lúc cháu mong mình có thể hiểu 1 cách đầy đặn nhất cuộc chiến tranh mà dân tộc ta đã trải qua, nó vĩ đại không kém gì dân tộc Nga chiến thắng Napoleông và quân Pháp, tại sao ta lại không thể có một khúc tráng ca như Chiến tranh và hoà bình nhỉ, khi mà lịch sử nước ta vĩ đại thế. Tônstôi viết Chiến tranh và hoà bình khi cuộc chiến đã trôi đi 80 năm, tôi mơ có ngày Việt Nam mình cũng sẽ có một cuốn sách đủ tầm tái hiện được những khoảnh khắc của lịch sử đó. Tôi thì chưa đủ tài, nhưng biết đâu trong các bạn sẽ có người làm được.
Dịp này cháu đang tập trung viết 1 cuốn gọi là truyện dài thì đúng hơn tiểu thuyết, chỉ chừng 200 trang thôi nên không có nhiều thời gian đọc truyện của chú và nhiều bạn nữa, nhưng cháu lúc nào cũng ủng hộ chú. Cháu cũng có gửi trên diễn đàn vài truyện như " ước mơ sao", " mặt thật", " nắng chièu không tắt", " thiên đường"... chú có thời gian đọc góp ý cho cháu nhé.
chúc chú sức khoẻ