gửi một truyện ngắn

Tác giả Bài
baongan
  • Số bài : 2
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 16.02.2010
gửi một truyện ngắn - 19.02.2010 10:32:17
0
baongan mới tập tành dịch truyện, nhưng không biết làm sao gửi bài  cho nên dán luôn ở đây  
Tựa: The Oval Portrait (tạm dịch là: Bức chân dung)
Tác giả: Edgar Allan Poe
Thể loại: Truyện ngắn
Chúng tôi trông thấy một cái mái nhà nhô lên từ cánh rừng đằng kia, từ xa chỉ nhìn thấy hình dáng của nó như một cái bóng in trên nền trời. Nó không xa lắm nhưng đi vào vùng rừng núi hoang vu đó lại không dễ chút nào. Khi đến nơi thì màng đêm cũng đã dần buông xuống.
Đó là một ngôi nhà đẹp nhưng u ám và kỳ quái, chắc tuổi thọ của nó cũng đã mấy trăm năm rồi cũng nên. Pedro, người đầy tớ trung thành của tôi, mở cửa sau của xe ngựa và cẩn thận đưa tôi vào trong nhà. Tôi bị thương nặng và có lẽ sẽ tiêu đời nếu ở ngoài trời cả đêm.
“Có người vừa ở đây,” Pedro nói. “Nhưng họ cũng đi khỏi đây rất vội.”
Ông dìu tôi qua vài căn phòng trang hoàng lộng lẫy để đến một căn phòng nhỏ hơn trong góc của ngôi nhà thênh thang ấy và giúp tôi nằm xuống giường. Trong phòng có những bức tranh rất đẹp với bối cảnh hiện đại. Tôi nhìn thấy chúng dưới ánh nắng đã gần tắt của buổi hoàng hôn. Những bức tranh ấy ở khắp nơi trên bốn bức tường xung quanh tôi.
Đêm đến, tôi không thể ngủ được vì vết thương hành hạ. Hơn nữa, bây giờ tôi cũng rất yếu, tôi sợ rằng thần chết sắp đến và mang tôi đi. Cho nên tôi bảo Pedro hãy thắp đèn cạnh giường tôi.
Tôi bắt đầu ngắm những bức tranh trên tường và sau đó đọc một quyển sách nhỏ. Tôi tìm thấy nó trên chiếc giường bên cạnh. Quyển sách miêu tả tất cả những bức tranh trong phòng, lần lượt từng bức một và câu chuyện về chúng.
Tôi ngắm tranh và đọc sách rất lâu, và thời gian cũng trôi đi thật nhanh. Quá nửa đêm, mắt của tôi trĩu xuống như đeo đá, việc đọc sách trở nên khó khăn khi những từ trên giấy cứ “chạy trốn” mãi. Vì vậy, tôi ngừng đọc, một cách đau đớn và khó nhọc, kéo cái đèn lại gần. Bây giờ ánh sáng của chiếc đèn soi sáng một góc khác của căn phòng, chỗ đó hình như sâu và tối hơn nên lúc nãy tôi không nhìn thấy nó. Tôi thấy nhiều tranh hơn, và một trong số đó là chân dung của một phụ nữ trẻ. Ngay khi tôi nhìn thấy, tôi nhắm nghiền mắt lại.
Vẫn giữ mắt mình nhắm, tôi cố tìm hiểu tại sao. Tại sao tôi lại đột nhiên nhắm mắt lại như thế? Sau khi nhận thức rõ, tôi ngồi lặng hồi lâu. Tôi cần thời gian để suy nghĩ. Có chắc là tôi vừa nhìn thấy hay tôi nghĩ là mình đã nhìn thấy nhỉ? Tôi đang mơ ư? Không, giờ đây tôi đang rất tỉnh táo.
Đợi cho đến khi bản thân bình tĩnh lại; tôi mở mắt ra và nhìn lần nữa. Không, chẳng có gì lầm lẫn ở đây hết. Mắt tôi đang nhìn thấy thứ mà nó thấy lần đầu, có khác chăng đây là lần thứ hai.
Bức tranh mà tôi nói là một bức chân dung hình ovan, chỉ xem được đầu và vai của người phụ nữ trẻ. Đó là bức tranh đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy. Và tôi cũng chưa bao giờ gặp ai đẹp như người trong tranh. Nhưng đó không phải là vẻ đẹp đã kéo tôi khỏi cơn buồn ngủ. Và càng không phải vì tài năng của người hoạ sĩ đã làm tôi xúc động lạ lùng như vậy.
Tôi cứ bất động như thế khoảng một giờ, trong tư thế nửa ngồi nửa nằm, mắt không rời khỏi bức chân dung. Cuối cùng, tôi đã hiểu ra. Khi chắc chắn điều bí mật của bức tranh, tôi yêu tâm ngả lưng xuống giường ngủ.
Đó là ở cái cách cô ta nhìn tôi.
Đôi mắt cô ấy như là một nụ cười đẹp, khi cô ấy nhìn tôi – trông rất thật. Tôi gần như không thể tin rằng cô ấy… được vẽ ra – mà vẽ ra thì có nghĩa là cô ấy không thật!
Lần đầu nhìn vào bức tranh, tôi chỉ đơn giản là không thể tin vào những gì mà mắt mình đang thấy. Nhưng giờ đây trong tôi lại có một cảm giác hoàn toàn khác. Càng nhìn vào đôi mắt và nụ cười xinh đẹp ấy, tôi càng đâm ra sợ hãi. Đó là một sự sợ hãi kì lạ và khủng khiếp mà tôi không thể hiểu nỗi. Sự sợ hãi trộn lẫn sự ghê rợn.
Tôi đưa đèn về vị trí cũ của nó. Bây giờ bức chân dung lại chìm vào bóng tối. Nhanh chóng, tôi nhìn vào sách và tìm câu chuyện về bức chân dung hình ovan. Tôi đọc được đoạn này:
“Nàng là một bông hoa đẹp, bông hoa mới nở và tươi tắn. Ừ, nàng vẫn hạnh phúc cho đến cái ngày tồi tệ ấy, ngày mà nàng gặp và yêu chàng hoạ sĩ vẽ bức chân dung đó. Họ kết hôn. Nhưng thật buồn khi chàng đã có một người vợ gắn bó hơn: đó là công việc. Hội hoạ đối với chàng quan trọng hơn mọi thứ trên đời này.
“Trước đây, nàng trong sáng và vui vẻ. Nàng yêu tất cả mọi thứ trên thế gian. Bây giờ nàng cũng yêu mọi thứ, chỉ trừ công việc của chồng nàng mà thôi. Nghề hội hoạ của chàng lại là kẻ thù duy nhất của nàng; nàng bắt đầu ghét những bức tranh và tránh xa chồng mình. Và mọi chuyện trở nên tồi tệ khi chàng nói là muốn vẽ chân dung của người vợ trẻ.
“Trong nhiều tuần, nàng ngồi trong căn phòng tối cho chàng vẽ. Chàng là một người trầm lặng, luôn luôn làm việc, luôn chìm trong sự cuồng loạn và những ảo tưởng xa xôi. Nàng vẫn ngồi – luôn mỉm cười và không động đậy – trong khi chàng vẽ nàng từ giờ này sang giờ khác, từ ngày này qua ngày khác. Chàng không biết rằng mỗi ngày nàng càng trở nên yếu hơn. Chàng không hề quan tâm rằng nàng không được khoẻ và cũng không vui nữa. Sự thay đổi diễn ra trong đôi mắt, nhưng chàng lại không nhận ra.
“Nhưng nàng vẫn tiếp tục cười. Nàng không dừng lại vì đã nhìn thấy chồng mình (người bây giờ đã rất nổi tiếng) thích công việc của chàng rất nhiều. Chàng làm việc cả ngày lẫn đêm, vẽ bức chân dung của người phụ nữ chàng yêu. Và cũng cùng thời gian vẽ đó, người phụ nữ yêu chàng dần dần yếu hơn, buồn bã hơn.
“Vài người nhìn thấy một nửa đã hoàn thành của bức tranh. Họ nói với chàng hoạ sĩ nó tuyệt vời ra sao, lời nói nhẹ nhành khích lệ công việc của chàng. Họ nói bức chân dung đã cho thấy chàng yêu người vợ xinh đẹp của chàng đến nhường nào. Một cách lặng lẽ, nàng ngồi trước chồng và những vị khách, không nhìn và nghe thấy gì nữa.
“Công việc đã gần hoàn thành. Chàng không đón tiếp khách nhiều như trước nữa. Một ngọn lửa khủng khiếp đang bùng cháy trong chàng lúc này. Chàng trở nên điên cuồng, và gần như điên thật sự trước công việc của mình. Mắt chàng hầu như không rời bức tranh, cũng như là nhìn vào mặt của vợ mình. Gương mặt của nàng trắng bệch. Chàng hoạ sĩ không nhìn thấy điều đó, màu sắc trên gương mặt xinh đẹp của nàng lúc này không phải là điều chàng quan tâm.
“Nhiều tuần nữa trôi đi, vào một ngày giữa mùa đông, chàng hoàn thành bức chân dung. Chàng xúc động vì nét vẽ cuối trên môi nàng; cuối cùng chàng tô những nét cọ màu sáng lên mắt; rồi lùi ra phía sau để nhìn ngắm tác phẩm của mình.
“Khi nhìn nó, chàng như bị xúc động mạnh. Mọi màu sắc không còn trên mặt chàng nữa. Đôi mắt nhìn vào bức chân dung, chàng nức nở và như muốn nói với cả thế giới rằng: “Người phụ nữ này không phải là tác phẩm của hội hoạ! Nàng đang sống!” Bất thình lình, chàng quay lại nhìn người phụ nữ chàng yêu rất nhiều…
“Nàng đã vĩnh viễn ra đi.”

 
baongan đọc nhiều truyện của E.A.Poe nhưng chưa thấy có truyện này, nên dịch lại từ English Study (không biết nguồn vì xem trong đĩa sách ).
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2010 10:35:10 bởi baongan >
xin làm loài cúc dại nếu là hoa
dịu dàng khép cánh lúc chiều tà
và mỗi sớm mai bừng thức giấc
đón chào nắng ấm với sương sa.