Ban công, Cửa sổ và Gió mùa..
Nam Phan 19.02.2010 22:15:12 (permalink)
Ban công, Cửa sổ và.. Gió mùa
 
 
 
 
Tôi thích những ngày gió mùa .

Điều này lí giải vì sao những ngày gió mùa về tôi thường ngồi hồi lâu bên cửa sổ và thi thoảng lại thò tay ra ngoài khua khoắng. Những lúc ấy tôi có cảm giác như mình có thể dễ dàng túm được gió. Cứ thế, tôi tự thấy mình thích thú vo vê, đùa ngịch. Tôi hay ngồi bên cửa sổ những ngày gió mùa như vậy, và hình như nhận ra rằng không chỉ có riêng mình thich chơi những trò vui cùng gió. Những hôm gió mùa về, qua khung cửa sổ, tôi thường bắt gặp “Ban công”.

Ban công là cái ban công của ngôi nhà chênh chếch phía trước ô cửa sổ của tôi. Ở đó, những ngày gió, tôi thường thấy người ta cũng hay ra tựa mình vào ban công và để mặc cho những lọn tóc đen nhánh bay bay theo gió cuốn. Hình ảnh đó xuất hiên một cách đều đặn và tự nhiên đến nỗi từ bao giờ tôi hồ nghi rằng người ta như cũng đã trở thành một phần của gió mùa. Tôi chẳng quen. Chẳng biết gọi người ta tên gì. Thôi, cứ tạm gọi là “Ban công” vậy.

“Ban công” xem chừng nhỏ hơn tôi một vài tuổi. “Ban công” có bộ tóc dài và đen mượt, lúc nào cũng xoã ra sau lưng( hoặc là những lúc “Ban công” buộc tóc lại thì tôi đã không nhìn thấy nên chẳng biết). Căn cứ theo giờ giấc mà “Ban công” ra khỏi nhà, tôi đoán là đi học vì cô ấy có mang theo cặp sách và có những hôm nhất định lại hay mặc áo dài trắng. Có lẽ cô ấy đang học tại trường cấp 3 nào đó. Lắm lúc từ phía ô cửa sổ nhà mình, tự nhiên tôi giật mình nhận ra hình như mình để ý đến cô ấy hơi nhiều thì phải, cả những lúc gió mùa không đến..

“Xinh như cô ấy chắc là ở trường có nhiều “anh” theo lắm”- đôi khi tôi thầm nghĩ rồi bất giác khẽ nhún vai.

Tôi là sinh viên năm thứ nhất của một trường ĐH Mỹ Thuật. Chẳng biết có phải do đặc thù cái ngành học có vẻ “nghệ” như người ta vẫn nói hay không mà nhiều khi tôi thấy mình thất thường như thời tiết- theo thời tiết nữa. Ví dụ nhé, khi trời mưa, tôi cũng thấy trong mình như ướt át, khi trới nắng cũng thấy mình rộn ràng lên, và khi trời có gió mùa thì thấy mình bay bay, bảng lảng như gió. Từ khi nhà tôi chuyển đến đây thì phông tôi đươc xếp trên tầng 3. Có 1 cánh cửa sổ khá rộng nhìn thẳng ra một cái cây bằng lăng. Sau cây bằng lăng này, xa xa 1 chút là một cái ban công. Và vì thế, mùa hè tôi chỉ thấy “Ban công” thấp thoáng sau những chùm hoa bằng lăng tím ngắt, nhưng mùa thu và mùa đông tôi thấy “Ban công” thường xuyên hơn, và rõ hơn, khi những cành bằng lăng đã trở nên khẳng khiu, gày guộc.

Tôi hay nhìn “ban công” lắm. Có lẽ là từ cái đợt gió mùa đầu tiên kể từ khi gia đình tôi chuyển về ngôi nhà mới này. Từ đó trở đi, dường như tôi thích gió mùa hơn. Tôi vẫn thường nhìn qua ô cửa sổ thôi, và “Ban công” thì thi thoảng vẫn ra đứng ở ban công bên ấy. Nhưng mà chỉ những hôm gió mùa tôi thường thấy “Ban công” hơn cả. Tôi cũng thích hơn , khi thấy mỗi lúc gió thổi tóc cô ấy bay bay...

***

Dự báo thời tiết hôm qua nói rằng hôm nay có đợt gió mùa mới tràn về. Trời mùa đông, vốn đã lạnh lắm. Từ sáng đến giờ tôi vẫn cảm nhận một cái lạnh im ắng như thường nhật vậy thôi. À không, hình như có hơi im ắng quá thì phải. Phóng xe ngoài phố mà cảm nhận cái rét khô khốc, cảm nhận những dòng người vội vã trôi qua, những mặt hồ yên tĩnh, những bếp ngô nướng nghi ngút khói, cũng thấy thích thú lạ. Nhưng hình như hôm nay tôi chẳng để ý đến chúng nhiều. Tôi chờ đợi điều khác. Phải rồi, có lẽ tôi đang đợi một trận gió… Tôi bắt đầu nhủ thầm có phần sốt ruột trong bụng rằng tình hình im ắng đến thê này thì chăc là sắp gió to rồi đây. Nghĩ rồi bất giác tôi đưa tay quàng lại cái khăn len và tăng ga phóng xe chạy nhanh hơn.

“Bụi”. Có vài hạt len vào mắt tôi. Tôi dưa tay dụi mắt và chạm phải chiếc vạt khăn len của mình bay thốc ngược ra sau. Gió rồi. Gió vỗ vào mặt tôi. Gió rồi, đúng rồi, khói ở những bếp ngô nương bay dạt cả sang 1 bên kia kìa, các đôi trên đường thì như thể đang ôm nhau chặt hơn kia kìa, mà mặt nước hồ kia cũng đang xáo đọng hết cả kia còn gì. Tôi bật cười thích thú, thiếu điều hét toáng lên, cho xe đi chậm lại, để mình trôi thong dong trên một con dường nhiều cây. Gió thổi làm nhửng chiếc lá rụng bay xao xác. Chợt nhiên tôi thấy mình cũng như một chiếc lá nhỏ đang bay khẽ khàng.

Một lúc thôi. Rồi như chợt nhớ ra diều gì, tôi phóng xe chạy nhanh hơn. Về nhà.

Khi tôi quẳng chiếc túi và chiêc khăn len cởi vội vào một góc phòng và vừa trờ người lao đến mở toang cánh cửa sổ quen thuộc thì đã thấy “Ban công”. “Ôi, biết ngay mà, người đâu mà như … gió.”- Tôi nghĩ thầm trong bụng rồi tự nhăn nhở với cái suy nghĩ của mình. Hôm nay “Ban công” mặc một chiếc váy màu tím nhạt. Và mặc cho gió đang thổi bay những lọn tóc cô loà xoà bay khắp phía, “Ban công” vẫn chẳng thèm đưa tay giữ lại hay buộc lên. Chợt nhiên tôi nhận ra mình đang mải mê ngắm hình ảnh này đến thần người. Từ chỗ của tôi, đằng sau cánh cửa sổ, sau cả những nhánh bằng lăng tim tím còn xót lại giữa mùa đông. Tôi mơ màng dễ đến năm phút. Sau mới thích thú nhận ra rằng mình có lẽ sẽ làm một việc thế này, thế này....

Đợt gió mùa đó kéo dài ba hôm. Hôm nào mỗi khi trời có gió tôi cũng đều đứng sau cánh cửa sổ của mình và đều thấy tóc “Ban công” tung bay phía... ban công bên ấy. Hôm thứ hai, “Ban công” măc một chiếc áo màu hồng. Và hôm thứ ba – hôm cuối cùng của đợt gió, cô ấy mặc 1 chiếc váy màu trắng. Quên mât, tôi phải nói thêm là, hôm thứ 2 ấy, có 1 lúc tôi thấy “Ban công” quay về phía ô cửa sổ nơi tôi đứng. Tôi đoán rằng lúc đó cô ấy đã nhìn thấy tôi đang đứng đó, mà hình như sau cửa sổ, trươc ban công qua cả những cành bằng lăng và trong gió, ánh mắt chúng tôi có chạm nhau đôi chút thì phải, một chút thôi, rồi cô ấy quay đi, còn tôi vẫn bối rối, như 1 thằng ngốc, nghệt ra như 1 kẻ trộm bị bắt quả tang. Sau đấy thì tôi lại tiếp tục cái việc hay ho mà hôm qua mới nghĩ ra va vẫn làm còn dang dở.

Tôi hoàn thành công việc của mình vài ngày sau đó, vào một ngày gió mùa đã đi qua.

Tôi ngắm nghía thành quả của mình thêm vài ngày nữa.

Sau cùng tôi quyết định sẽ tặng nó cho “Ban công”

Phải nói quyết định là thế nhưng thực hiện thì chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Hôm đó, đợi mọi người đi ngủ cả. “Mọi người” có nghĩ là mọi người nhà tôi, và cả mọi người bên ban công ấy nữa. Tôi đoán biết điều đó khi thấy tất cả các ánh đèn đều đã tắt. Cũng nửa đêm, khuya lắm rồi. Tôi mặc vội cái áo khoác to sụ và xỏ tạm đôi giày một cách cẩu thả rồi rón rén mở cửa nhà đi bộ về phía nhà “ban công”. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước ngôi nhà này. Ngôi nhà có một cánh cổng lớn sơn màu xanh đậm. Ngỏng cổ lên, tôi đếm được bốn cái ban công tất cả. Đây rồi, cái thứ ba chính là cái ban công ấy đây, tôi cười thầm trong bụng, và đưa tay gãi cằm ra chiều toan tính. Sau hồi nhìn quanh quất xung quanh, khi biết chắc là ko ai nhìn thấy mình tôi mới nhẹ nhàng luồn vật mang theo mình vào khe hoẻ dưới cánh cổng. Sau đó tôi cho rằng mình đã cắm cổ chạy rất nhanh về nhà. Trống ngực đập liên hồi như thể mình vừa làm một điều xấu xa, mờ ám.

“Ôi, chết rồi” Tôi đã phải đưa tay bụm miệng để tránh một tiếng kêu “khe khẽ” trong đêm khi vừa về đến nhà, liếc ra phía ngoài cái cửa sổ thì đột nhiên phát hiện ra cái ban công ấy sang đèn từ lúc nào. “Kệ! Ra sao thì ra, mà làm sao người ta biết được mình chứ!” Tôi méo mó, tự an ủi mình rồi nhẹ nhàng tắt đèn trong phòng, trèo lên giường đắp chăn ngủ một mạch.

Mấy ngày sau đó tự nhiên tôi chẳng dám nhìn sang phía ban công bên ấy nữa. Mà có đôi lúc tôi có ngó sang một chút thì cũng ko thấy “Ban công” đâu. Tự nhiên tôi hơi chột dạ rồi lại tự trấn an mình: “Ừ, thì mấy ngày nay đâu có gió”. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn băn khoăn lắm rồi tự nhiên đóng nghiến cái cửa sổ phòng mình lại. Tôi cứ đóng cửa sổ như thế, mấy hôm liền, và cũng ko ngó nghiêng gì sang bên ấy thêm nữa.

Thế rồi gió lại về. Dù đã đấu tranh tư tưởng hồi lâu, nhưng tôi vẫn không cưỡng lại được sự tò mò . Cuối cùng tôi đánh bạo mở khẽ cánh cửa sổ và thò đầu ra ngó sang phía “Ban công”. Tôi đã đờ người ra 1 lúc khi vừa đưa mắt ngó sang đã bắt gặp “Ban công” đứng đó, tóc bay phấp phới và … đang nhìn thẳng về phía tôi. Phải rồi, “Ban công” nhìn tôi, và cười. “ôi lại còn cười nữa, cười nhạo mình đây mà”- tôi dúm dó đóng vội ngay cánh cửa sổ mà tay mình vừa mở hé.

Ngoài trời, tiếng gió nghe dài lướt thướt…

***

“Tại sao mình điều ngớ ngẩn thế nhỉ?”Tôi đã dằn vặt mình trong suốt mấy ngày bằng cái câu hỏi đó. Ừ, thì nếu thích tôi có thể cứ ngồi ở nhà mình, cứ nhìn chằm chằm bất cứ cái gì tôi muốn. Vì tôi được phép chứ, ở nhà tôi mà, ai bảo cứ ra ban công mà đứng cơ. Ừ, thì nếu thích tôi cũng có thể vẽ vời lại cái gì tôi thích, cái gì tôi cho là đẹp chứ. Vì tôi học hội hoạ mà, rồi có thể sẽ là một anh hoạ sĩ trong tương lai cơ mà. Sẽ chẳng ai bắt tội được tôi khi tôi vẽ một cô gái đứng bên ban công ở một ngôi nhà chênh chếch, cũng không ai bắt tội được tôi khi mà tôi vẽ xong thì muốn tặng cho cái cô gái mà tôi vẽ ấy. Ừ, đúng thế, là do tôi vẽ ra, tôi thích tặng ai chẳng được... Đột nhiên tôi trở nên “hào hùng” lạ thường, sau đó thì lại xịu xuống, nhăn nhó ...“Nhưng mà tôi đã có thể đến nhà cô ấy vào một ngày đẹp trời. Đàng hoàng nhấn chuông, chờ người ta xuống mở cửa, tỏ ý muốn tặng quà rồi thậm chí mỉm cười bước đi cơ mà”. “Ôi, sao tôi lại không làm thế nhỉ?”- tôi đau khổ- để rồi cái “Ban công” ấy, cái con bé ấy giờ này có khi đang cười nhạo mình và cả cái bức vẽ dớ dẩn của mình kia...

Tôi đã trải qua những ngày thật là chua chát.

***

Cho đến một ngày như thế này…

“Có bạn gặp con này”- Tiếng mẹ tôi gọi từ nhà dưới

“Vâng, con xuống ngay đây” –Tôi trả lời rồi quơ vội cái áo, vừa mặc vừa chạy xuống.

“Ối”- Tôi đã phải bật kêu lên như thế và đôi chân lúc đó cứ như là thừa thãi, giá tôi có thể tháo rời nó ra và mặc kệ nó ở lại để mình thì có thể bay vụt đi đâu đó.. Suýt chút nữa đã theo phản xạ mà quay trở lại chạy lên. Nhưng rốt cuộc thì may mắn tôi đã không làm thế. Cố làm ra vẻ đĩnh đạc tôi đi về phía phòng khách nơi mẹ tôi và… “Ban công” đang ngồi đó. Thấy tôi xuống, mẹ tôi tươi cười: “Đấy, con ngồi chơi với bạn nhé, mẹ chuẩn bị đi làm đây”. Nói rồi, mẹ tôi đứng lên và đi lên gác, bỏ lại tôi bối rối đứng lại một mình. Mãi vài giây sau tôi mới nhận ra mình phải ngồi xuống. Cố gắng tươi cười, mặc dù tôi tin chắc cái nụ cười tôi nặn ra khi ấy nó méo mó lắm: “À, ừ, chào bạn”

- Vâng, em chào anh – “Ban công” cười tươi rói rồi tiếp tục – Em đến để cảm ơn về bức tranh anh tặng

Vẫn chưa hết lúng túng, tôi ậm ừ: “À, ừ… không có gì” – Cô nhóc này bày vẽ lắm chuyện thật, mà hóa ra “nó” biết hết thật rồi à- tôi ngậm ngùi nghĩ

- Vâng, anh vẽ đẹp lắm. Em rất thích. Lẽ ra em nên đến sớm hơn. Ngay khi tối hôm đó từ trên ban công em đã thấy anh đứng dưới nhà em, mà ngại nên không dám gọi – “Bancông” cười

- À, ừ…- tôi vẫn tiếp tục “à à, ừ ừ” vì chẳng biết phải nói gì hơn.

Thấy điệu bộ của tôi dúm dó như thế, “Ban công” bật cười lớn:

- Hì hì, thật ra em cũng biết anh lâu rồi, anh đang học Mỹ Thuật phải không? Và anh hay đứng bên cửa sổ những hôm có gió mùa nữa phải không?

Tiếng cười cuả “Ban công” cùng với thái độ nói chuyện thoải mái và đặc biệt là chi tiết cho thấy ”em“ ấy có vẻ như cũng để ý đến mình khiến tôi tươi tỉnh hơn hẳn.

- Ừ, ừ, đúng rồi đấy. Anh rất thích gió mùa. Anh hay đứng ngắm gió những hôm gió mùa như thế và anh thấy rất thú vị khi phát hiện ra em...Ừ em.. hình như cũng thích gió mùa giống như anh.- Đột nhiên tôi hào hứng tuôn luôn một loạt.

- Đúng thế, em cũng thích gió mùa lắm...Lạnh lạnh, trôi trôi… Từ khi để ý thấy anh cũng hay đứng bên cửa sổ những ngày gió mùa em cũng âm thầm để ý, âm thầm tìm hiểu, định bụng có dịp nào đó sẽ làm quen với anh đấy! Và trước khi biết tên anh là Tuấn thì em vẫn thường tạm gọi anh là “Cửa sổ” mỗi lần kể về anh với những đứa bạn thân...- “Ban công” cười tủm tỉm.

Trong tôi dường như trào lên một cảm giác hân hoan khó tả, “Hoá ra em ấy cũng để ý đến mình đấy chứ” – Tôi thích thú nghĩ thầm và nói:

- Ôi, em biết tên anh rồi à, anh thì vẫn chưa biết tên em đấy, nên cũng toàn tự gọi em là “Ban công”

- Cửa sổ và ban công, ban công và cửa sỏ. Ngộ nhỉ. Và gió mùa…- “Ban công” nở một nụ cười tươi tắn.

“Ôi xinh thế này thì chắc ở trường nhiều anh thích lắm” – suy nghĩ lúc trước tự nhiên nhói lên trong tôi.

-Em tên là Nhi, từ nay “Cửa sổ” và “Ban công” làm bạn, anh nhé –“Ban công” à quên, Nhi nói.



Khỏi phải nói tôi đã sung sướng như thế nào. Đi ngòai phố những ngày mùa đông để cảm nhận cái rét khô khốc thật thích thú. Đi ngoài phố những ngày mùa đông để ngắm mặt hồ phẳng lặng cũng thật gợi nhiều cảm xúc. Đi ngoài phố những ngày đông để hít hà cái làn khói nghi ngút từ những bếp ngô nướng cũng thật thú vị. Đi ngoài phố những ngày đông để nhìn dòng người hối hả trôi qua, để thấy “Cửa sổ” và “Ban công” bên nhau gần hơn, cùng trôi qua những con đường vắng nhiều cây.

Và tôi vẫn yêu những ngày có gió mùa từ đấy....

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9