Thiên thần không của riêng Mùi - Truyện ngắn Lê Văn
levancon 22.02.2010 15:14:30 (permalink)
THIÊN THẦN KHÔNG CỦA RIÊNG MÙI
                                                                                                   Truyện ngắn - Lê Văn
 
     NGƯỜI TA MỞ CON ĐƯỜNG CHIẾN LƯỢC đi qua, vậy là Khe Rùa trở thành trọng điểm đánh phá ác liệt của địch. Nơi đó trở thành “Ngã ba túi bom”, “Ngã ba thần chết”, “Ngã ba khe tử”... do sự ác liệt của nó, đúng như những cái tên mà cánh lái xe đã đặt. Không thống kê nổi, kể từ khi có con đường chạy qua, ngã ba Khe Rùa đã chứa bao nhiêu tấn bom đạn. Đứng xa cả chục cây số, ban ngày nhìn về ngã ba, ta thấy vần vũ một góc trời khói bom đen đặc. Ban đêm nhìn về ngã ba, cứ thấy liên hồi kì trận chớp giật đỏ lựng. Đấy là chớp của những loạt bom, của những tràng rốc két địch dội xuống, là chớp của súng phòng không giáng trả máy bay Mĩ của bộ đội phòng không.
         Cũng từ khi có ngã ba chiến lược Khe Rùa, đơn vị Thanh niên xung xong của Mùi được điều ra tiếp sức cho C.12 đã bám trụ ở đây hơn tháng nay. Ngày vào Thanh niên xung phong, Mùi nghĩ, đã đi là đi thật xa. Hai năm, những cung đường Trường Sơn đã gắn bó máu thịt với Mùi. Vất vả, ác liệt là vậy, nhưng xa những cung đường ấy, Mùi thấy nhớ da diết. Nhiều đêm Mùi cứ trằn trọc, không sao chợp mắt được. Những chặng đường đỏ ối đất rừng bị bom pháo cày xới, những cánh rừng bị băm nát, những binh trạm lúc nào cũng đầy ắp lính, những kho hậu cần chất ngất gạo, súng, đạn...tràn ra cả lề đường, tất cả những hình ảnh ấy cứ chen lấn hiện về.
         Nghĩ gì thì nghĩ, mơ gì thì mơ, cuối cùng hình ảnh Hiếu, kỉ niệm với Hiếu cứ đọng lại. Doanh trại đơn vị Mùi nằm lọt thỏm giữa đại ngàn, chênh vênh bên một con suối. Ngoài kia là con đường, tuồng như ngày một nóng lên vì bom đạn kẻ thù. Trong này là hậu cứ của đơn vị, cũng tưởng ngày đêm nóng lên vì sức trẻ con gái tuổi đôi mươi. Luân phiên nhau, nửa đại đội trên mặt đường ban ngày, và nửa kia vào bạn đêm. Hai nửa, hai thế giới. Cách nhau chỉ một cánh rừng thôi, ấy vậy mà ngoài kia là thế giới của chiến tranh, bom đạn, ác liệt. Còn trong này là một thế giới riêng của con gái, rặt của con gái.
         Phía bên kia cánh rừng là Binh trạm 15. Đấy là nơi dừng chân của những đơn vị trên đường đi vào. Một nửa cánh rừng là bộ đội, nửa kia là thanh niên xung phong. Hễ bên kia có lính ở lại là bên này cánh chị em Mùi nhớn nhác như chim vỡ tổ. Tìm đồng hương, tìm người quen, và rồi có cô đã tìm được người bạn đời, dù chỉ một lần gặp nhau thôi. Đêm ấy, đã là đêm đóng mốc vào cuộc đời Mùi. Cái thác nước phía trên doanh trại vẫn ào ạt trút nước, tung bọt trắng xoá như tóc một nàng tiên. Những phiến đá phẳng lì giữa dòng suối vẫn nằm đấy. Ngàn vạn năm rồi vẫn nằm đấy. Đêm vẫn bảng lảng trong mờ ảo sương giăng. Mấy tháng rồi, tất cả vẫn vậy, chỉ có hình bóng Hiếu dưới thác nước là không còn. Chỉ một ngày, một đêm thôi, rồi Hiếu cũng cuốn theo đoàn quân ào ạt vào chiến trường. Cuộc đời Mùi đã nặng nợ một chữ tình. Một sinh linh nhỏ bé mang dòng máu Hiếu đã ở lại với Mùi, và đang lớn dần lên.
 
***
         Cũng là trọng điểm, nhưng ở Khe Rùa không còn cảnh thơ mộng của những thác nước, những cánh rừng đại ngàn, những tiếng hú tìm nhau trong trẻo của lũ vượn vào buổi sớm mai. Cũng chẳng còn cảnh tao tác của cánh con gái trong đơn vị Mùi với những đoàn quân vào chiến trường. Trơ trọi trên mảnh đất miền Trung là nắng và gió. Nắng gió như tiếp sức thêm để bom đạn kẻ thù cày xới đến tơi tả trọng điểm Khe Rùa. Những ngày quang mây, vắng bóng những đoàn xe qua. Thay vào đấy là tiếng gầm rú man rợ của lũ giặc trời. Chúng quần đảo rồi trút bom, vãi đạn không ngưng nghỉ xuống con đường vốn dĩ đã tả tơi. Ban đêm, những đoàn xe vận tải lại ầm ì nối đuôi nhau, hối hả đổ về phía Nam.
         Từ ngày chuyển ra Ngả ba Khe Rùa, đơn vị Mùi như sống trên chảo lửa. Dù hoàn cảnh nào cũng không để con đường bị tắc. Đường phải thông, hàng phải được chuyển đi. Đơn vị luôn phải bám đường. Nhiều đêm, Mùi rã rời sau những lần vật lộn với cuốc xẻng, đất đá, bạt rừng, xẻ núi cho xe qua. Cái thai đang lớn dần lên từng ngày. Mối tình chóng vánh đến rồi ở lại, và đang quẫy đạp trong Mùi. Khác với ngày ở trong Trường Sơn, đơn vị Mùi không có doanh trại. Cứ một tốp vài ba cô ở cùng dân, đủ khoảng cách để máy bay địch không nhìn ngó. Ông bà ông Hoạch - chủ nhà chẳng biết sáng nay đi đâu. Vắng bóng ông bà, căn nhà trở nên quạnh quẽ. Mấy tháng nay, Mùi như đã trở thành thành viên mới của gia đình. Đứa con gái đầu của ông bà lấy chồng ra tận Bắc Thái. Thằng thứ hai, không ai điều nó đi, ấy vậy mà kì nèo thế nào rồi cũng được khoác ba lô đi luôn vào chiến trường. Biết làm sao được, cái thời nó vậy. Thanh niên trai tráng cả nước đổ ra mặt đường, kéo nhau hết lượt ra trận, mình nó ở nhà sao đặng. Ông Hoạch nghĩ vậy, nói vậy để an ủi những khi nghĩ về con.
         Kể từ cái đêm gặp nhau ấy cho đến nay, đã hơn tám tháng rồi. Tám tháng, Mùi không hề có một mẩu tin của Hiếu. Bây giờ Hiếu đang ở mặt trận nào, còn sống hay...Lỡ có bề gì, biết tìm quê Hiếu, gia đình Hiếu ở đâu đây? Chỉ biết quê Hiếu ở H., nhưng là ở đâu? Nghĩ đến đấy, Mùi không dám nghĩ thêm nữa. Ngoài ngã ba kia, những đoàn xe chở lính vẫn đang ào ạt tiến về phía Nam. Lâu lâu, lại có xe chở lính ngược ra. Mùi không muốn có Hiếu trên những chiếc xe ấy, bởi họ là những thương binh nặng, rất nặng, mất khả năng chiến đấu, trở ra hậu phương. Mùi đã được đại đội cho nghỉ, vì sắp đến ngày vượt cạn. Bà Hoạch nhìn cảnh đơn côi của Mùi khi sắp sinh, ái ngại:
         - Nghĩ cũng thấy tội cho con. Hay con cứ đánh liều về ngoài ấy đi. Về ngoài ấy còn có bố mẹ, các chị em khi sinh nở. Ở đời, con cái bỏ cha mẹ chứ không ai bỏ con cháu đâu.
         - Bố con nghiêm khắc lắm, con không dám về. Mấy tháng nay, ông bà đã coi con như con gái, đã cưu mang con. Lúc này con không biết nhờ vả, bấu víu vào ai ngoài ông bà. Hãy giúp con, bao giờ cháu cứng cáp, con sẽ đánh liều về quê.
Bà Hoạch an ủi:
         - Thôi vậy, con cứ ở lại. Khổ! Phận con gái đã khổ rồi, thời chiến lại càng khổ hơn. Biết làm sao được.
 
***
         Nhà hiếm hoi, đứa con gái lớn, là phận gái phải theo chồng đã đành. Đường xá xa xôi, cách trở, một năm chúng nó mới đùm đề dắt díu nhau về được một lần. Về đôi ba ngày rồi lại dắt díu nhau đi. Thằng Cún – vì hiếm hoi nên ông bà thường vẫn gọi tên cậu con trai là vậy, và hơn hai mươi năm nay cả làng gọi vậy, nửa năm nay cũng biệt tin. Trong ấy đánh càng hăng, ngoài này, bụng dạ ông bà như lửa đốt. Đêm đêm, ông bà Hoạch cứ khẩn cầu xin trời phật phù hộ cho thằng Cún luốt qua hòn tên mũi đạn. Kể từ khi có Mùi vào ở cùng, ông bà Hoạch vui hẳn lên. Ông bà đã coi Mùi như con. Chẳng phải đơn thuần trong nhà có một cô gái đẹp người, một nét đẹp dịu dàng, đằm thắm của con gái vùng lúa Thái Bình mà ông bà thấy vui. Cái nết na, chăm chỉ, ham lảm ham làm đã làm ông bà yêu mến Mùi như con. Căn nhà này, mảnh vườn kia, từ khi có Mùi đã trở nên gọn gàng, tươm tất hơn.
         Thằng Sơn - Trường Sơn, tên mẹ nó đặt cho vậy, bụ bẫm, kháu khỉnh đã trở thành báu vật của Mùi. Nhìn nó, cô càng nhớ Hiếu đến cháy lòng. Ước chi  Hiếu biết được cái đêm thần tiên ấy đã cho hai đứa một thiên thần, một thiên thần đang chúm chím trong vòng tay Mùi. Dẫu rồi cuộc đời sẽ trắc trở, khi ít tháng nữa Mùi về quê, có thể bị bố mẹ, chị em, bà con ruồng bỏ, thì Mùi vẫn cam chịu. Từ trong bom đạn, ngày đêm quật quả với những cung đường, trọng điểm vậy mà Mùi lại có được thằng Sơn. Nó chẳng phải là của nhặt được. Nó là kết tinh của tình yêu, kết tinh của sự cuồng say, dẫu là ngắn ngủi thôi. Ôi thiên thần bé nhỏ của mẹ, của bố Hiếu! Mùi sung sướng, hạnh phúc gọi tên con.
 
***
         Cuộc chiến dẫu có ác liệt, đằng đẵng bao nhiêu rồi cũng có ngày kết thúc. Đất nước đã im tiếng bom, tiếng súng. Nhiều lần lắm rồi, cứ chiều đến, Mùi lại bế con ra ngã ngã ba Khe Rùa ngóng trông. Những đoàn xe chở đầy ắp lính đi qua. Lính từ chiến trường trở về. Lính vẫy tay, reo hò:
         - Chờ anh ấy phải không em ơi?
         - Thôi lên xe về cùng anh đi, anh ấy không tìm em nữa đâu.
Mùi vui lây cùng cánh lính. Nhưng rồi Mùi lại bế con trở về trong nỗi thấp thỏm lo âu. Hai ngày nữa Mùi sẽ về quê. Đơn vị cho cô nghỉ để làm thủ tục xuất ngũ. Liệu Hiếu có trở về để tìm mẹ con mình hay không? Đau đáu một câu hỏi đã mấy tuần nay rồi, Mùi không sao trả lời được. Làm sao trả lời được? Hỡi Thiên Thần, hãy cầu phúc cho mẹ con chúng ta!
 
***
         Bà Hoạch cầm tay con lôi xềnh xệch vào nhà như hồi nó còn nhỏ, lôi nó về để đánh đòn vì nó quậy phá. Mạnh hơn, nó đi trước. Đi sau hai mẹ con bà là ông Hoạch. Ông khoác chiếc ba lô nhẹ tênh, nhàu nhĩ, toòng tieng một bên vai. Thằng Cún đã về. Trời phật đã phù hộ ông bà, phù hộ nó. Ông bà Hoạch lại lẽo đẽo, lon ton chạy theo cu Cún, sung sướng quá, hạnh phúc quá, chưa nói được câu nào.
Vào nhà, bà Hoạch vừa rót cốc nước đưa cho con, vừa trách cứ:
         - Vì sao gần cả năm nay anh không có thư từ về cho chúng tôi? Anh xông pha trong ấy, anh có thương chúng tôi ở nhà không?
Ông Hoạch chân tay cứ lóng nga, lóng ngóng. Ngồi xuống, rồi ông lại đứng lên. Nghe bà Hoạch trách con, ông đỡ lời cho nó:
         - Thôi bà ơi, thì nó đã về đây rồi. Nó đã về lành lặn, bà không sướng, không vui hay sao?
Thằng bé nằm ngủ trên chiếc võng phòng trong, vì tiếng ồn ào, nó thức giấc, khóc ú ớ. Cún ngạc nhiên vào bế thằng bé lên, hỏi mẹ:
         - Thằng bé con ai vậy hả mẹ?
         - À, đấy là con của cô thanh niên xung phong đóng quân trong nhà ta. Cô ấy đang đi liên hệ xe để mai về quê.
         Mùi tất tả từ bến xe về. Lòng cô vừa vui vừa buồn. Vui vì chiều mai cô sẽ được về với bố mẹ, các em sau gần ba năm đi xa. Buồn và lo vì không biết bố mẹ sẽ đón tiếp mẹ con cô ra sao đây. Buồn và lo khi nghĩ đến Hiếu. Mùi dừng lại giây lát trước sân. Trong nhà, có tiếng cười nói ra chừng vui lắm. Nhìn chiếc ba lô đặt trên bàn, Mùi ngờ ngợ như đứa con trai của ông bà đã về. Mùi cởi nón gác lên chiếc giá, cởi chiếc mùi xoa bịt mặt. Cún tròn đôi mắt nhìn chằm chặp vào cô gái trong bộ đồ thanh niên xung phong quen thuộc. Bốn con mắt gặp nhau. Lửa như bốc lên, nhưng không đốt cháy được hình ảnh đã hằn vào tim hai người đã hơn một năm qua. Hơn năm rồi, Mùi mỏi mòn trong lặng lẽ. Và đây rồi, Mùi nhào đến ôm chầm lấy Hiếu. Cô xiết chặt như cái đêm...Thằng bé trong vòng tay Hiếu cũng bị xiết chặt, nó khóc thét lên.
         Thằng Sơn còn bé bỏng quá, nó đâu biết, bố mẹ đang xiết chặt nó trong vòng tay hạnh phúc tột đỉnh. Mùi nấc lên nghẹn ngào. Hạnh phúc được chắt ra từ trong ác liệt, khổ đau; từ đất rừng của những cung đường bị cày xới, từ sự chăm bẵm của ông bà trong những ngày qua đã kết tinh trong vòng tay cô. Nó là Thiên Thần. Thiên Thần này đâu chỉ của riêng Mùi.

                                                                                                       Hà Tĩnh, cuối tháng 8/2009
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2010 15:43:07 bởi levancon >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9