Tự bảo...
Lụa dệt ra rồi, chẳng bán mua
Để im trên giá, hoá lụa thừa
Ai mua được giá, thì nên bán
Thì gấm, thì hoa mới hữu tình.
Trong ngần, trinh bạch, nụ cười xinh
E ấp trong song, cười một mình
Sao rơi, trăng rụng, xuân qua lại
Má thắm, môi hường, cũng hết xinh...
Đã là duyên nợ sống trong đời
Trải lòng hồ hải đến muôn nơi
Ngại chi bồ liễu, thân yểu điệu
Phong sương, tuyết nguyệt, thoả rong chơi.
15.3.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2010 13:37:45 bởi Lụa trắng >