không thể tha thứ
nguyễn thế duyên 25.02.2010 15:00:30 (permalink)
 
 
                     Không thể tha thứ

 
Hai giờ sáng, từ chợ đầu mối Long biên, tôi lao xe lên cầu  trở về nhà. Cầu vắng ngắt, trời mưa lâm thâm, gió sông lồng lộng thổi khiến cho tôi thấy lạnh. Tôi kéo khóa lên tận cổ, dựng cổ áo, kéo hết tay ga. Chiếc xe lao đi như một mũi tên.
Đột nhiên trong ánh sáng chói lòa của ánh đèn pha, tôi thấy một cô gái bế một đứa con đang tìm cách leo qua  thành cầu cúi đầu nhìn xuống dòng nước. Không kịp suy nghĩ, tôi vội vã phanh x e lại. Chiếc xe máy đang phóng nhanh bị phanh gấp lạng đi tý nữa thì hất tôi xuống đường. Tôi bỏ xe , nhảy bổ lại chỗ cô gái, nắm áo cô ta giữa lại.
      --Cô điên à?
Cô gái dãy dụa, cố gắng thoát ra khỏi tay tôi.
      --Buông ra! Kệ tôi.
Cô gào lên. Tôi thẳng cánh giáng cho cô ta một cái tát lật mặt, giằng lấy đứa bé trong tay cô rồi chỉ tay xuống giòng nước mênh mông chảy xiết. Giọng tôi đanh lại.
      -Bây giờ thì cô nhảy đi
Không biết là do cái tát quá mạnh hay do giọng nói đầy giận dữ của tôi đã làm cô gái tỉnh  lại, cô cứ thế gục đầu vào vai tôi òa khóc. Người cô rung lên trong một nỗi đau đớn đến tột cùng. Tôi một tay bế đứa bé, tay kia vòng ôm lấy vai cô gái vỗ về.
      --Cô không có chỗ để về đúng không? Bây giờ hãy về tạm nhà tôi rồi từ từ ta sẽ tính.
Tôi đưa đứa bé cho cô ta bế đi lại dựng chiếc xe máy của mình lên bảo cô ta lên xe rồi nổ máy đưa cô gái về nhà.
Về đến nhà, tôi mở cửa, bật đèn. Bây giờ, bình tĩnh lại, tôi mới có điều kiện để quan sát kĩ cô gái. Phải nói ngay rằng cô ta rất đẹp. Một vẻ đẹp mê hồn đầy quyến rũ, những đường cong mềm mại, trẻ trung nổi hằn dưới  bộ quần áo sang trọng đắt tiền khiến toàn thân cô gái như bốc lửa. Lộ dưới cái cổ áo khoét hơi sâu một chút, một chút thôi là một cái cổ trắng ngần và dưới một chút nữa , một phần rất nhỏ của bầu vú trắng mịn, căng phồng đầy sức sống lộ ra cùng với toàn bộ bầu vú mềm mại mờ mờ hiện ra dưới làn áo mỏng như khêu gợi, như mời chào khiến cho tất cả những người đàn ông chỉ thoáng gặp , trong họ đã cháy lên một ngọn lửa khát khao khám phá và chiếm đoạt. Một khuôn mặt thanh tú, khả ái, một làn da trắng hồng, một làn môi mọng chín , tất cả đều như đang có một ngọn lửa thanh xuân ở trong đang rừng rực  cháy. Nhìn cô, tôi chợt nhớ đến câu thơ của Xuân Diệu
                              Mùa xuân ngon như một cặp môi gần.
Không phải ai cũng có thể được cảm nhận câu thơ một cách thực thể như tôi đêm nay.
Cô ta bước vào trong nhà, nhìn quanh ngôi nhà tồi tàn của tôi. Vẻ thất vọng lộ rõ trên vẻ mặt cô gái.
      --Anh làm xe ôm à?
Tôi gật đầu.
      .—Tôi làm cho một công ty nhà nước nhưng sáng nào tôi cũng chở một bà buôn hoa quả sang  chợ Long biên. Mà có việc gì khiến cô quẫn trí đến vậy?
Tôi hỏi. Cô gái cúi đầu nhìn xuống đất không trả lời. Tôi bỗng thấy hối hận. Lẽ ra tôi không nên hỏi câu đó. Nhìn vóc dáng nõn nà như ngọc như ngà và bộ quần áo đắt tiền cô ta đang mặc tôi lờ mờ hiểu điều gì đã xảy ra với cô ta sao tôi lại còn buông ra câu hỏi đó? Tôi tự trách mình và vội vàng khỏa lấp đi câu hỏi vô duyên của mình.
      .—Thôi ! Muộn lắm rồi, đi ngủ đi ,có gì ngày mai sẽ tính. Nếu cô không có chỗ nào để đi thì cô có thể ở lại đây. Hàng ngày tôi sẽ chở cô sang bên chợ đầu mối cất hàng buôn bán lặt vặt lo gì hai mẹ con không sống được.
Cô gái ngước lên nhìn tôi với một ánh mắt biết ơn sâu sắc. Tôi nhường cho hai mẹ con chiếc giường độc nhất của mình, còn bản thân thì cầm chiếc chiếu trải ra gian giữa. Trăng sáng vằng vặc, ánh trăng dãi đầy một mầu vàng thanh khiết lên mảnh vườn nhỏ nhà tôi. Gió sông lồng lộng thổi. Tuy rất mệt mỏi sau một ngày làm việc cật lực nhưng không hiểu sao đêm nay tôi lại khó ngủ đến vậy. Tại trong nhà có hơi một người đàn bà? Không! Tuyệt đối không phải. Lòng tôi trong sáng nhưng có yên tĩnh không thì chính tôi cũng không biết nữa. Tôi nằm nghiêng người nhìn ra ngoài sân. Hình như những giọt nước mắt của cô gái vẫn còn ấm nơi ngực áo. Lạ thật! Tôi cứ luôn nghĩ rằng những cô gái đẹp không bao giờ phải chịu khổ. Làm sao họ có thể khổ được khi mà mỗi bước họ đi có bao nhiêu những chàng trai giàu có, có địa vị vây quanh.Những thằng đàn ông nghèo   như tôi có các kẹo cũng không dám lại gần nói chi đến việc tán tỉnh những cô gái ấy. Đấy thử xem, những cô hoa hậu có cô nào chịu lấy chồng nghèo. Cô gái tối nay của tôi tuy không phải là hoa hậu nhưng tôi dám chắc nếu cô ta đi thi thì cũng phải nằm trong tốp mười cô gái dẫn đầu. Thế mà cô gái ấy lại định tự tử. Tôi kéo chỗ ngực áo, nơiđã thấm đẫm những giọt nước mắt của cô đưa lên hít một hơi dài. Một mùi hương đàn bà, một mùi hương của son phấn, một mùi nước mắt nhan nhát mặn, tất cả những mùi ấy quyện vào nhau tràn ngập trong tôi làm cho tôi thao thức không sao ngủ đưộc.
Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng động nhẹ. Tôi quay người lại. Không tin nổi vào mắt mình nữa, trong cái ánh sáng khuyếch tán của ánh trăng mờ mờ hắt vào trong nhà, một nàng tiên lỗng lẫy hiện lên. Nàng khỏa thân, mái tóc buông xõa , tha thướt ôm trọn lấy tấm lưng mảnh dẻ.Trăng sáng quá, trong cái ánh sáng khuyếch tán tôi vẫn nhìn rõ bầu vú căng tròn với hai núm vú nhỏ hơi hất lên trên như khiêu khích như mời gọi. Thấy tôi quay người lại, nàng đứng lại như muốn để tôi chiêm ngưỡng một tác phẩm kì diệu của tạo hóa. Tôi nằm im, dán mắt vào cơ thể nàng. Nàng đứng im, hơi cúi đầu như e thẹn. Chao ơi, cái dáng vẻ e thẹn của nàng càng làm cho thân hình tuyệt mỹ ấy như bốc cháy. Thấy tôi vẫn nằm im, nàng tiến lại phía tôi chậm chạp, ngập ngừng. Đến sát chỗ tôi nằm nàng đứng lại một lúc như suy nghĩ rồi vén màn lên, chui vào.
Thằng đàn ông trong tôi bùng nổ. Tôi ôm riết lấy nàng. Đôi môi, đôi bàn tay tham lam của tôi cuồng loạn khám phá khắp nơi trên cơ thể nàng. Nàng nằm im, không nói một lời, thân hình không hề động đậy. Tôi trườn lên trên người nàng. Thằng nhỏ của tôi căng cứng. Mặt tôi cúi xuống áp sát vàp mặt nàng, đôi môi thèm thuồng khao khát của tôi vươn tới đôi môi hồng tươi của nàng. Bỗng tôi gặp một đôi mắt vô hồn, băng giá, đầy chịu đựng. Cái băng giá của đôi mắt ấy làm ngọn lửa dục vọng trong tôi vụt tắt ngấm. Tôi lăn xuống chiếu, nằm ngửa im lặng nhìn lên đình màn. Một lúc sau, tôi nói với nàng bằng một giọng khó nhọc.
      -Cô mặc quần áo vào và về với con đi. Cô không cần phải làm như thế. Tôi không phải là loại người ấy.
Nói xong tôi ngồi dậy, mặc quần áo, vén màn định chui ra ngoài. Người tôi chưa chui ra khỏi cái màn thì cô gái nhỏm ngồi dậy ôm chặt lấy tôi, đầu cô gục vào vai tôi. Không nghe thấy tiếng khóc nhưng người cô rung lên và vai tôi ấm nóng. Chúng tôi cứ ngồi im như thế rất lâu. Cô xoay người tôi quay lại, nép  vào ngực tôi một cách tin cậy rồi thầm thì.
      -Em xin lỗi. Anh hãy ở lại đây với em đêm nay. Em xin anh.
Mùa xuân gần lại môi tôi và lần này thì đến lượt nàng cuồng nhiệt. Ánh mắt của nàng nồng nàn, thiêu đốt. Nàng rên lên khe khẽ, người cong lên đón nhận và dâng hiến.
 
                                                       *
                                                 *           *
 
Tiếng ọ ụe của trẻ con đã lôi tôi tỉnh dậy. Ngôi nhà vắng ngắt. Cô gái đã bỏ đi. Trên mặt bàn uống nước một lá thư để lại. Tôi cầm lá thư lên đọc
 
                                    Anh gì ơi
   . Em tin điều đêm qua anh nói là  em có thể ở lại nhà anh để buôn bán lặt vặt nuôi con là điều anh nói thật lòng. Em biết anh là người tốt. Thời buổi này những người tốt như anh chẳng còn nhiều. Nhưng anh ơi, em phải thú thật một điều là em không thể sống nổi trong hoàn cảnh của anh. Em quỳ xuống cầu xin anh hãy nuôi giúp đứa con nhỏ của em , đừng mang nó đi cho ai . Em sẽ gửi tiền về nuôi nó. Em xin lỗi đã bỏ đi và đã đặt lên vai anh một lời cầu xin không dễ thực hiện. Nhưng linh cảm mách bảo em rằng : Anh là người mà em có thể nhờ cậy.
Anh ơi! Em là một đứa con gái hư hỏng nhưng đêm hôm qua là lần đầu tiên trong đời em được sống trong cảm giác dâng hiến nhưng em biết, em không đủ tư cách để nói “ Em yêu anh”  nhưng em muốn nói với anh rằng :”Em tin anh”
                                                                      Em
                                                                       Thúy
           TB: Em mượn tạm anh một ít tiền. Nhất định em sẽ trả lại.
Tôi cầm bức thư đọc lại hai ba lần. Những hình ảnh đêm qua lại chợt quay lại. Ánh mắt mê đắm, đôi vòng tay riết chặt, những đầu ngón tay cào lên tấm lưng trần của tôi đau nhói , tiếng rên rỉ và tấm thân quằn quại trong đê mê hạnh phúc. Tất cả những cái đó không thể là sự trả giá cho một lá thư như thế này. Không! Tôi tin! Tôi muốn gào lên. Đấy là sự dâng hiến.
Con bé cất tiếng khóc. Tôi đi lại phía chiếc giường bế con bé lên. Nhìn gương mặt bầu bĩnh thiên thần của nó, những tình cảm tốt đẹp về đêm qua trong tôi tan biến. Một nỗi căm giận bốc lên trong tôi. Một con quỷ trong một cơ thể thiên thần. Trời ơi! có Thiên thần nào dám bỏ lại đứa con còn đỏ hỏn cho một người không quen biết?. Tôi rung rung, cố dỗ con bé nhưng nó vẫn ngằn ngặt khóc. Chắc nó đói lắm. Không sao được, tôi đành bế con bé sang cô hàng xóm vừa đẻ xin bú chực. Tôi vắn tắt kể cho cô ta nghe câu chuyện tối qua và bảo.
      -Em cho nó bú chực một bữa nhé. Anh chạy đi mua các thứ cho nó.
Cô gái đón lấy con bé miệng nựng.
      -Nào ! cún con ra cô, cô cho bú nào. Khổ thân cún con của cô quá.
Nhìn con bé bú lấy bú để, cô gái thở dài lắc đầu bảo tôi.
      -Sao lại có loại mẹ như thế được nhỉ?Con bé đẹp quá. Nếu là em, em sẵn sàng bán máu của mình để nuôi nó chứ không thể vứt bỏ đứa con của mình..
Tôi cũng lại thở dài.
      -Tối hôm qua tôi cũng bảo với cô ta rằng nếu không có chỗ nào đi thì cô ta có thể ở lại nhà tôi , hàng ngày tôi đưa đi cất hàng bên chợ Long Biên mà nuôi con. Nhưng sáng nay thì cô ta bỏ đi mất,
      -Cô ả bỏ đi là may cho anh đấy. Loại đàn bà ấy mà ở lại thì anh chỉ có chết.
“Ừ! Có lẽ thế thật” Tôi thầm nghĩ. Tôi sờ tay lên túi, định lấy tiền đi mua mấy thứ cho con bé mới phát hiện ra túi tôi đã rỗng không. Số tiền hơn một triệu hôm qua tôi vừa lấy về đã biến mất.
Tôi định mang cho đứa bé đi, nhưng không hiểu sao, bức thư của cô gái để lại cứ ám ảnh mãi trong tôi. Ba từ “Em tin anh” ở cuối bức thư đã giữ tay tôi lại. Thỉnh thoảng, cái ánh mắt băng giá, nhẫn nhịn, chịu đựng và ánh mắt bừng bừng đam mê, tiếng rên rỉ và tấm thân ngà ngọc cong lên như một sự trao gửi lại hiện về vật lộn trong tôi. Tôi không thể tin đấy chỉ là một khoái cảm nhục dục của một sự trả giá. Trong cái ánh mắt đam mê ấy, tôi còn nhìn thấy một cái gì đó mà tôi không thể cắt nghĩa nổi còn cao hơn cả nhục dục. Tất cả những cái đó đã giúp tôi vượt qua được mọi khó khăn để nuôi con bé.
Hai tháng sau khi cô ta bỏ đi, tôi nhận được một phiếu gửi tiền. Trong phần gửi thư, cô ta chỉ viết có mấy chữ “Em cám ơn anh. Mẹ yêu con”. Tôi lần theo địa chỉ ghi trong phiếu gửi tiền nhưng ở cái phố ấy không có số nhà mà thư chuyển tiền đã ghi. Tôi đành chịu. Cô ta gửi tiền rất đều đặn, tháng nào cũng gửi và thư nào cũng chỉ vẻn vện có bảy chữ như lá thư đầu tiên. Thời gian cứ trôi đicho đến khi con bé được bốn tuổi, bắt đầu đi lớp mẫu giáo bé. Một hôm tôi đến đón con bé thấy nó ôm một con búp bê rất đẹp. Tôi hỏi nó thì nó bảo
      -Một cô đến chơi cho con.
Tôi lặng người đi. Thì ra cô ta vẫn thường xuyên đến thăm con mình mà tôi không biết. Một hôm, cơ quan tôi mất điện, tôi được về sớm, tôi đến trường mẫu giáo đón con bé, Hai bố con tôi dắt tay nhau đi nói chuyện vui vẻ. Đột nhiên tôi có linh cảm rằng có ai đó đang theo dõi mình. Tôi đột ngột quay đầu lại.  Thoáng thấy một cái đầu thụt lại rất nhanh ở góc đường. Tôi gọi to.
      -Thúy!
Tôi bế thốc con bế lên chạy vội lại chỗ ấy. Chỉ thấy bóng một người con gái đang phóng xe bỏ chạy. Tôi đứng thừ người bên góc đường. con bé hỏi.
      -Ai đấy hả bố?
Cái yết hầu ở cổ tôi giật giật mấy cái mà vẫn không làm sao trả lời được con bé. Tôi biết trả lời với con tôi thế nào đây? Tôi riết chặt lấy con bé. Một nỗi thương cảm xen lẫn với giận dữ dường như bóp nghẹt lấy con tim.
      -Không! Bố cứ tưởng là bạn bố.
Tháng ấy, trong tờ phiếu gửi tiền cô ta viết vẻn vẹn có ba chữ. “Em xin lỗi”
Năm con bé vào lớp một, tôi nhận được một gói bưu phẩm trong đó có mấy bộ váy trẻ con , một cặp sách, sách vở và đặc biệt là một chiếc áo len đan bằng tay. Chiếc áo len thì tốt nhưng đan rất vụng, bị lỗi rất nhiều. Cầm cái ao len lên, tôi gọi con bé vào mặc thử cho nó. Chiếc áo vừa in. Tôi lặng lẽ thở dài. Em là ai? Yêu tinh hay thiên thần?
Cuối năm ấy tôi xây lại nhà, cô ta gửi về giúp ba mươi triệu, sau lần ấy, một khoảng thời gian rất lâu, chừng hơn một năm gì đó không thấy cô ta gửi tiền về nữa.
                                                               
                                                              *
                                                       *            *
Một buổi chiều, hôm ấy tôi được nghỉ. Hai bố con tôi dắt nhau đi chợ. Lúc trở về, đang đi, bỗng con bé giữ tay tôi đứng lại
      -Bố! Có ai định vào ăn trộm nhà mình kìa.
Tôi nhìn theo tay con bé. Một người đàn bà đang thập thò ở ngõ nhà tôi. Người ấy kiểng chân, cố nhìn qua cánh cổng đưộc bịt kín bằng tôn hoa nhìn vào trong nhà. Khu nhà tôi ở giống như một làng quê, mọi người sống với nhau rất thanh bình, từ xưa đến nay không bao giờ có chuyện trộm cắp nên hai bố con tôi đi chợ nhưng cửa nhà vẫn mở toang chỉ khép cánh cổng lại. Nhìn một lúc, có lẽ do mỏi chân người ấy đứng xuống nghỉ  rồi lại kiểng chân, tay vịn vào song cửa  nhìn vào trong nhà. Lần này do cô ta túm vào cánh cổng nên cánh cổng từ từ mở ra. Cô ta vội đứng xuống, lấy tay đóng cánh cổng lại rồi lại kiễng chân nhìn vào trong nhà. Tôi lặng đi. Cô ta! Người ấy chỉ có thể là cô ta. Tôi vội vàng bảo với con bé.
      -Không phải kẻ trộm đâu. Bạn của bố đấy. Con sang nhà cô Thắm chơi để bố nói chuyện với bạn. Con bé đi rồi, tôi nhẹ nhàng đi đến đằng sau lưng cô ta. Cô ta vẫn không biết vẫn cứ kiễng chân nghển cổ nhìn vào trong nhà.
      -Muốn gặp con sao không vào hẳn trong nhà?
Tôi cất tiếng hỏi, cô ta giật bắn mình quay lại. Tôi cũng giật mình. Trời ơi! Mới có mấy năm không gặp sao cô ta có thể thay đổi đến mức ấy?Những nét thiên thần đã biến mất. Nhìn cô ta, tôi cứ ngỡmình đang đứng trước một cô gái gần bốn mươi tuổi. Những nếp nhăn hằn sâu trên đuôi mắt, người dăn dúm, tàn tạ. Tôi mở to cánh cổng bảo cô ta
      -Vào đi.
Cô ta ngần ngừ rồi hỏi tôi.
      -Con bé không có nhà hả anh?
      -Không!
Nghe thế cô ta mới yên tâm bước vào nhà. Cô ta nhìn quanh ngôi nhà, có lẽ sự khang trang của ngôi nhà đã gợi trong cô ta một điều gì đó. Tôi thấy cô  ta khẽ thở dài. Một cái gì đó như là một sự tiếc nuối, ân hận lộ rõ trong ánh mắt âm u của cô. Trong lúc tôi pha nước, cô ta vắn tắt kể cho tôi nghe chuyện của mình. Vài năm đầu sau khi rời khỏi nhà tôi, cô ta làm gái bao cho một đại gia nhưng rồi bị vợ anh ta phát hiện thuê người đánh cho một trận. Rồi cô ta bị đẩy ra làm gái đứng đường và rồi bị bắt.  Cô ta vừa được ra trại, lần đến đây để muốn nhòm mặt đứa con của mình.
      -Bây giờ thì chắc cô không thể làm gái được nữa. Vậy cô định làm gì?
Vừa đưa chén nước cho cô ta, tôi vừa hỏi. cô ta cầm chén nước trong tay, xoay xoay cái chén. Từ trong đôi mắt mờ đục do bụi bẩn cuộc đời của cô ta, một dòng nước mắt ân hận muộn màng từ từ ứa ra lăn xuống đôi má đã bạc mầu.
      -Em cũng không biết.—Cô ta dừng lại ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên nhìn tôi hỏi.—Anh có thể cho em ở lại đây buôn bán lặt vặt được không? Em chỉ muốn hàng ngày được nhìn thấy con bé.
Tôi lắc đầu.
      -Muộn rồi! Ngày xưa nếu….
Tôi định nói tiếp nhưng rồi tôi đã kịp dừng lại. Nói cũng chẳng ích gì. Giá cô ta phải trả đã quá đắt rồi
      -Tôi có thể giúp cô một điều cuối cùng trong cuộc đời mình. –Nói rồi tôi rút trong túi áo ra một thẻ ATM đưa cho cô gái.—Đây là toàn bộ số tiền cô gửi về trong mấy năm. Cô hãy cầm lấy làm vốn để thay đổi cuộc đời mình.
Cô ta nhìn tôi ngỡ ngàng
      -Những năm vừa qua anh khó khăn thế sao anh không dùng tiền nuôi con em gửi về?
Tôi nhìn cô ta , thương hại xen lẫn với căm giận
      -Cô tưởng đồng tiền không có mùi sao? Không! Đồng tiền có mùi và rất nặng mùi nữa. Con bé là thiên thần. Nó không thể được nuôi bằng những đồng tiền bẩn thỉu.
Cô gái chết lặng. Cô cầm cái nón lên, chậm chạp đội lên đầu rồi từ từ quay người đi ra cổng. Đến cổng cô ta đột nhiên quay lại. Quỳ sụp dưới chân tôi. Giọng cô nghẹn tắc
      -Em cầu xin anh một lần cuối cùng trong đời. Đừng kể gì về em với con bé cả. Nếu nó hỏi anh cứ bảo mẹ nó đã chết rồi.
Nói xong cô ta vùng bỏ chạy. Tôi nhìn theo cô gái. Sông Hồng lồng lộng gió
 
                                                          Hà nội.  24 .—2 .—2010
                 
     
 
 
#1
    Mãi Mãi 26.02.2010 02:53:11 (permalink)
    Chào anh.

    Tôi rất ít thời gian vào diễn đàn, nhưng tôi cũng là độc giả của anh đấy
    Thú thực đọc truyên mới này của anh tôi có chút thất vọng vì nó không gây được cảm xúc gì cho tôi cả
    Tôi có nhận xét thế này:
    Nội dung câu chuyện thì đơn giản và nội tâm của nhân vật cô gái anh viết cũng sơ sài quá, nếu nội dung đơn giản thì nội tâm nhân vật phải sâu sắc hơn vì dù sao cô gái này khi định nhảy xuống sông thì cũng có 1 sự giằng xé trong tư tưởng và sau đó ít nhát cũng phải có 1 sự day dứt khi quyết định bỏ lại đứa con,
    Có lẽ đó là cảm nhận cuả tôi thôi khi trước đây đọc nhưng truyện khác của anh nó không để lại cảm giác hụt như truyện này, vài lời nhận xét mong anh giải đáp vì anh có lý do riêng để viết như vậy
    Chúc anh vui vẻ
    L.K
    #2
      nguyễn thế duyên 26.02.2010 10:41:09 (permalink)
      Chào bạn Mãi Mãi. Bạn không phải là người duy nhất có phản ứng về truyệnnày đâu.Đã có nhiều bạn gửi thư cho tôi về truyện ngắn này.Thậm chí có bạn còn viết rằng "Đọc truyệnnày tôi cảmthấy ghê ghê thế nào ấy" Còn có bạn thì hỏi "Liệu có cần thiết phải viết rõ đến thế không?"Khi tôi hỏi lạiban ấy " Có phảiý bạn muốn nóiđến đoạn viết về sex phải không?"Bạn ấy trả lời "Vâng". Tựu trung lại các bạn đều giống bạn ở một điểm. Đòi tôi phải giải thích Nên tôi đành viết ra đây nhữngsuy nghĩ của tôi khi vêt truyện này để trả lời chung cho tất cả các bạn.
      1--Tôi cũng giống như các bạn, khi đọc hay viết về tình yêu điều đầutiên ngưồi ta nghĩ đến là sự bay bổng, lãng mạn.Đọc một truyện bay bổng lãng mạn về tình yêu nó dễ thấm hơn , dễ đi vào lòng người đọc hơn và thực ra những truyện  tôi viết tôi đêu đi theo hướng này
      Nhưng trong cuộc đời tình yêu đâu chỉ có lãng mạn.Cuộc đời gai góc ,sù sì và con người cũng vậy cái tốt, cái xấu chen lẫn nhau trong một con người. Cô gái trong truyện này vừa là thiên thần, vừa  là ác quỷ. Cô yêu con, đan áo cho con mặc dù chưa đan bao giờ, lén đến thăm con, luôn luônnghĩ đến con mình và khi cônói với chàng trai hãy nói với nó là mẹ nó chết rồi thì tình yêu con của nggườimẹđưộc đẩy lên đến đỉnh điểm. Cô mốn hi sinh mình đi để cho con mình thực sự trở thành thiên thần.
      Xin bạn lưu ý đến câu đốithoại
          ...Anh có thể cho em ở lại đây....Em cỉ muốn hàng ngày trông thấy nó.
      Có nghĩa là cô ta xin ở lại nhưng không nhận con mà chỉ đưộc ở gần con để nhìn thấy con thôi. Những lúc như thế cô ta là một ngưồi mẹ thực sự.
      Và cô cũng là một con ác quỷ. Chuyện bỏ lại đứa con đã nói lên điều đó và không phải vô tình tôi đặt đoạn xin đi bú chực đâu. lời nhận xét của cô gái cho con bé bú đã gieo vào ngưồi đọc một cảm giác rất xấu về người mẹ và đặt chàng trai vào một cuộc đấu tranh nội tâm. Cô gái mới là lí do chính để chàng trai giữ con bé lại. Trong chàng trai là cả một sự vất lộnmà khởi đầu lại bắt nguồn từ cái đêm hôm ấy. chính vì thế mới có đoạn nói về sex
      Tôi xin trả lời bạn hỏi tôi câu hỏi "Có cần thiết phải nói rõ thế không'"? Tôi nghĩ rằng có Chính ở đoạn sex này tính cách hai nhân vật đưộc bộc lộ nhiều nhất.
      Lúc đầu rõ rằng với cô gái là một sự toan tính, một âm mưu,cái ánh mặt băng giá, chịu đựng của cô gái đã nói lên điều đó và tuy truyện không nói là cô gái làm gì nhưg điều này chỉ cho ngời đọc biết rằng cô ta là một cô gái chuyên dùng nhan sắc của mình làm phưông tiện.
      Còn chàng trai, chuyện anh ta dừng lại đưộc không chỉ nói nên anh ta là một người tốt mà hơn thế, đấy là một chàng trai có tâm hồn.Chỉ có hững người có tâm hồn mới đòi hỏi sự rung cảm về cả hai phía và hơn nữa điều đó còn nói một điều sex là sưthăng hoa tột đỉnh của tình yêu. với người có tâm hồn sex không còn là bản năng nữa. Nó cao hơn bản năng. Nó thánh thiện  và Sau những giây phút như thế nó sống mãi tong tâm hồn con ngưồi. Chàng trai dừng lại đưộc còn bạn! nếu là bạn bạn có dừng lại đưộc không?
      Chính sự dừng lại đưộc của chàng trai làm tình cảm cô gái thay đổi. Và phải nói rằng cô gái yêu và tin và chính tình yêu ấy đã làm chàng trai nuôi đứabé.
      Truyện này tôi viết theo thể để sự kiện nói  còn người viết không tham gia nên rất ít những đoạn độc thoại nội tâm . không nói hộ nhân vật. người đọc phải tự suy nghĩ , chiêm nghiệm
      Và toàn bộ câu chuyện thì lại lật ngưộc vấn đề. Sự tha thứ chỉ có khi con ngưồi đã đấu tranh với hết khả năng của mình còn nếu sống ích kỉ, buông thả thì sẽ không bao giờ nhận đưộc sự tha thứ
      Cám ơn sự quan tâm và góp ý của các bạn. Xin các bạn đừng ngại khi góp ý cho tôi. tôi trân trọng mọi sự góp ý của các bạn. Viết mà không có người để đối thoại cũng buồn
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2010 11:31:43 bởi nguyễn thế duyên >
      #3
        Mãi Mãi 01.03.2010 08:01:35 (permalink)


        Cảm ơn anh!
        #4
          Tâm Tư 01.03.2010 08:21:48 (permalink)
          Thật ra, theo tôi, câu chuyện này có thể gọi là Có thể tha thứ. Cũng chưa hẳn đây là truyện ngắn, mà chỉ là chuyện kể như kiểu chuyện kể trước khi đi làm, hay chuyện kể trước khi đi ngủ, chuyện kể buổi trưa... Tại sao tôi nói thế là vì, cốt chuyện có ý đồ, nhưng diễn biến nội tâm chưa khai thác triệt để, mặc dù thời gian, không gian trong câu chuyện khôgn hẹp, biên độ dao động của tình cảm cũng rất lớn, nếu chịu khai thác chi tiết thì tốt. Nhưng tôi nghĩ, tác giả viết ra trong cơn hứng khởi, mang tính cảm xúc tức thời không kìm nén được, do vậy cần thêm thời gian cho chín nội dung. Tôi cũng nghĩ câu Khôgn thể tha thứ đó là câu nói ngược lại ý của người đàn ông, vì với ông ấy, mọi sự đã quá thừa để tha thứ, và thực chất, mọi hành vi của người đàn bà đã làm cho đứa trẻ đều có thể bù đắp lại nhưũng gì khuyết thiếu trong nhân tính của chị, nếu theo cách nhìn khắc kỷ của đạo đức khô cứng. Mỗi người sống trong một sự kỳ duyên, không thể dễ dàng phán xét họ đúng hay sai, thanh cao hay nhơ nhuốc nếu tách rời họ ra khỏi bối cảnh họ đang chiến đấu để sống. Và theo tôi, con người chúgn ta, phải tìm thấy thái độ nhân ái, từ bi, hỷ xả trong mọi trường hợp, để thanh thoát cho ta, thanh thoát cho người.
          Tôi chỉ tiếc, nếu tác giả khai thức tinh tế hơn cảm giác giằng xé của người đàn ông trong bối cảnh căn nhà trống, ánh trắng soi... thay vì cảm giác phồn thực đơn giản. Nếu như người đàn bà đó xấu... thì câu chuyện sẽ sao đây? liệu người đàn ông có tốt thế không?  Viết đến đây tôi chợt nhớ ra một truyện ngắn có tên Đàn bà xấu không có quà. Xấu đây là xấu về hình thức, chứ nội tâm nhân vật thì thật phong phú và thánh thiện. Vì vậy sự phô trương vẻ đẹp hiện thực quyến rũ của người đàn bà trong câu chuyện của tác giả không thuyết phục được tôi, một người đàn bà xâu.
          Dù sao, cũng cảm ơn tác giả về một câu chuyện nhân ái.
          #5
            buihaihung 13.03.2010 16:53:35 (permalink)
            Tôi chưa có thời gian đọc kỹ các chuyện của anh, mới đọc l truyện Khong the tha thu nên chưa dám có nhận xét nhiều. Tôi thấy anh có nhiều tâm huyết với nghề viết, hy vọng chúng ta có thể làm bạn. Tôi cũng mới đang tập viết, mới gửi 1 truyện lên diễn đàn. Tôi mong chúng ta có thể cùng đi với nhau trên con đường cô độc này. Tôi 29 tuổi, sinh sống ở Hải Dương
            #6
              nguyễn thế duyên 14.03.2010 01:36:44 (permalink)

                             Chào Bùi Hải Hưng!
              Rất vui khi đưộc làm quen với bạn.Tôi cũng đã đọc truyện ngắn của bạn rồi và nếu  nó là truyện ngắn đầu tay của bạn thì truyện này đưộc lắm bạn ạ. Truyện đầu tiên tôi viết dở lắm không chững chạc đưộc như thế đâu. Hi vọng chúng ta có thể kết bạn. Chỉ có điều Bạn nói "Cùng đi với nhau trên con đưồng cô độc này" thì không đúng đâu. Muốn viết đưộc cần phải quảng dao. Cô độc không viết đưộc đâu. Những giao tiếp cho ta cảm hứng, những người đọc cho ta động lực để viét bạn ạ.
                Mong đọc đưộc nhiều tác phẩm của bạn trên diễn đàn

              #7
                buihaihung 14.03.2010 12:59:42 (permalink)
                Cám ơn anh. Tôi viết từ năm 2004, cũng có vài truyện được đăng và đọc trên đài phát thành Thành phố. Tất cả những gì tôi có được là vài lời khen của các cô chú biên tập báo đăng bài của tôi. Dạo đó tôi máu lắm, ba ngàylại sáng tác một truyện mới nhưng rồi tôi nhận ra mình không có tài, khó có thể phát triển hơn được nên tôi tạm dừng lại. Bên cạnh đó, do tôi bắt đầu đi làm nên hầu như không viết được nữa - chỉ viết báo thôi. Đã 4 năm này tôi không viết thêm được truyện gì, càng lúc càng cảm thấy rõ là mình nên dừng lại không theo đuổi con đường văn chương này nữa. Tôi nói " con đường cô độc", có lẽ chỉ phù hợp với tôi. Từ khi viết giờ không có ai thực sự quan tâm đến tôi viết cái gì, những người mà tôi cần sự sẻ chia nhất thì họ lại nhìn tôi như kiểu người trên mây trên gió. Thậm chí, ở nơi làm việc tôi dị ứng nhất với kiểu mọi người giễu cợt khi gọi tôi là" nhà văn". Những gì tôi viết là máu huyết trong người tôi, nhưng không ai quan tâm. Một lần, tôi đi xe giữa phố chợt nghe tiếng loa đài thành phố đang đọc cái truyện ngắn " ước mơ sao" này của tôi và tôi dừng lại nghe nhưng xung quanh tôi mọi người vẫn hối hả trên đường, không ai nghe không ai để ý... tôi cảm thấy buồn vô cùng, cái truyện này tôi mất 6 tháng để nghĩ và 2 ngày để viết, đó là những suy nghĩ của tôi về người phụ nữ.. nhưng không ai hay, ai biết. Tôi thực sự cảm thấy mình cô độc trên con đường mình đang đi
                #8
                  Pe An 18.03.2010 13:40:35 (permalink)
                  Nói Bác Duyên đừng cười Pé (để Pé cười..được rồi ), chiện này..sao sao..ấy. Hổng giống gì hết (à nói người phụ nữ chứ hông nói chiện của Bác na.  "Dâm quá Bác ạ" ) Pé trợn mắt vắt óc xiên xẹo dzẫn hổng nghĩ ra được có con đàn bà nào ngu thế bác nhẻ, được bác tình nguyện "lá lành lùm lá "lách", lá lách lùm lá lát " mà hổng chịu, Pé (giả làm thầy bói hỏng biết có bị tù hong nữa ) bấm hết mười ngón chân, mười ngón tay, hai tai hai mắt một mũi thêm ba hai cái răng...dzẫn biết..Bác dziết chiện này..lúc còn nằm trong mơ , bác nhẻ  Nếu trên đời này có loại đàn bà ấy thật thì Pé bắn bỏ trước liền, hổng tới lượt Bác Duyên hưởng xái đâu nha (Pé..lùa..đa, hỏng..nổi mụn..à ). Khó mà mà thứ thật đó Bác. [sm=icecream.gif]
                  #9
                    Ct.Ly 31.03.2010 04:49:33 (permalink)
                    #10
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9