Không Ba
Tiểu Hắc Lang 26.02.2010 11:53:04 (permalink)
Không ba!
(Bản nháp)
Tác giả: Vũ An

Ba, ba ơi ba!

Thân thương, chiều mến, có lẽ tôi sẽ không bao giờ được gọi.


- Nhìn vào một gia đình kìa, trông họ xem, để xem họ có cái gì nào. Ừ, họ có cả gia đình đầm ấm, những đứa trẻ có ba có mẹ. Nụ cười luôn ở trên môi, lúc khe khẽ, lúc vang to, dồn dập vào tim tôi như ngàn nỗi kim châm.

- Hồi nhỏ tôi cũng có ba như bao đứa khác, nhưng cách đây bảy năm về trước tôi đã mất tất cả. Mất ba, mất cả tâm hồn.
Con không cha như nhà không nóc. Nóc là cái quyết định cả ngôi nhà, mang lại vẻ đẹp bề ngoài lẫn tâm hồn của một ngôi nhà. Thế là tôi đã mất đi một thể sác, một tâm hồn.

Công cha như núi thái sơn.
Núi thái sơn là gì cơ chứ, người ba trong tôi còn lớn hơn trái đất này.

- Mỗi lần nhìn vào cuộc sống của họ mà thấy thèm, cứ thấy một cái gì đó thiếu thiếu. Có lẽ tôi thiếu một người ba, người ấy vĩ đại, luôn dương cao ý chí dù cuộc sống có khắc nhiệt bao nhiêu. Người ba trong trí tưởng tượng của tôi có lẽ che lấp một bầu trời, người có khả năng chọc trời khấy nước. Dù trời có sập xuống thì ba cũng sẽ chống trời để cho tôi được sống. Nếu tôi còn ba, ba tôi chắc cũng sẽ làm được những điều như thế. Ôi người ba, thật tuyệt vời!

*
* *
#1
    Tiểu Hắc Lang 26.02.2010 11:55:17 (permalink)
    Chương I: Ký ức bên ba!
    (Bản nháp)

    Nhớ hoài tuổi thơ bên ba, cuộc sống gian khổ, nhiều đêm giá lạnh ba nằm ôm con sưởi ấm những canh dài để con được ngon giấc dẫu thân ba lạnh buốt giá. Ba luôn nhủ bên tai con rằng: “Cuộc sống rất đỗi khó khăn, nhưng không vì thế con chịu thua tất cả. Hãy sống cho nên người, nghèo thì cho sạch, rách sao cho thơm, chớ bao giờ dối gian”.

    Ba suốt đời vì con mà gian nan. Mồ hôi và máu của ba đã rơi trên những cánh đồng trơ sỏi đá. Những lúc trưa hè, nắng gió thiêu đốt thân ba, thân ba giờ đã nâu xám chất nắng. Những lúc trời mưa tầm tã, thúi đất thúi thân. Tay chân ba còn đâu, ngoài những vết lở do nước ăn. Dù mấy, vì con ba sẵn sàng hy sinh cả tấm thân để con luôn được no ấm.

    Gian khổ ngày đêm chăm lo. Ba mong muốn tôi được lớn không. Ba không giỏi, nhưng ba xem trọng cái chữ. Ba biết rằng vì ba không có chữ nên cuộc sống cơ cực. Ba đặt con tên An, tên An là an bình, an tâm. Nhưng không phải thế, ba đặt con tên An, từ an trong từ “an cư lập nghiệp”. Ba hằng ước cuộc sống của con tốt đẹp, đừng như cuộc sống của ba.

    Ba dạy con biết bao nhiêu điều, nhiều lúc con cãi lời ba. Ba không mong muốn con đi theo vết xe đổ của ba, con đường ba đi lắm chông gai. Nhưng con đâu có hiểu, giận dỗi rồi bỏ nhà ra đi, ba chạy theo con rồi ba chợt té, ký ức năm nào lại hiện lên, cái ngày ba dắt con đi từng bước chập chững, dìu con đi trên những con đường sỏi đá mấp mô, con chợt té xuống, nằm đấy và khóc, ba đã không đánh con mà đỡ con dậy! Nhưng con thật bất hiếu, con chỉ biết chạy theo tính cách nông nổi, để lại ba nằm ấy tay đầy máu.

    Thế rồi cuộc sống cứ trôi, ký ức hằng khắc sâu trong tâm, con xin lỗi ba, con đã không làm tốt được bổn phận của người con. Những lời của ba năm ấy luôn nằm mãi trong tâm trí của con và sẽ không bao giờ con quên.
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9