Lời muốn nói
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 50 bài trong đề mục
Tú_Yên 27.02.2010 09:31:43 (permalink)
 
 
 
Một kiếp người ?!


Tối qua, vào thăm trang thơ của anh Phạm Thôn Nhân (Phạm Ngọc San) - một người bạn thơ, tuy lớn hơn nhiều tuổi nhưng mình vẫn luôn thích gọi bằng "anh Nhà Quê" một cách thân thiết và thoải mái với chút gì đó nũng nịu của người em gái nhỏ.

Trang thơ vắng ngắt !
Chỉ là trên mạng, chỉ là màn hình vi tính, vậy mà sao mình vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo và buồn thảm đến khôn cùng !
Đã nhiều tháng rồi, anh San không vào post bài.
Đối với một nhà thơ, với một người rất mực yêu thơ, cả đời vì thơ, thì điều ấy cũng có nghĩa rằng: anh ấy đang gặp trở ngại gì to lớn lắm ?
Thấy loáng thoáng mọi người nói với nhau trong thivien.net thì hình như Thôn Nhân đang đau rất nặng thì phải ?! Mình nghe mà lại không dám hỏi ? Như một sự trốn tránh khi nghĩ đến một điều gì đó rất đau lòng mà mình không dám đối diện chăng ?

Chẳng bà con cũng không thân thuộc. Mình cũng không hề biết anh San là ai và ra thế nào. Vậy mà không hiểu sao lòng lại buồn rười rượi. Suốt từ đêm qua đến giờ, đầu óc cứ loay hoay với những ý nghĩ không đâu !
Nhớ những lần vào trang thơ của mình, câu đầu tiên anh ấy viết luôn là "anh Nhà Quê đến rồi nè Tú_Yên ơi" - tự dưng lại rưng rưng muốn khóc ! Lời lẽ mộc mạc, chân tình, Mình như nhận thấy được sự chất phát, đôn hậu ở từng dòng thơ và những câu nói trao đổi qua lại, biểu hiện ở con người có một nickname rất bình dị "Phạm Thôn Nhân".

Quen nhau khá lâu và cũng thật tình cờ. Lần đầu tiên Thôn Nhân vào trang thơ mình là để hoạ lại một bài thơ Đường Luật, một thể thơ đầy niêm luật, đòi hỏi một sự chỉnh chu đến khắt khe mà mình vừa tập tễnh để làm. Ấy vậy mà anh ấy khen quá là khen, làm mình cũng cảm thấy thực sự vui sướng. Mình ít làm thơ ĐL, vì mỗi lần viết được một bài quả thật rất khó khăn và mất nhiều thời gian. Như một sự động viên và khích lệ, hay cũng có thể là do cảm xúc thơ khi gặp được bạn tri âm, mình đã viết được một loạt thơ ĐL cũng khá là hoàn chỉnh.

Bây giờ thì...


Trang thơ còn đó
Người đâu mất
Câu_chữ buồn hiu rớt cả vần
Cuộc thế nhân gian - vòng sinh_tử...
Như lá xa cành
rơi xuống sân ?

Không gian mông quạnh
Lòng xao xuyến
Cái thuở vu vơ đã nhạt nhoà
Người thơ vắng bóng
Thơ rời rã
Chẳng biết vì đâu,
nghe xót xa !


Có phải là do mình quá đa sầu, đa cảm hay không ?
Chỉ là những vần thơ, chỉ là một nickname. Sao cứ phải bâng khuâng vì một bóng hình mờ xa trong thế giới ảo làm gì ?
Thật thì giữa không gian mơ hồ nầy, mình vẫn cảm nhận được đâu đấy có những con người với tấm lòng chân chất. Có những sợi dây tình cảm vô hình luôn trói buộc người và người lại với nhau, dù chỉ là qua thơ văn hay vài ba câu chào hỏi.
Thế giới thơ ca là một khung trời đầy mơ mộng với những con người tràn ngập khao khát vươn lên tìm kiếm sự hoàn mỹ và lý tưởng. Cũng có thể nói là lãng mạn, nhưng là với nghĩa từ trung thực, tốt đẹp: những tâm hồn luôn thăng hoa trong cuộc sống và không hề xa rời thực tế.

Trang thơ còn đó - Người đâu mất

Mất thật rồi ư ?
Cứ nghĩ đến chữ "mất" thì lại thấy quặn đau !
Một liên tưởng xót xa khi nghĩ về một kiếp người.
Bây giờ thì là anh Ngọc San. Một ngày nào đó rồi sẽ đến...mình - cái tên Tú_Yên quen thuộc trên cộng đồng mạng rồi cũng sẽ lặng lẽ...biến mất (?!), như giọt nước nhỏ nhoi rơi vào lòng biển cả mênh mông, như làn gió không hình, không bóng loãng tan vào bầu trời to rộng.
Tất cả sẽ mất hết, chẳng còn lại gì, chẳng để lại gì !
Những trang thơ với những bài thơ đầy ắp tâm tư, tình cảm : cho mình_cho người...
Những trang văn với biết bao ước mơ, hoài vọng một thời được gửi gắm...
Rồi sẽ lại lặng lẽ chìm khuất và...mất đi, như kiếp con người, như vòng sinh_tử quẩn quanh mà không ai có thể thoát ra được trước sự an bày của tạo hoá !
Nhiều khi mình vẫn thầm hỏi "con người sinh ra để làm gì ? Cuộc đời, ngẫm đi, ngẫm lại, rốt cuộc có gì vui ?..."
Một vòng tròn khép kín !
Sinh ra - lớn lên - rồi trách nhiệm - rồi bổn phận...
Qua bao nhiêu năm vất vã, gian nan, đấu tranh sinh tồn, kiếm tìm danh vị...
Vậy thì sao ?
Rồi thì tất cả lại...mất đi...theo với kiếp người...mất đi !!
...
...

Anh Thôn Nhân à !
Trong vô vọng và buồn chán, Tú_Yên chỉ muốn mượn làn gió vô hình, làn mây mỏng manh...mang đến anh một lời nói thốt tự đáy lòng của người bạn thơ trong không gian ảo "Hãy vững vàng để viết tiếp những vần thơ - Hãy vững bước để đi tiếp trên con đường mà mình đã chọn - Tú_Yên đang chờ anh đó, anh Nhà Quê ơi !"


Tú_Yên


22-02-2010
#1
    Lai Ly Anh Van 16.03.2010 19:34:27 (permalink)
    "Nhiều khi mình vẫn thầm hỏi "con người sinh ra để làm gì ? Cuộc đời, ngẫm đi, ngẫm lại, rốt cuộc có gì vui ?..."
    Một vòng tròn khép kín !
    Sinh ra - lớn lên - rồi trách nhiệm - rồi bổn phận...
    Qua bao nhiêu năm vất vã, gian nan, đấu tranh sinh tồn, kiếm tìm danh vị...
    Vậy thì sao ? "

    Chao ôi, cái điều như vậy đã có bao người băn khoăn. Cụ Tú Xương chả đã nói đó sao:
    "Ta lên ta hỏi ông trời
    Trời sinh ta ở trên đời làm chi"
    Làm chi!? Ai biết?
    Cái băn khoăn trăn trở của một kiếp người. Đời là bể khổ,  cái bể khổ mênh mông kia đã nhấn chìm bao kiếp chúng sinh.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2010 19:40:37 bởi Lai Ly Anh Van >
    #2
      Tú_Yên 07.05.2010 09:56:23 (permalink)
       
       
       
       
       
       
      Ba năm_Một chặng đường


      Ngày 06-05-2010

      Ba năm !
      Cũng đúng vào giờ và ngày tháng nầy ba năm về trước, mình đã post bài thơ đầu tiên lên DĐ KHPT, sau một thời gian dài im ắng.
      Nói đúng hơn thì chính nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền, đã chôn vùi, khuất lấp đi niềm mơ hoài và khát vọng mà mình ấp ủ cả đời đối với niềm đam mê văn chương.
      Bao nhiêu năm qua đi, mình đã sống như một chiếc bóng lặng lờ, âm thầm với những lo toan, suy tính. Nỗi nhớ đau đáu về một thời nào xa lắc vẫn luôn đè nặng và âm ỉ mãi trong lòng không chút phôi pha.

      Có thể nào quên khi cả đời mình chỉ có một tình yêu duy nhất là Thơ



      Thơ Tôi viết để cho đời
      Ví như làn gió giữa trời nhẹ bay.


      Cuộc đời đã không cho mình niềm vui. Tất cả chỉ là những chuỗi ngày truân chuyên, vất vã. Vậy thì...



      Biết gửi vào đâu những nỗi buồn
      Đêm về thinh lặng với trăng suông
      Góp gom hương gió thành câu_chữ
      Dệt chút duyên thơ ghép mộng thường.


      Thế đấy !
      Chỉ là chút ước ao
      Chỉ là những tâm sự
      Chỉ là niềm suy tư
      Chỉ là một giấc mộng bình thường đơn giản...
      Vậy mà mình chẳng biết phải làm sao hay nói với ai cho lòng riêng nhẹ bớt.
      Thôi thì đành phải bỏ hết vào thơ...cho gió mang đi...tung hê hết cả vào khoảng không bao la trùng trùng dịu vợi.



      Gió đi, bỏ lại mình Ta
      Ngày qua, rồi lại ngày qua - qua ngày.


      Làn gió - không hình, không bóng, không sắc, không hương
      Làn gió - như không, như có và bất ngờ đi, đến...

      Gió cứ vẩn vơ, bay đi...bay mãi mà không hề ngưng nghỉ, cũng chẳng biết đi đâu, về đâu và nơi nào là điểm dừng lại cuối cùng...
      Thơ mình đã như thế đấy !
      Một ngày qua đi...qua đi...qua đi...
      Rồi thì tất cả cũng chỉ là ảo ảnh, là mơ hồ, là mông lung, huyễn hoặc...
      Rồi thì mình cũng chẳng có gì và còn lại gì trong sự dần xoay của vũ trụ bao la.

      Cái "sự nghiệp văn chương", nghe như lớn lao, thấy như vĩ đại...
      Cuối cùng cũng chỉ "như làn gió" bay vèo - mất tăm, mất tích, không mong gì níu giữ hay nắm bắt vào tay.

      Rất nhiều khi, mình tự hỏi: Mình từ đâu đến và cuối cùng mình lại sẽ về đâu ?
      Cứ nghĩ đến kiếp con người như bọt nước chợt có, chợt tan. Như đời phù du vừa trông thấy rồi lại mất...thật khó mà không buông tiếng thở dài ngao ngán !

      Mình đấy !
      Rồi cũng sẽ như thế - một ngày nào đó, mình sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian nầy...
      Lặng lẽ...âm thầm...và cái tên Tú_Yên sẽ lại dần chìm vào quên lãng, ngay cả trong lòng những người đã từng một thời quý yêu, thân thiết !
      Lại cảm thấy xót lòng khi nghĩ đến cái sự nghiêp văn chương (!) Không biết lúc ấy có ai, còn ai (?) để nhớ, để thương, để chắt chiu, nâng niu gìn giữ những tâm tư, tình cảm, những vui buồn của một "đời thơ" mà mình đã gửi vào đó tất cả những gì ấp yêu, trân quý với cả trái tim nồng nàn đầy mơ và mộng ?
      ...Những đứa con thân thiết, được chắt lọc và hình thành từ tâm huyết, từ những tiếng thở dài lặng lẽ và cả từ những giọt lệ âm thầm, không một ai hay.

      Thời gian cứ trôi
      Trái đất cứ quay
      Con người cứ sống
      Để rồi điểm đến cuối cùng cũng chỉ là hư vô...Mong manh, mơ hồ trong tâm tưởng mà lại không thể nào từ chối hay xua đuổi ra khỏi kiếp con người.



      Thơ Tôi như nốt nhạc trầm
      Nghìn năm cứ mãi âm thầm thế thôi
      Thơ Tôi là gió mồ côi
      Vẩn vơ theo bóng mùa trôi cuối chiều.


      Ba năm !
      Hơn một ngàn ngày, mình đã lang thang khắp nơi và dòng thơ mênh mang của mình cũng đã trôi đi đến cùng trời cuối đất để đi vào lòng bè bạn năm châu.

      Hì !
      Nghĩ cũng thật là kỳ, bạn bè thì đông vô số, mà nhìn lại thì vẫn như...chỉ một mình !
      Thật lòng mà nói, không biết có phải thật sự là mình có bạn không, hay mãi mãi vẫn chỉ là một Tú_Yên cô độc, lẻ loi và lạc lõng vô cùng ở những nơi đi đến !

      Có những điều, nếu không ở vào hoàn cảnh, ta sẽ không thể nào hiểu được tâm trạng của người trong cuộc.
      Cũng có nhiều người muốn được và đã về thăm, nhưng sau đấy thì tất cả cũng chỉ như bọt xà phòng hay chiếc bóng bay khi chạm vào gai nhọn - Cuộc sống thật luôn cay đắng và bạc bẻo chứ đâu được ngọt ngào hay lý tưởng như...thơ - Tú_Yên ngoài đời cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, lam lũ vì mưu sinh chứ đâu đã là một tiểu thư khuê các, thanh tao, lá ngọc cành vàng và đầy thi vị như những câu_chữ mượt mà, sâu lắng nỗi niềm khiến ai cũng phải chạnh lòng thương cảm.

      Cho dù thế nào đi nữa, Mình vẫn yêu thơ, vì đấy là nơi mình có thể bộc bạch tất cả những điều không thể nói mà chẳng cần bận tâm ngại ngần hay lo lắng.



      Biết rằng - Thơ chỉ là thơ
      Nhưng là nơi để gửi chờ, gửi thương
      Gửi lòng mình với vấn vương
      Gửi Ta vào những thoáng hương xa mờ.
      Để mơ - mơ giấc mộng hờ...
      Mong manh như gió bên bờ nhân sinh
      Thơ Tôi, viết chỉ một mình
      Nhưng trang trải hết tâm tình - thế gian.


      Cả một đời thơ, mỗi câu, mỗi chữ...mình đã chắt chiu, chọn lọc...Chỉ mong trút cạn nỗi lòng cũng như có thể nói thay người khác: Tình yêu_Nỗi nhớ_Thương cảm_Sân si và luôn cả bao điều giấu kín trong tận cùng góc khuất của những tâm hồn đầy giông tố.



      Ta vẫn thường thầm lặng
      Những sớm mai, những chiều
      Trang thơ buồn luôn mở
      Ghi lại biết bao điều...


      Thơ là mình - Mình là Thơ !
      Có ai đó nói rằng: Thơ chỉ là những điều viễn vông, giả tạo, không làm nên cơm gạo cũng chẳng thể hiện được gì trong cuộc sống đời thường ?? Người thơ thì luôn ngất ngưỡng giữa chín tầng trời, thả hồn vào khoảng mông lung và luôn mơ hồ không thực tế ??

      Riêng mình, thơ là tất cả những gì sâu kín, tốt đẹp nhất trong tim, trong trí, được kết hợp từ những câu từ, ngôn ngữ. Những gì trong tận cùng ngóc ngách của tâm tư con người: lời khó nói, niềm vui, nỗi buồn...tất cả đã được diễn đạt thành lời, để bày tỏ, để bộc bạch...cho dù đôi khi chỉ là để tự nói với chính mình hay viết chỉ để...mình xem.



      Thơ là thơ ?
      Thơ cũng chỉ là thơ
      Là bao nỗi đợi chờ, khao khát
      Là mảnh đất cho tâm hồn đi lạc
      Là khung trời phờ phạc những mênh mang.

      Thơ là Thơ ?
      Là câu_chữ lang thang...


      Và "người thơ" thì vẫn mãi là một con người bình thường như biết bao nhiêu người khác: ăn, uống, ngủ, nghỉ...Cũng tất bật vì công cuộc mưu sinh, vẫn phải gồng mình chống chọi với biết bao chông gai, cạm bẫy trên trường đời - vẫn sống thực tế và không hề xa rời xã hội.
      ...

      Ba năm rồi !
      Mình vẫn một mình với khung trời tưởng chừng êm đềm những lại đầy giông tố.
      Mình vẫn cười, vẫn nói với biết bao người được gọi là bạn trong thế giới ảo mông lung nhưng cũng lắm nỗi se sắt đau đến xé lòng !
      Ai cũng mong muốn được vui vẻ, được thong dong, được hòa mình vào cuộc sống muôn màu.
      Ai cũng thích được mọi người vây quanh với những vòng tay thương yêu, ấm áp.
      Ai cũng mộng điều sang cả, danh vị và bạc tiền.
      Ai cũng...

      Và mình cũng thế !
      Khung trời thơ - Không gian thơ - Tiếng thơ...là niềm mơ hoài giấu kín (!)
      Cuộc sống khốn khó, gian nan và nhiều trúc trắc vẫn là điều thực tế phải lo lắng thường xuyên (?)
      ...

      Ba năm rồi !
      Mình đã sống như hai con người trong một diện mạo, để nhận chân rất nhiều điều mà chỉ nghĩ đến thôi đã thấy muốn rưng rưng...

      Cũng có thể sẽ có một ngày...



      Rồi một ngày,
      Ta cũng sẽ ra đi
      Bỏ lại sau lưng những gì yêu mến...
      Là những trang thơ một thời thắm đượm
      Là những tâm tình vay mượn giữa mông lung.

      Rồi một ngày,
      Ta chẳng biết nhớ nhung
      Quên giông gió, bão bùng trong cuộc sống
      Quên luôn thuở Ta đã từng ươm mộng
      Xây tháp ngà trên bờ cát chênh vênh.

      Rồi một ngày,
      Ngày bỗng chợt...mông mênh.


      Một ngày nào đấy mình sẽ vĩnh viễn rời bỏ thế giới ảo, sẽ thực sự rời xa những trang thơ, để mong tìm quên tất cả...Những gì thân thiết dấu yêu rồi thì cũng sẽ xóa nhòa theo từng nhịp bước của thời gian



      Thời gian không bóng, không hình
      Mà sao lại cứ làm mình băn khoăn ?
      Một ngày
      Một tháng
      Một năm
      Vòng quay cát bụi quay vòng nhân sinh.
      Hoàng hôn lại đến bình minh
      Nhẹ nhàng xoay chuyển cuốn mình trôi theo.

      Thời gian là gió hắt hiu
      Thời gian là sớm_là chiều...
      thế thôi !


      Vậy đấy !
      Thời gian cũng chỉ là sớm_là chiều...mà cuốn hút cả đời ta.
      Thời gian chỉ là hoàng hôn_là bình minh mà rồi tóc xanh bạc thếch.
      Thời gian chỉ là những vòng quay bất tận vô tình mà hiu hắt cả kiếp con người.
      ...

      Ba năm rồi !
      Vui ít_buồn nhiều
      Băn khoăn cũng lắm mà điều đớn đau cũng không phải là nhỏ !
      Có lẽ chẳng một ai có thể hiểu được mình !?
      ...

      Một thời đam mê
      Một niềm mơ ước
      Những điều mất_được

      Nhìn lại chặng đường đã qua...
      Mình vẫn là mình với những khoảng trống - không mùa...



      Khép lại trang thơ lắm nhọc nhằn
      Khép dòng suy tưởng ngập băn khoăn
      Khép duyên trăm ngã - tình muôn hướng
      Khép áng mây sầu đang bũa giăng.
      ...

      Ta đi...khép cả mùa trăng
      Tìm về với cõi vĩnh hằng - lung linh.



      Vậy đi !
      Cứ sống
      Cứ viết
      Và...đợi...chờ...
      ...

       
       
      Tú_Yên
      #3
        Tú_Yên 01.08.2010 09:59:45 (permalink)


        Lời muốn nói
         
        Má yêu quí !
        Dễ thường đã hơn hai mươi năm rồi
        Hơn hai mươi năm con không được nhìn thấy Má. Không được nghe Má nói. Không được nũng nịu, dỗi hờn, và cả...không được nghe những lời Má mắng.
        Má ơi ! 
        Con nhớ Má lắm.

        Ngày tháng đã trôi qua mà sao như đứng yên không lay động. 
        Thắm thoát mà Mẹ con mình đã xa nhau một thời gian dài thật là dài. Thế nhưng con lại luôn có cảm giác bao nhiêu tháng năm đăng đẵng lại chỉ như một cái chớp mắt, như một lần vẩy tay. 
        Con không nghĩ là thời gian lại qua nhanh đến thế.

        Một đời thấp thoáng qua nhanh 
        Thời gian trôi mãi...để dành được đâu 


        Má à !
        Má có nhớ hai câu thơ nầy không ? 
        Hai câu thơ tâm đắc nhất mà Má vẫn thường đọc cho con nghe những lần mẹ con mình rỗi rãi ngồi cạnh bên nhau. 
        Hai câu thơ mượt mà, lại ẩn chứa một chút gì trầm uất: như một tiếng thở dài, như một lần chắc lưỡi…hay mơ hồ như một giọt lệ âm thầm, lặng lẽ để rồi...rơi.
        Lúc đó, với bộ óc trẻ thơ non nớt dại khờ của mình, con thật sự không hiểu là Má muốn nói gì nữa. 
        Chỉ có một điều những lúc như thế, con nhận thấy thần sắc Má như nhợt nhạt hẵn đi. Khuôn mặt trái soan dịu dàng dường như tan biến, hòa lẩn vào đó là một nỗi buồn mênh mang, nét u ẩn dâng đầy trong đôi mắt thăm thẳm, xa xôi. Má như đang đắm chìm vào một cõi nào đó mông lung, vô định. Nỗi khuất lấp dâng tràn và luôn ẩn chứa trong tâm hồn của người mà con hết mực thương yêu. Đó là điều mà con luôn cảm thấy khi len lén nhìn sâu vào mắt Má.
        Những lúc như thế, con rất muốn được cầm chặt tay Má, ngã đầu vào lòng và nói với Má thật nhiều điều...

        Má !
        Giờ thì con đã hiểu rồi.
        Thời gian cứ đi và đi mãi không hề quay lại. Chẳng thể nào ta nắm đuợc nó trong tay hay khiến sai nó nằm yên một chổ. 
        Thời gian như làn gió thoảng đưa vào khoảng không bao la vô định...đi mãi không ngừng rồi tan mất vào những nẻo biệt mù khơi. 
        Dù ta có ngóng trông, mong đợi thì thời gian vẫn đi mãi không về.

        Má !
        Nếu thời gian đừng trôi qua, thì chắc chắn Má sẽ không bao giờ rời xa con, có đúng không ?
        Nếu thời gian đừng trôi qua thì con đâu phải lạc lõng, bơ vơ, trơ trọi giữa dòng đời gập ghềnh và dẫy đầy nghiệt ngã nầy.
        Và...
        Má ơi ! 
        Nếu thời gian đừng trôi qua, con sẵn sàng đem cả tuổi xuân của mình để đổi lấy tuổi già của Má. Như vậy thì con sẽ mãi được ấp yêu, được ủ kín trong một tình thương bao la vô bờ bến mà trên đời nầy không gì có thể sánh bằng.
        Không có Má bên con, cuộc đời đối với con quạnh hiu, trống vắng và vô nghĩa biết bao. 

        - Còn ai ngóng đợi mỗi khi con tan trường về muộn ? 
        - Còn ai vỗ về mỗi khi con nín lặng âu sầu chỉ vì những chuyện vặt vảnh, đâu đâu ? 
        - Còn ai nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nhung mềm với những lời dỗ dành âu yếm mỗi khi con dỗi hờn vô cớ ?
        Ngay cả những lời Má mắng vì đôi khi con ham chơi xao lãng học hành…ngày xưa con hay phụng phịu, dùng dằng, giờ rất muốn nghe lại cũng không còn cơ hội nữa.
        Tất cả đều đã xa, thật là xa...chẳng còn sót lại được gì trong nỗi khắc khoải, mơ hoài mà con luôn âm thầm vọng tưởng.
        Không còn Má ở cạnh bên mình, con mới thấy rằng: thiếu Má, cuộc đời hoàn toàn trống trải, y như một vùng đất hoang sơ khô hạn, không có cả sự sinh tồn của cây cỏ, lá hoa.
        Đối với con - Má là tất cả. Và con cần có Má biết bao.

        Giờ thì...
        Má đã đi - đi mãi không về. 
        Má đã bỏ lại trong con nỗi hụt hẫng đến vô cùng mà cho dẫu đến suốt cả cuộc đời cũng chẳng thể nào vơi.

        Má à !
        Ở nơi nào đó, Má có nhớ con không ? Má có được vui như những lúc mẹ con mình chơi đùa với nhau không ?!
        Sao Má không cho con được ở cạnh Má như ngày xưa ? 
        Dù ở bất cứ nơi đâu thì con cũng chỉ cần có Má bên con là đủ. Con không sợ bất cứ điều gì, dẫu là cái chết. 
        Con chỉ cần có Má - chỉ cần Má thôi. Má hiểu không ?!

        Má !
        Thời gian đi qua nhưng kỷ niệm thì luôn luôn ở lại. Để con má bây giờ cứ mãi sống âm thầm với những nỗi buồn vây kín, với nỗi nhớ nhung về một thời đã là quá khứ và với niềm tiếc nuối dâng đầy trong ký ức không thể phai phôi.

        Nhớ những ngày còn bé. Mỗi lần đi dạy Má lại dắt con theo. Lúc đó, dù chỉ với bộ óc non nớt của mình, con vẫn cảm thấy hãnh diện - hãnh diện vì Má của con là cô giáo. Một cô giáo dịu dàng nhân hậu mà lúc nào cũng được mọi người yêu mến, nể vì.

        Má !
        Má đã phí cả tuổi xuân của mình chỉ vì một quyết định sai lầm, có phải không ? 
        Má không hề yêu Ba. 
        Con biết chắc chắn như thế. 
        Má chỉ thương hại vì sự đeo đuổi kiên trì của Ba mà thôi.
        Vì thương cho người mà Má lại hại chính mình. Và Má đã phải trả giá bằng cả một thời tuổi trẻ chỉ vì lỗi lầm không đáng có ấy. Bao nhiêu năm trong đời, Má đã lặng thầm với nỗi niềm chán chường. Má đã vô vàn tuyệt vọng vì mãi mãi chẳng thể nào thoát ra được cái hố thẳm đen ngòm mà Má tự bước chân vào.

        Con còn nhớ mỗi khi nằm cạnh bên nhau, Má đã ôm con vào lòng với lời thầm thì như tự nói với chính mình: "Ước gì mình trở lại tuổi hai mươi, để được sống một lần - một cuộc đời đáng sống."

        Một cuộc đời đáng sống ?!
        Có một chút chua xót, một chút ngậm ngùi và cả như sự vỡ tan của những tiếng thở dài rơi xuống.
        Thật là cay đắng, phải không Má ?!
        Hình ảnh của con đã khiến Má luôn nhớ đến thời thiếu nữ của mình ? 
        Một đời và một thời...
        Đời người chỉ có một thời xuân sắc, đã đánh mất đi rồi thì có bao giờ lấy lại được đâu !

        Má yêu quí !
        Giờ con đã lớn khôn. Con đã hiểu và cảm thông được với nỗi buồn của Má : Ba không phải là mẫu người mà Má mơ ước.
        Con biết, với một người thâm trầm, sâu sắc luôn có những ước mơ bỏng cháy trong lòng thì Ba mãi mãi là một người xa lạ. 
        Má đã lạc lõng ngay trong cuộc sống của chính mình. Đã bơ vơ và cô độc ngay giữa những người thân mà Má hết lòng thương yêu, chăm sóc.
        Để rồi…
        Trong những trống vắng tâm tư, sự héo hon tình cảm, Má đã dành tất cả tình yêu của mình cho con - niềm an ủi và là tia hy vọng duy nhất mà cũng là cuối cùng trong cuộc đời của Má.

        Má yêu quí !
        Má đã âm thầm, đã lặng lẽ với những đau khổ, giằn vật dấu kín trong lòng . Và Má của con đã cố tạo ra một bề ngoài lạnh lùng để giấu che đi trái tim nồng nàn ấm áp với những khao khát ước mơ cháy bỏng thời xuân trẻ.

        Má !
        Đã nhiều lần - rất nhiều lần con đã nhìn thấy Má khóc...âm thầm...khóc như chưa bao giờ được khóc. 
        Má có biết lúc đó lòng con như thế nào không ?! 
        Trái tim con như vỡ ra, và...con đã khóc theo Má - khóc như Má - lặng lẽ, âm thầm...và mãi mãi Má cũng sẽ không bao giờ hay biết.

        Đâu có gì đau khổ hơn "khi mình khóc mà không dám cho ai trông thấy" !
        Má đã phải chịu đưng...và chịu đựng một cách tài tình.
        Má đã kiên cường như một dũng sĩ, chống chọi với biết bao giông bão của cuộc đời mà không hề khuất phục, chồn chân.
        Má của con là thế. 
        Ẩn sâu sau một vóc dáng mảnh mai là một tâm hồn cứng cỏi. Sau gương mặt lạnh lùng là một tâm tình nồng ấm, thiết tha. Và đôi tay dịu dàng lại có thể chống đở biết bao là gió giông, bão tố. 
        Má đã bước đi giữa trần gian đầy chông gai lổ chổ. Vượt qua những hố trũng, những đầm lầy của trần đời bằng chính đôi chân yếu ớt mà lại rất đổi vững vàng. 
        Má không có quyền quỵ xuống, vì Má biết rằng: Má luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho con không gì thay thế được.
        Vậy thì tại sao Má lại bỏ con mà đi ?! 
        Tại sao ?! Tại sao vậy chứ ?!

        Má yêu quí !
        Con không hiểu - thật sự không hiểu "Vì sao những gì mà mình yêu quí nhất, trân trọng nhất lại thường vuột khỏi tầm tay. Những gì tốt đẹp nhất thì thường hay xa rời chúng ta vậy ?"
        Và...
        Má à ! 
        Có phải cũng chính vì thế mà lúc nào chúng ta cũng phải sống trong tiếc nuối hay không ?
        Má ơi ! 
        Con buồn lắm !

        Má yêu quí !
        Thời gian đã qua đi...qua đi là không bao giờ quay lại.
        Hai mươi năm mà chỉ như mới một ngày - không lúc nào con không nghĩ đến Má.
        Ngay cả trong giấc mơ con cũng thấy Má đang ngồi cạnh bên và cầm tay con âu yếm. Để khi giật mình chợt tỉnh con đã khóc...tức tưởi như một đứa trẻ...khóc mà không ai có thể dỗ được vì tủi thân, uất ức. Vì điều mình ao ước, mong đợi đã nằm gọn trong tay lại bị tước đoạt bất ngờ !?

        Má !
        Nếu thế gian có điều kỳ diệu, thì con chỉ ước mơ một điều duy nhất "Má sẽ trở về bên con".

        Thời gian đã trôi qua...và từng giây, từng phút...lúc nào con cũng chỉ mong muốn được gặp lại Má.
        Gặp lại Má - để con được ôm Má thật chặt...ôm Má thật chặt mà nói với Má rằng : "Má ! Con yêu Má"
         
        Tú_Yên
        (01-07-2007)


        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2015 16:14:13 bởi Tú_Yên >
        #4
          Tú_Yên 27.08.2015 16:04:31 (permalink)


          Vu Lan_nỗi nhớ…


          Tháng bảy về
          Không gian yên ắng nhẹ nhàng và hình như phảng phất đâu đây là mùi trầm hương thoang thoảng.
          Các cổng chùa rộng mở. 
          Mọi người tất bật, xôn xao để chuẩn bị bước vào Lễ hội Vu Lan: Mùa báo hiếu

          Bao nhiêu năm đã qua đi, sự cuốn hút của cuộc sống đời thường cũng không thể nào làm tôi khuây khỏa nỗi nhớ đau đáu về hình bóng Mẹ già đã khuất xa biền biệt. 
          Những kỷ niệm của một thời như bức tranh chấm phá, dù lẫn lộn trong biết bao bộn bề của xã hội mà vẫn vượt lên, lấn át tất cả những gam màu.

          Thời gian thì chẳng đợi chờ. Đời người dường như rất ngắn ngủi !
          Khi tôi cảm nhận được những gì trân quí trong tình yêu bao la của Mẹ, thì Người đã ra đi vĩnh viễn không về. 
          Những giọt nước mắt ngày tang lễ cũng không âm ỉ bằng nỗi nhớ nhung da diết trong những năm tháng sau nầy. 
          Từng lời nói yêu thương như đọng mãi trong tim. 
          Những cử chỉ dịu dàng như luôn hiển hiện trong từng giấc mơ muộn mằn về sáng. 

          Những ngày thơ bé, Mẹ đã nâng niu trìu mến, chăm chút cho tôi từng miếng ăn, thức uống. Vất vả, nhọc nhằn khi tôi bệnh đau vì trái gió, trở trời. Đêm lại từng đêm, thức canh cho con thơ được yên tròn giấc ngủ mà không hề quản ngại gian lao, mệt mỏi.

          Tôi dần lớn thì Mẹ dần già yếu. Mái tóc đen mượt ngày nào đã lấm tấm điểm sương. Gương mặt phúc hậu hiền lành cũng hằn những nếp nhăn, đánh dấu sự tàn phá khắc nghiệt của thời gian, đã cướp đi của Mẹ tất cả những mộng mơ của một thời thiếu nữ. Bàn tay mềm mại thuở xưa, chai sần vì công cuộc mưu sinh vẫn không ngừng chăm bẳm, dắt dìu tôi vượt qua bao chông gai trong những bước chập chửng vào đời.
          Trong tình thương bao la, mênh mông của Mẹ, tôi đã lớn lên một cách vững vàng thì Mẹ tôi cũng khô cằn đi vì những lam lũ giữa cuộc sống đời thường đầy chông gai, gian khó. 
          Làm sao có thể nói hết những nhọc nhằn mà Mẹ tôi đã phải trải qua để nuôi tôi khôn lớn. 
          Như dòng thác từ trên cao đổ xuống. 
          Như mặt biển tràn đầy những lúc triều lên. 
          Như bầu trời cao xa thăm thẳm sẵn sàng bao trùm tất cả. 

          Tháng bảy...
          Chuông chùa ngân nga vang vọng. 
          Tiếng kinh cầu siêu trầm bổng cứ theo gió lan tỏa khắp nơi nơi. 
          Cả đất trời như cũng tơ vương để lòng người cứ dậy lên những nỗi niềm khó tả.
          Trong các gia đình, những người con cố tận dụng mọi thời gian để quan tâm, chăm sóc cha mẹ nhiều hơn. Thể hiện tình yêu cao quí, thuần khiết luôn dành cho đấng sinh thành mà hàng ngày đã phải khuất chìm vì cơm ăn, áo mặc.

          Với tôi tất cả chỉ còn là nỗi nhớ...
          Nỗi nhớ âm thầm, ngỡ đã nhạt nhòa theo năm tháng, nào ngờ cứ mãi nằm yên ở một góc tâm hồn rồi đầy lại đầy thêm theo từng quãng đường qua.
            
          Trong những tất bật của biết bao công việc, tôi như vẫn còn nhìn thấy ánh mắt Mẹ cuời khi dõi theo từng bước tôi đi. Nhớ bàn tay gầy guộc vẫn luôn đở đần, nâng tôi đứng lên mỗi khi tôi không may vấp ngã.
            
          Nhớ những ngày tôi đi học xa. Cứ đúng cuối tháng thì Mẹ lại lên thăm. Tay xách, nách mang nào quà, nào bánh. Nhìn ánh mắt thèm thuồng của bạn bè, tôi ngất ngây hãnh diện vì tình thương nồng nàn, dịu ngọt mà Mẹ đã dành trọn cho mình. 

          Giờ thì tất cả đã xa...xa vời vợi ! 
          Để mỗi độ Vu Lan về, tôi chỉ còn biết ngẩn ngơ tiếc nuối một khoảng trời ăm ắp yêu thương của những ngày còn có Mẹ.

          Trời hanh nắng...
          Lá Thu vàng...
          Người người lũ lượt hội chùa thành tâm lễ Phật cầu siêu sinh tịnh độ hay phúc lành cho Mẹ, cho Cha.
          Riêng tôi, âm thầm giữa những xôn xao của ngày rằm tháng bảy, ray rức với những ý nghĩ, với những tâm tình chẳng thể nào quên.

          Tú_Yên
          (ngày Rằm tháng bảy)


          #5
            Tú_Yên 21.11.2015 16:25:58 (permalink)
             



            Nói với Má
             
            Má,
            Đã qua ngày giỗ lần thứ 27 của Má rồi đó.
            Thời gian trôi đi thật là nhanh - thắm thoát mà con đã già đi rất nhiều.
            Hồi xưa cứ nghĩ đến tuổi của Má chắc là lâu lắm. Nhưng không - chớp mắt thôi mà đã gần 30 năm.
             

            Má à !
            Tháng sau là giỗ đầu của chị Ba đó Má.
            Từ ngày chị mất - con buồn thật là nhiều ! 
            Cái cảm giác trơ trọi, trống vắng, quạnh hiu…như phủ ngợp cả tâm trí của con.
            Dù cố quên. Dù cố nghĩ: con đường tất nhiên của tất cả - không ngoại trừ một ai “nhân sinh vô thường và cát bụi phải trả về cát bụi ” - nhưng con vẫn buồn !
            Bây giờ con chẳng thiếu thốn gì. Những gì con muốn làm đều dễ dàng thực hiện: gia đình sung túc, con cái ngoan hiền, hiếu thảo và cuộc sống rất mỹ mãn.
            Tất cả những ước mơ, hoạch định cũng đã thực hiện gần xong.
            Chẳng còn gì phải lo lắng, bận lòng.
            Vậy mà không hiểu sao con vẫn thấp thỏm không yên: hình như con thiếu rất nhiều thì phải ?!

            Thiếu gì chẳng biết - chỉ là con luôn thấy bất an và lúc nào cũng rất buồn đó Má à !
             

            Má,
            Giỗ Má con không bày biện gì.
            Chỉ mấy mẹ con con và nỗi nhớ ba, nhớ má, nhớ chị ngập tràn đến muốn phát khóc.
            Phải làm sao đây hả Má ?
            Nhà mình chỉ có 6 người - và bây giờ thì con là người cuối cùng còn lại.
            Nhiều khi nhìn Huy, Duy mà con thấy xót xa.
            Mai nầy con chết, không biết rồi hai đứa sẽ ra sao !
             

            Má,
            Chị đã về với Má rồi.
            Không biết như vậy là vui hay buồn (?!) - nhưng chắc chắn một điều là nới ấy sẽ rất yên bình và thanh thản.
            Chị đã không còn phải lo toan, tất bật. Không còn phải đau khổ, xót xa về bất cứ gì trên cõi thế gian nầy nữa rồi.
            Con mừng cho chị - nhưng lại buồn cho sự đơn côi của mình.
             

            Nhớ Má rất nhiều !
            Nhớ chị rất nhiều !
            Con nhớ tất cả mọi người rất nhiều - Má có biết không ?
             
            #6
              Tú_Yên 26.06.2016 13:33:39 (permalink)
               
               
              Ba,
              Hôm nay là ngày giỗ lần thứ 26 của Ba – cũng có nghĩa là con đã lớn thêm 26 tuổi nữa rồi đó.

              Ba à !
              Hăm sáu năm – khoảng thời gian không ngắn nhưng lại cũng chẳng phải là dài.
              Bởi lẽ gần 10 ngàn ngày mà sao con thấy như chỉ mới đây thôi.

              Con nhớ Ba, nhớ Má, nhớ chị Khanh – lại còn cả anh Hai Công và thằng út Tâm nữa.
              Con nhớ mọi người biết bao !


              Ba,
              Dạo nầy con rất buồn đó Ba.
              Nhìn quanh mình chẳng còn lấy một ai làm con thấy trơ trọi đến vô cùng. 
              Dì nhiên là con còn có Huy và Duy – 2 đứa con ngoan hiền, hiếu thảo hơn rất nhiều những thanh thiếu niên thời đại nầy – nhưng dẫu sao thì tụi nhỏ cũng không thể lấp đầy khoảng trống vời vợi ẩn kín trong lòng con khi ngày tháng cứ lặng lẽ trôi đi cùng sự nhớ thương ray rứt về những người thân yêu đã ra đi vĩnh viễn.


              Ba thương yêu !
              Ai cũng đã bình yên và thanh thản ở một nơi mơ hồ nào đó – chỉ còn lại mỗi mình con !
              Ước gì còn có chị ba – con cứ hay ước ao như vậy dù biết chắc rằng đó là điều không thể !
              Không hiểu sao con lại nhớ chị Khanh con nhiều đến như thế !


              Ba à !
              Giỗ Ba con chẳng muốn làm gì.
              Có bày biện cho nhiều thì rồi cũng chỉ một mình cùng với nỗi buồn ngày một nhân thêm lên thôi.
              Chắc là con bị stress rồi – bởi dù cố dặn mình hãy “quên đi” nhưng con lại cứ luôn “lại nhớ”.
              Con nhớ rất nhiều thứ…dù đó chỉ là những mờ mịt mông lung trải dài hàng mấy mươi năm.

              Thắm thoát mà con đã sống bên cạnh cái Ao Lục Bình nầy hơn 50 năm.
              Từ những ngày ấu thơ vô tư đi bắt chuồn chuồn – chỉ để xem chơi rồi thả.
              Hay hái bông Lục Bình để bày trò hàng quán….
              Lại nhớ cả lúc đi bắt tép mòng hay cá hủng hỉnh trước ao vô chiên, nấu cơm trong cái xoong bé tí tẹo…rồi ngồi ăn ngon lành với cái tâm trạng vui tươi như đang làm được một điều gì thật lớn lao mà hồn nhiên, thanh thản gì đâu.


              Ba à !
              Nghĩ cũng mắc cười ghê, phải không ?
              Con giờ đã là “bà nội người ta” mà sao cứ hay bày đặt nhớ xa, nhớ xưa hoài.
              Nhớ nhiều thì rốt lại cái buồn đọng lại sẽ lớn hơn, sâu hơn và mãi mãi đè năng lên tâm trí của mình thôi chứ đâu ích lợi gì, phải không Ba ?
              Biết là vậy – mà sao con vẫn cứ luôn nhớ, Ba à !
              Con đúng là…chỉ biết tự hành hạ chính mình !


              Ba,
              Ngày giỗ Ba – con không có gì ngoài những lời tâm sự.
              Nói chuyện một mình gần như đã thành thói quen mãn tính – khi càng ngày con càng co cụm lại vì thấy sợ hãi thế gian nầy.
              Tuổi đời càng cao thì con càng nhận ra được nhiều điều luôn làm mình thất vọng: trao đi sự trung thực – tấm chân tình – sự nhân ái hay lòng vị tha…thì cuối cùng mình chỉ nhận về sự dối trá – lọc lừa và sự đố kỵ nhỏ nhen…
              Nhân sinh bây giờ dường như chỉ nhìn đời và đối nhân xử thế qua danh, lợi, tiền tài…
              Họ vị kỷ, bon chen và tranh giành, đấu đá nhau mà không hề biết đến mệt mỏi đó Ba.


              “Có tiền mua tiên cũng được” – Người xưa sao mà nói đúng đến lạ lùng. 
              Chỉ cần hào nhoáng, chỉ cần xum xoe rủng rỉnh dăm $…
              Chỉ cần bỏ tiền ra thì lời nói trật đến mười mươi cũng trờ thành “thánh chỉ”
              Người có trong tay càng nhiều tiền thì cái gì của họ cũng thành ra “đúng” hết đó Ba !
              Thế gian bây giờ chỉ nhìn và đánh giá phẩm cách con người qua bề ngoài kiểu cách mà thôi !


              Ba,
              Con rất buồn và rất nhớ Ba – không phải chỉ là hôm nay mà gần như lúc nào con cũng rất nhớ những người trong gia đình mình.
               
              Hãy thanh thản.
              Hãy bình yên.
              Nếu có kiếp sau – con mong Ba sẽ có được một đời người với vô vàn những điều như ý và đủ đầy hạnh phúc, Ba nghen.

              Con gái nhỏ ngày xưa của Ba.
              (26-06-2016/22-05 Bính Thân)
               
              #7
                Tú_Yên 30.07.2016 17:35:18 (permalink)
                 
                 
                Một ngày ở quê
                 
                Trên đời – luôn có rất nhiều người cứ hay thích nói những chuyện cao vời, luôn muốn chứng tỏ cái tôi thông thái với bộ óc sâu xa…và luôn muốn mình là một người kiệt xuất mà ai ai cũng đều phải biết đến.

                Với những tiến bộ không tưởng, sự nhanh nhạy vượt bậc của thời đại điện tử và hệ thống thông tin viễn liên toàn cầu hiện nay thì người ta lại càng tha hồ mà “chứng tỏ sự siêu việt” một cách thoải mái, vô tư không hề vướng chút ngại ngần hay đắn đo do dự nào.
                Ai cũng muốn mình là trung tâm vũ trụ và ai cũng thích được xum xoe, nịnh nọt với những lời tâng bốc cao tận mây xanh và ngon ngọt hơn đường.

                Nhưng nghĩ cũng phải: bởi vì chẳng bao lâu nữa thì biết đâu loài người định cư được cả trên mặt trăng hay sao Hỏa không chừng.

                 

                Riêng tôi – với trí óc thấp bé và cái hiểu biết nông cạn của mình thì tôi chỉ có thể với tới những câu chuyện bình dị, bé xíu như chuyện đời cây, đời cỏ mà thôi.
                 

                Cỏ, cây…
                Cứ hiên ngang mà sống
                Cứ thản nhiên vươn lên
                Cứ mọc ở bất cứ đâu (dù chỉ là nơi với dăm ba hạt đất hay mấy cái khe hở giữa những viên gạch lát đường)
                Cứ bình yên khi không cần phải nhọc công so đo cao thấp…
                 

                À ! Mà cũng không biết nữa…
                Cứ ngỡ là vậy mà đôi khi lại không là vậy – vì hình như trong cỏ cây vẫn có sự tranh giành và hơn thua ?
                Điển hình là trong khoảng sân nhỏ tí ti của mình, tôi tham lam nên trồng đủ thứ cây tôi thích – và thế là chúng cứ chen lấn nhau mà vươn lên…cao ngồng, ốm tong ốm teo vì chẳng thể nở nỗi bề ngang với cái khoảng không gian chật hẹp và tù túng ấy.
                Nhìn sân nhà người mênh mông với sự khoe sắc của đủ màu lá hoa rực rỡ mà tôi thấy tội nghiệp cho đám cây cối vô tội nhà mình (nhưng lại không biết phải làm sao – bởi vì tôi không nở tâm nhổ bỏ bất cứ cây nào !)

                Thì ra…có những cái cứ tưởng là bình thường mà lại không bình thường chút nào.
                Phải thế không ?!

                 

                Lại nói về chuyện…chữ nghĩa…
                Nói gì thì nói: văn thơ đối với tôi mãi mãi vẫn là cứu cánh – là nơi để tôi có thể trang trải, gửi gắm những suy nghĩ giản đơn nhỏ bé của mình, mà cũng là nơi có thể giúp tôi không bị stress vì những điều nặng nề cứ phải giữ mãi trong lòng khi không thể nói ra hay chia sớt cùng ai.
                 

                Tối qua xem tivi, thấy bên Nhật có cái dịch vụ rất mắc cười “cho mướn người nghe tâm sự” – và thế là hơn 4 năm nay đã không ít người bỏ tiền ra để “được có người lắng nghe mình nói”.
                Nhưng mà xem xong, tôi lại tự thắc mắc: với một người hoàn toàn lạ quắc lạ quơ mà sao người ta lại có thể nói hết những thầm kín trong lòng không e ngại chút nào hết vậy ?
                Tôi thì lại nghĩ: chẳng thà nói chuyện với thằng Win mà lại an lòng, chắc bụng vì thấy những giải bày được đặt đúng nơi, đúng chổ hơn mà lại không sợ tam sao thất bổn nữa.

                Thiệt tình thì tôi không có được những từ ngữ sâu xa hay đao to, búa lớn (những từ ngữ mà đôi khi đọc giả phải tra từ điển hay nhíu mày nghĩ mãi không ra).

                Với tôi – dăm ba câu chữ vụn vằn…chỉ đủ để diễn đạt được những gì tôi nghĩ cũng như những gì tôi muốn được nói ra – đó là thơ.
                Thơ tôi (cứ nói là vậy cho oai) là những cụm từ bình dị, đơn giản, thật thà…được gom góp lại rồi viết thành câu – chỉ đủ để bày giải những gì trong trí – đơn giản vậy thôi.
                 

                Thật ra thì không phải tự nhiên mà tôi lan man…
                Chỉ là vì vô tình (hay vì tò mò ?) mà tôi đọc phải bài viết “Mùa bầu cử” của ông Ác, khiến cái ngông của tôi trổi dậy…nên bày đặt viết bậy, viết bạ…cho vui ?!

                Đọc – với những câu tưởng chừng “chỉ viết cho có – chẳng đáng giá gì” nhưng lại khiến người xem phải suy ngẫm nhiều hơn về bản chất, về cách con người đối xử với nhau và cả về sự tranh danh đoạt lợi đến bất chấp thủ đoạn – chỉ cần hạ gục được đối thủ thì lời nói dù khó nghe đến đâu cũng có thể nói, cái mục nhọt ung mủ mà người ta hết lòng che giấu cũng sẽ được phanh phui…
                “Ai chết mặc kệ – miễn mình đạt được điều mình muốn là đủ” – chuyện như đùa nhưng lại nhan nhãn khắp nơi.  
                ... 
                 

                 Dẫu sao thì tôi vẫn là tôi – nhỏ nhoi và tầm thường như cỏ, như cây, như mây, như gió…với mỗi ngày là một ngày…
                Và một ngày ở quê của tôi chỉ là những công việc đơn giản, dễ dàng như trẻ con đếm số 1…2…3…4…
                  
                – Một ngày…với sáng, trưa, chiều, tối…và với chút vui là được chọc ghẹo thằng Win
                Thằng Win là con chó mà tôi quí hơn vàng.
                Đơn giản vì rằng: với Win – tôi đã có được những phút giây yên bình với cái cảm giác luôn được lắng nghe và thấu hiểu mỗi khi tôi nói.
                Cứ nhìn ánh mắt Win nhìn tôi và đôi tai nghiêng qua, vễnh lại mỗi khi nghe tôi nói chuyện với nó mà tự nhiên lại thấy vui vui.
                “Win à ! Cám ơn con nhe – cám ơn con thật nhiều vì đã luôn ở cạnh bên chủ với những tháng ngày mênh mông những hiu quạnh nầy”.
                Mấy mươi năm rồi, có lẽ trời cũng thương, nên đã luôn đưa đẩy những con chó khôn ngoan, chân tình…như Win – đến bên tôi để yên lặng lắng nghe những khi tôi cần được nói mà không bao giờ phàn nàn hay quạu quọ.
                Bấy nhiêu cũng đã là một an ủi lớn cho tôi trong khoảng đời dường như luôn luôn là trống trải nầy.

                – Một ngày…với những công việc thật bình thường và rập khuôn…y như một cổ máy cũ kỹ vẫn chạy đều và chạy hết công suất mà không bao giờ trục trặc hay hư hỏng.
                – Một ngày…với những suy nghĩ vô vọng nhưng vẫn hoài ngóng trông mòn mỏi…
                – Một ngày…với những ước mơ biết là không thể thành hiện thực nhưng vẫn mãi mong chờ…
                – Một ngày…với nỗi đợi về một điều mình luôn thấy gần mà lại xa xôi vời vợi…
                – Và một ngày…với 24 giờ trôi đi – không bao giờ quay lại.

                Tú_Yên
                (26-07-2016)
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2016 11:12:26 bởi Tú_Yên >
                #8
                  Tú_Yên 02.09.2016 15:55:13 (permalink)
                   
                   
                  Lan man...
                  Thế giới.
                  Với sự tiến bộ vượt bậc của khoa học.
                  Với nền công nghệ thông tin phát triển đến chóng mặt
                  …đã giúp cho cuộc sống con người được tối ưu hóa đến từng ngóc ngách.
                   

                  Cũng chính vì thế, trong khoảng thời gian gần 4000 ngày, tôi đã được lang thang khắp nơi trên cả địa cầu mà không cần phải bước chân đi đâu.
                  Chỉ cần ngồi yên một nơi với cái màn hình vi tính – và thế là tôi được chu du đến cùng trời cuối đất mà chẳng phải tốn xu teng nào.
                   

                  Dạo vòng nơi nơi, nhìn ngắm mọi chốn…để cảm nhận thật nhiều điều (tốt/xấu?) đã và đang xảy ra cùng khắp trong thế giới ảo.
                  Thế giới ảo nhưng với những con người hoàn toàn là thật – với đầy đủ hỷ, nộ, ái, ố…
                   

                  Trong vô vàn những con người (ảo mà thật) với vô số những chuyện xảy ra hàng ngày, hàng giờ, thậm chí là cả hàng giây…Tôi đã nhận ra được nhiều chuyện đáng để suy nghẫm…
                  Thiệt tình thì cũng có lúc vui mà cũng có khi lại thấy buồn. Lắm lúc là cả những xót xa mà tôi không thể nào lý giải được rõ ràng “vì sao lại thế ?”.
                   

                  – Có những niềm vui phát sinh từ những việc làm đầy ý nghĩa.
                  Phải công nhận một điều: giới trẻ ngày nay không ít những tài năng vượt trội. 
                  Những con người năng động, đầy nhiệt huyết, với cả tấm lòng luôn hướng về “chân- thiện- mỹ”. 
                  Họ luôn muốn cho đi những gì có thể: để cứu giúp, để động viên tất cả những ai đang sống trong tuyệt vọng và khổ đau – trong khi bản thân họ lại chẳng mong muốn gì ngoài ước mơ được nhìn thấy nụ cười trên môi người khác.
                  Hiện nay đã có rất nhiều những chương trình thiện nguyện: “Vì bạn xứng đáng” – “Cặp lá yêu thương” – “Hành trình 10 bước chân”…
                  Rất nhiều…rất nhiều…những công tác tình nguyện mà giới trẻ đã bỏ công sức ra làm, với mục đích “kiếm tiền để giúp đở người khác”
                  Mỗi ngày chỉ cần mở tivi thì bạn sẽ được nghe, được biết rất nhiều những hành động thiết thực tuyệt vời phát sinh từ giới trẻ.
                  Cái giới trẻ cứ ngỡ hợt hời, non nớt đã và đang chứng minh cho chúng ta thấy: một thế hệ kế thừa tuyệt vời, đủ đầy nhân nghĩa, trí tuệ với cả tấm lòng vị tha “mình vì mọi người”.
                  Những con người trẻ rất chân thành với trái tim biết thương yêu, biết cho đi…
                  Và tôi đã thực sự rất xúc động vì những điều…cứ ngỡ như là cổ tích ấy.
                   

                  – Cùng lúc thì cũng có những cái buồn cứ hiện hữu trong tôi và dường như nó cứ lớn dần lên, nặng nề hơn theo với thời gian qua đi…
                  Đó là khi tôi nhìn thấy rất nhiều người cao tuổi (những người đang có cả một kho tàng “kinh nghiệm sống”) lại chỉ quẩn quanh với “những thú vui riêng”: bạn bè đông đúc nói cười, khen qua, nịnh lại – sẵn sàng chìa ra những chiêu bài hấp dẫn để thu hút thật nhiều sự chú ý của người khác…
                  Khoe sang, khoe tài…thậm chí ngay cả khi nấu một món ăn: cũng săm soi trang hoàng, rồi chụp ảnh, rồi đưa lên các nơi để “chưng” với bàn dân thiên hạ.
                  Buồn cười (hay cười vì buồn ?) lại có khối người lăng xăng “tấm tắc khen ngon” lia lịa (!!)

                  Nghĩ cũng chán khi luôn cảm thấy mình bất lực trước mọi việc, để rồi chỉ còn biết giảm thiểu nỗi buồn bằng cách viết nhăng, viết cuội…lan man, vớ vẩn…
                  Thực ra thì tôi đang cảm thấy hụt hẫng và rất thất vọng về một ít người/ cứ nghĩ là tâm trí sâu sắc, biết cách cư xử (đáng để học hỏi)/ rốt lại thì vẫn giống như biết bao kẻ đang miệt mài rong chơi, luôn chỉ mong muốn tìm kiếm niềm vui cho riêng mình – những người sẵn sàng buông ra những tiếng trêu đùa… trước những hoàn cảnh đáng lý ra phải rơi nước mắt !
                   

                  Nói cho cùng thì thế gian vẫn còn đâu đó những con người thiện tâm. Chỉ là hình như họ đã bị lẫn khuất và che lấp mất đi giữa những bộn bề, hời hợt của cuộc sống đời thường.
                  Hay vì họ thấy mình quá nhỏ bé trước tất cả nên càng lúc càng muốn thu mình lại (cho mất đi/không còn lại gì) ?!

                  Chiêm nghiệm…
                  Suy gẫm…
                  Rồi nhiều lúc tôi nghĩ: tại sao người ta không thể “ít vì mình một chút”, để đem bớt những thừa thải mà họ đang “dư” – tặng cho những người đang trong hoàn cảnh khốn khó, thiếu thốn trăm bề. Bớt đi những bữa họp mặt bạn bè với tiệc tùng linh đình ở những nhà hàng sang trọng để giúp đở những đứa bé hiếu học, chăm ngoan lại không đủ điều kiện đến trường hầu thực hiện ước mơ mà chúng đang ấp ủ “vượt qua túng bấn, được học tập để có thể giúp đở người khác trong mai sau”.

                  Dẫu sao thì xã hội vẫn là xã hội – là nơi tích tụ đủ mọi tính cách, mọi cảm nghĩ, mọi cách cư xử và mỗi người lại vẫn là một người riêng biệt (không ai giống ai)

                  Nói thẳng thì dễ bị “không ưa” 
                  Nói lan man thì có khi bị cho là nhiều chuyện. 
                  Nhưng khi nghe, thấy lắm “sự đời” mà rồi chỉ có thể lặng yên “nói chuyện một mình” thì cũng dễ làm tâm tư mình rối rắm, căng thẳng lắm đó chứ ?!
                   

                  Nghe và thấy…
                  …rồi băn khoăn
                  …rồi xốn xang
                  …rồi chán nản
                  …rồi muốn buông xuôi tất cả khi thực sự thấy mình nhỏ nhoi và yếu đuối đến vô cùng !

                  Người xưa vẫn nói “lời thật – mất lòng” 
                  Biết sao giờ ? 
                  Nếu không giải tỏa được những ẩn ức trong bụng thì chắc tôi…bị stress mất thôi !  
                  Vì vậy…
                  Viết ra chỉ như là “nói chuyện một mình” và đó cũng là cách để mình thở dễ một chút.   
                  Cho nên nếu ai đó có lỡ đọc thì đừng nghĩ đông, nghĩ tây rồi…bực mình tôi nghen.

                   
                  #9
                    Tú_Yên 20.10.2016 14:25:04 (permalink)
                     
                    Gửi về miền Trung

                    Càng ngày hình như thiên nhiên càng khắc nghiệt hơn.
                    Và năm nầy thì giông bão lại to hơn và dữ dằn hơn năm trước.

                    Mỗi ngày qua đi – với biết bao cảnh tượng tang thương, khốn khó của người dân miền Trung – biết bao câu chuyện xé lòng mà khi nhìn thấy – tôi đã gần như mất hết cảm giác – đến đổi chỉ còn có thể thốt lên mấy tiếng “trời ơi !”.

                    Cũng muốn viết chút gì đó để chia sẻ, để bộc bạch…
                    Nhưng quả thật là tôi chẳng thể viết gì – khi đầu óc như đặc cứng lại với những thương xót, những bối rối, những đau lòng…mà câu chữ dường như không thể nào gồng gánh nổi.

                    Mỗi đêm xem tin tức, điều tôi quan tâm nhiều nhất bây giờ là tình hình mưa lũ miền Trung.
                    Tôi vẫn luôn tự hỏi và tự hỏi: “không biết lúc nầy mọi người nơi ấy đã ra sao rồi ?!”


                    Năm rồi năm – người miền Trung vẫn phải luôn đối đầu với biết bao thiên tai kinh khiếp !
                    Nhà tan, cửa nát…
                    Khi cơn bão qua đi – dường như họ chẳng còn lại gì ngoài nỗi đau và sự tiếc nuối: công sức tạo dựng của chính mình đã tan thành mây khói chỉ trong vài giờ.


                    Tự dưng tôi buồn – và cảm thấy mình thật bất lực .

                    ____________

                    * Một chút gì đã cũ – nhưng thương cảm thì vẫn là của bây giờ
                    – Xin gửi đến tất cả những ai đang phải đương đầu với bão, lũ miền Trung.


                    Thương người bên nẻo bão giông

                    Bất chợt mùa nắng hạn chuyển bão giông
                    Đồng khô nẻ đang loay hoay tìm nước
                    Mưa trút xuống lường đâu điều mất_được
                    Để rì rầm bơm tháo úng đường qua.

                    Hà Nội băm sáu phố phường đâu đã là xa
                    Mà luôn vẫn gần như nhịp thở
                    Trái tim phương Nam bất chợt đầy trăn trở
                    Thương người gian nan lặn lội giữa đường dài.

                    Bão lại về 
                    Nhà đổ vỡ, lung lay
                    Cây xanh tốt gãy cành, trơ gốc
                    Xao xác bên đời tiếng ai đang bật khóc
                    Bão lại về…xẻ dọc dãy Trường Sơn

                    Hà Nội
                    Miền Trung
                    …gió giật từng cơn
                    Manh áo ấm lại vai sờn tơi tả

                    Thương người lắm
                    Người ơi !
                    Thương – thương quá !
                    Thương cho người đang giữa ngả bão giông.


                    Tại sao đời không phải mãi mùa Xuân ?

                    Tú_Yên
                    (20-10-2016/bài thơ năm2010)

                    #10
                      Tú_Yên 19.12.2016 11:44:06 (permalink)
                       
                       
                      Khi nghĩ về ngày mai

                      Khi nghĩ về ngày mai
                      Xin hãy cứ tin là bình minh vẫn đẹp
                      Bao nụ hoa mượt mà khép nép
                      Bên cánh lá xanh ngời những mộng ước thênh thang

                      Khi trải lòng miên man
                      Vào không gian bao la to rộng
                      Thì thấy ra rằng: vạn vật vẫn hiền hòa và tưng bừng sức sống
                      Như đóa Ngọc Lan thật thà luôn thấm đẫm mùi hương.

                      Cũng có những chân tình tràn ngập yêu thương
                      Gió lộng mười phương
                      Trời ngan ngát nắng
                      Cây cỏ tốt tươi khi sương đêm trải thảm
                      Đời vẫn yên bình
                      Và còn nhiều lắm…
                      Nghĩa.
                      Nhân.

                      Tú_Yên
                      (03-06-2015)


                      Thật ra khi viết bài thơ nầy – Tôi chỉ mang niềm ước về một thế giới tươi đẹp và nhân ái hơn rồi diễn đạt điều hoài vọng mà trong lòng luôn ấp ủ ra bằng lời – kết lại thành thơ.

                      Nhưng những tháng gần đây (sau biết bao thất vọng về tình người) Tôi lại khám phá ra một thế giới “vẫn còn rất nhiều những điều nhân nghĩa” với những tấm lòng thiện nguyện đầy ắp bao dung”.
                      Chỉ có điều: đa phần các chuyện đáng khen ấy lại xuất phát từ giới trẻ “trẻ người nhưng không non dạ”
                      Những người trẻ đầy nhiệt huyết với tấm lòng luôn hướng thiện “mình vì mọi người” – “cho đi mà không cần nhận lại”
                      Biết bao công sức đã được giới trẻ bỏ ra để gom góp, để xây dựng…đã đem đến cho người nghèo khó, những trẻ em hiếu học…ước mơ đổi đời
                      Biết bao gian khó mà giới trẻ chẳng chút ngại ngần xông pha…chỉ với tâm nguyện “mang được một chút gì đó đẹp đẽ hơn đến cho người khác”
                      Và tất cả đã gióng lên được hồi chuông “thiện nguyện”…

                      Dạo nầy, rất nhiều những công tác từ thiện thiết thực đã mang đến cho những người khốn khó đang lẫn khuất đâu đó trong xã hội nầy biết bao điều vui, đã cho họ có được niềm tin vào “tình người” và cũng đã mang đến cho những khuôn mặt hốc hác, buồn bã những nụ cười rạng rỡ…

                      Bây giờ thì tôi thấy mình vui hơn với rất nhiều những gì tốt đẹp đang xảy ra hàng ngày, hàng giờ…chung quanh mình.

                      Cõi lòng thanh thản.
                      Tâm trạng bình yên.
                      Đầy niềm tin vào cuộc sống.
                      Đến nổi…tôi như đang nghe được đâu đây là tiếng cười lạc quan của những con người mà từ lâu rồi…dường như họ vẫn luôn âm thầm…khóc.

                      Thì ra…
                      Cuộc đời vẫn đẹp.
                      …như ánh bình minh luôn chan hòa rực rỡ…soi rọi khắp nơi và luôn đem đến cho vạn vật sức sống tràn đầy.

                      Cứ tin đi – và hãy cứ hy vọng thật nhiều…
                      Bởi vì quanh ta

                      Đời vẫn yên bình
                      Và còn nhiều lắm…
                      Nghĩa.
                      Nhân.
                      Tú_Yên
                      (một ngày an lành 07-10-2016)
                       
                      #11
                        Tú_Yên 20.10.2017 11:55:34 (permalink)
                         



                        Mùa bão
                        (Một chút buồn cho mỗi năm đi qua)

                        Mùa bão lại về với những trận cuồng phong giật tung nhà cửa
                        Mùa bão lại về và xóa sạch những ruộng lúa, hoa màu
                        Biết bao mảnh đời cơ nhỡ…thiếu cơm, thiếu áo giữa màn mưa trắng cả đồi núi, phố phường
                        Biết bao em thơ co ro rét và chẳng được đến trường vì lớp học đã hoang tàn đổ nát.


                        Hãy mở lòng ra...
                        Mở lòng ra mà sẻ chia nỗi đau của những người lạ xa nhưng lại cùng chung một mảnh trời đất nước.
                        Hãy bớt đi một nụ cười, một niềm vui ta luôn có được, để cảm nhận từng giọt nước mắt của người khốn khó đang rơi...
                        Mở lòng mình nhé - Ai ơi !



                        Miền Trung ơi !

                        Mênh mông, nước trắng ruộng đồng
                        Phố xênh xang bỗng thành sông mất rồi
                        Miền Trung ơi !
                        Miền Trung ơi !
                        Phương Nam xót ruột đứng_ngồi xốn xang.

                        Bão giông như thuở hồng hoang
                        Tràn về phá nát cả làng quê xa
                        Ầm ì - con sóng cuốn qua
                        Chao vao cả mái tường nhà đổ xiêu.

                        Đồng xanh xơ xác tiêu điều
                        Lúa vàng rơi giữa muôn chiều sóng xô
                        Trường làng vắng tiếng ngây ngô
                        Mắt căng trắng mắt - em thơ lạc vần.

                        Đêm dường như cũng bâng khuâng
                        Ngày lên mây xám đan dâng lưng trời
                        Hớt hơ in dấu mặt người
                        Nước cuồn cuộn nước nhấn đời lêu bêu.

                        Dập dềnh con sóng bạc phêu
                        Cho em thơ khổ giữa chiều bão giông

                        Đôi dòng Tiền_Hậu - Cửu Long
                        Gửi miền Trung cả tấc lòng ngổn ngang.

                        Miền Trung ơi !
                        Nhớ mênh mang.
                        Mong câu hò Lý rộn ràng như xưa.

                        Tú_Yên


                        #12
                          Tú_Yên 30.03.2021 16:57:19 (permalink)
                          Nói chuyện một mình

                          Khi ta nói chuyện một mình
                          Là hình như đã vô tình - đúng không?
                          ...

                          Chỉ vì giữa cõi mênh mông
                          Không người hiểu được nỗi lòng - đành thôi!

                          Tú_Yên
                          #13
                            Tú_Yên 30.03.2021 17:01:35 (permalink)
                            Viết...

                            Viết là để đọc - quên buồn?
                            Đôi khi viết...
                            lại luôn luôn nhớ hoài?

                            Tú_Yên
                            #14
                              Tú_Yên 30.03.2021 17:08:57 (permalink)
                              Lâu lắm rồi chẳng viết gì vào đây
                              Chắc phải làm lại từ đầu bằng cách post những bài viết cũ - dù đã  xưa lơ xưa lắc.

                              Kệ!
                              Cũng là một cách để được nhìn lại chính mình từ những ngày tháng đã xa thật là xa.

                              Cứ vậy đi nghen - Tôi ơi!
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 50 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9