Tú_Yên
-
Số bài
:
1452
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 14.09.2008
- Nơi: Trà Vinh
|
RE: Lời muốn nói
-
07.05.2010 09:56:23
Ba năm_Một chặng đường Ngày 06-05-2010 Ba năm ! Cũng đúng vào giờ và ngày tháng nầy ba năm về trước, mình đã post bài thơ đầu tiên lên DĐ KHPT, sau một thời gian dài im ắng. Nói đúng hơn thì chính nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền, đã chôn vùi, khuất lấp đi niềm mơ hoài và khát vọng mà mình ấp ủ cả đời đối với niềm đam mê văn chương. Bao nhiêu năm qua đi, mình đã sống như một chiếc bóng lặng lờ, âm thầm với những lo toan, suy tính. Nỗi nhớ đau đáu về một thời nào xa lắc vẫn luôn đè nặng và âm ỉ mãi trong lòng không chút phôi pha. Có thể nào quên khi cả đời mình chỉ có một tình yêu duy nhất là Thơ Thơ Tôi viết để cho đời Ví như làn gió giữa trời nhẹ bay. Cuộc đời đã không cho mình niềm vui. Tất cả chỉ là những chuỗi ngày truân chuyên, vất vã. Vậy thì... Biết gửi vào đâu những nỗi buồn Đêm về thinh lặng với trăng suông Góp gom hương gió thành câu_chữ Dệt chút duyên thơ ghép mộng thường. Thế đấy ! Chỉ là chút ước ao Chỉ là những tâm sự Chỉ là niềm suy tư Chỉ là một giấc mộng bình thường đơn giản... Vậy mà mình chẳng biết phải làm sao hay nói với ai cho lòng riêng nhẹ bớt. Thôi thì đành phải bỏ hết vào thơ...cho gió mang đi...tung hê hết cả vào khoảng không bao la trùng trùng dịu vợi. Gió đi, bỏ lại mình Ta Ngày qua, rồi lại ngày qua - qua ngày. Làn gió - không hình, không bóng, không sắc, không hương Làn gió - như không, như có và bất ngờ đi, đến... Gió cứ vẩn vơ, bay đi...bay mãi mà không hề ngưng nghỉ, cũng chẳng biết đi đâu, về đâu và nơi nào là điểm dừng lại cuối cùng... Thơ mình đã như thế đấy ! Một ngày qua đi...qua đi...qua đi... Rồi thì tất cả cũng chỉ là ảo ảnh, là mơ hồ, là mông lung, huyễn hoặc... Rồi thì mình cũng chẳng có gì và còn lại gì trong sự dần xoay của vũ trụ bao la. Cái "sự nghiệp văn chương", nghe như lớn lao, thấy như vĩ đại... Cuối cùng cũng chỉ "như làn gió" bay vèo - mất tăm, mất tích, không mong gì níu giữ hay nắm bắt vào tay. Rất nhiều khi, mình tự hỏi: Mình từ đâu đến và cuối cùng mình lại sẽ về đâu ? Cứ nghĩ đến kiếp con người như bọt nước chợt có, chợt tan. Như đời phù du vừa trông thấy rồi lại mất...thật khó mà không buông tiếng thở dài ngao ngán ! Mình đấy ! Rồi cũng sẽ như thế - một ngày nào đó, mình sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian nầy... Lặng lẽ...âm thầm...và cái tên Tú_Yên sẽ lại dần chìm vào quên lãng, ngay cả trong lòng những người đã từng một thời quý yêu, thân thiết ! Lại cảm thấy xót lòng khi nghĩ đến cái sự nghiêp văn chương (!) Không biết lúc ấy có ai, còn ai (?) để nhớ, để thương, để chắt chiu, nâng niu gìn giữ những tâm tư, tình cảm, những vui buồn của một "đời thơ" mà mình đã gửi vào đó tất cả những gì ấp yêu, trân quý với cả trái tim nồng nàn đầy mơ và mộng ? ...Những đứa con thân thiết, được chắt lọc và hình thành từ tâm huyết, từ những tiếng thở dài lặng lẽ và cả từ những giọt lệ âm thầm, không một ai hay. Thời gian cứ trôi Trái đất cứ quay Con người cứ sống Để rồi điểm đến cuối cùng cũng chỉ là hư vô...Mong manh, mơ hồ trong tâm tưởng mà lại không thể nào từ chối hay xua đuổi ra khỏi kiếp con người. Thơ Tôi như nốt nhạc trầm Nghìn năm cứ mãi âm thầm thế thôi Thơ Tôi là gió mồ côi Vẩn vơ theo bóng mùa trôi cuối chiều. Ba năm ! Hơn một ngàn ngày, mình đã lang thang khắp nơi và dòng thơ mênh mang của mình cũng đã trôi đi đến cùng trời cuối đất để đi vào lòng bè bạn năm châu. Hì ! Nghĩ cũng thật là kỳ, bạn bè thì đông vô số, mà nhìn lại thì vẫn như...chỉ một mình ! Thật lòng mà nói, không biết có phải thật sự là mình có bạn không, hay mãi mãi vẫn chỉ là một Tú_Yên cô độc, lẻ loi và lạc lõng vô cùng ở những nơi đi đến ! Có những điều, nếu không ở vào hoàn cảnh, ta sẽ không thể nào hiểu được tâm trạng của người trong cuộc. Cũng có nhiều người muốn được và đã về thăm, nhưng sau đấy thì tất cả cũng chỉ như bọt xà phòng hay chiếc bóng bay khi chạm vào gai nhọn - Cuộc sống thật luôn cay đắng và bạc bẻo chứ đâu được ngọt ngào hay lý tưởng như...thơ - Tú_Yên ngoài đời cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, lam lũ vì mưu sinh chứ đâu đã là một tiểu thư khuê các, thanh tao, lá ngọc cành vàng và đầy thi vị như những câu_chữ mượt mà, sâu lắng nỗi niềm khiến ai cũng phải chạnh lòng thương cảm. Cho dù thế nào đi nữa, Mình vẫn yêu thơ, vì đấy là nơi mình có thể bộc bạch tất cả những điều không thể nói mà chẳng cần bận tâm ngại ngần hay lo lắng. Biết rằng - Thơ chỉ là thơ Nhưng là nơi để gửi chờ, gửi thương Gửi lòng mình với vấn vương Gửi Ta vào những thoáng hương xa mờ. Để mơ - mơ giấc mộng hờ... Mong manh như gió bên bờ nhân sinh Thơ Tôi, viết chỉ một mình Nhưng trang trải hết tâm tình - thế gian. Cả một đời thơ, mỗi câu, mỗi chữ...mình đã chắt chiu, chọn lọc...Chỉ mong trút cạn nỗi lòng cũng như có thể nói thay người khác: Tình yêu_Nỗi nhớ_Thương cảm_Sân si và luôn cả bao điều giấu kín trong tận cùng góc khuất của những tâm hồn đầy giông tố. Ta vẫn thường thầm lặng Những sớm mai, những chiều Trang thơ buồn luôn mở Ghi lại biết bao điều... Thơ là mình - Mình là Thơ ! Có ai đó nói rằng: Thơ chỉ là những điều viễn vông, giả tạo, không làm nên cơm gạo cũng chẳng thể hiện được gì trong cuộc sống đời thường ?? Người thơ thì luôn ngất ngưỡng giữa chín tầng trời, thả hồn vào khoảng mông lung và luôn mơ hồ không thực tế ?? Riêng mình, thơ là tất cả những gì sâu kín, tốt đẹp nhất trong tim, trong trí, được kết hợp từ những câu từ, ngôn ngữ. Những gì trong tận cùng ngóc ngách của tâm tư con người: lời khó nói, niềm vui, nỗi buồn...tất cả đã được diễn đạt thành lời, để bày tỏ, để bộc bạch...cho dù đôi khi chỉ là để tự nói với chính mình hay viết chỉ để...mình xem. Thơ là thơ ? Thơ cũng chỉ là thơ Là bao nỗi đợi chờ, khao khát Là mảnh đất cho tâm hồn đi lạc Là khung trời phờ phạc những mênh mang. Thơ là Thơ ? Là câu_chữ lang thang... Và "người thơ" thì vẫn mãi là một con người bình thường như biết bao nhiêu người khác: ăn, uống, ngủ, nghỉ...Cũng tất bật vì công cuộc mưu sinh, vẫn phải gồng mình chống chọi với biết bao chông gai, cạm bẫy trên trường đời - vẫn sống thực tế và không hề xa rời xã hội. ... Ba năm rồi ! Mình vẫn một mình với khung trời tưởng chừng êm đềm những lại đầy giông tố. Mình vẫn cười, vẫn nói với biết bao người được gọi là bạn trong thế giới ảo mông lung nhưng cũng lắm nỗi se sắt đau đến xé lòng ! Ai cũng mong muốn được vui vẻ, được thong dong, được hòa mình vào cuộc sống muôn màu. Ai cũng thích được mọi người vây quanh với những vòng tay thương yêu, ấm áp. Ai cũng mộng điều sang cả, danh vị và bạc tiền. Ai cũng... Và mình cũng thế ! Khung trời thơ - Không gian thơ - Tiếng thơ...là niềm mơ hoài giấu kín (!) Cuộc sống khốn khó, gian nan và nhiều trúc trắc vẫn là điều thực tế phải lo lắng thường xuyên (?) ... Ba năm rồi ! Mình đã sống như hai con người trong một diện mạo, để nhận chân rất nhiều điều mà chỉ nghĩ đến thôi đã thấy muốn rưng rưng... Cũng có thể sẽ có một ngày... Rồi một ngày, Ta cũng sẽ ra đi Bỏ lại sau lưng những gì yêu mến... Là những trang thơ một thời thắm đượm Là những tâm tình vay mượn giữa mông lung. Rồi một ngày, Ta chẳng biết nhớ nhung Quên giông gió, bão bùng trong cuộc sống Quên luôn thuở Ta đã từng ươm mộng Xây tháp ngà trên bờ cát chênh vênh. Rồi một ngày, Ngày bỗng chợt...mông mênh. Một ngày nào đấy mình sẽ vĩnh viễn rời bỏ thế giới ảo, sẽ thực sự rời xa những trang thơ, để mong tìm quên tất cả...Những gì thân thiết dấu yêu rồi thì cũng sẽ xóa nhòa theo từng nhịp bước của thời gian Thời gian không bóng, không hình Mà sao lại cứ làm mình băn khoăn ? Một ngày Một tháng Một năm Vòng quay cát bụi quay vòng nhân sinh. Hoàng hôn lại đến bình minh Nhẹ nhàng xoay chuyển cuốn mình trôi theo. Thời gian là gió hắt hiu Thời gian là sớm_là chiều... thế thôi ! Vậy đấy ! Thời gian cũng chỉ là sớm_là chiều...mà cuốn hút cả đời ta. Thời gian chỉ là hoàng hôn_là bình minh mà rồi tóc xanh bạc thếch. Thời gian chỉ là những vòng quay bất tận vô tình mà hiu hắt cả kiếp con người. ... Ba năm rồi ! Vui ít_buồn nhiều Băn khoăn cũng lắm mà điều đớn đau cũng không phải là nhỏ ! Có lẽ chẳng một ai có thể hiểu được mình !? ... Một thời đam mê Một niềm mơ ước Những điều mất_được Nhìn lại chặng đường đã qua... Mình vẫn là mình với những khoảng trống - không mùa... Khép lại trang thơ lắm nhọc nhằn Khép dòng suy tưởng ngập băn khoăn Khép duyên trăm ngã - tình muôn hướng Khép áng mây sầu đang bũa giăng. ... Ta đi...khép cả mùa trăng Tìm về với cõi vĩnh hằng - lung linh. Vậy đi ! Cứ sống Cứ viết Và...đợi...chờ... ... Tú_Yên
|