Lời muốn nói
Tú_Yên 27.02.2010 09:31:43 (permalink)
 
 
 
Một kiếp người ?!


Tối qua, vào thăm trang thơ của anh Phạm Thôn Nhân (Phạm Ngọc San) - một người bạn thơ, tuy lớn hơn nhiều tuổi nhưng mình vẫn luôn thích gọi bằng "anh Nhà Quê" một cách thân thiết và thoải mái với chút gì đó nũng nịu của người em gái nhỏ.

Trang thơ vắng ngắt !
Chỉ là trên mạng, chỉ là màn hình vi tính, vậy mà sao mình vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo và buồn thảm đến khôn cùng !
Đã nhiều tháng rồi, anh San không vào post bài.
Đối với một nhà thơ, với một người rất mực yêu thơ, cả đời vì thơ, thì điều ấy cũng có nghĩa rằng: anh ấy đang gặp trở ngại gì to lớn lắm ?
Thấy loáng thoáng mọi người nói với nhau trong thivien.net thì hình như Thôn Nhân đang đau rất nặng thì phải ?! Mình nghe mà lại không dám hỏi ? Như một sự trốn tránh khi nghĩ đến một điều gì đó rất đau lòng mà mình không dám đối diện chăng ?

Chẳng bà con cũng không thân thuộc. Mình cũng không hề biết anh San là ai và ra thế nào. Vậy mà không hiểu sao lòng lại buồn rười rượi. Suốt từ đêm qua đến giờ, đầu óc cứ loay hoay với những ý nghĩ không đâu !
Nhớ những lần vào trang thơ của mình, câu đầu tiên anh ấy viết luôn là "anh Nhà Quê đến rồi nè Tú_Yên ơi" - tự dưng lại rưng rưng muốn khóc ! Lời lẽ mộc mạc, chân tình, Mình như nhận thấy được sự chất phát, đôn hậu ở từng dòng thơ và những câu nói trao đổi qua lại, biểu hiện ở con người có một nickname rất bình dị "Phạm Thôn Nhân".

Quen nhau khá lâu và cũng thật tình cờ. Lần đầu tiên Thôn Nhân vào trang thơ mình là để hoạ lại một bài thơ Đường Luật, một thể thơ đầy niêm luật, đòi hỏi một sự chỉnh chu đến khắt khe mà mình vừa tập tễnh để làm. Ấy vậy mà anh ấy khen quá là khen, làm mình cũng cảm thấy thực sự vui sướng. Mình ít làm thơ ĐL, vì mỗi lần viết được một bài quả thật rất khó khăn và mất nhiều thời gian. Như một sự động viên và khích lệ, hay cũng có thể là do cảm xúc thơ khi gặp được bạn tri âm, mình đã viết được một loạt thơ ĐL cũng khá là hoàn chỉnh.

Bây giờ thì...


Trang thơ còn đó
Người đâu mất
Câu_chữ buồn hiu rớt cả vần
Cuộc thế nhân gian - vòng sinh_tử...
Như lá xa cành
rơi xuống sân ?

Không gian mông quạnh
Lòng xao xuyến
Cái thuở vu vơ đã nhạt nhoà
Người thơ vắng bóng
Thơ rời rã
Chẳng biết vì đâu,
nghe xót xa !


Có phải là do mình quá đa sầu, đa cảm hay không ?
Chỉ là những vần thơ, chỉ là một nickname. Sao cứ phải bâng khuâng vì một bóng hình mờ xa trong thế giới ảo làm gì ?
Thật thì giữa không gian mơ hồ nầy, mình vẫn cảm nhận được đâu đấy có những con người với tấm lòng chân chất. Có những sợi dây tình cảm vô hình luôn trói buộc người và người lại với nhau, dù chỉ là qua thơ văn hay vài ba câu chào hỏi.
Thế giới thơ ca là một khung trời đầy mơ mộng với những con người tràn ngập khao khát vươn lên tìm kiếm sự hoàn mỹ và lý tưởng. Cũng có thể nói là lãng mạn, nhưng là với nghĩa từ trung thực, tốt đẹp: những tâm hồn luôn thăng hoa trong cuộc sống và không hề xa rời thực tế.

Trang thơ còn đó - Người đâu mất

Mất thật rồi ư ?
Cứ nghĩ đến chữ "mất" thì lại thấy quặn đau !
Một liên tưởng xót xa khi nghĩ về một kiếp người.
Bây giờ thì là anh Ngọc San. Một ngày nào đó rồi sẽ đến...mình - cái tên Tú_Yên quen thuộc trên cộng đồng mạng rồi cũng sẽ lặng lẽ...biến mất (?!), như giọt nước nhỏ nhoi rơi vào lòng biển cả mênh mông, như làn gió không hình, không bóng loãng tan vào bầu trời to rộng.
Tất cả sẽ mất hết, chẳng còn lại gì, chẳng để lại gì !
Những trang thơ với những bài thơ đầy ắp tâm tư, tình cảm : cho mình_cho người...
Những trang văn với biết bao ước mơ, hoài vọng một thời được gửi gắm...
Rồi sẽ lại lặng lẽ chìm khuất và...mất đi, như kiếp con người, như vòng sinh_tử quẩn quanh mà không ai có thể thoát ra được trước sự an bày của tạo hoá !
Nhiều khi mình vẫn thầm hỏi "con người sinh ra để làm gì ? Cuộc đời, ngẫm đi, ngẫm lại, rốt cuộc có gì vui ?..."
Một vòng tròn khép kín !
Sinh ra - lớn lên - rồi trách nhiệm - rồi bổn phận...
Qua bao nhiêu năm vất vã, gian nan, đấu tranh sinh tồn, kiếm tìm danh vị...
Vậy thì sao ?
Rồi thì tất cả lại...mất đi...theo với kiếp người...mất đi !!
...
...

Anh Thôn Nhân à !
Trong vô vọng và buồn chán, Tú_Yên chỉ muốn mượn làn gió vô hình, làn mây mỏng manh...mang đến anh một lời nói thốt tự đáy lòng của người bạn thơ trong không gian ảo "Hãy vững vàng để viết tiếp những vần thơ - Hãy vững bước để đi tiếp trên con đường mà mình đã chọn - Tú_Yên đang chờ anh đó, anh Nhà Quê ơi !"


Tú_Yên


22-02-2010
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9