Lời muốn nói
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 42 bài trong đề mục
Tú_Yên 01.04.2021 15:21:25 (permalink)




WinWin 2014


WinWin 2021


Viết...
WinWin nhà Tôi thực sự đã già đi rất nhiều.
Cứ ngày ngày nhìn nó thì Tôi lại thấy lòng xót xa và liên tưởng nhiều thứ…


13 năm
Khoảng thời gian không là bao với con người thì với loài chó đó quả là một quàng đường dài cho tuổi thọ.

Thực ra, nếu tính theo tuổi của loài chó – thì Win nhà Tôi cũng chỉ mới 68 tuổi thôi mà.
Nhưng không hiểu sao Tôi lại thấy nó yếu đi rõ ràng.
Răng cửa hàm dưới đã rụng nên không còn nhai, cắn được xương (món mà Win rất thích) – vì vậy, Win chỉ còn cách là nuốt chững…
Mắt Win cũng đã mờ nên nhiều khi cho Win ăn – nhìn cách nó hụt hẫng mà thấy tội nghiệp gì đâu!

Win là người bạn bốn chân thân thiết và trung thành tuyệt đối đã luôn luôn bên Tôi suốt cả cuộc đời của nó – không một phút rời xa.

Với Tôi, Win như là một phần sinh mạng của chính mình.
Win cũng là người tri âm – là nơi để Tôi trút được hết những buồn lo, trăn trở, những khuất lấp riêng mình – những điều mà Tôi không thể thố lộ cùng bất cứ ai trong cuộc sống nầy.
Mỗi lần Tôi nói – Win chăm chú lắng nghe, mắt như biết chia sẻ và…y như rằng Win hiểu được hết những gì Tôi đang thì thầm với nó.

Giờ thì Win đã già.
Cứ nghĩ đến một ngày nào đó không còn được nhìn thấy Win, không còn được đút cho nó từng miếng ăn, không còn được vuốt ve và nói với nó nhiều điều…khó giải tỏa…
Thì Tôi thấy buồn vô cùng – buồn nát cả ruột gan và không sao kềm giữ được nước mắt.


Win à!
Hãy sống khỏe mạnh thêm nhiều năm nữa nghen Win.
Hay là Con nhường đường cho Ta trước cũng được.
Ta bây giờ không còn mạnh mẽ như xưa nên chẳng thể nào chịu đựng được những đau buồn quá sức nữa.


Win à!
Con hiểu Ta nói gì mà, phải không Win?


Những ngày còn lại…của Tôi…của Win…
Chúng tôi vẫn sẽ luôn khắn khít bên nhau như từ nào giờ và Tôi sẽ chăm sóc Win với cả tấm lòng của một người mẹ chu đáo.
Đây cũng là cách để Tôi đền ơn Win đã an ủi Tôi rất nhiều trong suốt quãng đường đầy chông gai, giống tố – quãng đường mà Tôi đã phải một mình chống chọi với tất cả những nghiệt ngã của cuộc đời – đã phải một mình gánh vác mọi khó khăn và gian nan, vất vã.
Những tháng ngày đó – Tôi đã phải vượt qua bằng tất cả sức lực của mình – và duy nhất bên cạnh Tôi chỉ là WinWin.

Win à!
Ta thương Con rất nhiều – rất nhiều!
Mà Ta cũng đang nhớ – rất nhớ…
Ta nhớ tất cả những anh chị của Con – những người bạn đã từng lần lượt bên cạnh và đi qua đời Ta một cách thầm lặng nhưng đầy ắp yêu thương và trung nghĩa.


Những con chó của Tôi
Tao đang nhớ tụi mầy – nhớ nhiều lắm đó, tụi mầy có biết không?!


Tú_Yên
(01-04-2021/Những ngày không vui)

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2021 17:34:38 bởi Tú_Yên >
#16
    Tú_Yên 21.05.2021 17:04:32 (permalink)
     
     
    Nói vi...Ch yêu
    (Viết cho Chị Tôi : Liu th Phi Khanh)

    * Ngày 12/06/2008
    Chị à!
    Lâu thật là lâu
    À, mà không - dường như chẳng bao giờ.

    Chẳng bao giờ em nói về Chị, nhắc về Chị - dù chỉ là một câu, dù chỉ là một lời hay thậm chí là một...ý tưởng!

    Hì...Em cũng không hiểu sao lại thế.

    Em làm thơ, viết văn...
    Em trải lòng vu vơ với yêu thương của những người xa lạ…
    Em chan hòa với niềm suy tư, khắc khoải của những người bạn mơ hồ...
    Thậm chí nhiều khi em khóc, cười với cả những tình cảm đâu đâu...
    Nhưng những gì em trân quí nhất, thường nghĩ đến nhiều nhất thì lại chẳng bao giờ em diễn đạt được thành lời!

    Chị à!
    Thời gian đi qua quả là nhanh - thật là nhanh, phải không Chị?
    Thắm thoát, mới đó mà...
    Nghĩ về Chị - em chợt thấy lòng se lại!

    Cuộc đời rồi sẽ đi về đâu?
    Chị em mình rồi sẽ ra sao?
    Bao nhiêu năm...Em_Chị như hai thái cực - như hai con đường nghịch chiều - như ngày và đêm... xa vời vợi...
    Chị: Bình yên - Thanh thản - An lành...với tất cả những gì có được
    Em: Xa xôi - Hụt hẫng - Mơ hoài...với những cái đâu đâu...trong ước muốn, mong chờ

    Chị à!
    Nhiều khi em cảm thấy rất mệt mỏi - mệt mỏi thật sự.
    Em khao khát một bến dựa bình yên: không còn những trăn trở, suy tư - không còn những lo âu, khắc khoải...
    Mấy hôm nay em bệnh nhiều, đầu óc choáng váng, đau như búa bổ...
    Em vùi vẩn với những giấc ngủ mệt nhoài nửa tỉnh, nửa mê...
    Để bỗng dưng nhận thực một điều: Chị yêu em biết bao.

    Chị à !
    Bao nhiêu năm...thời gian không hề làm vơi đi tấm lòng của chị.
    Một tình thương bao dung, cao vời: vừa là tình cảm chị_ em - vừa là yêu thương vô bờ của người Mẹ dành cho đứa con hay hờn, hay dỗi...
    Những chăm sóc thật đời thường đến đổi nhiều khi ta chẳng nhận ra.
    Em quả là ngu khờ, ngốc nghếch vô cùng.

    Chị !
    Trong những mơ hồ...mệt mỏi rã rời của cơn đau...
    Em muốn nói về Chị.
    Em muốn được viết về Chị.
    Em mong ước đến hết cả lòng mình: Đừng rời xa em - Chị yêu à! Em yêu Chị vô cùng.

    Tú_Yên

    Giờ thì Chị đã không còn nữa!
    Gần 7 năm rồi còn gì - chị đã đi và đi mãi...

    Những tháng ngày hiu quạnh...
    Em bây giờ chỉ còn mỗi niềm mơ hoài về một khoảng thời gian đã qua...và đã xa...
    Nhớ...
    Và buồn!

    (Trà Vinh: 21-05-2021)
    #17
      Tú_Yên 19.07.2021 17:24:53 (permalink)


      Những ngày giãn cách


      Những ngày giãn cách của 19 Tình, Thành Phố phía Nam
      Bắt đầu những ngày Trà Vinh giãn cách vì Covid 19.

      Việt Nam đang căng mình chống dịch!
      Cả thế giới đang căng mình chống dịch!

      Lần đầu tiên trong đời chứng kiến tận tường một trận đại dịch khủng khiếp – Tôi dường như không còn nghĩ được gì ngoài những nỗi buồn.

      Buồn rất nhiều – và cũng thương cảm rất nhiều khi nhìn những đội ngũ y, bác sĩ phải ngày đêm vắt hết tất cả sức lực, không màng bao nỗi hiểm nguy để giành giật lại từng mạng sống con người.

      Buồn rất nhiều và cũng xót xa rất nhiều khi thấy ra rằng: Loài người – sinh vật tiến hóa tột bực, loài linh trưởng thống trị cả hành tinh lại đang chật vật từng giây, từng phút để chống chọi lại một con virus bé xíu (không thể nhìn thấy bằng mắt) một cách khốn khó và gian nan.

      Trong biết bao điều cần phải làm để có thể mang đến cho người khác sự bình yên thì cũng còn có cả những đoàn thể, ban ngành – những người đang làm việc trong nhiều lĩnh vực khác nhau (không phải là y tế) vẫn sẵn sàng dốc sức để hỗ trợ những điều cần thiết trong việc phòng chống dịch bệnh và luôn tương trợ tận tình cho tất cả những ai đang thắt ngặt – không để bất cứ người nào phải bị bỏ lại phía sau.


      Thiên nhiên dường như ngày càng khắc nghiệt và luôn muốn thử thách sức chịu đưng của con người.
      Những tai họa do thiên nhiên mang lại như bão lũ, dich bệnh...ngày càng dữ dội hơn, thường xuyên hơn và cũng tàn nhẫn hơn – đã làm cho thế giới luôn phải tìm mọi cách để ứng phó, để chống đở và ngăn chặn bằng tất cả những gì có thể…


      Nhiều người đang phải làm việc bất kể ngày đêm trong phòng thí nghiệm…
      Nhiều người đang phải tận dụng tất cả những tư duy thông thái để nghiên cứu, mài mò…
      Nhiều – rất nhiều những tài năng trí tuệ đã và đang vắt hết óc, tim ra để có thể sáng tạo, để có thể phát minh…

      Tất cả những thành quả ấy – nếu có – chỉ để lo cho sự sống trên trái đất nầy ngày càng được tốt đẹp hơn, cuộc sống loài người ngày càng sung sướng, đầy đủ và bình yên hơn.

      Những con người đã vì người khác mà xả thân…


      Thì ra…
      Cuộc đời luôn có hai mặt: tốt và xấu
      Con người cũng luôn như thế: người vầy, người khác

      Có những người luôn nghĩ đến việc hy sinh chính mình.
      Thì cũng có những người luôn tận dụng mọi cơ hội khốn khó của người khác để trục lợi bản thân.

      Thôi thì…
      Trong ngày hôm nay
      Trong thời điểm hiện tại
      …Cái con Corona hiểm ác đang túc trực khắp nơi – nó luôn chực chờ mọi sơ suất của con người để lao vào…ăn…ăn…và ăn….

      Tôi hy vọng và chờ đợi vào sự tốt lành – dù có là mơ hồ nhưng mong rằng điều ấy sẽ sớm trở thành hiện thực: Đại dịch mau qua – để trả lại cho loài người cuốc sống bình yên vốn có.


      Xin cảm ơn những người đã và đang vất vả ngày đêm không màng sống, chết chỉ vì một tâm niệm duy nhất: Cứu người.


      Cảm ơn đời và cảm ơn Người
      Cảm ơn niềm tin vẫn luôn tồn tại để Tôi có được một chổ dựa tinh thần vững chải.


      Tú_Yên
      (Trà Vinh, 19-07-2021)

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2021 14:53:16 bởi Tú_Yên >
      #18
        Tú_Yên 06.08.2021 15:35:47 (permalink)



        Những ngày giãn cách!

        Những ngày giãn cách!
        Tâm trạng lúc nào cũng cảm thấy nặng nề khi nhìn mọi sự vật chung quanh.

        – Biết bao con người đang vất vả, gian nan vì không còn việc làm…
        – Biết bao con người đang lo âu trước tình hình đại dịch phức tạp và day dẵng…
        – Biết bao con người đang tận lực từng ngày để mong mang lại được điều tốt lành và niềm vui cho kẻ khác…

        Các Y, Bác sĩ – “Những Thiên Thần áo trắng” đang thầm lặng và không màng bao nguy hiểm luôn xả thân giữa vùng tậm dịch…

        Còn có rất nhiều những tấm lòng thiện ái đang làm mọi việc có thể làm được để giúp đở những người khó khăn bằng tất cả tấm lòng nhân hậu và chân thành.

        Thì ra…
        Trên đời vẫn còn rất nhiều những người tốt bụng – mà chỉ khi thực sự đứng trước khó khăn tột cùng chúng ta mới thấy rõ ra: ‘Tình người” vẫn là điều gì đó cứ luôn lẫn khuất giữa cuộc sống đời thường một cách thầm lặng nhưng rất vững bền.


        Cũng đã gần 3 tuần giãn cách trôi qua.
        Tình hình đại dịch Covid vẫn còn nhiều phức tạp

        Bao giờ đại dịch qua đi?
        Để nhân loại chẳng còn gì phải lo.


        Dù biết là mình chẳng thể làm được gì…
        Nhưng thực sự là lòng rất bất an và thấy buồn rất nhiều!


        Ấy vậy mà cũng còn có những kẻ vô tâm: suốt ngày tụ tập vui chơi…ca hát…nhậu nhẹt…với nhạc vũ trường…với tiếng cười hả hê, vui thú…


        Nghĩ….và buồn!
        Ngẫm…và chán?

        Chán thiệt tình!
        Mà cũng buồn rất nhiều!


        Trà Vinh, 05-08-2021

        #19
          Tú_Yên 07.10.2021 17:43:10 (permalink)


          Những ngày giãn cách

          Gần 7 tuần trôi qua…
          Những ngày giãn cách cứ lần lượt ngắn dần
          Tuy đã quen với những khoảng lặng chung quanh mình từ xưa đến nay, nhưng không hiểu sao lòng Tôi vẫn luôn luôn nặng trĩu và ngập đầy những bâng khuâng khó tả?!

          Covid là cơn đại dịch thảm khốc nhất mà Tôi chứng kiến tận tường trong cả cuộc đời

          Từng ngày, từng tháng…
          Mới đó mà gần 2 năm rồi
          Càng ngày hình như Virus Corona càng mạnh mẽ và tinh quái hơn.
          Nó như muốn nhấn chìm cả hành tinh vào một cơn Đại Hồng Thủy vây!

          Rồi ra…
          Sẽ rất nhiều người khốn khó
          Nhân loại rồi sẽ phải vất vả hơn, gian lao hơn để phục hồi cuộc sống bình yên – đồng thời cũng phải chấp nhận “sống chung với Covid” dù không hề mong muốn.


          Tú_Yên
          (04-09-2021)

          #20
            Tú_Yên 03.01.2022 13:33:41 (permalink)
            Lời muốn nói

            Ngày đầu tiên năm mới - 2022





            Vậy là một năm nữa lại qua đi.
            Bắt đầu năm mới
            – Với 12 tháng
            – 52 tuần
            – 365 ngày
            – Với…giờ…phút…giây…


            Và…
            Với ý nghĩ thật lạc quan
            Với lòng tin luôn vững vàng
            Tôi mong “Đoạn đường phía trước sẽ là những ngày tháng bình yên, thanh thản và đầy ắp tiếng cười vui vẻ”

            Hãy bắt đầu năm mới bằng niềm tin rất mới
            “Cuộc sống rồi sẽ có thật nhiều…thật nhiều niềm vui – con người rồi sẽ hạnh phúc hơn…và tất cả đều sẽ thật vẹn tròn, mỹ mãn.”


            Thì cứ cho là vậy đi.
            Bởi vì chắc chắn một điều là mọi sự việc dù vui hay buồn, dù sung sướng hay đau khổ…
            Dù có thế nào đi nữa…
            Thì rồi tất cả cũng đều sẽ trôi qua và dần chìm vào quên lãng.


            Tôi đã nghĩ như vậy và đang có một tâm trạng rất tích cực – ngay trong ngày đầu tiên của năm tháng sắp tới.


            Một năm mới lại bắt đầu…
            Nhưng…duy nhất – trong tất cả những gì rất mới thì vẫn còn nguyên đó một điều rất cũ…

            Một điều rất cũ mà dù cho hết thảy mọi người trên thế giới nầy đều muốn nó trôi qua thật nhanh – thì nó vẫn cứ ngang nhiên hiện hữu và ngày càng thêm phức tạp…


            Cũng hơn 2 năm rồi
            Cái trận đại dịch quái ác Sars CoV 2 vẫn cứ tồn tại và ngày một trầm trọng hơn với đủ mọi biến hóa khôn lường
            Hết biến thể nầy lại đến biến thể khác – và cái sau lúc nào cũng “siêu…” hơn cái trước.

            Cũng không biết phải nói làm sao – khi lòng đang thấy rất bình yên thì lẫn khuất đâu đó vẫn có những xót xa…những bức rức…
            Những hy vọng mong manh…cứ dần vơi đi
            Vì cả thế giới vẫn đang căng mình chống dịch
            Và Việt Nam cũng đang căng mình chống dịch.


            Như một trận Đại Hồng Thủy thuở xa xưa…
            Đại dịch Covid 19 cứ đã và đang làm cả thế giới phải chao đảo, phải ngửa nghiêng…

            Mắt thấy, tai nghe…
            Suy nghĩ và cảm nhận…

            Để rồi lòng mãi xốn xang về những gì…dù rất muốn góp sức, góp công…nhưng tất cả vẫn luôn là bất lực!


            Trên tất cả những lan man, suy gẫm…
            Tôi muốn chia sẻ một điều mà Tôi luôn ấp ủ trong ngần ấy năm: Xin gửi đến tất cả những Người “Ngành Y” – những Người đã đem hết sức lực, hết tâm quyết để giành giựt lại từng mạng sống từ tay con Virus quái ác Sars CoV – một loài vi sinh cực kỳ bé nhỏ lại đang làm cho loài linh trưởng cao cấp và thông minh nhất hành tinh nầy phải khốn khó.


            Bài thơ nầy Tôi viết từ những ngày đầu giãn cách
            Chỉ như một chút cảm niệm về cuộc sống – khi nhìn thấy những Y, Bác sĩ đang ngày đêm vất vả, quên cả thân mình để tận lực hy sinh.

            Là lời cảm tạ chân tình – riêng dành cho “những Người đang trên tuyến đầu chống dịch”


            Lời cảm tạ…

            Không biết con người rồi sẽ ra sao
            Khi dịch bệnh cứ tràn vào khắp chốn
            Bao biến thể đan xen nhau chộn rộn
            Gieo muộn phiền và cả nỗi lo âu.

            Thương những ai đang chống dịch tuyến đầu
            Tâm căng thẳng – trí mệt nhoài, vất vả
            Vì nhân loại không màng chi tất cả
            Chẳng quản thân mình giữa tâm dịch gian nan.

            Cứ một ngày rồi lại một ngày sang
            Bao mệt mỏi ngập tràn – không ngơi nghỉ
            Bỏ tất cả những gì là vị kỷ
            Để chỉ còn “Tâm Y Đức” thanh cao.


            Mong một ngày Covid sẽ qua mau
            Cho tất cả niềm đau trở thành dĩ vãng
            Hoa lá xinh tươi
            Không gian đầy thoáng đãng
            Cây lại đâm chồi – mươn mướt những màu xanh.


            Là chút tâm tình gửi các chị, các anh
            Lời cảm tạ riêng dành cho những “Thiên thần áo trắng”
            Những người đã luôn hy sinh thầm lặng
            Giữa tâm mùa đại dịch SarS CoV.


            Mong một ngày đại dịch sớm qua đi
            Cho thơ thới lại dâng đầy khắp ngõ
            Buổi sớm bình minh – mặt trời rực đỏ
            Và loài người chỉ có những ngày vui.
            .................. (Những ngày giãn cách /29-07-2021)






            Có bắt đầu
            Thì rồi sẽ có kết thúc

            Mọi sự vật trong vũ trụ đều có quy luật của nó và con người chỉ có thể tham gia vào đó…đôi khi thay đổi nó bằng tất cả sức lực – dù chỉ một chút – thì cũng vẫn phải…rất gian nan.

            Thôi thì…
            Trong ngày hôm nay – ngày đầu tiên của năm mới
            Ta hãy cứ đợi chờ…
            Và tin rằng:
            “Qua cơn mưa thì trời sẽ lại sáng”
            “Đêm tối dần tàn thì sẽ lại có bình minh”

            “Tiền hung – Hậu kiết”
            Mọi sự việc đều “Có bắt đầu thì sẽ có kết thúc”


            Ngày đầu tiên của một năm
            Tôi luôn mong ước một điều “Đại dịch Covid 19 sẽ qua đi thật nhanh để loài người được trở lại cuộc sống bình thường – an nhiên, tự tại”

            =========
            * Những “Lời muốn nói” nầy, Tôi cũng xin gửi đến một BS trẻ – Người đã ân cần, chu đáo và luôn luôn thăm hỏi Tôi bằng cả tấm lòng của một người thấy thuốc – một người thấy thuốc với cái “Tâm Y Đức” trọn vẹn và chân tình.

            “Cám ơn BS TCNhân.
            Cám ơn Cháu rất nhiều vì đã giúp Bác cảm thấy yên tâm hơn trong những ngày tháng sắp tới“.



            Tú_Yên
            (01-01-2022)



            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2022 11:32:47 bởi Tú_Yên >
            #21
              Tú_Yên 08.02.2022 12:40:23 (permalink)
              Quà tặng ngày cận Tết.
              Một chút thân tình giữa 2 thế hệ mà Tôi muốn lưu giữ lại
               
               
              #22
                Tú_Yên 08.03.2022 13:56:54 (permalink)
                Năm nào cũng vậy…
                Tôi luôn nhận được giỏ hoa xinh thắm từ Út Huỳnh Anh cùng với giọng cười rất ư thanh thản và câu nói “Em muốn Chị lúc nào cũng vui”.

                Huỳnh Anh là người em kết nghĩa đã luôn bên cạnh và chia sẻ cùng tôi tất cả – ngọt, bùi, cay, đắng…niềm vui và cả những nỗi buồn khó nói.
                Mối thân tình gắn kết đã hơn 20 năm giữa 2 chị em, luôn tồn tại theo thời gian.

                Chúng tôi đã như thế và sẽ mãi mãi như thế.
                Cảm ơn em – Út Huỳnh Anh của chị.

                Út Duy ơi!
                Cảm ơn con đã luôn bên cạnh mẹ từng ngày…
                Cảm ơn Con rất nhiều – con trai à!
                 

                #23
                  Tú_Yên 09.05.2022 13:21:03 (permalink)
                   
                  * WinWin 2014








                  * WinWin 2020

                   
                  Vĩnh biệt Con - WinWin!


                  Vậy là WinWin đã vĩnh viễn ra đi!
                  WinWin – Con chó rất khôn ngoan và trung thành đã ở bên cạnh Tôi xuyên suốt 14 năm trời.
                  14 năm không phút rời xa.
                  14 năm đã mang lại cho Tôi rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ.

                  Rất buồn!
                  Rất buồn!
                  Buồn không thể tả trong một ngày u ám và đầy mây xám như hôm nay 09-05-2022 (7h30′ ngày 9-4 Nhâm Dần)

                  Rồi thì sẽ mất đến bao lâu Tôi mới có thể nguôi ngoai niềm thương nhớ nầy?
                  20 năm hay 30 năm?
                  Có lẽ sẽ đến ngày cuối cùng của Tôi? Chắc là vậy!

                  Buồn!
                  Rất buồn!
                  #24
                    Tú_Yên 13.05.2022 06:59:02 (permalink)
                     
                    Lời cho Win
                     
                    Win à!
                    Nếu thực sự có kiếp sau – Hãy sống một đời thật sung sướng và hạnh phúc – sung sướng và hạnh phúc hơn cả kiếp nầy nữa nghe Win.






                    Nhớ Win quá!

                    #25
                      Tú_Yên 10.06.2022 14:00:28 (permalink)
                      Lời cho Win
                       
                      Mới đó mà đã một tháng trôi qua.

                      Một tháng không còn Win…
                      – Nhà như trống vắng hơn
                      – Không gian lặng lẽ hơn
                      – Và Boy dường như cũng buồn buồn, ít chơi giỡn hơn khi không còn có “Chú Win” để chọc ghẹo.





                      Nhớ Win quá!
                      #26
                        Tú_Yên 24.08.2022 15:38:32 (permalink)
                         
                        *Tự dưng thấy buồn!
                         
                         
                        Dừa tím nhà Tôi

                        Bâng khuâng màu hoa tím
                        Sân nhà Tôi ngày xưa
                        Mưa rơi trên cánh mỏng
                        Như hạt buồn – đong đưa.

                        Tú_Yên
                        (23-08-2022)
                         
                        Nhớ Win quá đi!
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2022 10:02:47 bởi Tú_Yên >
                        #27
                          Tú_Yên 05.09.2022 11:26:44 (permalink)
                           
                          #28
                            Tú_Yên 07.09.2022 16:34:03 (permalink)


                            WinWin 2020


                            Lời của Boy

                            Chú Win đi lâu quá
                            Không trở về thăm Boy

                            Nhớ Win!
                            Boy nằm ngóng
                            Buồn đầy như mây trôi.



                            Gần 4 tháng rồi không còn Win!
                            Chiều nào Boy cũng ngồi (hay nằm) hàng giờ trước cửa như trông ngóng vào một cái gì đó xa xôi, mơ hồ…nhưng không thể nào quên.
                            Boy nằm lặng im…không cử động…
                            Nhìn Boy mà lòng Tôi như se lại – xúc động thật nhiều và thấy buồn gì đâu!


                            Ai dám nói rằng loài vật không biết nhớ?
                            Tôi chắc chắn một điều “Boy đang nhớ Chú Win – rất nhớ!”

                            Và Tôi cũng đang nhớ Win – rất…rất nhớ!



                            Tú_Yên
                            (Một ngày buồn/ tháng 9-2022)




                            #29
                              Tú_Yên 11.09.2022 12:01:19 (permalink)
                               
                              Quà tặng Trung Thu 2022
                              * Một chút thân tình giữa 2 thế hệ mà Tôi muốn lưu giữ *



                              (Trà Sen Tây Hồ)

                              * Cảm ơn BS TCNhân
                              Cảm ơn Cháu rất nhiều vì luôn đem niềm vui đến cho Bác.
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 42 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9