Tặng Riêng: Em Ý Nhi ( Nguyễn Hữu Thịnh )
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
Nguyễn Hữu Thịnh 28.02.2010 04:12:26 (permalink)
0

 LỜI CHO TẬP THƠ
 


 

                                   Ta thầm cảm ơn em







Ta thầm cảm ơn em
Mỗi khi lòng nghĩ tới
Mỗi khi ngồi mong
đợi
Ngã tư vắng: xóm chiều.

Ta thầm cảm ơn em
Màn sương
đêm trắng lạnh
Mơ giấc
đời lấp lánh
Ánh sao trời nô-en.

Ta thầm cảm ơn em
Đã cho ta niềm vui,
Trước cuộc
đời buồn khổ
Được thấy trọn nụ cười!

Ta thầm cầu cho em
Thành công nhiều mơ ước
Ngôi sao
đường phía trước
Đón em những chân trời.

Ta thầm mong cho em
Luôn hồn nhiên – nao nức!
Tình yêu cùng hạnh phúc
Hơn tất cả
đời ta.


Mỗi khi lòng nghĩ tới
Ta thầm cảm ơn em.

(22/12/08)


   Đây là tập thơ hơn 100 bài được viết nhanh nhất kể từ trước đến giờ.
Và tập này viết tặng một cô bạn của tôi, trong những ngày tháng này cô bé
đã giúp tôi rất nhiều về mặt tinh thần cũng như đã gây cho tôi những xúc cảm vui, buồn nhớ nhung và nhất là sự cô đơn nên tập thơ được ra đời trong tâm trạng đơn côi và nỗi sợ hãi một ngày nào đó cô bé sẽ phải cách xa với cuộc đời tôi! Tôi càng khao khát tình yêu bao nhiêu thì càng thấy nó xa tôi bấy nhiêu! Và tôi thấy mình bị nhạt mờ trong cõi bao la của cuộc đời, đôi khi tôi muốn thóat ra sự ám ảnh số phận để gợi lên một miền hạnh phúc riêng mà ko thể vì vậy tập thơ này tôi viết để thấy mình vẫn còn tồn tại trong tình yêu của một hình bóng chơi vơi.

Tác giả: Nguyễn Hữu Thịnh


Yêu


Đừng nói anh vô duyên
anh chỉ muốn ngắm nhìn
ngắm em ngàn trạng thái
để lưu giữ trong tim.

Đừng trách anh: em ơi
tình yêu là vô tội
đơn phương hay có đôi
xin em đừng trách: cứ


(03/12/08)

<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2010 20:40:49 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
#1
    Nguyễn Hữu Thịnh 28.02.2010 04:16:54 (permalink)
    0
     







    Cảm thu


    Chỉ vương vương một sắc vàng
    Gió heo may
    đã; xốn xang tơi bời
    Thế là thu
    đấy – em ơi
    Bàn tay ta muốn; chạm hơi nồng nàn
    .

    (29/09/08)
     

     

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2010 04:20:10 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
    #2
      Nguyễn Hữu Thịnh 28.02.2010 04:22:27 (permalink)
      0
       
       





      Với những
      điều tôi đã
       


      Tôi sẽ sống với những gì mơ ước
      Giữ biển
      đòi bão tố vẫn ngang qua
      Đường trăm ngả rồi có lúc nhận ra
      Một hướng nào
      đưa tôi về tới đích

      Hỡi tháng n
      ăm chớ phụ lòng Hữu Thịnh
      Đầy khát khao và những điều yêu thương
      Đầy trăn trở mà cũng đầy vấn vương
      Đầy giăng rối như chất chồng tất cả!

      Buổi chiều nay quay về trong nỗi nhớ
      Trái tim
      đau le lói bóng hình ai
      Đời gọi tên – vẫn nghe tiếng thở dài
      Mà vẫn thấy nguồn vui từ phía ấy

      Những áng gió mùa
      đông run lẩy bẩy
      Những bàn tay khép lại những ngày xa
      Những niềm vui, ngậm ngùi, những thiết tha
      Cho tôi sống trong phút giây hạnh phúc!

      Ôi! cuộc
      đời có thể nào khuất phục
      Ôi! tình yêu như hoa lá trên cành
      Ôi! em là nỗi xót xa lòng anh
      đời người vẫn đi về phía trước

      Tôi sẽ sống với những gì mơ ước
      Giữa dòng
      đời khao khát chảy về em
      Giữa dòng
      đờii cay đắng vẫn nhói nhen
      Nhưng tôi sống với những điều: tôi đã.
       
      Nguyễn Hữu Thịnh

      (05/12/08)
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2010 20:50:09 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
      #3
        Nguyễn Hữu Thịnh 16.03.2010 20:47:43 (permalink)
        0

         
         
         
        Em học đánh cờ


        Ngày ấy em sang học đánh cờ
        Tận tình anh dạy bé ngây thơ
        Nên em quen gọi anh sư phụ
        “Đồ đệ em đây rất tôn thờ”

        Mã nhật, tượng điền, xe dọc ngang
        Bé là quân hậu chạy khắp bàn
        Vua anh nước một sao mà kịp
        Để tốt tiến dần xơi sang bang.

        Mỗi chiều, mỗi buổi dạy em chơi
        Thua thắng gì đâu: những trận cười.
        Binh sĩ đôi bên đều ngã xuống
        Lòng anh thầm nghĩ sẽ tan thôi!

        Ôi! những mai này còn nữa không?
        Em giờ như tốt đã được phong
        Tung tăng bay nhảy chân trời rộng
        Anh bí nước đời, vua hết đường.

        Thế là đã tan những cuộc chơi
        Bàn cờ không trận – chỉ anh ngồi
        Nhớ em: vua gọi ơi hoàng hậu
        Sư phụ còn đâu! Đệ một thời.


        (06/01/09)
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2010 04:25:42 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
        #4
          Nguyễn Hữu Thịnh 16.03.2010 20:55:15 (permalink)
          0
           

           
           
          Vẫn cô đơn
          Tặng: LM

          Mùa xuân, mùa xuân – lại Mùa xuân
          Vẫn thấy cô đơn giữa cõi trần
          Em đến, em đi anh hụt hẫng
          Trái tim đa cảm xót ly phân!

          Từng tiếng chim reo trong nắng vàng
          Em như một ánh xuân vừa sang
          E dè chồi biếc làn đông lạnh
          Đỉnh nắng giăng giăng ta ngỡ ngàng.

          Đầy ắp mùa xuân mà chả vui
          Anh ôm cuộc sống cứ xa lùi
          Lắm khi lòng ước đời là mộng
          Để thoát sầu thương trong trái tim!

          Muốn níu không gian xích lại gần
          Cho anh ôm hết cả mùa xuân
          Cho lòng thế giới vui tươi lại
          Cho tiếng thơ đau hòa khúc ngân

          Em có nghe không: trong cõi trần?
          – Có người cô độc giữa mùa xuân
          Sao em chẳng nói gì My hỡi
          Cúi mặt quay đi cứ lặng thầm!.


          (30/01/2009)
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2010 04:22:20 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
          #5
            Nguyễn Hữu Thịnh 16.03.2010 21:00:15 (permalink)
            0
             

            Chiều xuân

            Tặng: Ý Nhi



            Chiều chiều nắng nhạt về hàng xóm
            Ta nhớ mong ai chín hoàng hôn
            Ngọn sóng chân trời như chảy thấp
            Ngã tư lẻ bóng – nối cô đơn!

            Từng mái nhà nghiêng trong khói sương
            Chiều xuân như gợi tình quê hương
            Cho ta giây phút về bên ấy
            Người hỡi mùa xuân nhiều nhớ thương.

            Chiều nay mưa phấn rắc lên trời
            Hàng xóm chắc còn hoa bưởi rơi
            Ai giữ dành ta chút hương dịu
            Để ngày mai mốt mình sang chơi.

            “Ngôi Điện” hương đưa nghe ấm chiều
            Xóm giềng ai ngóng dịu cô liêu
            Xóm giềng em gái ngồi đan nón
            Đôi mắt trong hiền – ôi! mến yêu.

            Chiều nay không nắng về hàng xóm
            Để nỗi nhớ mong dồn nhớ mong!
            Người hỡi ngã tư giờ gió lạnh
            Chiều xuân phấp phới bụi mưa sang.



            (21/02/09)


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2010 04:21:40 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
            #6
              Nguyễn Hữu Thịnh 16.03.2010 21:09:53 (permalink)
              0

               
               
              Viết gửi Người xa


              Thôi! tan tác những hồi kỷ niệm
              Anh và em xa biệt một thời
              Mùa đông về nhớ lắm Đệ ơi
              Anh vẫn ngồi ngã tư mong đợi:

              Chiều lại chiều ngàn cây gió thổi
              Thương hạt nắng lẻ loi cuối ngày,
              Mắt dõi theo từng cánh chim bay
              Như em vậy, phương trời xa lắc.

              Kỷ niệm xưa giờ đây tan tác
              Để nhớ thương những lúc thấy nhau!
              Ta xa cách muôn trung bể dâu
              Dòng đời kia đánh mình văng tứ tán.

              Đệ có về gặp lại “Chiều xưa”
              –Nơi hò hẹn niềm vui năm tháng.
              Anh vẫn ngồi hoài vọng dĩ vãng
              Vẫn cô đơn – trên một tấm lòng.

              Khúc ca buồn ngày tháng ruổi rong
              Trái tim ta một thời ai nhớ,
              Để chiều nay trăn trở
              Dòng thơ đời viết gửi Người xa.

              (26/02/09)

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2010 04:23:45 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
              #7
                Nguyễn Hữu Thịnh 16.03.2010 21:20:18 (permalink)
                0
                 

                 

                Thơ xuân – Tặng em


                Đây khúc thơ xuân xin tặng người
                Người em bé bỏng của anh ơi,
                Em gom câu chuyện từ trăm ngả
                Mang đến cho anh vạn khúc vui

                Từ dạo có em – anh thấy anh
                Thấy đời tươi trẻ đến long lanh
                Thấy bao hứng khởi sang ngày mới
                Thấy lại ước mơ trong dịu lành!

                Cảm ơn em đã đến cùng anh
                Những lúc chia đau với sẻ lành
                Những lúc lòng sầu muôn yếu đuối
                Em là cánh đỡ của hồn anh

                Đây khúc yêu thương trao tặng người
                Tặng em tất cả những buồn, vui:
                Thơ xuân trao tặng – thơ xuân tặng
                Cả tấm lòng anh chín trái đời.

                (13/03/2009)
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2010 09:41:15 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
                #8
                  Nguyễn Hữu Thịnh 16.03.2010 21:25:30 (permalink)
                  0

                   
                   

                  Bóng mây ngũ sắc

                  Thôi đã tan rồi!
                  Bóng mây ngũ sắc ấy
                  Bỏ lại sau lưng
                  những ký ức không tròn
                  Anh lận đận đi tìm trong mơ ước
                  Nào thấy dáng em – một thủa dại khờ!

                  Thôi đã tan biến ý nghĩa của bài thơ
                  Anh viết tặng em:
                  những ngày xưa: đã xưa
                  Mây cứ bay đi; mà đời anh đứng lặng
                  -Chỉ biết oằn lòng
                  gieo những giọt tâm tư.

                  Thôi đã hết rồi những ngày xa xưa ấy
                  Em ngây thơ
                  làm anh cũng khạo khờ
                  Ta bước vào nhau đẹp như giấc mộng
                  Những vui buồn ngày tháng cứ chia nhau

                  Mình hồn nhiên:
                  như đời cũng bình yên
                  Lòng em có nhiều khát vọng;
                  – về những Vương Quốc
                  Nhìn mây ngũ sắc đầy mơ ước…
                  :Rồi chia xa cứ thản nhiên – xa vời.

                  Anh dối mình ngậm ngùi bao năm tháng
                  Vờ lãng quên
                  những kỷ niệm đầy vơi
                  Nén trái tim khao khát
                  bên người
                  Nén lòng mình – từng cơn đau quằn quại!

                  Anh đã khóc!
                  những đêm nhiều tâm sự
                  Từng trang thơ chẳng sẻ nổi u buồn!
                  -Cuộc đời thì rộng
                  mà anh nào có chỗ
                  Muốn ôm giấc mộng
                  mà dang dở em ơi:

                  Sắc cầu vồng vẫn sắc bên trời
                  Những cơn mưa mùa đến
                  xoá từng vệt trong trí nhớ
                  Bóng hình em chỉ còn rạn vỡ
                  Nhìn nắng trời chiều:
                  mình xa ngái đường nhau

                  Anh đã hoá mình vào những dòng thơ
                  Để nhìn cuộc đời:
                  – và những ngày xưa ấy
                  Kỷ niệm ơi! anh kiếm tìm chỉ thấy
                  Bóng mây ngũ sắc:
                  Như dáng em nhạt mờ!.

                  (30/03/09)

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2010 04:24:37 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
                  #9
                    Nguyễn Hữu Thịnh 17.03.2010 10:30:38 (permalink)
                    0

                     
                    Xa mất rồi

                    Chia xa rồi những thương yêu
                    Chỉ còn ký ức, mỗi chiều nhớ nhung
                    Ta ngồi bên cảnh trăng mùng
                    Ôi! em vời vợi mấy chừng cách xa!

                    Trăng lên ngày ấy đã già
                    Hoàng hôn tím rụng, em xa chiều này
                    Chỉ còn lặng lặng phút giây
                    Cho ta nghe đọng nét ngày còn nhau.

                    (13/ 06/ 09)



                    “ Đệ ”


                    Em là cõi bình yên
                    Suốt đời ta nương náu
                    Những vui, buồn, đau khổ
                    Ta đều hướng về em:

                    Có lúc em giận ta
                    Một ngày dài không nói…
                    Lòng ta đầy giăng rối:
                    :Vui thầm giữa cô đơn!

                    Em là cõi bình yên
                    Cho cuộc đời mong đợi
                    Mỗi khi ta lầm lỗi
                    Càng thấy cần có em!

                    (03/ 07/ 2009)

                    ____________________________
                    . "Đệ" là tên một hình tượng thơ có thực.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2010 18:16:05 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
                    #10
                      Nguyễn Hữu Thịnh 17.03.2010 10:52:44 (permalink)
                      0
                       
                       

                       
                      Thơ viết trong chiều hạ

                      Thế là đã tạnh những cơn mưa
                      Mây khát chiều nay không về nữa
                      Ta khát mảnh trăng không sẻ nửa
                      Cho mình nguyên vẹn một hoàng hôn.

                      Sao ta nghe mãi hoài cô đơn
                      Nắng đọng chiều nay màu dĩ vãng
                      Em đọng hồn ta màu năm tháng
                      Để lòng nhung nhớ hóa thành thơ.

                      Còn không em hỡi chút ngây thơ?
                      Ánh mắt ngày nao đầy ước vọng
                      Nhí nhảnh em cười, ta trắng mộng
                      - Chiều nay u uẩn những gì… em?

                      Ta nghe cơn gió thoảng bình yên
                      Mùa hạ bước qua miền ký ức:
                      Để nỗi nhớ nhau thêm rạo rực
                      Bạn bè mỗi đứa bặt phương nào!
                      *
                      * *
                      Ta chợt thấy em; lòng cách xa!
                      Bóng chiều ngừng ngập đầy con ngõ
                      Tên em… không gọi sao đầy nhớ
                      Ta một mình ta: nắng chậm nhòa!

                      (03/ 08/ 09)

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2010 18:21:24 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
                      #11
                        Nguyễn Hữu Thịnh 17.03.2010 11:04:30 (permalink)
                        0

                         
                         
                        ĐOẠN TÌNH ???

                        Chưa xa mình đã mất nhau
                        Bỗng dưng tôi thấy niềm đau vô bờ!
                        Ngốc dại chăng một hồn thơ?
                        Ngốc dại chăng lời vu vơ: chia lìa!

                        Em quay đi lệ ngấn mi
                        Chẳng buồn trông lại những gì yêu, tin...
                        Tôi về dầy dựt trái tim
                        Nghe lòng nhắc nhở... lời im – ngàn lời!

                        Tôi thật có lỗi mất rồi
                        Đã làm em phải ngậm ngùi phiền ưu!
                        Thế mà vẫn nhủ một điều
                        Suốt đời chẳng để em nhiều sầu tuôn!

                        Em ơi, cứ giận, cứ hờn
                        Nhưng đừng xa cách tâm hồn với tôi!
                        Em là tất cả trong đời:
                        Có em tôi đã rạng ngời đức tin.

                        Giờ đây tôi đang khuất chìm
                        Bao nhiêu khao khát, niềm tin rã rời!
                        Đành lòng sao được – em ơi
                        Tình ta đã phải... đắp bồi tháng năm!

                        Biết bao yêu mến chân thành
                        Biết bao kỉ niệm ngọt lành bên nhau...

                        Giờ tôi lòng hóa thương đau
                        Trái tim như chết tái màu hoàng hôn
                        Một mình lặng lẽ chiều hôm
                        Từ: em giận dỗi tôi buồn xiết bao!

                        Em ơi, Biết, biết làm sao?
                        Tình ta như tiếng vỡ ào chứa chan!

                        Ngày em chợt gấp thư sang
                        Hồn tôi rớt cách thu vàng trước xuân,
                        Yêu thương tôi vẫn trong ngần
                        Dẫu em đành đoạn tháng năm dứt tình!

                        (21/ 02/ 2010)

                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2010 18:18:01 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
                        #12
                          Nguyễn Hữu Thịnh 17.03.2010 21:39:23 (permalink)
                          0
                           

                           
                          Thất vọng


                          Sao lòng vương vẫn hằng đêm
                          Nghĩ về em, nghĩ về em, nghĩ về em…
                          Quặn lòng trong nỗi đam mê
                          Em như trăng vỡ nguyện thề trong tôi!

                          - Mai đây mình phải xa rồi
                          Hồn tôi chết điếng giữa trời lênh đênh!.

                          (29/ 08/ 2009)


                          Vẫn thiếu 2


                          Dường như tôi chỉ ước mơ
                          Dường như tôi ngã trong thơ rất nhiều
                          Dường như tôi khát một điều
                          Khát bình minh – gặp những chiều lụi tan!

                          Tôi âm thầm giữa cô đơn
                          Nén bao vọng liệt: chín mòn trái tim.
                          Niềm vui kia chật tháng năm
                          Lòng tôi vẫn nỗi khát thèm : niềm vui.

                          (14/ 09/ 09)


                          _____________TÂN SINH______________
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2010 18:22:34 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
                          #13
                            Nguyễn Hữu Thịnh 17.03.2010 21:52:39 (permalink)
                            0
                            Nhớ thư người em nhỏ

                            gửi em: Lê My

                            Mấy mùa đã bặt tin em
                            Để mình xa cách: lòng thêm lạnh lùng!
                            Gió se, nắng nỏ nhớ nhung
                            Anh ngồi thiêu cả muôn trùng sang thu…

                            Víu vương! Tìm bóng em xưa
                            Một lần gặp – để xuân vừa đầy vơi:
                            Nhớ nhung thơ viết mấy lời
                            Mùa thu dường tỏ tình người mong manh!

                            Anh ôm giấc mộng khó thành:
                            - Mơ đời phúc hậu – yên lành bão mưa:
                            Tin em đã vắng mấy mùa
                            Anh gom từng lá thư xưa – gọi thầm…

                            (10/09/2009)





                            Thư gửi tác giả “Anh ngồi thiêu cả muôn trùng sang thu” (Ngày 9/01/2010 10:57:37 AM - Gửi bởi Phạm Thanh Cải - Email: phamthanhcai@gmail.com - Điện thoại: 0169 630 6682 )
                            Kính thưa các độc giả thân quý!
                            Thật xúc động khi đọc Website: lucbat.com và tìm thêm thông tin trên các tờ báo mạng, tôi mới biết và hiểu được Nguyễn Hữu Thịnh (Tác giả có thơ đăng trên Lục bát mỗi ngày).

                            Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất nghèo, năm 1981 cậu bé Thịnh cất tiếng khóc chào đời lành lặn như bao đứa trẻ khác. Đến tuổi đi học Thịnh cắp sách tới trường như bạn bè, thế nhưng chẳng hiểu sao sang năm học lớp 2 Thịnh bắt đầu có dấu hiệu của bệnh tật. Toàn bộ cơ xương của em bị biến dạng, chân tay teo đi, co quắp, các đốt sống lưng bị gập, co cơ mặt khiến khả năng giao tiếp của Thịnh rất khó khăn…từ đó bệnh của em ngày càng trở nên trầm trọng hơn...

                            Những ngày tháng sau đó, Thịnh sống trong cô độc, từ đó em trở thành đứa trẻ tật nguyền, thiệt thòi cả về vật chất lần tinh thần. Không chịu khuất phục trước số phận nghiệt ngã, em tìm mọi cách để cử động được cánh tay phải. “Mỗi ngày em nhích, nhích từng tí một, rồi những lúc đau quá không cử động được nhưng em tự nhủ rằng phải làm cho mọi người biết mày không phải là kẻ bỏ đi”, Thịnh chia sẻ. Gian nan hơn là lúc em tập nói, tập phát âm lại như trẻ lên ba vậy, mỗi ngày em tự tập đọc một từ… rồi dần già em cũng đọc được sách, nói mọi người hiểu. Nguyễn Hữu Thịnh là tấm gương sáng, với khát vọng tuổi trẻ, vượt qua giông bão tật nguyền, vắt kiệt mình dâng những trái ngọt cho cuộc đời.



                            BÀI THƠ HAY CỦA MỘT CHÀNG TRAI GIÀU NGHỊ LỰC



                            Đọc bài thơ “Nhớ thư người em nhỏ” của Nguyễn Hữu Thịnh đăng trong lucbat mỗi ngày vào 3-1-2010, tôi lại nhớ đến lời một bài hát mà tôi nghe cách đây 30 năm: “Theo năm tháng hoài mong, thư gửi đi mấy lần, mà hồi âm không thấy...”. Tâm trạng của người cô phụ mong thư chồng thật là khắc khoải, đợi chờ và da diết. Tôi gặp lại tâm trạng ấy của Nguyễn Hữu Thịnh “nhớ thư của người em nhỏ” đã gửi cho anh từ mấy mùa nay.

                            Chắc là những dòng thư của em nhỏ tràn trề tình cảm mà em đã dành cho anh và đã chiếm đuợc lòng cảm mến của anh. Rồi sau đó, không hiểu vì sao, em không gửi nữa. Thế là Thịnh ngày này qua tháng khác mong mỏi thư em. Có phải em đã quên anh, hay là em đã lớn, hay là em đang bận học, hay là có điều gì bất trắc xảy ra. Khi chờ mong, người ta tưởng tượng và đặt ra bao nhiêu là giả thuyết...

                            Nhưng mong mỏi hoài không nhận đựơc tin em, để cho hai người bạn đã xa cách về địa lý, nay không có cả tin nhau thì lại càng xa cách. Nỗi xa cách đã làm cho lòng thêm lạnh lùng:

                            Mấy mùa đã bặt tin em

                            Để mình xa cách lòng thêm lạnh lùng.

                            Nỗi nhớ nhung ở đây thật đặc biệt, thật lạ kỳ. Nhiều bạn thổ lộ nỗi nhớ nhung bằng cách nói: “Nỗi nhớ tràn trề, nỗi nhớ đầy ắp, nỗi nhớ day dứt...”. Nhưng ở đây, nỗi nhớ của anh lại ngược lại, nó se sắt, nó quắt queo, gầy guộc, nó héo mòn. Nỗi nhớ ấy nó vẽ lại một hình ảnh của người đêm ngày thương nhớ đến gầy rộc, xanh xao. Nỗi nhớ đã được gió se lại như người ta se chỉ cho săn. Nỗi nhớ ấy bị nắng làm khô nỏ đi đến teo tóp lại.

                            Gió se, nắng nỏ nhớ nhung

                            Anh ngồi thiêu cả muôn trùng sang thu…

                            Người ta thường ví mùa thu là mùa của nhớ nhung, buồn bã. Chính vì thế, trong chữ Hán, chữ sầu bao gồm chữ “thu” đặt trên chữ “tâm”. Lòng mùa thu dễ có cảnh buồn. Nỗi nhớ của Hữu Thịnh ở đây cũng đặt trong khung cảnh mùa thu. Nó như lửa cháy ‘muôn trùng sang thu’ và “Mùa thu dường tỏ tình người mong manh!”. Nỗi nhớ nhung canh cánh bên lòng, mong tin em mà không thấy, tác giả mang tập thư cũ ra đọc lại, gom lại để tìm trong đó hình ảnh của người em nhỏ năm xưa. Anh hình dung, bây giờ em nhỏ đang ở đâu, đang làm gì, buồn hay vui... Hình ảnh ấy hiện ra trước mắt như một cuốn phim sinh động. Nó rất sinh động vì nó nằm trong trí tưởng tượng.

                            Tôi nhớ đại thi hào Nga Puskin cũng có bài thơ rất hay về nỗi suy tư khi gặp một bông hoa ép trong trang sách, nhà thơ đã tưởng tượng ra một chàng trai hay một cô gái nào đó đã làm việc ấy, và bây giờ :

                            Chắc chàng còn sống? Nàng sống chứ?
                            Không biết bây giờ họ nơi nao?
                            Hay cả hai người cùng tàn rũ?
                            Như bông hoa bí ẩn ngày nào?

                            Sự tưởng tượng đã làm cho một hình ảnh rất đơn sơ đã trở nên phong phú biết chừng nào. Ở đây, Nguyễn Hữu Thịnh đã:

                            Anh ôm giấc mộng khó thành:

                            Mơ đời phúc hậu yên lành bão mưa

                            Tin em đã vắng mấy mùa

                            Anh gom từng lá thư xưa – gọi thầm…

                            Đọc bài thơ tôi thấy khá hay. Nếu người bình thường viết như vậy thì cũng đáng nể phục rồi. Thật bất ngờ, đây lại là bài thơ của một chàng trai tật nguyền từ nhỏ, không được đi học.

                            Đúng vậy, nếu đọc bài thơ này mà chưa hiểu được hoàn cảnh tác giả thì ta chưa hiểu hết cội nguồn của câu thơ cuối bài . Bởi vì nếu không tìm hiểu, chỉ đọc thơ không thôi thì ít ai biết tác giả bài thơ có một hoàn cảnh rất khó khăn và éo le. Anh là một người bị bệnh tật từ khi còn thơ ấu. Chính anh đã tâm sự trong một bài viết “Tôi chưa bao giờ được nghe thầy giảng bài trên lớp” mà lucbat.com đăng ngay dưới bài này. Anh kể lại: “Tôi tàn tật đã hơn 20 năm rồi, ước mơ đến trường mãi mãi chỉ là mơ ước không thể trở thành sự thật. Bài thơ này tôi viết thay bức thư gửi thăm thầy giáo của tôi, tuy rằng tôi chưa bao giờ được nghe thầy giảng bài một tiết nào trên lớp cả. Nhưng thầy đã đến thăm, động viên tôi rất nhiều, gieo những ước mơ, khát vọng cháy bỏng trong tâm hồn tôi. Tôi đã coi thầy là Thầy giáo của tôi và Thầy cũng cho tôi là một học trò không chính thức của thầy.”

                            Chính vì vậy, khi nhận được thư người em nhỏ, giữa tác giả và em nhỏ đã có một tình cảm chân thành vì đã hiểu nhau. Đó là tình cảm của người với người, của những người bạn với nhau. Thế rồi, em nhỏ không viết thư nữa. Tác giả mong đợi và tưởng mình như đang ôm một giấc mộng của đời. Liệu người bạn nhỏ kia khi thấu hiểu cặn kẽ hơn có thông cảm với hoàn cảnh éo le của mình không. Tác giả có thoảng một chút buồn vì cảm thấy rằng giấc mộng của mình rất khó thành. Mơ “một đời phúc hậu yên lành” không chịu giông tố của cuộc đời hay phải chịu gió mưa dầu dãi. Nỗi buồn ấy là nỗi buồn canh cánh trong lòng của một người có số phận không may mắn, trời không ban cho sức khoẻ như người bình thường như bao nhiêu người khác. Nỗi buồn ấy là lẽ tất nhiên vì như đại thi hào Nguyễn Du đã nói : “Thịt da ai cũng là người” cả thôi. Chúng ta thông cảm và san sẻ nỗi buồn man mác của tác giả khi nghĩ về mộng ước của mình.

                            Từ một người thiệt thòi về sức khoẻ, không được đến trường, không cam tâm với số phận anh đã phấn đấu vượt lên chính mình. Chúng ta đã biết về những người tràn đây nghị lực như cô gái bị mù từ khi 8 tháng tuổi làm thơ Tạ Thị Thu Hoài, nhà văn viết đứng Trần Văn Thước, nhà thơ viết nằm Đỗ Trọng Khơi (Lucbat.com), nhà thơ nằm ngửa để thở, để ăn và làm thơ Phạm Minh Giắng, nữ dịch giả bị teo cơ đã dịch 17 cuốn tiểu thuyết từ tiếng anh Nguyễn Bích Lan đều ở Thái Bình. Nay ta lại được biết một người làm thơ tật nguyền nữa: Nguyễn Hữu Thịnh. Anh đã làm được gần 800 bài thơ, lưu trong 7 tập thơ..., đã in 2 tập thơ Trái tim cô độc và Một khúc ca một cuộc đời.

                            Thơ và Đời tuy hai mà một. Với Nguyễn Hữu Thịnh, thơ đã mang lại tình yêu cuộc sống cho anh. Tôi chúc cho anh mạnh khoẻ, đẻ nhiều thơ, mơ nhiều giấc mơ đẹp, mang lại điều hay ý tốt cho cuộc sống, cho muôn người.



                            PHẠM THANH CẢI

                            Viện Kỹ thuật Hải quân

                            Email: phamthanhcai@gmail.com

                            Điện thoại : 0169 630 6682



                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2010 22:29:05 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
                            #14
                              Nguyễn Hữu Thịnh 17.03.2010 22:15:24 (permalink)
                              0
                              VẪN XIN ĐỜI



                              Hôm nay tôi lại chìm vào
                              Cô đơn,
                              khắc khoải
                              em nào có hay!
                              Muốn nắm chặt
                              Một bàn tay
                              Để tin tưởng:
                              bước những ngày
                              buồn tênh

                              Lá thư em
                              gửi thăm anh
                              Chỉ là ảo ảnh
                              mong manh trong đời,
                              Ơi người!
                              Hãy đến bên tôi
                              Hơn ngàn tâm sự
                              muôn lời thư trao!

                              Nhọc nhặn
                              năm tháng
                              khát khao
                              Mà đâu thấy
                              những ngọt ngào
                              yêu thương!
                              Tôi suốt đời
                              cứ vấn vương
                              Một mình
                              lặng lẽ
                              chặng đường đơn côi!


                              Tháng ngày
                              nét mặt
                              vui cười
                              Nhưng:
                              lòng mang nỗi đau đời
                              ai hay!
                              Anh chìm vào
                              những đắng cay
                              Vẫn:
                              Xin đời víu
                              bàn tay
                              một Người!.

                              (08/04/09)
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2010 18:23:25 bởi Nguyễn Hữu Thịnh >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9