Chùm truyện ngắn Nguyen chi
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 16 bài trong đề mục
Nguyen chi 01.03.2010 15:23:45 (permalink)
                                 
                                CHUYỆN HAI BÔNG HOA
 
     Trong vườn,một dây bìm bìm từ hàng rào leo lên cây nhãn đứng ở cạnh đấy.Mỗi sáng,những bông hoa tím khoe mầu trong ánh nắng sớm,bên cạnh chùm hoa nhãn khiêm nhường nép trong những chiếc lá xanh thẫm...
     Một bông hoa tím nghiêng cánh trong làn gió nhẹ lướt qua, nó rất tự hào về mầu sắc quyến rũ của mình,nó muốn hát thật to, ca ngợi vẻ đẹp của ban mai và vẻ đẹp của chinh  mình, đúng lúc đó, nó nhận ra chùm hoa nhãn nhợt nhạt xấu xí ở ngay bên cạnh mình...” Ôi hoa gì hoa thế? lam xấu ca khung cảnh ban mai đang rực rỡ!...Sao tôi lại sinh ra ở chốn này, ước gì gió mang tôi đi chỗ khác... Thật không thể hiểu nổi, ở đời lại  có thứ hoa kỳ cục như thế !...? xấu điên...”Chùm hoa nhãn lặng câm, ứa nước mắt...Hoa bìm bìm được thể càng vênh vác, khi ấy, mấy chàng ong ù ù bay đến, hoa bìm bìm reo to:”Kìa các chàng trai trẻ tự phương xa đã đến. Hãy xem ta vui vẻ cùng các bạn mới”...
      Đàn ong ồn ào , vội vã bay đến ,xà vào những bông hoa nhãn nhỏ bé, khiêm nhường nhưng chứa dầy mật ngọt , không một chàng  nào, kể cả chàng ong “ất ơ” nhất để ý gì đến bông bìm bìm kiêu hãnh kia....
      Bông bìm bìm héo rụi trong tâm trạng hoang mang, buồn nản đến tột cùng./.
 
 
#1
    Nguyen chi 01.03.2010 15:29:12 (permalink)
                                       Con bướm vàng  
     
     
            Hai con bướm vàng lượn lờ trên bờ hồ, chúng đùa vui với những bông hoa dại nở đầy trên bờ cỏ    . Một làn gió từ xa thổi vào, mang theo hương vị đầy hấp dẫn của mặt hồ mênh mông .
              -Chị ơi,một con bướm nói, chúng ta ra xa bờ đi, ở nơi ấy chứa đầy những điều bí ẩn.
              -Đừng, chị em mình bị cá đớp mất đấy!
              -Chị quá lo xa, không liều thì bao giớ tim thấy điều gì mới?
              Nói rồi con bướm rời khỏi bờ cỏ, nó vẫy đập đôi cánh mỏng, bay vào không gian mênh mông đầy sóng gió …
              Con bướm cứ bị gió ép sát xuống đầu ngọn sóng rồi chính nó lại nương vào gió mà vượt lên. Con bướm bạn khiếp đảm đậu vào một ngọn cỏ  nó muốn gọi con bướm liều lĩnh kia nhưng bạn nó không thể nghe tiếng nó nữa,nó đã ở quá xa bờ…
              Càng xa bờ, gió càng mạnh, con bướm vàng yếu dần…Nó rũ cánh, buông mình xuống mặt hồ…Trên mặt hồ xôn xao vỗ sóng, hai cái cánh nát còn lại của con bướm vàng cứ dập dờn mãi trong hoàng hôn./.
                                                                                                                                                          
    #2
      Nguyen chi 02.03.2010 14:02:01 (permalink)
                                      Cuộc đối thoại hy hữu
       
      Một con kiến đi kiếm mồi, nó đang tha thẩn, chợt gặp một hạt gạo, bằng sự mẫn cảm vốn có, con kiến biết đó là thức ăn tốt, nhưng trong đời nó, nó chưa từng gặp miếng mồi nào nguyên vẹn, sạch sẽ, thơm tho đến cao sang  như thế. Nó lùi lại, vuốt hai sợi râu nhỏ xíu, suy nghĩ...Nếu là đứa phàm ăn, chắc con kiến đã nhảy bổ vào, gặm vài miếng cho đã...Con kiến trong câu chuyện này lại hơi đa đá tư chất triết gia, một chút tôn kính pha lẫn một nỗi sợ hãi mơ hồ khiến con kiến cứ bò quanh hạt gạo, không gặm cũng không tha về tổ. Hạt gạo phì cười:
                 -Cậu đã vớ được mồi ngon rồi thì mang về mà ăn dần đi thôi, còn  chần chừ gì nữa ? Hay cậu không biết?
                 -Tôi có mắt để nhìn, có râu để sờ, nghề tôi là đi tìm thức ăn... lẽ nào tôi không biết! Có điều...
                  -Cậu sợ chứ gì?...Thức ăn là thức ăn... cậu không ăn thì đứa khác ăn... việc gì mà sợ...
                   Con kiến lùi lại, từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tiên nó nghe nói như thế...mà lại từ chính miệng một con mồi... cái gì càng hấp dẫn, càng dễ dàng, càng hay ẩn chứa hiểm hoạ... Hoảng quá, con kiến quay đầu chạy.
                   Rất  tiếc!... con kiến này không được học Triết học duy vật biện chứng...!  
      #3
        Nguyen chi 04.03.2010 08:15:04 (permalink)
                                                             BÔNG HOA HÉO
         
         
                  Nắng , nắng mới…mặt trời tươi rói gửi những tia nắng rực rỡ,chan hòa khắp nơi nơi…Cái ao ủ ê mãi trong mấy ngày mưa, bừng tỉnh , lăn tăn gợn sóng,lấp lánh muôn ánh bạc, mấy con chuồn chuồn,bươm bướm không hẹn nhau mà cùng bay lượn rộn ràng, vui vẻ…Những bụi cây lúp xúp, hoang dại ở bờ ao, duỗi dài cành lá xanh um hong nắng, những bông hoa đủ mọi mầu sắc của chúng, tươi tắn, tràn đầy sức sống, ngả nghiêng trong gió như lơi lả chào mời lũ ong bướm đi kiếm mật…Lãng đãng trên mặt ao, vài cánh buồm hoa tím của lục bình bồng bềnh …Một bông hồng nhung nằm dốc ngược trên bờ ao, nó vừa bị cô chủ ném ra đấy…Nó không thể ngờ cuộc đời lại kết thúc sớm như vậy, nó còn quá trẻ mà. Chỉ mới vài hôm trước, khi còn đứng đàng hoàng ở giữa luống trong vườn, nó nhìn lũ hoa dại xơ xác ủ rũ trong màn mưa mờ ảo bằng nửa con mắt… Thế mà bây giờ, nó biết mình đang bị mất nước,sự sống mỗi lúc mỗi rời xa…Đẹp mà làm gì…Được nâng niu chiều chuộng mà làm gì…? Thà đổi tất cả những cái đó lấy một lần được sống cuộc đời tự do, hoang dã, tự nhiên…Ôi lũ hoa dại kia, sức sông của chúng mãnh liệt làm sao…/.
        #4
          Nguyen chi 04.03.2010 08:20:24 (permalink)
                                                           Con mọt gỗ
           
           
                    Bố nó là con xén tóc,một anh hùng hào kiệt trong làng côn trùng. Cả giòng tộc nhà nó đều tuân theo một gia huấn ngặt nghèo: Khi chưa trưởng thành ,phải ẩn mình cho kỹ. Đừng tưởng có bộ răng chắc khỏe, có cái đầu cứng như sắt mà hung hăng… Đúng thế , từ khi nở ra từ cái trứng, con mọt luôn ẩn mình trong cây gỗ, nó ăn gỗ để sống và lớn lên, răng nó đủ cứng để đục khoét… Mà thật tài tình, nó tung hoành trong cây gỗ nhưng không bao giờ lộ diện. Đêm đêm, nghe tiếng nó nghiến gỗ ken két, rõ ràng biết chỗ nó đang đục khoét, nhưng đố ai nhìn thây nó, trừ khi chẻ cây gỗ ra…
                    Con mọt trong chuyện này, không biết ăn phải cái gì, lại không tuân giữ gia huấn. Nó ấm ức vì cuộc sống chui lủi của nó. Hơn một lần nó ra sát vỏ ngoài cây gỗ.Nó từng đào thủng vỏ cây để nhìn ánh nắng chói chang và hít thở không khí nồng ấm của không gian bao la mà nó cảm nhận được qua lỗ thủng. Từ cái lần ấy, con mọt không sao yên phận được nữa. Nó luôn thấy cuộc sống của nó tù túng, tối tăm, hèn hạ… Một buổi trưa nắng, con mọt chui hẳn ra ngoài, nó tận hưởng cảm giác lạ nó hằng thèm muốn và rất tự mãn vì đã dám làm như thế…
                    Một lũ kiến lửa xông vào cắn xé con mọt… nó đau đớn khủng khiếp đến chết… Nó chết mà chưa kịp trở thành con xén tóc oai hùng như bố nó…Nhưng nó đã chêt khi nó trải nghiệm cảm xúc, mà có lẽ, chẳng con mọt nào được biết đến…/.
          #5
            Nguyen chi 10.03.2010 09:30:58 (permalink)
                                                            Êch vồ hoa mướp
             
                   Trong ruộng rau muống, có một con ếch, nó ngồi nấp sau mấy cọng rau to, cố phóng tầm mắt qua những kẽ lá ra xa, đợi,… Đợi là phương sách kiếm ăn của nó . Nó vẫn hy vọng sẽ có một con mồi, nó sẽ bắt được và nó sẽ được no hay ít nhất cũng đỡ đói. Phải, nó đang đói, nó không nhớ lần được ăn trước là lúc nào…
                        Con ếch run lên , nó chợt trông thấy một con mồi thật to, mầu vàng, rất hấp dẫn đang chờn vờn đến gần chỗ nó… Chẳng kịp suy nghĩ, con ếch nhẩy ra vồ trọn con mồi. Thế là hết…chẳng có con mồi nào cả, chỉ là cái  hoa mướp, phía sau là chùm lưỡi câu sắc nhọn.Người đi câu gỡ con ếch ra khỏi chùm lưỡi câu và nhét vào giỏ. ở đấy cũng đã có mấy chú ếch cùng cảnh ngộ…
                        Sau bao nhiêu sợ hãi, chen chúc, dãy đạp, đau đớn…Con ếch bị chặt đầu lột da…Nó chết oan quá, nó có làm gì nên tội đâu…!
                        Oan hồn con ếch đi bằng hai chân, một tay xách cái đầu bị chặt, tay kia chìa ra giữ thăng bằng, thậm thệch đi đến trước tòa Diêm vương, kêu gào thảm thiết:
                        “Thưa Ngài con chết oan!”
                        Trên tòa, Đức Diêm vương đang ngồi tán gẫu với mấy vị đại thần quỷ sứ, nghe tiếng kêu của con ếch, ngảnh mặt nhìn xuống, thoáng ngạc nhiên, không biết tiếng kêu thảm thiết ấy từ đâu ra…Khi nhận ra con ếch nhỏ xíu ở dưới thềm, phì cười :
                        “Nhà ngươi tiếc gì cái kiếp mạt hạng ấy? … Hóa đi! ta cho đầu thai làm kiếp khác”
                        “Thưa Ngài, con chết oan, con không muốn làm kiếp khác…”
                        “Nhà ngươi muốn gì?”
                        “Chăng lẽ không có công bằng sao? xin hãy trả lại mạng sống cho con, con yêu cuộc sống của con, con không muốn mất nó”
                        “Ngươi không sợ lại bị chặt đầu sao?”
                        “Con sẽ khôn ngoan hơn!”
                        Thế là con ếch lại về ruộng rau muống, lại rình mồi và vẫn luôn bị đói.
            Cái gì phải đến sẽ đến, một buổi sáng đẹp trời, con ếch lại nhào vào một cái hoa mướp… Khi bị chặt đầu, lột da… con ếch mới nhận ra đây là lần thứ hai nó bị giết thê thảm,oan ức như thế.
                        Con ếch đến tòa Diêm vương, quỳ mọp, lặng câm…
                        “Lại là ngươi đấy à? Có muốn đòi lại mạng sống không?”
                        “Thưa,  một trăm lần không, một ngàn lần không…”
                        “Nhà ngươi muốn làm con gì?”
                        “Con chẳng muốn làm con gì sất, xin hãy cho con được ở mãi cõi hư không “
                        “Ngươi không muốn đòi công bằng nữa ư?”
                        “Thưa không ,…Công bằng ở đâu? làm gì có…”
                        Đức Diêm vương không căn vặn con ếch nữa, Ngài bảo vị đại thần ngồi bên cạnh:
                        “Hãy cho con ếch khốn khổ này … làm người”
                        Con ếch đầu thai vào một nhà nông nghèo, nó phải đi chăn trâu trước khi được đi học, nó rất thông minh, ngoan ngoãn, siêng năng …Mới tí tuổi đầu đã biết đi mò cua bắt ốc kiếm tiền phụ giúp cha mẹ. Đến mùa nó đi bắt ếch, nó không dùng hoa mướp, câu như thế chẳng được là bao, đêm đêm nó dùng đèn đi soi…Có đêm,nó bắt được hàng trăm con ếch…/.
             
            #6
              Nguyen chi 16.03.2010 09:19:14 (permalink)
                                                                  HOA SỮA
               
              Cây hoa sữa cao vút,đứng lênh khênh ở giữa phố cũ. Hàng ngày, gió từ phương xa về,vẫn ghé thăm cây, khi thì ồn ào vội vã, khi thì duyên dáng thướt tha…
              Cây thì thầm với gió:
              -         Hãy vì ta, đưa những đứa con của ta đi thật xa, thật xa …Hãy đem chúng đến nơi nào thật tốt để chúng có thể bám rễ và lớn lên…
              Những hạt giống mang trên mình tấm áo khoác lông trắng nhẹ buông mình bay theo gió…Gió ồn ào nhưng vô tâm, nó đã không làm được như lời cây gửi gắm. Những đứa con của cây hoa sữa tản mác nhiều nơi, hạt thì vật vờ trôi trên rãnh nước, hạt mắc kẹt trên mớ bòng bong của mạng dây thông tin , hạt bị phơi mình trên mái phố nóng bỏng…
              Cây hoa sữa vẫn đợi…vẫn gửi hạt của mình cho gió…
              Những đêm mùa thu, trong màn sương man mác lạnh, cây hoa sữa thầm lặng nhưng thiết tha,gửi hương ngan ngát đi khắp bốn phương,hy vọng những đứa con xa cảm nhận được tình yêu thương của người mẹ./.
               
               
              #7
                Nguyen chi 16.03.2010 09:22:15 (permalink)
                                                                KẺ MẠO DANH
                 
                            Mùa xuân, những vạt nắng nhạt, những làn mưa bụi mênh mang, không khí nồng ấm. Các loài hoa chen nhau khoe sắc, những con chim ríu rít gọi bầy, chăm chỉ, điệu nghệ làm tổ. Các cành cây khẳng khiu, buồn nản, tưởng như không còn sức sống trong mùa đông bừng tỉnh dậy, bằng những nhành lá mới,tự khoác cho mình chiếc áo rât hợp thời trang, quýên rũ và gợi cảm... Một chiếc lá non, còn giữ được nguyên những sợi lông tơ trinh tiết, cảm nhận sự vật xung quanh bằng tâm hồn ngây thơ trong sáng như chính bản thân nó. Nó sung sướng và say mê, nó cảm ơn cuộc đời trao ban cho nó một cuộc sống thật tuyệt vời. Nó có một ý nghĩ ich kỷ đáng yêu: Tất cả mùa xuân với vẻ đẹp quyến rũ là tặng vật dành riêng cho nó. Nó run run trong những cái vuốt ve nhẹ nhàng của gió, nó  ngửa lòng đón lấy những hạt mưa bụi li ti nhưng nồng hậu. Nó cảm nhận nhựa sống căng đầy trong đường gân thớ thịt, đang làm cho nó lớn lên từng giây từng phút... Tất cả! Tất cả những cái đó dành cho nó. Cả con bướm trắng đang dịu dàng bay kia cũng sẽ đến với nó. “Bướm ơi! Hãy đến với tôi, ta sẽ là một cặp tuyệt vời”. Chiếc lá non muốn nói như thế, mà quả là như vậy. Khi con bướm trắng điệu đàng đem đôi cánh  đẹp như mơ đến đậu bên chiếc lá non, không gian sáng rực lên, mầu non tơ của chiếc lá quyện với mầu trắng của cánh bướm mới đẹp làm sao! Chiếc lá non sung sướng, hãnh diện, tự hào. Nó ngây ngất trong niềm hạnh phúc.Cuộc sống tốt đẹp và đáng yêu biết bao! “Tạ ơn cuộc đời, tạ ơn cành mẹ, tạ ơn người bạn có vẻ đẹp kiêu xa... Mong sao niềm hạnh phúc này là vĩnh viễn, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau...”
                            Trong lúc chiếc lá thầm thì ước nguyện, con bướm vẫn đậu nguyên một chỗ, đôi cánh run run, lúc khép lúc mở, nó không biết niềm vui cũng như những nguyện ước của chiếc lá non, nó đang mải làm việc của nó: đẻ một ổ trứng. Khi xong việc, con bướm lặng lẽ bay đi. Chiếc lá non rất muốn nhưng không biết làm cách nào để giữ con bướm ở lại bên mình. Nó buồn, tự nhủ rằng”Trong suốt cuộc đời, mình sẽ ghi nhớ kỷ niệm tuyệt vời này”
                            Nó có biết đâu rằng, chỉ một ít hôm nữa thôi, từ trong ổ trứng câm lặng kia sẽ nở ra những con sâu, những con sâu sẽ tàn phá, huỷ hoại nó và những chiếc lá khác./.
                #8
                  Nguyen chi 25.03.2010 09:22:50 (permalink)
                                                                          CON CÓC NHỎ
                   
                             
                              Khi những tia nắng cuối cùng vẫn còn dát lên mặt ao ánh vàng nhàn nhạt, làn gió nhẹ của buổi chiều sắp tắt làm gợn lên những con sóng nhỏ… con nòng nọc cố ngóc đầu lên khỏi mặt nước   , nó thấy khó thở, nó cong mình quẫy đuôi. Lạ! chẳng thấy gì cả… thì ra cái đuôi đã mất từ lúc nào không biết. Nó nhoai mạnh mấy cái vây, thật kỳ diệu, thân mình nó xé nước lao như tên bắn, đến lúc ấy nó mới nhận ra, thân hình nó đã đổi khác, nó khoái chí lắm, duỗi dài tay chân xem mình lớn đến đâu… không được, nó bị ngột thở,nó nhoai mạnh thêm một cái, với bàn tay nhỏ xíu bám vào bờ ao leo lên.Con cóc nhỏ tự biết mình đã bắt đầu một thời đoạn mới , quãng đời của một cóc trưởng thành… Mặt trời đã lặn, con cóc ẩn vào một cái hốc nhỏ trên bờ ao để ngủ, giấc ngủ đầu tiên trên cạn đến với nó thật êm đềm…
                              Tia nắng đầu tiên của bình minh rọi vào cái hốc đã đánh thức con cóc, nó ra khỏi cái hốc, những ý nghĩ lạc quan vẫn rộn rã trong tâm trí nó… không gian mới rộng lớn và trong lành làm sao… Nhất định nó sẽ sống thoải mái, đàng hoàng… Nó sẽ là một cóc ra cóc… Con cóc sẽ còn nghĩ nhiều nữa (những ý nghĩ lạc quan, trong sáng) nếu nó không bị cảm giác đói cồn cào nhắc nó phải tìm cái gì ăn… Nó nhún mình nhảy những cú nhảy đầu tiên của cuộc đời… Thoải mái dễ chịu, đời thật đẹp… Dù sao cũng phải ăn cái gì đó..
                  Ăn cái gì? Nó không biết, nhưng chắc chắn những thứ nó gặp không phải và không thể là đồ ăn của nó… nó cứ nhảy, nhảy cho đến mệt nhoài… Tất cả mọi vật xung quanh mà nó gặp đều rất lạ, rất đẹp, nó cũng rất thích…nhưng, không ăn được. Con cóc nhỏ ngồi lại, phập phồng thở, nó đói và mệt lắm…
                  Những ý nghĩ trong sáng, lạc quan biến mất từ lúc nào, cảnh vật xung quanh  trở nên xa vời, mờ nhạt…
                              Lúc đó, con cóc nhỏ nhìn thấy một con mồi… Đúng là một con mồi, bằng limh cảm thiên bẩm, nó biêt đúng là thứ nó đang cần, chỉ hơi lớn(đối với nó) một chút thôi, con mồi đang chầm chậm đi qua gần chỗ nó, con cóc đang mệt, vả lại đây là lần đầu tiên nó thấy mồi, con cóc run run, thò một tay ra sờ con mồi. Vừa chạm vào con mồi, con cóc vội rụt tay lại, nó bị vật gì cắn vào tay rất đau, và rồi toàn thân như bị kim châm, con cóc nhảy dựng lên, vật vã… thì ra con cóc động vào một con ruồi đang bị đàn kiến tha về tổ, lũ kiến sợ con cóc cướp mất mồi ăn, lăn xả vào cắn xé… Lăn lóc dẫy đạp mãi,con cóc mới thoát khỏi đàn kiến dai hoi… Đói vẫn hoàn đói… lại còn đau và sợ nữa chứ… Tuy thế, trong nó lại lóe lên một tia hy vọng, nếu cố gắng ,có thể tim được thức ăn… Con cóc tiếp tục đi (nó nhảy những bước ngắn,từ tốn)… và may thay, nó bắt dược mấy con bọ nhỏ… Đối với cái bụng bé xíu của nó, thế cũng tốt lắm rồi.
                              Đúng lúc đó, con cóc trông thấy một con rắn, cái giống này, từ ngày còn là con nòng nọc, nó đã biết là phải tránh cho xa… chẳng còn phân biệt phương hướng gì nữa, con cóc nhảy đại ra khỏi chỗ ấy… Đạp chân thật mạnh liền mấy lần con cóc rơi thụt vào một cái hang sâu hoắm… Khi ý thức được hiểm họa dã qua, con cóc bình tĩnh lại, nó nhận ra mình đang ngồi trên đầu một con cóc cụ, Điều mà nó không hiểu là đầu cụ cóc dính một thứ gì đó nhơm nhớp rất ghê…Như đọc đươc ý nghĩ của nó, con cóc cụ cười khậc khậc :” thằng nhãi, làm mất giấc ngủ của ông, ghê bẩn hả?… Nếu không bẩn thì sống sao được đến giờ… nhớ lấy điều này nhãi ạ… bước…”. Cụ cóc gồng mình đứng thẳng lên trong hang, con cóc nhỏ bị ném ra khỏi cái hang ..
                              Con cóc nhỏ hoang mang ,sợ hãi, mò dược về cái hốc nhỏ của nó khi mặt trời đã lặn…Nó ngủ thiếp đi trong ý nghĩ :”cuộc sống chẳng đơn giản chút nào”…/.
                   
                   
                  (Giống cóc khi đã lớn,cơ thể tiết ra chất cực độc ở ngoài da, chẳng có con gì dám ăn thịt cóc cả)
                   
                  #9
                    Nguyen chi 22.04.2010 12:11:33 (permalink)
                                                 Bọ ngựa và sâu róm
                     
                              Trên cành cây cao, có một con bọ ngựa. Nó sinh ra và lớn lên ở đó. Nó kiếm ăn bằng cách vồ những con bọ nhỏ lượn lờ xung quanh. Những khi săn bắt, nó dùng đôi càng rất khéo. Vốn chịu khó lại nhanh nhẹn, bọ ngựa vươn cao đầu,co đôi càng trước ngực, đôi mắt luôn nhìn mọi phía, cái bụng mập uốn cong, hai đôi chân nhún nhẩy nhịp nhàng... bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay kịp thời, không để con mồi chạy thoát.
                              Cũng trên cành cây ấy, còn có một con sâu róm. Con sâu róm với những cái lông nhọn dài, sặc sỡ đến ma quái. Nó ở trên một chiếc lá(gần chỗ con bọ ngựa), ăn ngay những phần có thể ăn được trên chỗ ở của mình, khi chán, nó lại tìm sang chiếc lá bên cạnh...
                              Con bọ ngựa không ưa con sâu róm, trong mắt nó, sâu róm lười và không có hậu. Đã có lần, bọ ngựa toan chém sâu róm cho bõ ghét, nhưng rồi lại thôi(nó ngại gây chuyện với hàng xóm).
                              Cuộc sống mỗi ngày một khó khăn hơn. Chẳng biết vì sao, mồi ăn ngày càng ít, bọ ngựa tài năng là thế mà kiếm chẳng đủ no...Một hôm đã gần tắt ánh mặt trời mà bọ ngựa chưa kiếm được miếng nào vào bụng, nó buồn bực đứng nhai miệng không, chợt nó nhìn thấy con sâu róm. Con sâu róm đang cắm đầu cắm cổ gặm lá cây. mà nó to béo lạ lùng... Bọ ngựa nhảy đến bên sâu róm chém liền. Không biết vì đói mệt hay vì quá giận dữ...hay tại con sâu róm quá ranh ma...? nhát chém của bọ ngựa cắm phập vào cái cuống lá, con sâu róm đã lẩn ra phía sau. Khi thoát khỏi cái cuống lá, bọ ngưạ không thấy con sâu róm đâu nữa, tìm kiếm một hồi, bọ ngựa nhìn thấy sâu róm ở cành cây phía dưới. Thì ra bằng một sợi tơ mảnh, sâu róm đã buông mình tới đó. Bọ ngựa xoè cánh bay xuống theo, lại hụt mất rồi, sâu róm đã lại buông mình lần nữa. Tức điên, bọ ngựa lao theo, quyết bắt cho bằng được con sâu ròm... Nhưng  ánh mặt trời đã tắt hẳn, bọ ngựa đành ngủ lại ở đó... Sáng hôm sau, bọ ngựa tìm mãi mà chẳng thấy con sâu róm, đồ quái ấy mất tăm mất dạng... Cũng may,ở cái cành cây này, mồi ăn lại nhiều, bọ ngựa được ăn bù bữa đói khi trước, nó ở lại đấy, và rồi dần quên chuyện con sâu róm.
                              Một buổi sáng, khi vừa thức giấc, bọ ngựa thấy ở ngay gần chỗ nó một con vật rất đẹp, Chỉ nhìn đôi râu dài uốn cong duyên dáng, cái bụng thon thả gợi cảm, bọ ngựa đã thích lắm rồi. Nhưng trời ơi...! đôi cánh!...đôi cánh rộng, mầu sắc lộng lẫy, run run,lúc khép lúc mở điệu đàng...Bọ ngựa bị con vật lạ hút hồn từ lúc nào không biết, toàn thân run rẩy, nó rất muốn đến gần cái thân hình tuyệt mỹ kia để sờ mó, vuốt ve, để tận hưởng  cảm giác yên ổn của một buổi bình minh tuyệt vời...Những ước muốn càng lúc càng lớn mà can đảm càng lúc càng cạn, bọ ngựa suy sụp hoàn toàn, như ngây dại,nhìn theo con vật lạ châp chờn bay đi trong ánh hào quang rực rỡ. Trong nó trào dâng một ham muốn kỳ lạ: được hiến mạng cho con vật mỹ miều kia[1]...
                              Người kể chuyện này cũng không thể biết sẽ ra sao nếu con bọ ngựa nhận ra rằng con vật mỹ miều trong khoảng khắc đã khiến nó si mê đến ngây dại ấy chính là hóa thân của con sâu róm nó từng săn đuổi ngày nào.../.
                     





                    [1] Con bọ ngựa cái, ăn thịt con đực trong lúc con đực “ấy” nó...
                    #10
                      Nguyen chi 19.05.2010 10:54:34 (permalink)
                                              Chiếc lá và con chim
                       
                                Cơn mưa rào cuối mùa hạ , ồn ào ,vội vã , đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh . Khi những hạt mưa  chậm  chân còn lác đác rơi trên mái phố . Những lọn nắng chiều trong veo , tươi tắn đã len qua đám mây đen còn sót trên bầu trời dát lên muôn vật ánh vàng lấp loáng . Mấy con bướm trắng và mấy con chuồn chuồn ớt đỏ chót chẳng biết trú mưa ở chỗ nào , rộn ràng bay lượn . Những ngọn gió như vừa trút được nỗi bức bối , dịu ràng , miên man vuốt ve những chiếc lá cây mới được tắm gội sạch sẽ .
                                  Một con chim nhỏ đậu trên một cành cây , vừa tìm bắt sâu , vừa lanh lảnh hót . Chiếc lá trong tâm trạng hả hê , lắng nghe chim hót . Nó nghĩ thầm :” Con chim hót hay thật , vui vẻ , thiết tha và duyên dáng “. Nó  nói :
                      -         Chim ơi ! chim hót hay quá .Chắc là chim gặp chuyện gì vui lắm .
                      -         ồ không  ! Tôi lúc nào cũng vậy thôi
                      Chíêc lá im lặng , thoáng buồn , nó thấy nó suốt ngày dầu mưa dãi nắng , làm việc liên miên ...cuộc đời vất vả , tẻ nhạt ...Những giây phút vui vẻ (như chiều nay) thật hiếm hoi và mau hết . Nó thở dài :
                      -         Giá như tôi cũng được như chim !
                                  Con chim còn quá trẻ , nó không hiểu được chiếc lá và nó cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều , nó nhảy nhót tìm mồi và lại hát . Khúc hát của nó réo rắt , vang xa ... Từ những cành cây khác các chú chim cất tiếng hoà theo . Không gian trong trẻo , tràn đầy ánh nắng , tươi vui , sống động hẳn lên .
                                  Chiếc lá buột miệng :
                      -         Đẹp quá , hay quá !
                       Một làn gió nhẹ luồn qua các cành cây , những chiếc lá rung rung theo gió phát ra tiếng xào xạc nhẹ nhàng làm nền cho bản nhạc của bầy chim .
                      Chiếc lá cao hứng , say sưa :
                      -         Chim ơi ! Tôi cũng muốn ca hát như chim , chim dạy tôi nhé
                      -         Được thôi . Nhưng bạn phải chờ...
                      -         Sao ?
                      -         Ngày mai tôi phải theo bầy đi xa . Hãy đợi . Tôi sẽ trở về .
                      -         Vâng tôi sẽ đợi
                      Con chim lại hát .Tiếng hót của nó líu ríu rộn rã hơn, vui vẻ hơn
                      và tha thiết như một lời tạm biệt . Chiếc lá rất vui , trong ánh nắng        chiều dần tắt nó mơ màng nghĩ đến ngày con chim quay trở lại .
                                  Nhưng chiếc lá đã không đợi được con chim . Nắng hanh của mùa thu đã hun nó thành màu đỏ . Chiếc lá vẫn cố nhưng không thể được nữa , ngọn gió lạnh phũ phàng cuốn phăng nó trong cơn cuồng nộ.
                               Chới với trong không trung , chiếc lá nhắn gửi lời cuối cùng cho con chim còn đang ở phương trời xa tít :
                                  - Chim ơi ! Đã quá muộn rồi ...!
                       
                       
                                                                       
                                                                     
                                 
                      #11
                        Nguyen chi 25.05.2010 13:01:39 (permalink)
                                                                    Hai con kiến
                         
                         
                                  Trên dòng nước chảy xiết, có một chiếc lá nhỏ quay tròn trôi theo. Trên chiếc lá có một con kiến, nó đang rất hoảng loạn, nó hết bò ngang lại bò dọc, rồi chạy xung quanh chiéc lá. Dù bằng cách gì nó vẫn thấy cảnh vật quanh mình vùn vụt trôi. Đáng sợ hơn cả là nó không sao thoát khỏi chiếc lá, toàn nước là nước.Đến lúc không còn sức chạy nữa, con kiến dừng lại, vuốt sợi râu, suy nghĩ… nó ân hận vì đã không rời khỏi chiếc lá ngay, nếu nó không la cà, bò quanh chiếc lá thì đâu đến nông nỗi này…
                                  Khi ấy, trên bờ, ở một ngọn cỏ, có một con kiến khác, con kiến này cũng từng bò ra, bò vào trên cái lá cỏ ấy không biết bao nhiêu lần, nó đang cảm thấy bức bối vì sự tù túng, đơn điệu…Nó nhìn thấy con kiến ở trên chiéc lá đang trôi trên dòng nước.Nó nghĩ : giá mình được đi chu du như con kiến kia thì tốt biết bao…/.
                        #12
                          Nguyen chi 02.06.2010 09:40:26 (permalink)
                                                                    Sen và luc bình
                                   
                           
                           
                          Xuân qua, hè đến ,những chiếc mầm sen ẩn nhẫn dưới bùn, dưới nước mãi vụt lớn ngoi lên mặt nước, nương vào nắng mới chói trang vươn hắn khỏi mặt nước, tạo thành chiếc tán tròn, tươi tắn, xanh thẫm ngả nghiêng theo nhịp gió … Những ngó sen cũng nhao lên, vọt cao hơn, lớn dần thành nụ thành bông, những bông sen đẹp đẽ, thuần khiết…
                                    Gió lộng chiều hè đẩy đưa đám lục bình rong chơi tản mác.Những bông lục bình mầu tím,điểm những chấm vàng, chấm xanh, dạt đến cạnh các bông sen như những ngọn nến, thắp sáng mặt hồ.
                                    Một bông sen, tự cho mình thuộc dòng dõi cao quý, thấy khó chịu với những bông lục bình xung quanh…Nó nghĩ thầm :”Kể ra, bọn nó (bông lục bình) cũng đẹp đấy chứ, đẹp hơn cả mình là khác… nhưng làm sao nó dám đứng cạnh mình như thế? nó chỉ là đồ có sắc không có hương, sớm nở tối tàn…” Nó bảo các bông lục bình : “Chúng bay tránh xa ta ra, đừng bám ở đó, cái đồ hữu sắc vô hương, rong chơi cho đến chết… ta không muốn thấy chúng bay…” Mấy bông lục bình thấy bị mắng đuổi vô lý cãi lại : “Anh làm đẹp cho đời , chúng tôi cũng làm đẹp cho đời, sao lại khinh chúng tôi như thế?” Bông sen cười sằng sặc : “Làm đẹp với chả không làm đẹp,ngoài cái xác rỗng tuếch ấy, chúng mày có sinh ra được quả được hạt gì không…? Không nói nhiều, cút…” Mấy bông lục bình không cãi nữa, chúng theo gió tản ra xa bông sen . Chúng bảo nhau : “Cái đồ vị kỷ, thiển cận truyền kiếp, nó đâu biết rằng hoa làm đẹp cho đời, quả với hạt chỉ có ích cho chính kẻ sinh ra chúng(quả,hạt) mà thôi” …/.
                          #13
                            Nguyen chi 13.08.2010 09:27:48 (permalink)
                                                                    BA CÀNH CỦI RỀU
                             
                                      Có ba cành cây (một cành to và hai cành nhỏ hơn) bị gió bẻ gẫy cùng rơi xuống  khe núi, cái khe sâu quá, những đứa trẻ đi nhặt củi không với tới được.
                                      Một cành nhỏ than vãn :
                                      - Chúng ta đến mục nát trong cái khe đáng nguyền rủa này thôi. Thật  buồn… 
                                     Cành kia nói:
                                      - Đằng nào chẳng thế? Khi đã bị rời xa cây mẹ …
                                                -Không chắc đâu –cành cây to xen vào- nếu tròi mưa, mưa to, nước sẽ đưa chúng ta thoát khỏi chỗ này
                                      -Thật không? thế thì tốt quá
                            -Nhưng rồi chúng mình sẽ đi đâu?
                                                 -Biết đâu đấy, có thể mình gặp chỗ đất tốt, bám được rễ và lại lớn lên, cũng có khi nước đưa ta ra tận biển khơi mênh mông chỉ có trời và nước…
                                      -Hay quá… lạy trời! mưa to lên…
                                      Trời mưa thật, mưa rất to, nước từ trên núi cao đổ xuống ào ào , dòng lũ hung dữ cuốn theo nhiều thứ …Ba cành cây reo hò,trôi theo dòng lũ, những tưởng phen này được đổi đời…
                                      Một cành nhỏ bị quật vào những tảng đá lón và bị nát vụn, cành kia bị cuộn xoáy nhấn chìm…chỉ còn cành to nhất trôi theo dòng sông đến hạ lưu.
                            Nhưng rồi nó cũng bị dân chài vớt ném lên bờ, phơi khô làm củi(những cành củi như thế gọi là củi rều). Nằm phơi mình trên bãi cát nóng bỏng dưới ánh nắng gay gắt cuả mặt trời sau những trận mưa, nghe thân mình khô kiệt và nứt nẻ, chiếc cành cây nhận ra rằng :
                                     ”nếu tự thân mình không nỗ lực thì chẳng thể nào thay đổi được thân phận”
                                                                                                                                                         
                            #14
                              Nguyen chi 20.08.2010 17:56:27 (permalink)
                                                                  BÀI HỌC ĐẦU TIÊN
                               
                               
                                         Năm ấy tôi mười ba tuổi, là con trai nhưng tôi loắt choắt, gầy ốm lắm.
                              Nhà tôi vói nhà cái Hà ở bên cạnh là nghèo nhất phố. Bố tôi, chẳng biết vì sao không xin đi làm ở nhà máy hay cơ quan nào, ông làm ở một hợp tác xã thủ công nghiệp. không may ông chủ nhiệm hợp tác ấy lại bị công an bắt , thế là bố tôi thất nghiệp…Bố cái Hà có một cái chân gỗ, cả ngày chỉ thấy ông chống nạng ra vào làm các việc vặt ở nhà để cho mẹ nó đi buôn đồng nát chai… Nghe nói có dạo thấy mẹ nó vất vả quá,bố nó bảo mẹ sọan cho bộ quần áo rách nát nhất để đi ăn xin. Mẹ nó quầy quậy ” thiếu thì ăn đói… không đi ăn mày…” Cái Hà trước học cùng lớp với tôi , sau bị đúp …Rồi bỏ học…Từ ngày bố tôi thất nghiệp, chỉ có mình mẹ tôi xoay xỏa, chạy chợ, gặp gì buôn nấy…Mẹ tôi hiền, rất tình cảm nhưng không giỏi buôn bán lại chẳng có vốn, chỉ “mua đầu chợ bán cuôi chợ” chẳng lờ lãi là bao lại luôn bị công an bảo vệ đuổi, nhiều hôm mất cả quang gánh…Mỗi lần bị như thế mẹ tôi giấu không cho bố tôi và anh em tôi biét, vay dật loanh quanh ngoài chợ sắm đồ khác, và đặc biệt, mẹ tôi không để nhà tôi bị “đứt bữa” bao giờ (nhà nghèo chúng tôi, bữa rau bữa cháo, có đủ hai bữa một ngày, thế gọi là không bị “đứt bữa”…). Có lần,những người ở ngoài chợ vào tận nhà tìm mẹ tôi để đòi nợ…Hôm ấy bố tôi đập bỏ bát cơm không ăn nữa, anh em tôi sợ, cũng bỏ cơm, mỗi đứa trốn mỗi xó, mẹ tôi khất nợ mãi,mấy bà kia bỏ về, khi cơn tam bành tạm lắng…mẹ tôi ngồi khóc, mẹ chỉ tấm tức khóc ,không kể lể, không oán hờn… Tôi đến ngồi cạnh mẹ nói:”Ngày mai con nghỉ học tim việc làm đỡ mẹ…” Mẹ tôi đang sụt sịt ngừng bặt, lau nước mắt nhìn tôi trân trân… rồi bỗng nhiên miệng mẹ mếu xệch,nước mắt tuôn trào ,mẹ nói trong nước mắt: “Không được nghỉ học, mẹ còn cố được…” mẹ òa khóc to, tức tưởi… tôi thương mẹ lắm ,chăng biết phải làm gì, cũng òa khóc theo…Bố tôi từ lúc đập bát cơm, ngồi im như tượng ở góc phản, đứng vụt dậy, tôi sợ quá im bặt (bố tôi rất dữ đòn, không mấy khi đánh chúng tôi, nhưng đã đánh , đánh rất đau khi chúng tôi phạm lỗi mà bố cho là không chấp nhận được)…Bố không đánh cũng không mắng tôi, ông đi ra cửa, đến cửa ông dừng lại nói giọng ngèn ngẹn:”Không được bỏ học”…
                              Hôm sau, bố tôi đi chợ mang về hai cái sọt bằng tre đan rất to, hai cái chổi và một nắm dây thừng…, ông lặng lẽ buộc hai cái sọt lên xe đạp,cắm hai cái chổi vào một bên sọt  rồi nhẩy lên xe, đạp về phia trung tâm…Tôi chẳng biết bố tôi đi đâu,làm gì… lúc đó tôi không dám hé răng vì thấy bố tôi cứ lầm lầm lỳ lỳ…Mãi đến khi đi học chiều về, thấy hai sọt lá đấy ặc ở trong
                              sân, tôi mới biết bố tôi lên phố lớn, những phố có nhiều cây to để gom lá rụng trên vỉa hè và trên mặt đường…Ngày ấy người ta còn đun bêp bằng củi, nên lá phơi khô có thể dun hoặc đem bán… Hôm sau, tôi ngồi một bên sọt, bố đèo đi, tôi cứ đòi đi để đỡ bố. phố lớn , cây cao, đường rộng, bấy giờ đang vào hè, cứ mỗi cơn gió, lá lại đổ xuống như mưa, quét không kịp… tôi sức yếu, chỉ một tý đã muốn nghỉ, với lại đường phố rất đẹp, mỗi lần lá bay trong gió,lấp loáng ánh vàng của nắng, như muôn nghìn mảnh sao băng, tôi đứng ngẩn ra ngắm quên cả công việc… Tối hôm đó lúc ăn cơm, bố bảo  “không cho Hiển đi quét lá nữa, nó yếu , mới làm đã mệt, đứng ngẩn ra như trâu lạc ấy…” tôi tiếc lắm nhưng không dám nài…
                              Cái Hà sang chơi, rủ tôi cùng đi bới rác, mẹ tôi không cho, bảo:
                              “Nó không sam sưa được như cháu đâu”. Tôi tức lắm ,cũng buồn nữa,nhưng chẳng biết làm thế nào…
                              Một hôm vừa đi học về, gặp bác Diễm, bác ấy ở gần nhà tôi, chuyên đi phụ thợ xây, tôi vừa chào bác, bác đã nói ngay:”Cháu có muốn đi làm ở chỗ bác không? Ông chủ thầu đang cần người đấy…”. “Thưa bác cháu còn phải đi học” bác Diễm cười “thì đi làm một buổi, lấy nửa công, trưa mai  bác bảo thằng Kha sang gọi…” May quá , lớp tôi mới đổi học buổi sáng… Tôi nhận lời liền.
                              Tôi cùng thằng Kha( thằng Kha là con bác Diễm, nó học cùng lớp với tôi nhưng cao lớn hơn tôi, nó khỏe lắm)đến công trường, ông tổ trưởng mừng lắm :” A ! đây rồi, các chú bé … lại đây…lại đây …tôi nhờ cái này…”. Ông đi rất nhanh, tôi với thằng Kha phải chạy mới theo kịp.Ông dừng lại bên một hố vôi lớn, chỉ tay, nôi như ra lệmh:”nhảy xuông vét nốt vôi lên bờ, gánh nước ở ngoài hồ đổ vào cho đầy, từ giờ đến tối phải xong,rõ chưa!”. tôi với thằng Kha khoái chi quá, dập chân, đồng thanh:”Rõ”. Cái hố vôi quá lớn so với hai thằng nhãi chúng tôi, vét mãi, vét mãi mới gọi là tàm tạm . Chúng tôi bắt đầu gánh nước…Đấy là lần đầu tiên trong đời tôi đặt đòn gánh lên vai…Hai thùng nước không nặng lắm, nhưng còn vai tôi…Cái vai gầy chưa từng gáng vác…Trời đất ơi…đau lắm…Tôi quay trở đủ kiểu: vai trái.. vai phải… rồi quay ngang dòn gành, gánh cả hai vai…Tưởng như cực hình này không bao giờ kết thúc…
                              Khi tôi lết được về đến nhà đã mười giờ đêm…
                              Tôi bỏ ăn. thiếp đi trong tình trạng rã rời …
                              Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy rất muộn. Toàn thân đau nhừ và ngây ngấy sốt. Bố đã đi nhặt lá. mẹ bỏ buổi chợ để chăm sóc tôi.Mẹ lật sấp tôi lên, lấy khăn thấm nước nóng chườm vào cái vai bầm dập sưng húp của tôi, vừa chườm mẹ vừa lẩm bẩm câu gì không rõ, nghe như những lời cầu nguyện…
                              Buổi trưa, cái Hà sang thăm tôi, nó ngôi cạnh giường tôi, hai tay kẹp giữa hai đầu gối, lặng lẽ nhìn tôi, cặp mắt to, đen,ươn ướt…
                              Tôi phải nghỉ học mất ba hôm… Chẳng biết cái Hà tỉ tê thế nào , mẹ tôi lại bằng lòng cho tôi theo nó đi bới rác… Cứ chiều xâm xẩm tối chúng tôi lại đạp xe đi,gặp đống rác nào cũng xà vào tìm bới, nhặt cái gì… đã có cái Hà chỉ dẫn…Có những đống rác rất to, mùi xú uế nồng nặc, tôi không quen, ngột thở, cái Hà kéo tôi ra: “ Cậu đứng đây đợi tớ một lúc”. Nó quay trở lại “tả xung hữu đột” rất nhanh, lôi ra khối thứ, nhét tất cả vào cái túi dứa của tôi, tôi ngạc nhiên ,nó cười: “Bây giờ cậu chưa quen, tớ đỡ, khi nào quen hãy hay”…
                              Một hôm ,trời rất oi bức, đến cái Hà cũng phải kêu khó chịu vì mùi rác…Cơn mưa rào bất chợt ập xuống đầu chúng tôi, chạy vội vào một mái hiên trú tạm,tôi ớn lạnh rùng mình, húng hắng ho…Cái Hà xoay người quàng tay ôm lấy tôi.Khi ấy tôi còn nhỏ, chưa có xúc cảm giới tính, tôi cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cái Hà truyền sang, tôi không bị ho nữa. Tôi vòng tay ôm lưng cái Hà xiết chặt. mấy hạt mưa hắt lộp bộp vào tay tôi… lúc đó tôi mới nhận ra lưng áo nó ứơt sũng… Nó đã ôm tôi ,che mưa hắt cho tôi khỏi ướt…
                               
                              Những cuộn xoáy của cuộc đời đã lôi chúng tôi mỗi đứa mỗi ngả…Tôi đã lớn lên, đã học xong đại học, đã có công việc ổn định…Những vất vả cực nhọc đã cướp đi cuộc sống của bố mẹ tôi từ rất sớm…Gia đình cái Hà lưu lạc tận phương trời nào, tôi  lần tìm mãi không ra…
                               
                              Nhưng, trong suốt cuộc đời tôi, không bao giờ tôi quên những ngày tháng ấy…Khi gặp gian nan, hình ảnh bố mẹ tôi, hình ảnh đôi mắt to, đen, ươn ướt, của cái Hà lại giúp tôi chiến thắng…/.
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 16 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9