Đôi mắt
xiatear75 02.03.2010 21:36:34 (permalink)
LỜI NÓI ĐẦU

Nếu giả sử, bạn là 1 cô bé, rồi 1 ngày, bạn tỉnh dậy mà mọi thứ trước mắt bạn bỗng trở thành 1 màu trắng xóa, từ cảnh vật xung quanh bạn, đến người mà bạn thương yêu nhất, và ngay cả chính bản thân bạn nữa, bạn sẽ cảm thấy sao?

Mặt khác, nếu như bạn không phải cô bé đó, mà cô bé đó lại là người quan trọng nhất trong tim bạn, bạn sẽ cảm thấy sao? bạn sẽ làm gì khi mà người mình yêu thương nhất giờ đã như mù lòa?

-----******------

ĐÔI MẮT

Tác giả: Lê Hào Lâm-xiatear

Thể loại: Tâm lý, Tình Cảm, (1 chút Giả tưởng ở chỗ căn bệnh )

Mong nhận được sự ủng hộ và góp ý tận tình của các bạn


******
Chương 0

Tuấn và Khanh...

2 đứa trẻ mồ côi...

1 đôi bạn...

1 tình cảm trong sáng, nhẹ nhàng...

Chúng đến với nhau rất đỗi tình cờ...

1 buổi tối mưa tầm tã, 2 đứa bé gặp nhau dưới 1 mái hiên trú mưa...

Mặc dù không quen bết, chúng vẫn chia cho nhau tấm chăn, chia nhau 1 mẩu bánh nhỏ...

Sự đồng cảm...

Sự cô độc...

Và từ đó, chúng thành bạn của nhau...

Nâng đỡ nhau...

Làm chỗ dựa của nhau...

Cuộc sống mưu sinh của 2 đứa bé vô cùng vất vả, nhưng đã ấm áp hơn rất nhiều vì từ nay, chúng đã không còn cô đơn nữa...

Ngày tháng trôi qua...

Chúng tìm đến 1 ngôi làng đẹp với những con người tốt bụng...

Họ dành cho chúng 1 mái nhà...

Vậy là từ đó, cuộc đời 2 đứa được lật sang 1 trang khác...

Chúng đã có nơi để trú ngụ...

Có sự giúp đỡ của dân làng...

Và hơn hết, chúng vẫn luôn có nhau...

13 năm trôi qua...

Tình bạn giữa tụi nó từ dần chuyển thành tình anh em...

Rồi nâng lên thành tình yêu...

1 tình yêu trong sáng, đẹp đẽ...

Tuấn 19t, nhanh nhẹn, tốt bụng...

Khanh 18t, dịu dàng, dễ mến...

Mọi thứ thật êm đềm...

Và có thể êm đềm mãi cho đến 80-90 năm sau đó...

Nếu như ngày hôm đó không xảy ra...
#1
    xiatear75 02.03.2010 21:38:05 (permalink)
    Chương 1

    -Aaaaa...

    Nghe tiếng Khanh hét lên thảng thốt, Tuấn vội vã mở cửa chạy vào phòng. Cậu ngỡ ngàng khựng lại ngay ngưỡng cửa khi nhìn thấy Khanh đang ngồi bệt dưới đất, bưng mặt khóc nức nở.

    Nhận thấy Tuấn bước vào, Khanh ngước khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn. Nhưng ngay khi vừa trông thấy, Khanh vội quay ngoắt đi, giấu mặt vào đôi bàn tay khóc òa lên.

    Bối rối, Tuấn vội lao đến bên, lo lắng h̃ỏi:

    -Cậu sao vậy Khanh?

    Khanh thốt lên trong tiếng khóc:

    -Tuấn ơi...mình...mình mù rồi.

    -Sao cơ? Mù là sao?-Tuấn bắt đầu cảm thấy sợ.-Bỏ tay ra mình xem nào!

    Tuấn nắm lấy 2 cổ tay Khanh kéo ra, nhưng Khanh ra sức ghì lại không chịu. Khanh thốt lên:

    -Không...Mình không muốn nhìn...Tất cả đều có màu trắng đáng sợ lắm Tuấn ơi! Huhu.

    Mù? Tất cả đều có màu trắng? Chẳng phải 2 thứ này tương phản nhau sao? Tuấn đưa 2 ngón tay ra trước mặt Khanh, hỏi:

    -Bao nhiêu ngón đây?

    Tuấn nhận thấy mấy ngón tay của Khanh đang từ từ he hé ra vừa đủ cho 1 tia nhìn, rồi Khanh bật nói:

    -2.

    -Thế còn đây?-Lần này Tuấn đưa hết cả bàn tay.

    -5.

    -Cậu giỡn mặt với mình đó hả.-Tuấn tức giận-Cậu biết cậu làm mình sợ đến mức nào không?

    Những tưởng Khanh sẽ bỏ tay ra khoe 1 chiếc lưỡi lè ra nghịch ngợm, nhưng không. Khanh òa lên:

    -Mình không phải đang đùa với cậu đâu.

    -Vậy chứ sao cậu biết mình giơ mấy ngón?

    -Mình thấy nhưng tất cả đều chỉ có 1 màu trắng thôi. Mọi thứ xung quanh, cả cậu, rồi chính bản thân mình nữa. Tất cả đều trắng xóa. Cậu hiểu không?

    Tuấn chẳng hiểu gì cả. Nhưng nó nhận thấy có vẻ gì đó không ổn trong giọng nói ấy. Khanh không phải là người thích bày ra những trò quái ác để trêu người khác như vậy. Tuấn nắm lấy tay Khanh 1 lần nữa.

    -Bỏ ra mình xem!

    Và lần này Khanh không phản đối. Tuấn nhìn thẳng vào đôi mắt nhòa nước ấy. Tim nó bỗng như trật nhịp.

    -Trời đất ơi...

    Tuấn hoảng hốt thốt lên. Đâu rồi cái màu đen thoảng sắc nâu đáng yêu kia, mà giờ đây đôi mắt Khanh chỉ là 1 màu xám mờ u ám. Tuấn bàng hoàng buông tay Khanh ra để cô bé vội che 2 mắt lại.

    -Sao lại thế này? Cậu bị như vậy từ bao giờ?

    -Mình..mình không biết...-Khanh thổn thức.-Khi mình tỉnh dậy thì... Tuấn ơi, mình không muốn bị mù đâu. Oaoa.

    -Cậu sẽ không như thế đâu.-Tuấn an ủi mà trong lòng không yên chút nào cả.-Đi,tụi mình đi tìm bác Lâm khám. Bác ấy sẽ chữa cho cậu thôi.

    -Không..không..Mình không đi ra ngoài đâu. Mình không muốn nhìn...

    -Cậu cứ nhắm mắt đi. Mình sẽ cõng cậu.
    ...
    Nửa tiếng sau...
    ...
    -Xong rồi. Cháu dẫn Khanh ra ngoài ngồi chờ đi, rồi vào đây gặp bác!

    Câu nói của bác sĩ Lâm khiến 1 linh cảm không lành bắt đầu len lỏi vào tâm trí Tuấn, và có thể của cả Khanh nữa. Nhưng cả 2 đều không muốn nói ra nỗi lo sợ đang tiềm ẩn trong lòng. Khanh đã thôi khóc, nó đang cố tỏ ra cứng rắn để khiến Tuấn an tâm. Nhưng an tâm sao được khi đôi mắt xinh đẹp kia giờ đã nhắm nghiền không dám mở ra..

    -Để mình đưa cậu ra ngoài.

    Khanh gật đầu rồi bám vào tay Tuấn bước ra phòng chờ của bệnh viện. Đỡ Khanh ngồi lên ghế, Tuấn nắm lấy tay Khanh, nhẹ nói:

    -Cậu chờ mình tí nhé!

    Khanh mỉm cười:

    -Ừ, cậu đi đi!

    Nhìn nụ cười đó mà Tuấn cảm thấy xót xa làm sao.

    -Mình sẽ trở lại ngay thôi.

    Tuấn không đành bỏ Khanh lại 1 mình. Nhưng nó phải biết chuyện gì đang xảy ra với Khanh. Nó siết nhẹ tay cô bé rồi quay trở lại tìm bác Lâm.
    #2
      xiatear75 02.03.2010 21:40:17 (permalink)
      Chương 2

      -Bác Lâm?-Tuấn bước vào phòng.

      -Tuấn, cháu ngồi xuống trước đi!

      Tuấn làm theo. Vẻ nghiêm trọng trên gương mặt và trong lời nói của bác Lâm đã phần nào khẳng định tình hình hiện giờ của Khanh rồi. Mặc dù vậy, Tuấn vẫn níu lấy 1 tia hy vọng:

      -Khanh có sao không bác?

      Bác Lâm gỡ kính ra, xoa xoa đôi mắt như đã nhiều ngày không ngủ. Rồi bác nói:

      -Có vẻ không ổn lắm đâu Tuấn à.-Câu nói đó như 1 nhát dao cứa vào tim Tuấn.-Khanh đã mắc phải 1 căn bệnh rất hiếm gặp, bệnh "Xám mắt". Theo tư liệu bác đã đọc thì người mắc căn bệnh đó, những gì mà họ đã nhìn thấy trong quá khứ sẽ trở thành 1 màu trắng xóa trong mắt họ khi họ nhìn lúc này.

      "Mọi thứ, cậu, và cả chính mình nữa, tất cả đều trắng xóa"

      -Chỉ khi nào người đó đến 1 nơi khác, môi trường mới, con người mới, thì có thể người đó sẽ phần nào nhìn lại bình thường.

      -Nhưng tại sao lại có 1 căn bệnh kì lạ như thế chứ?

      -Bác không biết, Tuấn à. Y học trên thế giới vẫn chưa thể tìm ra nguyên nhân hay cách chữa trị hữu hiệu cho căn bệnh này. Bởi tỉ lệ người bệnh quá ít đi.

      Vậy thì tại sao lại là Khanh chứ?

      -Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ để Khanh như vậy sao?-Tuấn thốt lên.-Làm sao Khanh chịu nổi chứ? Phải có cách nào chứ bác?

      -Cách thì có... Nhưng bác chỉ sợ...

      -Cháu không ngại tốn kém đâu.-Tuấn không giữ được bình tĩnh nữa.-Bác cứ làm đi. Cháu sẽ tìm được cách trả đủ cho bác mà.

      -Cháu đừng đánh giá bác thấp như vậy chứ. Tiền là thứ cuối cùng bác cần đến trên đời. Bác biết tình cảnh 2 đứa chứ. Bác rất thương 2 đứa. Bác có thể chữa không công cho Khanh cơ mà.

      Tuấn cảm thấy có lỗi quá! Nó đã quá hấp tấp. Biết sao giờ, người quan trọng nhất của nó đang như thế kia cơ mà.

      -Xin lỗi bác!

      -Không sao đâu. Nhưng Tuấn à, những lúc này đây cháu cần phải hết sức giữ bình tĩnh mới được. Cháu là chỗ dựa duy nhất Khanh cần đến trong lúc khó khăn này đấy.

      -Vâng, cháu hiểu.

      -Điều bác lo ở đây là với cách chạy chữa này, khả năng thành công rất thấp. Chỉ khoảng 10% mà thôi.

      10%? Chẳng phải như thế còn hơn 100% bị mãi như thế sao.

      -Còn cần 1 điều kiện nữa... Khanh cần có 1 người hiến mắt. Mà đôi mắt ấy phải nhìn thấy hầu hết những gì Khanh đã nhìn thấy trong quá khứ. Chắc cháu đã nhận ra, người có khả năng cho mắt chỉ có mình cháu mà thôi.-Bác Lâm nhìn thẳng vào Tuấn.-Và Tuấn, cháu sẽ phải nhận lấy đôi mắt ấy. Nghĩa là cháu sẽ mang căn bệnh dùm cho Khanh. Và 1 khi đã trao đổi, thì đôi mắt ấy sẽ mãi là của cháu. Cháu sẽ không thể thay đổi mắt 1 lần nữa..


      *******

      Chương 3

      Tuấn bước khỏi phòng với bao suy nghĩ ngổn ngang trong lòng. Những lời bác Lâm nói... Nếu như có thể chữa khỏi cho Khanh thì việc đó chẳng khác gì đem căn bệnh từ người này gán qua người kia cả..

      Tuấn thấy Khanh đang ngồi nói chuyện với Minh, cậu bạn thân nhất của cả 2 đứa. Chắc Khanh đã nói cho Minh biết tình trạng của mình rồi, nên dù Minh đang cố tỏ ra vui vẻ kể chuyện cho Khanh nghe, cậu ta vẫn không thể giấu đi nỗi lo lắng ẩn hiện trong mắt mình.

      -À, Tuấn.-Minh thốt lên, để thông báo cho Khanh thì đúng hơn.

      Tuấn ngồi ngay xuống bên cạnh Khanh, nắm lấy tay cô bé:

      -Cậu thấy sao rồi?

      -Hì, có Minh tới nói chuyện nên mình cũng đỡ buồn nhiều lắm!

      Tuấn nhìn Minh, sớt chia nỗi lo lắng hiện rõ trong mắt nhau. 2 đứa bắt tay theo kiểu riêng quen thuộc. Khanh không mở mắt ra, nhưng hình như cảm nhận được 2 anh chàng đang làm thế nên nhoẻn miệng cười thích thú. Trước kia, lần nào trông thấy tụi nó làm vậy, Khanh cũng đều cười như thế cả. Trước kia...

      -Cậu đi đâu vào đây thế?-Tuấn hỏi.

      -À, mấy hôm nay mình ho dữ quá nên vào gặp bác Lâm xin miếng thuốc thôi.

      -Í, thế cậu có sốt không đó?-Khanh nhăn trán lo lắng.-Coi chừng bị H1N1 đó nha.

      -Ờ, thì bởi vậy mình mới lo mà đi khám nè.-Minh nhìn Tuấn, 2 đứa cùng gật đầu.-Thôi mình vào nha. Cậu ráng chịu đựng nhé Khanh! Ông trời không nỡ xử ác với 1 cô bé dễ thương như cậu đâu.

      Khanh mỉm cười. Minh tiến lại khẽ vỗ vai động viên Tuấn rồi đi vào gặp bác Lâm, không quên ngoái lại nhìn Khanh lần cuối.

      Chờ cho Minh đi khuất, Tuấn mới xoay qua Khanh:

      -Tụi mình cũng về nhé?

      -Cậu vẫn sẽ cõng mình chứ?-Khanh chu môi lên nũng nịu.

      -Tất nhiên rồi.-Tuấn bật cười-Tụi mình đi nào.

      Khi 2 đứa đã rời khỏi bệnh viện được vài bước, Khanh bật hỏi, câu hỏi mà Tuấn chờ đợi nãy giờ:

      -Bác Lâm nói mình bị sao vậy Tuấn? Liệu mình...

      -Bác Lâm nói cậu sẽ ổn ngay ấy mà.-Tuấn ngắt lời cô bé.-Chuyện này chỉ là tạm thời thôi. Bác ấy bảo sẽ đi tìm thuốc cho cậu. Cậu sẽ chỉ phải chịu như thế này vài ngày nữa à.

      -Vài ngày nữa cơ à? 1 ngày mình đã buồn đến chết rồi. -Mặt Khanh bí xị-Nhưng thôi vậy cũng là may rồi! Tuấn này, có vậy mà cậu không chịu nói làm mình lo nãy giờ nè biết không?

      Tuấn khẽ thở phào. Rồi chuyện này sẽ đi tới đâu đây?

      Kể từ lúc đó, cả 2 đứa không nói gì thêm nữa. Với Tuấn thì dễ hiểu thôi. Cậu ta đang bị chi phối bởi những lời bác Lâm nói ban nãy. Còn Khanh.. Gắn bó bên nhau suốt hơn 13 năm chẳng lẽ không giúp Khanh biết được khi nào Tuấn đang nói dối hay sao. Nó biết. Nhưng nó vẫn im lặng. Bởi 1 cảm giác lo sợ, 1 linh cảm không lành đang đè nặng lên tim nó..

      *********

      Chương 4

      Tối hôm đó, Tuấn lo cho Khanh chu đáo đến tận khi Khanh yên vị trên giường. Nếu Khanh không giả vờ ngủ thì có lẽ, Tuấn sẽ ngồi cạnh giường nó suốt đêm mất. Và cũng nếu như Khanh không giả vờ ngủ như thế, nó sẽ không thể biết được việc Tuấn bỏ ra khỏi nhà tới tận gần sáng mới trở về.

      Những ngày sau đó, Tuấn vẫn tỏ ra hết sức ân cần trong việc chăm sóc Khanh. Nhưng không hiểu sao Khanh cứ thấy khó chịu trong lòng. Khanh bắt đầu thấy sợ rằng mình đang trở thành gánh nặng cho Tuấn. Sợ lắm! Vì nếu như thế, thì 1 ngày nào đó Tuấn sẽ rời bỏ nó mà đi. 2 thứ duy nhất đủ to lớn để Khanh đặt niềm tin mình vào đó, là sự gắn bó hơn 13 năm nay, và tình yêu chân thành mà nó dành cho Tuấn.

      Vào ngày thứ năm kể từ cái ngày định mệnh đó...

      -Tuấn này?

      Khanh đang ngồi trong bếp thưởng thức hương thơm nức mũi từ món ăn Tuấn đang nấu. Vẫn xào đều tay món măng, Tuấn đáp:

      -Sao vậy Khanh?

      -Mình yêu cậu.

      Nói rồi Khanh lao tới ôm chầm lấy Tuấn từ phía sau.

      -Ấy, coi chừng phỏng bây giờ.

      Khanh mặc kệ. Nó áp mặt vào lưng Tuấn:

      -Cậu vẫn sẽ cõng mình chứ?

      Chiếc đũa xào hơi bị trật nhịp đôi chút. Tuấn đặt tay lên tay Khanh trước bụng mình:

      -Mình sẽ mãi như thế mà.

      -Cậu hứa chứ?

      -Mình hứa.

      Khanh mỉm cười siết chặt Tuấn hơn. Đó là bữa ăn tối ấm áp, hạnh phúc nhất.

      Sau khi ăn xong, Tuấn pha cho Khanh 1 ly dừa tắc, thứ thức uống ưa thích của Khanh. Nên mặc dù đã ăn no nê, Khanh vẫn không từ chối.

      Nếu như là trước kia, chắc chắn Khanh sẽ nhìn thấy vẻ mặt thoáng buồn của Tuấn khi nhìn Khanh uống cạn ly nước. Còn bây giờ... Còn bây giờ... 1 cơn buồn ngủ dữ dội bất ngờ ập tới khiến Khanh chếng choáng té xuống, vừa may rơi vào lòng Tuấn. Khanh yếu ớt thốt lên:

      -Tuấn ơi...mình...

      -Không sao đâu Khanh.

      Câu nói đo như chạm đến nỗi lo sợ của Khanh. Khanh gượng mở mắt ra. Cái hình nhân màu trắng đó đang ôm lấy nó, khẽ đưa khuôn mặt không mắt mũi gì xuống chạm nhẹ vào trán Khanh. Và rồi giọng của Tuấn từ đâu đó vang lên:

      -Mình cũng yêu cậu nhiều lắm Khanh à.

      Khanh chìm vào cơn mê...
      #3
        xiatear75 02.03.2010 21:41:53 (permalink)
        Chương 5

        Khanh tỉnh dậy, đưa mắt lơ mơ nhìn quanh. Nó đang nằm trong căn phòng quen thuộc của nó. Quen thuộc? Khanh kinh ngạc dụi dụi đôi mắt rồi lại mở ra. Màu sắc... Nó nhìn màu sắc lại được rồi. Không còn màu trắng xóa đáng sợ kia nữa. Nó đã nhìn thấy lại bình thường rồi.

        Khanh mừng rỡ đến bật khóc. Phải báo tin này cho Tuấn biết thôi. Khanh hét lên:

        -Tuấn ơi!

        Không có ai trả lời.

        -Tuấn?

        Vẫn im lặng.

        Cậu ta đâu rồi nhỉ? Không được, mình phải đi tìm cậu ấy báo tin thôi. Khanh đứng dậy tiến về phía cửa. Thì bất chợt, cánh cửa bật mở. Tuấn?

        -Ơ...

        Khanh ngơ ngác. Đó không phải là Tuấn. Mà là Minh. Cậu ta mở to mắt nhìn Khanh, rồi hân hoan thốt lên:

        -Ơ kìa, cậu đã tỉnh rồi. Cậu ngủ mê mất 10 ngày rồi đó.

        Minh lao tới ôm chầm lấy Khanh rồi buông ra ngay. Ừ nhỉ, mình cũng phải báo tin vui này cho Minh chứ.

        -Hì, mình nhìn thấy lại được rồi nè.

        -Thì bác Lâm đã chữa cho cậu mà.-Minh cười-Mình có công cõng cậu đi đó nha.

        Minh cõng mình. Vậy còn Tuấn? Khanh chợt cảm thấy bồn chồn trong lòng. Nó hỏi:

        -Tuấn đâu rồi Minh?

        Nụ cười trên mặt Minh tắt ngấm. Minh nói mà giọng như đang gầm gừ:

        -Đừng nhắc đến tên khốn kiếp ấy nữa!

        Khanh ngạc nhiên đến sững sờ:

        -Sao cậu lại nói Tuấn như thế?

        -Tại sao à? Vì cậu, vì mình, và vì những kí ức giả tạo mà hắn đã tạo ra cho tụi mình.

        Khanh vẫn không hiểu gì cả.

        -Cậu hãy xem hắn đã để lại gì cho mình trước khi hắn bỏ đi đây!

        Minh kéo áo lên, để lộ vùng bụng được băng kín trắng xóa. Khanh kinh hãi lấy tay che miệng. Lúc này nó mới để ý đến vẻ bên ngoài của Minh. Đầy những vết trầy xước, bầm tím, kể cả ở ngay mắt nữa. Tuấn đã làm tất cả những điều này sao?

        Mà Minh đã nói rằng Tuấn bỏ đi? Không thể. Chuyện này không thể có được.

        -Nhưng Tuấn...

        -Mình nói chưa rõ sao?-Minh ngắt lời.-Hắn đã rời bỏ cậu mà đi. Hắn chê cậu là kẻ mù lòa. Hắn không muốn dính dáng gì đến cậu nữa.

        -Không..không..-Khanh lắc đầu-Tuấn không phải loại người như thế. Tuấn sẽ không bỏ mình đâu.

        Minh lao tới nắm lấy đôi vai của Khanh:

        -Tỉnh lại đi Khanh! Đây mới chính là con người thật của hắn. Chúng ta đều bị hắn lừa cả rồi.

        -Tôi không tin.

        Khanh gào lên, vùng người thoát khỏi đôi tay của Minh.

        -Vậy cậu hãy nói xem hắn đâu rồi!

        -Tôi không muốn nghe gì nữa.-Khanh òa lên, lấy tay bịt tai lại. Nước mắt bắt đầu trào ra.

        Biết Khanh vẫn còn nghe được, Minh nói tiếp:

        -Chắc hắn chưa nói lại với cậu bệnh tình của cậu đâu phải không. Bác Lâm đã nói với hắn, rằng căn bệnh của cậu chỉ có thể chữa được bằng cách hiến đôi mắt của hắn cho cậu. Nhưng tỉ lệ thành công rất thấp. Và dù thành công thì hắn cũng phải mang căn bệnh này cho cậu. Cậu nghĩ 1 Tuấn giỏi giang, đẹp trai như hắn sẽ chấp nhận điều ấy sao?

        -Cậu im đi!

        Minh mặc kệ:

        -Mình đã gặp hắn trong đêm hắn bỏ đi. Mình đã ngăn cản hắn. Mình đã bảo rằng cậu đang rất cần hắn bên cạnh. Thế rồi, hắn nói tại sao hắn lại phải làm như thế. Hắn có thừa khả năng kiếm được khối cô hơn cậu. Việc gì phải dính dáng đến 1 con nhỏ mù lòa hay phải nhường mắt mình cho nó. Hắn nói như thế đấy cậu có chịu nổi không? Mình thì không. Mình đã lao lên đấm vào mặt tên bỉ ổi đó nhưng làm sao sức mình hơn nổi hắn chứ. Và cậu xem, hắn đánh mình gãy cả xương sườn đây này.

        Tuấn.. Đó không thể là Tuấn được. Khanh run rẩy khuỵu xuống.

        -Sau khi hắn bỏ đi thì bác Lâm bỗng tìm được cách chữa trị cho cậu mà không cần ai hiến mắt gì cả. Có lẽ đây là số trời. Nhờ chuyện này mà chúng ta mới biết được bộ mặt thật của tên sở khanh ấy.

        Khanh đã không thể thốt lên 1 lời nào nữa rồi. Nó đã bị chính niềm tin và tình yêu của nó đánh gục.

        -Cậu nên vứt hắn ra khỏi suy nghĩ đi Khanh à. Cậu đáng nhận được tốt hơn thế nhiều.

        "Cậu vẫn sẽ cõng mình chứ?

        Mình sẽ mãi như thế mà

        Cậu hứa chứ?

        Mình hứa"

        1 lời hứa...

        "Mình cũng yêu cậu nhiều lắm"

        1 lời thú nhận...

        Chẳng lẽ đó chỉ là những lời bông đùa để khiến 1 đứa con gái như nó xiêu lòng thôi sao?

        Chẳng lẽ quá khứ kia không có 1 chút ý nghĩa nào hay sao?

        Chẳng lẽ... Còn biết bao điều "Chẳng lẽ.." nữa mà Khanh muốn gào lên. Nó không dám tin. Nhưng sự thật nào đâu phải cũng dễ dàng như ai mong muốn.

        Tuấn... Tại sao? Tại sao anh lại làm như thế với em?

        -Tại saaaooo?

        <còn tiếp>
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9