chẳng biết đặt tên là j`
ley666 05.03.2010 10:20:27 (permalink)
Hôm nay, chắc chắn là một ngày bình thường , cũng đến trường, học 7 tiết, về, trà đá, chém gió , đủ …Nhưng nó ko bình thường ở chỗ : Sau tan học, đang ngồi trá đá thì anh bạn giáo sư ra và kể lể đôi điều ấm ức về bộ bài bị mất và sự ức chế … Tôi khuyên giải hắn đôi điều phải trái rồi cũng về . Tuy nhiên, cái sự ấy đã cho mình nảy sinh 1 vài ý nghĩ về lẽ sống và một câu truyện nảy ra trong đầu . Và lúc ấy, muốn chạy về nhà, vồ lấy cái máy tính ngay để viết và tiện thể down võ lâm 2 về cày cùng bạn Vân Linh . Tuy nhiên, nhớ đến buổi tập yoga , ko đi thì ko có tiền, vậy là , mình chẳng muốn như anh Hộ “đời thừa” nên vì cơm áo gạo tiền, đi làm …
Và đây, nó cũng nhạt nhẽo lắm, chẳng hay ho j` đâu, nhưng tôi dồn tâm huyết vào nó :

Câu truyện ….
…. Hắn nhìn cái cảnh im ắng trong buồng giam, một cái im lặng đáng sợ, tất cả say giấc ngủ, và bên ngoài khung cửa con con, ánh trăng rằm soi lên những đống nằm ngổn ngang đè đạp lên nhau và ngáy như những con trâu. Thi thoảng, lại có tiếng lộp cộp, nhưng bước nện giày lên mặt đất ẩm thấp hôi hám của những người quản giáo đi gác đêm. Tất cả hợp lại thành những thứ thật đáng sợ và khó có thể tưởng tượng đối với n~ ai chưa bao h biết đến nhà tù. Hắn thấp thỏm, đợi chờ khi những tia nắng bình minh lé lên, đó là sự báo hiệu của ngày mới, một ngày quan trọng mà hắn có trong suốt quãng thời gian ở đây : Khi ấy, hắn sẽ được ra tù. Hắn đếm từng ngày, từng giờ, ngày nào hắn cũng thầm đếm từng giây 1, và cái thời khắc ấy sắp đến ….

…....
…. Hắn là tội phạm, hiển nhiên là tội phạm thì mới vào tù rồi …. Và hắn vào tù vì tội giết người. Hắn từng là 1 tên buôn lậu, buôn lậu ở vùng biên giới đã là 1 hành động liều lĩnh, hắn làm việc đó ngay chính trong thành phố đông đúc và rắc rối này. Hắn buôn giỏi, luồn lách giỏi, làm j` cũng giỏi, vậy nên hắn giàu có, giàu, và rất giàu. Hắn làm thế nào để giàu và hắn giỏi như thế nào, ko cần quan tâm. Đùng 1 cái, tất cả sụp đổ, mọi thứ hắn làm bị phát giác. Chẳng biết phát giác thế nào, chẳng biết ai tố cáo, tóm lại, hắn mất tất. Hắn ko phải tù tội j` cả, với số tiền hắn có, hắn chạy nơi này nơi nọ, chạy ngược chạy xuôi, và hắn ko phải chịu tù, nhưng cùng với việc chạy, gia sản của hắn cũng đi tong hoàn toàn. Hắn ngồi giữa căn nhà trống trơn và chửi tục, làm bạn với chai rượu và vài điếu thuốc. Và trong đầu hắn nảy lên 1 ý nghĩ : trả thù.... Và hắn đã trả thù, hắn giết kẻ nào làm cho hắn ra nông nỗi như vậy, nghĩ là làm, hắn giết người thật. Một buổi sáng nọ, người ta thấy công an đến, và học xộc vào ngôi nhà trống trơn, còng tay người thanh niên trẻ tuổi đang cúi sầm mặt xuống đất. Bỏ lại 2 ông bà già và vợ con, hắn đi theo họ. Đến đây, tất cả có lẽ đã kết thúc hoàn toàn với hắn ….

….... Hắn không chối quanh, không phản kháng, chỉ cúi đầu và lĩnh án, hắn lĩnh án cho cả tội giết người và cái tội trước kia của hắn là buôn lậu. Những kẻ trước kia lấy tiền của hắn để ngoảnh mặt làm ngơ thì lần này, họ lại tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng làm ngơ hắn đi, vì hắn ko còn tiền. Chung thân, đó là tất cả hắn nhận đc sau những j` hắn đã làm … Trc phiên tòa, hắn chỉ còn biết cúi đầu và khóc, hắn ko thể nói đc điều j`, đối với hắn, tất cả đã kết thúc hoàn toàn, ko còn hi vọng, ko còn tương lai, chỉ còn quá khứ, nó sẽ ám ảnh, đeo bám, và sỉ vả hắn từng ngày, từng ngày ….

Những ngày đầu tiên ở trong tù, hắn lầm lì, không nói, không rằng, không giao tiếp với bất kì ai, dường như hắn đang ở 1 thế giới biệt lập hoàn toàn, cái thế giới mà chỉ có mình hắn và những ám ảnh quá khứ, không ai khác, không 1 ai vào đc với hắn hết. Nhưng cũng ko đc lâu, những tên cùng phòng hắn bắt đầu gây sự... Ban đầu chỉ là những lời nói ra nói vào, những câu chửi tục, rồi sau đó thì chúng nhảy vào đánh hắn, hắn ko chống cự, ko làm j` cả, chỉ lầm lũi ôm những vết đau sau những trận đánh và hằng đêm nằm tự thì thầm với mình những điều j` ko ai rõ …. Thấy thế, ai cũng bảo :”chắc nó điên mẹ nó rồi, thôi kệ mẹ nó !!!” … Vậy là bình yên lại đến với hắn, nhưng là sự bình yên bao bọc bên trong là nỗi ám ảnh dai dẳng của quá khứ tội lỗi ….
Nhưng 1 ngày nọ, hắn bỗng nói chuyện với mọi người, hắn hoạt bát hơn, làm tất cả mọi việc mà hắn phải làm một cách tích cực, nhanh chóng.... Hắn đang muốn đc ân xá . Hắn hay nói chuyện hơn, hắn kể lể với những ng` bạn tù của hắn về đời hắn, về việc hắn buôn thế này thế nọ, có vẻ như chúng cũng quý hắn hơn, hắn nói chuyện cũng khá hay... Và tất nhiên, cũng có tri kỉ, hay ít nhất thì hắn cho là như thế...
-Tôi thực sự thấy ức!! … Tại sao tôi lại phải ngồi đây chứ?? Trong khi chúng nó thì vẫn nhởn nhơ bên ngoài... Một lũ đểu cáng …. Tôi thề là ra đc tù thì tôi sẽ đập chết chúng nó....
-Bạn ạ!! Nếu anh giết chúng, rồi anh sẽ lại quay lại đây thôi, ích j` ??? - Hắn khuyên giải bạn hắn...
-Nhưng mà tôi ức chúng nó lắm !!!
-Đôi khi, đời có lắm cái thật là cứt đái, nhưng chúng ta vẫn ko thể làm j` đc, đôi khi phải biết nín nhịn, phải tỉnh bơ … Chúng là những thứ thật đáng sợ, và nên sợ, vì chúng ta ko sợ chúng nên giờ đây, chúng ta phải ở đây. Anh có hiểu ko??? Chẳng dễ j` để ta có thể giải quyết đc chúng, và vì ko giải quyết đc, nên chúng ta phải nhịn đi, và vì giải quyết nhưng ko xong đc, nên tôi phải ngồi đây. Với những thằng đểu, ta phải biết cách đểu và phải đểu hơn nó, và quan trọng, ta phải to và lớn hơn nó... Không phải cái j` trong cuộc sống cũng có cách giải quyết, mình nghĩ là nó dễ dàng thôi, nhưng thực tế, nó ko dễ thế đâu … chẳng hạn, anh bị một thằng nào đó trấn lột, anh biết rõ nó là ai, và anh muốn trả thù, nhưng nó thì có bè có đảng, còn anh thì thân cô thế cô, anh ức lắm, nhưng ko làm j` đc nó, anh tìm cách giết nó, nhưng rồi mọi chuyện sẽ thế nào, anh giết nó rồi,bọn đàn em của nó sẽ trả thù, hay ko cần phải thế, anh bị cảnh sát tóm, và thực tế là như thế này đây , đời anh coi như đi mất quá nửa, thậm chí là hoàn toàn... Nếu anh muốn trả thù, anh phải khôn hơn nó, ít nhất 100 cái đầu và anh to hơn nó, ko phải to thể xác, mà là to ở cái ô dù … Anh hiểu chưa???

Hai ng` ko nói j` thêm nữa, chúng đi ngủ, và mọi thứ cứ qua đi, thật là bình yên với hắn, với hắn, đây mới là bình yên, sự bình yên trong n~ ngày lao động cực khổ để trả món nợ quá khứ, sẽ ko bao h hắn trả hết, nhưng hắn biết, niềm vui sẽ đến với hắn từng ngày. Và niềm vui đến với hắn thật, hắn được ân xá xuống còn 25 năm, hắn mong mỏi, hắn thổn thức, hắn đợi chờ từng ngày, từng ngày 1...

Ngày đó đã đến, khi mà tia nắng bình minh ló rạng qua chấn song khung cửa sổ con con, mọi thứ bắt đầu sáng lên, hắn ngáp dài 1 cái và vươn vai, sau 1 đêm mất ngủ, từ khi hắn vào tù, đó là không biết là đêm thứ bao nhiêu hắn mất ngủ, nhưng đêm ấy, hắn mất ngủ vì quá vui mừng …. Vui mừng tột độ!! Tất cả mọi người cũng đã bắt đầu tỉnh giấc, họ chúc mừng hắn, chúc mừng hắn đc ra tù. Hắn cười, bắt tay họ, những nụ cười của 1 sự hạnh phúc.
-Ra tù rồi, đừng quên nhau nhé, 2 năm nữa tôi ra, sẽ tìm đến anh, chúng ta sẽ cùng nhau làm 1 thứ j` đó nhé !
-OK thôi, tôi sẽ chờ anh, yên tâm đi.... - hắn nói với người bạn tù ….

Những ngày tháng vật vã cùng ám ảnh đã kết thúc, hắn đã được tự do, hắn lang thang suốt 1 ngày trời trên những con phố, lang thang để ngắm nhìn chúng thay đổi ra sao, sau 25 năm. Thời gian làm cho hắn trở nên khác hoàn toàn, hắn đã ko còn như xưa nữa, đã sắp sang đầu 5 rồi, tóc hắn bạc, nhiều lắm. 25 năm, đủ thời gian để cho 1 đứa trẻ mới chập chững biết đi lớn lên, giỏi giang và thành đạt. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của hắn ko kéo đc dài, hắn cần phải có việc làm, “nhàn cư vi bất thiện”, hắn nghĩ thế, và hắn đi tìm việc, hắn lang thang khắp nơi này nơi khác, mong nhận đc 1 việc làm nào đó, đủ để nuôi thân....
-Anh ra tù đc bao lâu rồi?
-Dạ! Cũng chưa lâu lắm ạ, giờ em đang rất cần việc làm, để nuôi gia đình....
-Anh đi tù vì tội j` ??
-Không giấu j` anh, em buôn lậu và giết người !!
-Xin lỗi, xin anh ra khỏi đây cho ….
Nơi nào, nơi nào cũng vậy, cuộc đối thoại ấy cũng lặp đi lặp lại, luôn luôn như vậy hắn thất vọng, rất thất vọng...
-Chú ơi!! Chú có thể nhặt giúp cháu quả cầu vừa mới rơi vào sân được ko ạh??
-Ừ !! Đợi chú tý nhé , bé con....
-Thôi con ơi, bỏ đấy đi, mẹ sẽ mua cho con quả khác, quả ấy coi như mất đi...
-Nhưng …
Bà mẹ ko chờ cho đứa con nói hết, dắt tay nó đi chỗ khác và mỗi khi nó ngoảnh mặt lại nhìn người đàn ông thì mẹ nó lại quát nó … Hắn cầm quả cầu trong tay, bóp chặt lại, hắn nghiến với tất cả sức hắn có.
-Em cho anh gặp con với....!!!!
-Mẹ ơi, bảo là con ko có nhà nhé ….!!!!
Sau khi hắn đi tù chưa lâu, thì vợ hắn đem đơn ly hôn vào và yêu cầu hắn kí, và thị bỏ đi theo người mới, bỏ mặc lại 2 ông bà già ở lại căn nhà lạnh lẽo... Thị lấy chồng ở đâu đó và có một cuộc sống hạnh phúc với ông chồng quan liêu của thị, rồi biết đâu đấy, sau này, lão ta lại tiếp tục ngồi tù thì sao nhỉ ???

Hắn khóc, hắn khóc ấm ức, rồi gào to lên, hắn hét lên, ngửa mặt lên trời mà hét, hét 1 tiếng dài và thảm thiết, như chưa bao giờ hắn hét to thế … Nhưng ai lắng nghe hắn??? Người ta nghe thấy vậy, cũng chỉ tặc lưỡi một cái rồi nhủ thầm : “ Mẹ thằng dở hơi !!!” ….

Hắn ra tù ko đc bao lâu, thì bố hắn ra đi vì ung thư giai đoạn cuối, trước khi mất, ông lão thều thào với hắn :
-Con à!! Hãy cố gắng sống tốt phần đời còn lại nhé, bố không còn ở bên con nữa đâu … Bố phải đi thôi, nhưng con ạh, hãy quên đi cái quá khứ của mình, nó đẹp đẽ, nhưng nó xấu xí nhiều hơn, con ạh, hãy ….
Ông lão ra đi mà chưa kịp nói hết n~ lời mình muốn nói, nhưng có lẽ, hắn tự hiểu rằng hắn phải sống thế nào …
Được vài tháng sau, mẹ hắn cũng đi theo chồng, bà chẳng kịp trăng trối lại j` con con trai, nhưng hắn luôn hiểu, và luôn biết, họ muốn nói j` với hắn.... Hắn ko khóc, ko 1 giọt nước mắt, hắn nén nhịn nỗi đau trong lòng, hắn quyết tâm thay đổi tất cả, hắn sẽ làm tất cả với sức của chính mình, ko cần đến ai hết, hoặc là có cần, nhưng đó sẽ là 1 sự liều lĩnh, vì đó là những con ng` hoàn toàn xa lạ với hắn, vì chỉ như thế, hắn mới ko bị kì thị, bị ghét bỏ, và như vậy, hắn mới làm đc 1 cái j` đó ….

Và hắn làm được, với đầu óc của một nhà buôn, hắn ko khó để có thể làm 1 thương nhân, nhưng hắn ko buôn lậu nữa, hắn làm những thứ mà pháp luật cho phép, với những ng` bạn mới, những ng` ko quen biết, những ng` ko biết hắn là ai.... Và hắn lại giàu lên, hắn lại có những thứ mà ngày xưa hắn đã từng có, hắn lấy lại từng thứ 1. Hắn lại có nhiều tiền, hắn lấy vợ khác, hắn mua ngôi nhà mới để quên đi tất cả n~ tàn dư của quá khứ... Hắn có một cuộc sống mới, hạnh phúc và không tội lỗi.... Và hắn quên tất cả, hắn quên thật ….

2 năm sau, ng` bạn tù ngày nào đc ra tù, hắn tìm đến ng` bạn cũ năm nào chung gian tù, hắn tìm đc nhà...
-Cuối cùng thì tôi cũng tìm đc anh, anh bây giờ khác thật, giỏi thật đấy, đã làm đại gia rồi đấy …
-Ừ, tôi cũng mong anh ra lắm … Gia đình anh thế nào??? Anh định sẽ làm j`???
-Ừ, cả nhà tôi, ơn trời vẫn khỏe, vợ tôi nó chung thủy lắm, nó vẫn ở lại nuôi 2 cụ cùng 3 đứa con của tôi … À, bây giờ, tôi muốn mở cửa hàng buôn bán nhỏ, tôi cần tiền, anh có thể giúp tôi chứ??
-XIN LỖI, ANH TÊN J` ẤY NHỈ, TÔI BIẾT ANH CHỨ ????

Hết ….
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9