Vn thuquan lãnh giải Nobel.
clietc 05.03.2010 15:04:06 (permalink)
 
Vn thuquan lãnh giải Nobel.
 
        Nếu như không có trang VN ThuQuan, thì tôi đã nghỉ viết từ lâu rồi. Đây là một trang web làm cho tôi có nguồn động lực sau một "sự cố" viết lách. Mãi miết viết 25 năm trời, quá hiểu các Nhà Xuất Bản, các Nhà Sách và việc in ấn ở Việt Nam như thế nào. Đôi khi viết xong, đưa lên trang Web mà còn "thấy lời" hơn là đem đi in ấn, vì không có bán nên không có lỗ (là lời) . Hoàn toàn không "có cửa" cho một nhà văn đơn chiếc, cuối cùng chỉ tốn kém.
       Có khi người ta đổ thừa rằng : "Vì thời đại nghe nhìn". Nhưng tôi vẫn tin rằng một ngày nào đó, người ta sẽ nhận ra "đọc sách" cung cấp "hình ảnh" nhiều hơn là xem phim. Bởi vì não bộ của con người làm việc bằng hình ảnh, đứa bé ít đọc sách đứa bé ấy rất dễ hư đốn. Ở Việt Nam đã có biểu hiện như vậy rồi, nhất là tuổi dậy thì ( Nghĩa là não bộ ghi nhận hình ảnh qua câu chuyện, mà không nhà văn nào đi viết kẻ đâm thuê chém mướn hoặc kẻ sở khanh lại có kết thúc có hậu).
       Đến hôm nay, tôi có mấy tác phẩm đọc được. Chẳng như : "Người có chân tu"; " Công An Siêu Chất" và " Viên Ngọc Triều Nguyễn"- Các tác phẩm này đều được đem vào Thư viện (VN ThuQuan); Vẫn có thể đem ra Nhà Xuất Bản, nhưng quá ngán ngại vì một lần được in ấn là những lần khốn đốn. Một khi đã vô tư và không vụ lợi, VN Thuquan là một trang web thu nhận toàn bộ và lưu giữ mãi mãi văn chương Tiếng Việt. Không Quảng cáo, cũng như không vì bất kỳ mục đích chính trị nào.
        Rồi một ngày nào đó, VN Thuquan sẽ lãnh giải Nobel: Vì sự nghiệp thu nhận và lưu giữ Văn Chương của người Việt Nam.
        Tôi sẽ luôn gửi truyện vào đây.

                                                                         NCL.
#1
    buihaihung 21.03.2010 10:50:06 (permalink)
    Anh có thể cụ thể hơn về việc các nhà XB " làm khó" anh không? Em chưa tiếp xúc nhiều với giới đó nên chưa hiểu nhưng em cứ nghĩ những người viét văn thì sao có thể là người xấu được, anh nhỉ. Mà người viết văn thì có nhiều gì đâu cho cam. " Mỗi hồn người là một cõi bơ vơ trong đất trời là một khung bơ vơ; chúng ta đồng một bơ vơ với nhau, vậy thì người cũng bớt bơ vơ một chút" 
    #2
      clietc 21.03.2010 11:43:49 (permalink)
      Buiaihung mến!
                  Viết văn là 1 công việc cực kỳ công phu và tổng hợp rất nhiều điều kiện để nên 1 tác phẩm( không thua gì 1 người đàn bà sinh con). Nhưng viết xong 1 tác phẩm rồi, đó chỉ xong 1/3 con đường đi mà thôi.
                  Bạn hãy hình dung, chẳng như NXB Hội Nhà Văn. Một "đống" tác phẩm mà anh HĐQ phải ra soát trong đó để có tác phẩm đọc được theo quan điểm chính trị hoặc dùng từ ngữ thường nghe là "Sử dụng" được, thử hỏi mình là một trong số đó nằm lặng lẻ thì để anh HĐQ phái chú ý tới rất cực cho anh và mình phải đeo đuổi nhắc nhỡ. Nên nhớ ai cũng phải lảnh lương để nuôi bản thân mình, và công việc ở đó lương rất bèo. Anh HĐQ phải là người say mê Văn Học và nhất là có cái nhìn rộng lượng, nếu không thì các nhà văn mới mẽ khó mà được để ý. Cho nên sự cố về Sợi Xích mình rất thông cảm cho anh ấy là vậy. Khi tác phẩm ban đầu đã gieo vào mắt anh, thì đến giai đoạn gọt giũa. Xây nhà thì dễ, sửa chữa nhà mới khó và chỉ có mình chịu đựng chứ không có ai vào đây giúp sức. Thời gian bạn đi làm cũng như chăm sóc gia đình tạm thời không bao giờ đủ đâu vào đâu...tựa như đẻ con ra rồi, thì phải lo cho nhà ở vậy. Đây là giai đoạn căng thẳng nhất và có thể không có phương pháp loạng quạng ra đường đụng người ta như chơi.
              Phần việc cuối: Đó là in xong, tự bạn với 1 đóng sách vừa in. Bạn phải làm sao đây. Trong khi bây giờ buôn bán, giao dịch phải có hoá đơn đỏ. Mà bạn đi mua về hoặc lo cho có...coi chừng thành tội phạm. Đến Nhà Sách, chỉ có người nhận sách và trả tiền, chứ không có nhà văn nhà báo gì ở đây. Bạn lấy tiền thì bị trừ đủ thứ và đến nay, sau khi gởi NGươi có chân tu đến nay chưa lấy tiền được đó bạn. Bây giờ nhà sách có thể mua bản quyền của bạn, nhưng hình dung thế này: Nhà sách nhân viên đông, phải thuê mặt bằng ở thành phố không phải rẽ, mà sách bán không được mấy cuốn. Vậy họ mua bản quyền của bạn bao nhiêu? Cho nên mình nghi trường hợp của LKN là 0 đồng, cô ấy được cái danh. Nếu truyện mình viết cực hay, chẳng như Hary-poster chẳng hạn. Ngay tức khắc sẽ có bản in ở ngoài, hỏi lỗi của ai thì muôn năm đi...đừng hòng mà truy.
            Bạn trở về nhà, ôm trí tưởng tượng là người nổi tiếng được 2 hay 3 ngày gì đó...Không lẻ người nổi tiếng không đi vệ sinh...phải đi, rồi cuối cùng cũng như ai.
           Cho nên nói để hiểu, mình làm vì mình say mê, hoặc giả là "cái cớ" để nâng tầm hiểu biết mình mà thôi.
           Buihaihung mến! Bạn đừng sợ người khác không biết đến mình. Bao dung, rộng lượng, hiểu biết, nhà văn nhà báo nào cũng phải cần có. Người ta sẽ nhận ra thôi, đôi khi nói chuyện đủ tầm, người nổi tiếng cũng kính nể bạn. Có 1 người hoạt động văn thơ và mới rời ghế nhà trường, như bạn KonLinh bên phía trang thơ. Con người đó chẳng thích in ấn, nhưng mình rất kính trọng vì hiểu biết và tính khoan dung.
          Đôi khi hiểu biết để bảo vệ những đứa con, người vợ. Chẳng như đi ngang nhà nghi ngờ phía trên người ta xây dựng không rào chắn coi chừng gạch rớt, đứa mấy đứa nhỏ ra xa xa. Chẳng như mình thấy chỗ đông người nếu như lở có sự cố điện chập, người ta sợ nhảy tán loạn, đứa bé bị giẫm đạp. Mình sợ nhất là khăng khăng mình là nhà báo, nhà văn hiểu biết rồi lấy cái hiểu biết đó dìm 1 người nào đó, chẳng như anh HĐQ vì vị thế chính trị nào đó, người ta không lẻ nói là anh ấy bị nhọt trên lưng, mà phải nói sao cho có bài bản chứ. Chẳng như hiểu biết mà đi dìm một cô gái hơi hở hang, rồi lấy cái hiểu biết đó và lý luận chắc nịch để cho đáng đời người đó. Tuyệt đối không lấy hiểu biết dìm vơ, dìm con...Bao nhiêu đó thôi, bạn cũng đủ là người vĩ đại rồi. Đó là tự nhiên sinh ra và nhớ làm theo đúng theo kiếp người ấy thì bạn là người...Văn là người chứ gì nữa, nên không nhất thiết phải in, phải nổi tiếng...
          Có bạn bè trên mạng, trên diễn đàn hiểu đôi chút về ta là đủ rồi và nhất là...Ta Hiểu Ta.
          Chúc sức khoẻ nha! Hay là, in thử đi xem "mùi" sách thế nào, và nhớ đi vệ sinh...
                                                                                     NCL
             
      #3
        buihaihung 21.03.2010 15:47:34 (permalink)
        em sẽ cố gắng hiểu ý anh
        #4
          buihaihung 21.03.2010 15:52:26 (permalink)
          anh Liệt đã đọc truyện nào của em  chua
          #5
            clietc 24.03.2010 14:08:10 (permalink)
            Buiaihung mến!
                      Nếu nói thẳng ra thì sợ bạn buồn, nhưng nhà văn thì phải cố gắng hiểu mọi chuyện để diễn tả chuyện đó sao cho người đọc dễ hiểu và nắm được...văn phong đương nhiên phải cần nhưng trong truyện thường có văn (trong thơ có nhạc) nên đừng cố áp đặt lối văn nào cho câu chuyện nào. Tức để nó tự nhiên, ta chỉ việc tìm góc độ nào đó bắt chuyện trước, rồi tiếp tục thực sự cho logic. Anh có đọc nhiều nhưng Buihaihung không tạo nét hình ảnh lắm. Người đọc nhiều tự dưng họ chỉ cần đọc vào và biết ai viết văn được ai không ngay...
                     Văn của bạn Hồng Thuỷ chẳng hạn, cực kỳ có hình ảnh. Ta cố gắng viết sao cho người đọc như coi phim vậy, nhưng cố làm sao cho thật tự nhiên, ai làm được như vậy thì người đó coi như là viết văn được. Còn hay hay không còn quan niệm của nhiều cái khác nữa.
                    ...Nói chung, in truyện được rồi chưa chắc là nhà văn. Văn đến văn đi rồi văng mất...Cho nên chưa biết là Buihaihung có viết văn được hay không, hay anh là nhà văn được hay không? Tất cả đều ở phía trước và ai kiên nhẫn thì câu trả lời ở đó. Cho nên không thể nào nói trước được. Bandac hồi trẻ viết dỡ lắm, rồi 1 lúc nào đó ông à ra một tiếng, từ đó ông nắm được ý văn thơ và ra truyện nào cũng hay. Bạn nên đọc các tác phẩm đề đời. Chiến tranh và Hoà Bình, Sông Đôn êm đềm, dì Bette, và Ruồi trâu. Riêng quyển Ruồi Trâu thì bạn chú ý kết cấu câu chuyện và bố cục...Mình thích ở quyển tiểu thuyết ất cách sắp sếp bí ẩn. Nói chung, cảm nhận của bạn thế nào với thế giới bên ngoài, một lúc nào đó bạn nhận ra thì lúc đó bạn sẽ tự tin thôi...
                      Chào thân ái! đừng nóng...Cũng như người mới học võ nóng nảy. Nhưng khi trở thành võ sư rồi không muốn đánh ai và rất trầm tĩnh. Lúc nào bạn thấy mình như thế thì bạn là nhà văn. Hoặc là nhờ nuôi ý chí viết văn, bạn sẽ là người nuôi giữ tâm hồn cũng là một việc làm đáng có trên trái đất này...Bình tĩnh mà đọc...bay nha.
                                                            NCL
            #6
              buihaihung 24.03.2010 14:32:16 (permalink)
              em cảm ơn anh Liệt đã góp ý, em cũng biết truyện em chưa có sự mượt mà như Thủy nhưng ở đây em muốn diễn giải một tí...Em nghĩ thế này, nếu nói truyện Thủy dễ đọc, dễ hiểu và... có thể dễ quên chăng. Em nhận thấy truyện của các bạn Duyên, Thủy viết hơi..nhanh thì phải. Em viết một cái truyện thì nhanh nhưng trước đó để nghĩ về nó em phải mất rất nhiều thời gian. Em muốn truyện của mình phải có một tư tưởng trong đó chứ không dễ dãi như một vài câu chuyện yêu đương tuổi trẻ. Tuy nhiên, có vấn đề là để tư tưởng mình hòa được với nhân vật, với cốt truyện, với hồn của truyện thì quả là khó khăn..  
              #7
                ledoantai 25.03.2010 07:23:23 (permalink)
                Là người bắt đầu học cách cầm bút, muốn nói lên những cái gì gọi là tinh hoa, những gì gọi là cặn bã trong xã hội. Nhưng khi nghe câu chuyện của anh thì bắt đầu lại thấy lo sợ, bởi mình quá nhỏ bé trong những cái nhỏ bé. Liệ có khả năng một ngày đứa con tinh thần of mình chạm vào được ánh hào quang? Thiết nghĩ một nhà văn tự do cũng lao đao nhiều.
                #8
                  buihaihung 25.03.2010 14:47:37 (permalink)
                  Anh Liệt ạ!
                  Bản thân em cũng đã đọc khá khá, những quyển anh nói có quyển em cũng đã đọc như quyển Chiến tranh và hòa bình em đã đọc không dưới 3 lần. có vấn đề này em muốn bàn, em rút từ bảnthân mình thôi, ngày xưa khi mới viết hầu như lúc đó em dựa vào một số phong cách viết mà em tự thẩm thấu được như các nhà văn thời kỳ 1930 - 1945 hoặc các nhà văn Pháp, Nga. Tuy nhiên, có thể lúc đó em sẵn có nhiệt huyết và cảm xúc, và cả thời gian. Bây giờ đây, sau mấy năm nhìn lại em thấy mình viết lại sao khó khăn quá. Em cũng không biết do cảm xúc mình không còn hay thói quen viết văn đã bị quên lãng, hay bởi vì em đọc nhiều quá. Ngày xưa khi viết em không bị lệ thuộc vào 1 phong cách nào, viết chỉ là viết nhưng giờ đây khi đã đọc nhiều hơn, em đã hiểu hơn các phép nghệ thuật trong viết lách, em lại thấy mình khó viết. Giống như các nhà bình luận văn học vậy, họ bình thì rất hay nhưng bảo họ viết - sáng tạo thì họ không làm được hoặc các nhà kinh tế học, các thầy giáo dạy về kinh tế trong trường mà bảo ra ngoài đườgn làm ăn thì cũng chịu chết. Vì thế, em nghĩ mỗi người nên tự biết mình, cảm thấy sự thẩm thấu của văn đối với mình ra sao. Nếu cảm thấy đã tạm đủ thì nên thi thoảng hãy đọc thôi, nhất là những quyển sách mới, phong cách mới để hiểu hơn, để có cảm xúc viết chứ nếu sa đà vào việc đọc quá, rất dễ " loạn" chữ. Anh nghĩ thế nào ạ?
                  Bên cạnh đó, em còn một vấn đề mà em muốn chia sẻ với anh. Em nghĩ văn chương là câu chuyện của tâm hồn. Tôi viết là để tâm hồn tôi chia sẻ với tâm hồn bạn, và những điều mình viết ra dù để làm gì thì quan trọng nhất vẫn là phục vụ con người, nghĩa là viết văn là để làm cho những người đọc văn của mình viết những niềm tin, tạo lập những nhân sinh quan tốt đẹp, hướng con người ta đến với cái thiện vì thế người viết văn phải có tâm hồn đẹp và nuôi dưỡng cho tâm hồn mình trong sạch, từ đó những điều mình viết ra dù bay bổng chín tầng mây hay xuống 18 tầng địa ngục, dù viết về những tệ nạn xã hội, cái nhỏ nhen người đời thì cuối cùng vẫn phải ánh chói trong đó tia sáng của hy vọng, của thiện lương. Em nghĩ như vậy nhưng thú thật cách nhìn của em với xã hội, đời sống còn nhiều bi quan lắm, bản thân em cũng tự thấy mình còn nhiều điều không tốt, mình cũng đang thỏa hiệp với xã hội, với những tiêu cực của xã hội. Như thế tâm hồn mình đã không có niềm lạc quan, con người mình đã nhiều đen tối vậy thì liệu mình có nên viết không? Và phải viết thế nào? Tâm hồn " đen" mà cứ ra rả nói về những điều tốt đẹp vậy có phải là đạo đức giả không? Anh đã từng gặp hay từng nghĩ về điều này chưa, anh " xử sự " với những điều này thế nào? Em thật nhiều băn khoăn và cũng thật nhiều tham vọng, ước vọng
                  #9
                    clietc 25.03.2010 15:37:21 (permalink)
                    Buiaihung ạ!
                            Tâm hồn đen không thể viết văn được, người viết văn là người nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần làm sao mà làm bậy được nên khi nghe 1 nhà văn nào đó, người ta thường dành tình cảm cho họ nhiều lắm, vì biết chắc là họ ít có tâm hồn đen.
                            Vậy nên bạn viết văn là để nuôi dưởng tâm hồn cũng được vậy.
                            Bạn ạ! Bạn bảo mình xem rồi có ý kiến, thấy như bạn hơi buồn. Nói thẳng là vậy để có nghĩ lại đường hướng mình viết cái khác. Đâu phải cái đó dở là mọi thứ đều dở...Coi chừng, nhiều khi chê bạn truyện đó, bạn làm chuyện khác hay gấp 10 lần hơn ai biết được. Cố lên...
                           Cuộc đời đầy ấp những than thở, bản thân không có ai hài lòng về mình nên mới cố luyện tập. Con người ta lúc hài lòng là lúc xuống lỗ, cho nên bạn còn sống là còn nghe những lời khó chịu...mà có khó chịu mới cố hơn 1 chút.
                          Đừng buồn! Người ta mua vé số không trúng không lẻ không mua nữa. Vé số mà mình còn hy vọng thì văn lúc nào đó phải đạt thôi.
                          Có mấy việc sau đây anh khuyên: Công việc viết văn rất dễ lọt vào thế định nghĩa, lý luận  hoặc hay triết lý. Một câu nhận định 1 lúc nào đó sẽ sai và bất cứ vấn đề gì cũng có mặt trái của nó, nên mình nhận định mình bị lún, lấy những mặt trái làm trò vui cho mình, làm cái lạc quan cho kiếp cầm bút. Nói chung, con đường nào cũng gập ghềnh, phải có tinh thần vững vàng mới chiến thắng...mà chiến thắng trong nghề văn coi chừng nghèo...lúc đó hiểu ra thì quá muộn. Vì vậy, cái gì mình cũng nên nghĩ đó là sân chơi...Đá banh hay gì gì đi nữa, chơi tài thì có tiếng và tiền đó. Có cả hai vẫn hơn là phải gào thét, rằng mình có tâm hồn, la oai oải hoài cũng vậy.
                         Bạn chọn lựa, lời thật dễ mất lòng. Nhưng xét thấy đó là những lời xây dựng, trao đổi và là...thông tin.
                         Chúc Buihaihung sức khoẻ, đọc bên trang ledoantai anh có giải thích mấy việc văn chương.
                                                                                                     NCL.
                    #10
                      buihaihung 25.03.2010 17:27:31 (permalink)
                      Em cảm ơn anh, nhưng thực sự... em vẫn chưa được thõa mãn. Nói chung vẫn rối lắm. Có lẽ những điều này cần bàn sâu hơn nữa mới ra... vấn đề.
                      Em đồng ý chuyện văn chương ở chừng mực nào đó có thể là sân chơi, nhưng chỉ là ở chừng mực nào đó. vì người viết theo em nghĩ có trách nhiệm nặng nề lắm. Những quyển sách gối đầu giường của em cũng làm nên 1 phần suy nghĩ và nhân cách của em, vì thế em muốn bước vào sân chơi này với nhiều hơn nữa sự tâm huyết... nhưng cũng có lẽ anh nói đúng - bởi chỉ đến tuổi anh em mới dám chắc.
                      #11
                        buihaihung 26.03.2010 08:54:39 (permalink)
                        Em cảm thấy hơi thất vọng, có lẽ chúng ta chưa tìm được tiếng nói chung anh ạ. Em thực sự muốn được một người đi trước như anh chia sẻ suy nghĩ và cách sống, cách viết chứ không phải em muốn " khoe" rằng mình có tâm hồn " la oai oải hoài". Đây là một diễn đàn ảo, mình không biết nhau em có khoe cũng chẳng được gì.
                        Còn chuyện anh bày tỏ ý kiến về truyện của em, em cũng hơi buồn một tí thật vì em thấy anh khen chuyện Thủy và ledoantai lắm, mà chuyện của họ thì theo em có nhiều điểm còn chưa đạt.. nhưng đó là ý kiến tùy người. Nhưng em nói vậy không  có ý trách anh đâu, em còn mong anh có điều kiện đọc và cho ý kiến kỹ hơn về truyện của em. Em viết những chuyện đó từ năm 21 tuổi nên giờ nhìn lại cũng thấy có nhiều cái chưa được, nhưng cũng có cái được.. được đấy ạ, tại bác đọc chưa kỹ chăng ( ha ha) hay bác kiệm lời khen quá chăng. Thôi, em đùa đấy
                        Em đọc đoạn anh khuyên ledoantai về chặng đường và việc mưu sinh của người viết văn, em đồng tình và nghĩ là anh nói thế là hợp lý... không nên để các bạn trẻ quá ảo tưởng. N
                        #12
                          clietc 26.03.2010 10:55:45 (permalink)
                          Hi!

                                  Hôm nay anh đi Quảng Nam, để điều tra lại việc lính Mỹ tàn sát dân thường, cho quyển tiểu thuyết " Người da trắng trở lại (đã xoá khỏi diễn đàn rồi, để làm lại kỷ hơn). Kỳ viết "Chiến Tranh và 9x", tự anh phải vào sóc Bom bo một mình. (Truyện này đang gửi dự thi, nên không thể công bố)...
                                  Anh nói như vậy, để em thấy công việc viết văn còn nhiều thứ lắm...Đến nay anh còn chưa ra gì, mỗi năm anh đi gần như vài điểm, về viết còn chưa thấy tên tuổi mình ở đâu trên văn học.
                                  ...đến đó chắc em nghĩ anh đi du lịch sướng quá nhỉ, mà không nghĩ ra 1 điều là: tiền bạc cho chi phí chuyến đi và nhất là công ăn việc làm như thế nào đây. Hiện anh đang làm cho Công ty Truyền Tải Điện 4, sắp xếp sao đây? Mỗi lần như vậy phải xin phép thế nào? Về anh phải làm bù lại đêm đó.
                                 Lúc viết Viên Ngọc Triều Nguyễn đi máy bay ra vô mấy lần, cố gắng tìm lại cô sinh viên Đặng Thị Dương. Sau tìm được xin nik name và số điện thoại mới đở khổ. Viên ngọc triều Nguyễn xuất phát từ các giải thưởng trong ngành điện, được lảnh giải tại Huế. Vô tình anh gặp Đặng thị Dương nhỏ nhắn như lớp 8, ai ngờ là 1 cô sinh viên đại học, nhưng nói dốc hết sức tài tình. Biết anh và các anh trong đoàn đi Huế là mấy tay viết văn. Ngồi kể tỉnh lụi là mình đang giữ viên ngọc thời triều Nguyễn. Một đám nhà văn tụi anh hay nói gạt người khác, thế mà bị 1 cô sinh viên lừa...Nhưng về anh nghĩ lại cũng hay, "lên khuôn".
                                Thế rồi, ra vô tìm lại cô gái đó và cuối cùng tìm được...Tốn mấy chuyến bay và ngồi xe đò mệt mỏi.
                                 Anh kể ra để cho thấy rằng, việc "nuôi tâm hồn", xét ra trả giá khá đắt.
                                 Trong đời viết, chắc anh tiếc nhất là quyển "Nữ Nghệ sĩ Thanh Nga". Nhìn cái tựa em tưởng là viết về Thanh Nga không thôi chắc. Khi anh đọc Chiến Tranh và hoà bình, Nữ hoàng Katerina (tên tựa có thể sai) vào năm 1988. Anh liên tưởng đến Chiến tranh Việt Nam, và quyết định viết...trường kỳ. Thế nhưng vấp phải chế độ Thiệu kẻo người ta cho là anh "khai thông". Dù sao chế độ đó cũng có thật trong lịch sử, nên cái "mánh" của mình là viết về Thanh nga là vậy. Ngoài ra, một người lính nguỵ quyền có biết mình đang ở vào thời loạn lạc đâu. Lớn lên trốn lính không được thì đi lính, rồi bị xem là kẻ thù ai nào biết. Nhân vật này anh viết nhiều nhất, còn Thanh Nga anh cần phải xin phép gia đình họ và mới chỉ vài chương. Ngoài ra, Chiến thắng lịch sử 30/4 anh thấy quân ta có cái hay nhưng ít ai nói đến...là phần chuẩn bị "hậu cần" quá chu đáo. Nói "Hậu cần" nhưng đã chuẩn bị trước gần như tất cả đầy đủ...
                                Anh viết trên 12 năm, mới dự định ra tập 1, và biết là tác phẩm đó,  các nhà văn Việt Nam phải coi mình...ngang hàng. Thế nhưng, trời chưa thương...hoặc tên anh là Công rồi bị tê Liệt (Công cán đều bị đổ đi). Bạn anh nó cài máy bị vi rút, nó nói là enter chỗ này là mất dữ liệu sạch. miệng nói tay bấm, thế là cuốn truyện đi đời...Mấy năm nay, năm nào anh cũng viết vài trang nhưng không sao làm lại được nữa. Bạn anh lúc nào cũng xin lỗi, nhưng anh chỉ tự trách là công danh sự nghiệp bị liệt rồi...
                                Cho nên, anh nói ra là để em chọn lựa. Trước đây, anh từng ôm các phẩm lớn và rất nhẫn nhịn...Thoáng 1 cái đã 25 năm trong nghề viết, mà giờ còn là...Độc giả. Lúc 29 tuổi như em, anh ôm 3 tác phẩm 1 lượt (Người có Chân tu viết hồi 27 tuổi), mà giờ này anh có ra hồn gì đâu. Anh còn phải đi làm còn phải nuôi vợ nuôi con. Nổi tiếng mà ăn bám vợ cũng vậy, cái việc nuôi vợ nuôi con người thường làm được mà vĩ nhân làm không được sao? Em thấy khối lượng đồ sộ bên ngành Điện thì em đủ hiểu rồi, phải có thời khoá biểu rõ ràng và nhất là chữ Nhẫn.
                               Nói thế, nghĩa là em ngán sao? Nếu em đặt việc viết văn không thoát khỏi đời mình, thì anh chỉ cho em 1 việc. Không ào ạt mà tàn tàn, mổi ngày 1 giờ...Sau 20 năm, em sẽ bất ngờ nhìn khối lượng công việc hết hồn. Em chưa thấy những bài anh viết cho ngành Điện, bao nhiêu đó cũng đủ làm cho cơ quan anh "giật mình" rồi. Bình tĩnh và kiên nhẫn là đức tính làm nên mọi việc. Hãy học hỏi nhiều gương lao động, Bác Hồ chẳng hạn.
                               Chúc em sức khoẻ, đi Quảng Nam về mới vào diễn đàn tiếp.
                                                            Bay.
                          #13
                            buihaihung 26.03.2010 17:06:13 (permalink)
                            Nói chung em thiếu nhiều về mặt kinh nghiệm sống, em hiện làm trong khối đoàn thể tỉnh ủy Hải Dương. Đời sống công chức tạm ổn, tuy lương thấp nhưng ra đường có người thèm khát vị trí của mình. Vợ nhiều người khen xinh như hoa hậu, em cũng thấy khá xinh thôi ( em chọn sau khi quen 18 cô đó) Bọn em vừa có một cháu gái, xinh và ngoan. cuộc sống nói chung ở thành phố, nhà cửa đầy đủ, sinh hoạt ở mức trung bình. Em nghĩ mình thế là ổn, chỉ có sức khỏe hơi kém, nào dạ dạy, đại tràng, lại cả gan nữa. Nhưng em cảm thấy đời sống mình vẫn cần làm được một cái gì đó, và em thấy việc viết văn là một việc mà em muốn làm nhất. Thật ra em biết những hệ lụy của nghề viết nên một mặt em cố gắng đeo đuổi, một mặt em cố gắng không để nó ảnh hưởng quá nhiều vào cuộc sống. Hàng ngày em vẫn viết báo cho các báo ở địa phương, cũng thêm được chút thu nhập. Em nghĩ bây giờ em chưa thể viết nhưng em vẫn cố gắng quan sát cuộc sống để chắt lọc cho những trang viết của mình.
                            #14
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9