RE: Vn thuquan lãnh giải Nobel.
-
26.03.2010 10:55:45
Hi!
Hôm nay anh đi Quảng Nam, để điều tra lại việc lính Mỹ tàn sát dân thường, cho quyển tiểu thuyết " Người da trắng trở lại (đã xoá khỏi diễn đàn rồi, để làm lại kỷ hơn). Kỳ viết "Chiến Tranh và 9x", tự anh phải vào sóc Bom bo một mình. (Truyện này đang gửi dự thi, nên không thể công bố)...
Anh nói như vậy, để em thấy công việc viết văn còn nhiều thứ lắm...Đến nay anh còn chưa ra gì, mỗi năm anh đi gần như vài điểm, về viết còn chưa thấy tên tuổi mình ở đâu trên văn học.
...đến đó chắc em nghĩ anh đi du lịch sướng quá nhỉ, mà không nghĩ ra 1 điều là: tiền bạc cho chi phí chuyến đi và nhất là công ăn việc làm như thế nào đây. Hiện anh đang làm cho Công ty Truyền Tải Điện 4, sắp xếp sao đây? Mỗi lần như vậy phải xin phép thế nào? Về anh phải làm bù lại đêm đó.
Lúc viết Viên Ngọc Triều Nguyễn đi máy bay ra vô mấy lần, cố gắng tìm lại cô sinh viên Đặng Thị Dương. Sau tìm được xin nik name và số điện thoại mới đở khổ. Viên ngọc triều Nguyễn xuất phát từ các giải thưởng trong ngành điện, được lảnh giải tại Huế. Vô tình anh gặp Đặng thị Dương nhỏ nhắn như lớp 8, ai ngờ là 1 cô sinh viên đại học, nhưng nói dốc hết sức tài tình. Biết anh và các anh trong đoàn đi Huế là mấy tay viết văn. Ngồi kể tỉnh lụi là mình đang giữ viên ngọc thời triều Nguyễn. Một đám nhà văn tụi anh hay nói gạt người khác, thế mà bị 1 cô sinh viên lừa...Nhưng về anh nghĩ lại cũng hay, "lên khuôn".
Thế rồi, ra vô tìm lại cô gái đó và cuối cùng tìm được...Tốn mấy chuyến bay và ngồi xe đò mệt mỏi.
Anh kể ra để cho thấy rằng, việc "nuôi tâm hồn", xét ra trả giá khá đắt.
Trong đời viết, chắc anh tiếc nhất là quyển "Nữ Nghệ sĩ Thanh Nga". Nhìn cái tựa em tưởng là viết về Thanh Nga không thôi chắc. Khi anh đọc Chiến Tranh và hoà bình, Nữ hoàng Katerina (tên tựa có thể sai) vào năm 1988. Anh liên tưởng đến Chiến tranh Việt Nam, và quyết định viết...trường kỳ. Thế nhưng vấp phải chế độ Thiệu kẻo người ta cho là anh "khai thông". Dù sao chế độ đó cũng có thật trong lịch sử, nên cái "mánh" của mình là viết về Thanh nga là vậy. Ngoài ra, một người lính nguỵ quyền có biết mình đang ở vào thời loạn lạc đâu. Lớn lên trốn lính không được thì đi lính, rồi bị xem là kẻ thù ai nào biết. Nhân vật này anh viết nhiều nhất, còn Thanh Nga anh cần phải xin phép gia đình họ và mới chỉ vài chương. Ngoài ra, Chiến thắng lịch sử 30/4 anh thấy quân ta có cái hay nhưng ít ai nói đến...là phần chuẩn bị "hậu cần" quá chu đáo. Nói "Hậu cần" nhưng đã chuẩn bị trước gần như tất cả đầy đủ...
Anh viết trên 12 năm, mới dự định ra tập 1, và biết là tác phẩm đó, các nhà văn Việt Nam phải coi mình...ngang hàng. Thế nhưng, trời chưa thương...hoặc tên anh là Công rồi bị tê Liệt (Công cán đều bị đổ đi). Bạn anh nó cài máy bị vi rút, nó nói là enter chỗ này là mất dữ liệu sạch. miệng nói tay bấm, thế là cuốn truyện đi đời...Mấy năm nay, năm nào anh cũng viết vài trang nhưng không sao làm lại được nữa. Bạn anh lúc nào cũng xin lỗi, nhưng anh chỉ tự trách là công danh sự nghiệp bị liệt rồi...
Cho nên, anh nói ra là để em chọn lựa. Trước đây, anh từng ôm các phẩm lớn và rất nhẫn nhịn...Thoáng 1 cái đã 25 năm trong nghề viết, mà giờ còn là...Độc giả. Lúc 29 tuổi như em, anh ôm 3 tác phẩm 1 lượt (Người có Chân tu viết hồi 27 tuổi), mà giờ này anh có ra hồn gì đâu. Anh còn phải đi làm còn phải nuôi vợ nuôi con. Nổi tiếng mà ăn bám vợ cũng vậy, cái việc nuôi vợ nuôi con người thường làm được mà vĩ nhân làm không được sao? Em thấy khối lượng đồ sộ bên ngành Điện thì em đủ hiểu rồi, phải có thời khoá biểu rõ ràng và nhất là chữ Nhẫn.
Nói thế, nghĩa là em ngán sao? Nếu em đặt việc viết văn không thoát khỏi đời mình, thì anh chỉ cho em 1 việc. Không ào ạt mà tàn tàn, mổi ngày 1 giờ...Sau 20 năm, em sẽ bất ngờ nhìn khối lượng công việc hết hồn. Em chưa thấy những bài anh viết cho ngành Điện, bao nhiêu đó cũng đủ làm cho cơ quan anh "giật mình" rồi. Bình tĩnh và kiên nhẫn là đức tính làm nên mọi việc. Hãy học hỏi nhiều gương lao động, Bác Hồ chẳng hạn.
Chúc em sức khoẻ, đi Quảng Nam về mới vào diễn đàn tiếp.
Bay.