Chương: 16
BÓNG NHẠN TÌM CHIM
***
Trên đoạn đường lớn có năm bóng người đăm chiêu bước đi. Đường tuy rộng nhưng vắng vẻ lạ thường, nhìn khắp xung quanh không một bóng người. Tiếng một người oang oang trong hoang cảnh buồn tẻ:
- Ta không hiểu tại sao phải mở đại hội Quan Kiếm. Nếu không có cái đại hội chết tiệt đó, làm sao Long Quân thần kiếm lại lọt vào tay bọn bạch y. Kiếm đã mất! Bây giờ có ra sức tìm cũng giống như mò kim đáy nước. Thiên hạ vốn mênh mông, muốn tìm cố vật thật không dễ chút nào.
Tiếng nói nhẹ nhàng của một người khác vang lên:
- Đại ca đừng càu nhàu nữa! Mọi người đang trong tâm trạng buồn phiền, bớt lời một chút để nghĩ cách tìm ra manh mối. Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng kẻ lấy kiếm không phải đem về nhà gói cất. Chúng rắp tâm cướp cho được Long Quân thần kiếm, nhất định có mưu đồ chẳng tốt lành gì. Cây kim trong túi có ngày cũng phải thò ra. Chúng ta ngao du tứ hải, thế nào cũng nghe được tin tức về bọn người này.
- Cát Tiểu nói phải đó - Một giọng nữ nhi thánh thoát cắt ngang câu chuyện của hai người - Những kẻ mưu đồ bất quỷ cũng có ngày thò đuôi ra. Chúng ta có tấm lòng và ý chí kiên cường thì không thể nào hoài công vô ích. Bạn bè giang hồ rất nhiều, nếu không còn cách, ta có thể nhờ thế lực khác trợ giúp.
Có tiếng cười lớn vang lên:
- Triệu đại tiểu thư định nhờ cậy ai? Ta cho rằng hiện tại võ lâm châu thổ khó có ai dám đối đầu với thế lực bí ẩn này. Bích Huyết ma cung thế lực không phải nhỏ cũng làm trợ thủ cho người. Như thế đủ chứng tỏ tổ chức áo trắng rất có thanh thế. Nếu như ngày hôm đó trên Kim Sa đảo không có Bích Huyết cung chủ gieo thạch dẫn ngọc, làm gì bọn bạch y có cơ hội đoạt được kiếm.
- Cao huynh cho rằng Bích Huyết ma cung đã bắt tay với tổ chức bạch y ư?
Cao Phong chậm rãi nói từng lời:
- Ngay cả trước lúc đến Kim Sa, cao thủ châu thổ luôn bị Bích Huyết ma cung đuổi cùng giết tận. Chúng muốn làm cho sức mạnh võ lâm châu thổ suy yếu, đe dọa những kẻ nhút nhát sớm từ bỏ ý định tham dự đại hội Quan Kiếm. Trong ngày đại hội, các cao thủ trong võ lâm đều bị đại địch vây khốn, lớp chết lớp bị thương, không ai còn hơi sức để bảo vệ thanh kiếm. Như vậy chẳng phải đã có sự sắp xếp trước hay sao?
Lý Bằng hồi tưởng lại sự việc diễn ra trên đảo và cảm thấy Cao Phong suy luận đúng. Hôm đó nếu Giác Tham đại sư không bị trọng thương và hai người sư đệ không phải toàn tâm lo điều trị cho sư huynh, bọn người áo trắng cũng không dễ dàng đoạt được kiếm. Võ công và đức độ của Tam Tăng rất cao, ngay cả Bích Huyết Thần Quân cũng phải nể sợ. Có thể bọn ma đầu đã nắm được nhược điểm của Tam Tăng. Biết đại sư Giác Tham không muốn xảy ra kiếp nạn nên đã tương kế tựu kế thách đấu cùng đại sư. Kết quả tuy đuổi được Mân Thiên Sóc, nhưng Giác Tham bị nội thương rất nặng khi chịu ba chưởng Bích Huyết thần công. Về phần cao thủ của trung nguyên, họ sang châu thổ chủ yếu là do tính hiếu kỳ, muốn được xem bảo kiếm. Thấy vật báu, họ ngụy biện cho rằng nguồn gốc thanh kiếm là do hậu nhân hai họ Can, Mạc làm ra. Như thế nếu có thời cơ, họ ra tay tranh đoạt, để khỏi mang tiếng “cướp của người” mà thôi. Theo tình hình mà luận, Long Quân thần kiếm nhất định ở tại châu thổ. Nó do một người nào đó độc chiếm, với ý đồ khống chế quần hùng, xưng bá võ lâm...
Cao Phong nhìn nét mặt Lý Bằng rồi quay sang Triệu Ngọc Linh. Trong đầu hắn cảm thấy kỳ lạ. Không hiểu tại sao Triệu lão bang chủ lại cho con gái đi theo bọn họ. Việc truy tìm thanh cổ kiếm nguy hiểm trùng trùng, sinh tử trong gang tấc. Thế mà bang chủ Kim Sa dám để cô con gái yêu, lặn lội đường trường, hòa mình vào sự hung hiểm của giang hồ...
Cát Tiểu thấy ai nấy đều trầm tư nghĩ ngợi nên pha trò:
- Người ta làm thảo khấu thì chiếm được thanh kiếm. Sao chúng ta không thử như họ, làm quen cùng đạo tặc, biết đâu lại lần ra tung tích của Long Quân thần kiếm.
Ai nấy nghe câu nói đều cả cười. Tinh thần cũng thư thái đôi phần.
Cát Tử nhìn huynh đệ mình tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Bình thường ngươi vốn không thích những chuyện nguy hiểm. Sao hôm nay lại cao hứng chọn hung hiểm mà làm. Muốn kết thân cùng thảo khấu cũng phải tạo uy danh, không có tên tuổi e rằng chẳng ma nào chịu giao hảo với ta. Hay là bọn ta thử làm vài vụ chấn động giang hồ, tiếng đồn vạn dặm, để gây sự chú ý.
Lý Bằng nhìn mọi người, cười nói:
- Chúng ta không phải làm gì thì tên tuổi đã có nhiều người biết đến. Trận chiến trên Kim Sa đảo, những cao thủ trong võ lâm ai cũng tận mắt chứng kiến. Không tạo được danh tiếng lẫy lừng thì những gương mặt này cũng đâu còn xa lạ với ai.
Ngọc Linh cười tươi như hoa, có ý trêu chọc Lý Bằng:
- Ngươi đang tự đề cao mình qua hai trận ác đấu cùng Vạn Lý Tầm Thương Ngụy Hiến và Mạc Chấn Bắc, trưởng lão của bắc Thiên Sơn chứ gì?
Câu nói của Triệu Ngọc Linh làm Lý Bằng sửng người. Hắn vốn không thích làm cao, nên những chuyện xảy ra cho bản thân thường không để ai biết. Bây giờ Ngọc Linh đem ra nói trước mọi người làm hắn thấy xấu hổ vô cùng.
Khi nghe nói đến trưởng lão bắc Thiên Sơn, Cao Phong liền xen vào:
- Mạc Chấn Bắc là con người hành sự rất khó lường. Lão ta đã nghĩ ra việc gì, bao giờ cũng đeo đuổi đến cùng. Hai người đã gặp qua lão, từ nay về sau phải cẩn trọng. Tốt nhất là nên tránh xa con đường của Chính Tà Bất Duy, đừng để chạm mặt lão một lần nữa.
Triệu Ngọc Linh vừa nghe nhắc đến Mạc Chấn Bắc, mặt đã tái đi. Lão quỷ ấy với Chu Sa chưởng thật sự làm nàng khiếp vía.
Cát Tử cười ha hả:
- Lão đã chấm ngay vào Triệu đại tiểu thư rồi thì đâu chịu để yên. Ngọc Linh tiểu thư phải biết giữ mình, kẻo bị lão mang lên Thiên Sơn làm quen với tuyết trắng...
Ngọc Linh rùng mình rồi quát lớn:
- Ngươi định dọa bản cô nương đó ư?
Cao Phong nhìn Lý Bằng cùng cười lớn. Một lúc sau hắn nghiêm nét mặt nói:
- Nói gì đi nữa Chu Sa chưởng vẫn là tuyệt học của võ lâm. Tuy nó hơi bá đạo, nhưng xét hiệu quả lúc lâm địch thật bất phàm. Chỉ mong sao trưởng lão bắc Thiên Sơn không sử dụng tuyệt kỹ lạm sát người vô tội. Và ta hy vọng chuyến đi này của lão là có mục đích khác...
Lúc này Ngọc Linh mới thấy Cao Phong đáng mến. Lời nói hắn giải tỏa phần nào áp lực tâm lý, khi nàng nghĩ về Mạc Chấn Bắc. Càng nhìn hắn, tính hiếu kỳ càng không sao cưỡng lại được. Một câu hỏi bị đè nén, cuối cùng cũng bật ra:
- Con người ngươi thật kỳ lạ. Lúc nào cũng kè kè bình rượu, như sợ ai uống hết rượu trong thiên hạ không bằng. Trên đời thiếu gì thú vui, sao phải chọn rượu làm bạn mới được chứ?
Cao Phong tỉnh như không:
- Ngươi có nghe câu nói của cổ nhân: Bình sinh bất tận tôn trung tửu. Tử hậu thùy khiêu mộ thượng bôi (Sinh thời không uống hết rượu trong bầu. Khi chết rồi lấy ai rưới rượu lên mồ cho). Thật ra, đôi lúc người ta muốn say để không còn nhận thức. Bởi nhận thức mang đến sự hiểu biết mà lắm khi cũng đem đến điều phiền muộn. Nếu xét nét thì cuộc đời đã có quá nhiều phiền muộn, cần chi tạo thêm nữa…
Câu nói Cao Phong gợi nhớ lại những ngày tháng vất vả của huynh đệ Cát Tử. Bỗng nhiên có cái gì đăng đắng nơi miệng, không kìm được Cát Tử la lên:
- Đưa rượu cho ta. Ta cũng muốn uống...
Ngọc Linh kinh ngạc nói:
- Lại thêm một con ma men nữa xuất hiện. Không ngờ câu nói của ngươi thật lợi hại. Từ đây về sau ngươi bớt nói đi cho thiên hạ nhờ.
Cát Tiểu quay mặt đi nơi khác cười:
- Hắn đâu có nói nhiều, chỉ uống nhiều mà thôi...
Câu nói của Cát Tiểu làm ai nấy cả cười. Đường dài như không còn được chú ý, mọi người cứ câu nói qua, kẻ trả lời lại, khiến thời gian trôi qua rất nhanh.
Đang đi Cao Phong chợt nhớ ra một việc.
- Mọi người có nhớ đến Phi Tin môn không?
Triệu Ngọc Linh bĩu môi nói:
- Phi Tin môn đâu có lạ gì với ai. Nghe nói bang phái này hiện nay rất có thanh thế. Tin tức của họ đưa ra rất chính xác. Không những tại châu thổ, các nơi xa xôi cũng có người của Phi Tin môn cài vào, nhằm tìm hiểu những bí mật mà võ lâm chưa biết đến. Những thông tin này, tùy lúc được bán với giá rất cao. Nhờ vậy Phi Tin môn được coi là một bang phái rất thành công về mặt tài chính. Tài lực và nhân lực của họ rất phong phú, khiến các bang phái khác rất kính nể...
Lý Bằng nhìn Triệu Ngọc Linh cười:
- Không ngờ Triêu đại tiểu thư ít bôn ba giang hồ mà kiến thức uyên bác chẳng kém gì ai. Nhưng có một việc chỉ qua lời đồn đại chứ ít người được chứng thực...
Cát Khương song tiều và Ngọc Linh cùng hỏi:
- Là việc gì?
- Người ta nói Phi Tin môn chọn người giao dịch mua tin rất hay. Ai có điều gì chưa thấu đáo, người của họ lập tức có mặt để thương lượng trao đổi. Sự xuất hiện của cao thủ Phi Tin môn rất đúng lúc và đúng thời cơ. Nó mang màu sắc siêu thực đến độ có một số người rất sợ hãi môn phái này.
Cát Tiểu lên tiếng. Giọng điệu của hắn có chút bất bình:
- Có gì mà phải sợ hãi. Chỉ có những người hành sự thiếu chân chính mới lo sợ kẻ khác vạch lưng. Nếu như đường đường, chính chính thì cần gì phải sợ ai.
Cao Phong thở dài rồi chen vào:
- Cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Thói thường ai cũng có bí mật, hôm nay mua bí mật của người, ngày khác người mua lại bí mật của ta. Đó chính là điều húy kỵ và lý do không ít người căm hận Phi Tin môn.
Triệu Ngọc Linh chợt cười khúc khích:
- Ghét nó cũng đúng thôi. Cái thói bới móc chuyện bí mật của người thì ai ưa cho nổi. Ta nghĩ một ngày nào đó Phi Tin môn cũng phải trả giá cho hành động của mình. Người khác có bí mật chẳng lẽ Phi Tin môn không có bí mật?
Cát Tử nói:
- Biết đâu Phi Tin môn sẽ tìm đến bọn ta, để rao bán bí mật của Long Quân thần kiếm...
Lời nói của Cát Tử vang lên làm ai nấy giật mình.
- Không thể nào - Cát Tiểu cắt lời huynh trưởng - Trên đời làm gì có chuyện phi thường như vậy. Không lẽ Phi Tin môn cho người chui vào bụng chúng ta.
Cao Phong chợt cười:
- Bây giờ ta lại ao ước chuyện đó xảy ra. Không phải chúng ta đang muốn biết Long Quân thần kiếm hiện trong tay ai đó sao? Chỉ sợ khi ấy Phi Tin môn ra giá quá cao mà chúng ta lại ít ngân lượng...
- Các người không phải lo - Ngọc Linh vừa cười vừa nói - Nếu có người bán tin tức về thanh cổ kiếm, ta nhất định sẽ mua với mọi giá.
Cát Tử sáng mắt lên:
- Triệu đại tiểu thư giàu có như thế ư?
- Không giàu. Nhưng ta có cách chi trả những hao tổn trên đường đi.
Cát Tử vui mừng:
- Cho tất cả bọn ta ư?
Ngọc Linh tỉnh như không:
- Đúng vậy.
- Vậy ta phải cố giữ cái mạng của mình để hưởng phúc ẩm thực. Từ đây về sau không lo cuộc sống khốn khổ nữa rồi.
Cao Phong cũng cười ha hả:
- Ta cũng không lo thiếu rượu uống nữa!
Đôi môi Ngọc Linh chợt bậm lại:
- Ta chỉ lo ăn, không lo uống.
Cát Tử và Cao Phong cùng lên tiếng:
- Sao có chuyện vô lý như vậy? Có cái ăn thì phải có cái uống. Không phải người ta thường nói:
Món ngon thì có rượu vào
Ăn mà thiếu rượu khác nào không ăn...
Cát Tử đọc câu đầu, kế tiếp là Cao Phong. Vừa nghe xong Triệu Ngọc Linh cười lên nắc nẻ. Tiếng cười nàng thánh thoát, ngân vang bên cánh rừng vắng vẻ.
Đi thêm mấy dặm đường, trước mắt mọi người mới hiện ra một tửu quán. Cả bọn kéo nhau đi vào.
Tửu quán vắng người. Thấy năm người bước vào, tửu nhị liền sốt sắng mời chào. Ai nấy bụng đã đói nên kêu ít món ăn. Cao Phong và Cát Tử lại lớn tiếng gọi rượu.
Xa tít ở góc quán, một lão già chăm chú nhìn năm người không chớp mắt. Cao Phong biết chuyện nhưng vẫn làm ngơ như không thấy. Hắn lăn lộn giang hồ đã nhiều nên rất giàu kinh nghiệm. Vào bất cứ chỗ lạ nào, chuyện trước mắt là phải quan sát xung quanh, sau đó mới yên vị.
Lý Bằng tâm trạng rất bồn chồn. Hắn vẫn lo nghĩ đến thanh kiếm nên không quan tâm đến câu chuyện của mọi người.
Bên kia lão già chợt lẩm bẩm một mình:
- Thiên hạ mênh mông muốn tìm bằng hữu đã khó, huống chi là chuyện tầm vật. Đáy biển mò kim biết đến bao giờ...
Nghe lão ta nói Lý Bằng giật mình. Cả bọn lúc này mới chú ý đến lão. Nhìn chiếc áo đen của lão, mắt Cao Phong chợt sáng quắc. Linh cảm cho hắn biết, chuyện mà mọi người mong chờ có cơ may biến thành hiện thực. Sắc áo đen tuyền của lão già rất trùng hợp với màu áo Phi Tin môn. Nhưng khi quan sát thần sắc lão, Cao Phong hơi thất vọng. Nhìn lão già ngồi uống trà rất nhàn nhã, không có vẻ gì nóng vội như những kẻ đang gánh lấy trách nhiệm. Thói thường trong mua bán, nếu thấy món hời ai nấy thường tỏ ra nôn nóng. Họ hiếm khi để thời cơ tuột khỏi tay mình...
Tiếng lão già lại chậm rãi vang lên:
- Một thanh kiếm trứ danh rơi vào tay bọn tà đạo. Uy danh một thuở, sao nỡ để rơi vào tay người. Hỡi trang hào kiệt rày đâu vắng, nỡ để dân đen mắc nạn này...
Cát Tử la lên:
- Này lão già! Có tâm sự gì cứ nói ra cho mọi người nghe. Ở đây đâu có người chết mà lão rên rỉ như quỷ đội mồ vậy. Hình như lão đang nói đến thanh kiếm nào vậy?
Lão già lại thở dài thườn thượt:
- Ngươi không biết chuyện Long Quân thần kiếm bị cướp mất ư? Đã là kiếm khách giang hồ ai cũng biết việc này.
- Biết thì đã biết rồi. Nhưng điều lão nói đâu có gì mới mẽ. Mọi người chỉ nôn nóng muốn biết, thế lực nào đã đoạt mất thanh kiếm thôi.
Cao Phong và Lý Bằng nhìn nhau kinh ngạc. Họ đâu ngờ với tính tình nóng nảy mà Cát Tử lại có thể dẫn dắt câu chuyện của lão già đi đến chỗ quan trọng. Mọi người nín thở chờ nghe...
Lão già nhướng mày lên nhìn Cát Tử:
- Ngươi và ta bình thủy tương phùng. Tự nhiên sao ta phải nói cho ngươi nghe?
Lý Bằng muốn lên tiếng, nhưng Cao Phong ngăn lại. Tiếng cười của Cát Tử vang lên:
- Lão không nói cũng không sao. Nhưng người già có tâm sự mà không có chỗ phát tiết thì rất khó chịu trong lòng. Ta cam đoan sớm hay muộn lão cũng nói ra cho mọi người nghe.
- Cái gì cũng có cái giá của nó. Ngươi không phải đồ tôn của ta, sao ta phải nói cho ngươi nghe...
Triệu Ngọc Linh nghe hai người, kẻ nói qua người nói lại, mà không có kết cục như mong muốn nên chen vào:
- Thì ra lão muốn bán tin tức?
Ánh mắt lão già nhìn Ngọc Linh như tóe lửa:
- Tiểu a đầu này quá xem thường lão tử. Ta tuy không phải là anh hùng hảo hán, nhưng cũng không mang vấn đề có liên quan đến sự tồn vong của châu thổ để bán cho người. Điều làm ta tức tối lâu nay là chưa gặp ai có đởm lược để giãi bày tâm sự mà thôi.
Ngọc Linh nghe lão nói, cảm thấy mình vừa trách nhầm một người tốt. Những người có khí phách như thế này rất hiếm khi gặp.
Cát Tử tức khí lại lên tiếng:
- Lão xem thường bọn ta quá! Tại Kim Sa đảo xảy ra chuyện nhất kiếm xua Tầm Thương, tam chưởng đuổi Bất Duy. Không biết lão đã nghe qua?
Sắc mặt lão già sáng lên, nhưng lập tức trở về với vẻ ủ dột.
- Người ấy không thể nào là ngươi được.
- Lão cũng có nhãn quang rất tốt - Cát Tử vừa nói vừa cười chỉ sang Lý Bằng - Chính hắn là “người ấy” đấy!
Lão già nghe nói liền lật đật đứng dậy vái chào Lý Bằng:
- Không ngờ lão hủ cũng có duyên tương hội cùng Hắc Phong tiểu hiệp. Những tâm sự chất chứa trong lòng nay đã có nơi gửi gấm.
Lý Bằng vội đứng lên đáp lễ:
- Không biết lão bá có điều chi chỉ dạy. Ở đây đều là người nhà xin cứ thẳng thắn nói ra...
Lý Bằng mời lão già ngồi. Cả bọn lắng tai nghe câu chuyện của lão...
Nguyên lão xuất thân từ giới thảo khấu, nay vì tuổi tác đã cao nên chọn cuộc sống thanh đạm để an hưởng tuổi già. Cách đây hai mươi năm lão được mệnh danh là Nhiếp Thủ Tiêu Lang, nổi danh trong giới hắc đạo. Bây giờ tuy đã hoàn lương nhưng bè bạn trên giang hồ của lão rất đông, trong đó có rất nhiều người khét tiếng trong giới đạo chích. Chính điều này giúp lão nghe được rất nhiều chuyện trong giới võ lâm. Ba hôm trước có một bằng hữu nghé qua nhà thăm lão. Lâu này gặp nhau nên đôi bên cùng ngồi đối ẩm vài chén rượu. Sau vài tuần rượu người kia bỗng hỏi lão:
- Lão huynh còn nhớ Diệu Thủ Thần Thâu, Quách Tư không?
Lão già gật gù nói:
- Hắn vẫn còn sống đến bây giờ ư?
Người khách cười, gật đầu lia lịa:
- Còn! Đã vậy lại phất lên khi trúng nhiều vụ lớn mà giới hắc đạo xưa nay hiếm gặp. Cách đây một ngày hắn theo một con mồi rất ngon. Người này vận bạch y, lưng mang một cái bao lớn đi vào tửu điếm thuê phòng ở qua đêm. Thấy phong thái hắn ra vẻ lắm tiền nên tửu nhị và chủ quán rất mực chiều chuộng. Cái cách chi trả ngân lượng của hắn làm Quách Tư chú ý. Toàn là vàng thỏi được đem ra thanh toán tiền ăn uống, tiền trọ phòng, một cách không câu nệ. Đánh hơi thấy mồi ngon, Quách Tư theo dấu hắn đến tận canh ba, chờ dịp thâu luôn túi vàng và cái bao lớn. Không ngờ lúc hắn sắp ra tay thì nghe tiếng gió phần phật lướt ngang đầu. Khinh công của kẻ lạ cực kỳ ảo diệu. Nếu không phải Diệu Thủ Thần Thâu có ngón nghề của đạo chích thì khó qua mắt được hắn. Người vừa đến khẽ gõ lên vách mấy tiếng, rồi đẩy cửa chui vào. Thì ra bọn này đi cùng với nhau, Quách Tư nghĩ như vậy nhưng vẫn không bỏ cuộc. Mấy mươi năm trong nghề, ngoài tài thâu vật Quách Tư cũng có nhiều bản lĩnh thực thụ. Nếu mới gặp khó đã rút lui thì còn đâu là Diệu Thủ Thần Thâu. Nép người trên mái nhà, hắn nín thở lắng nghe câu chuyện hai kẻ bên trong.
- Huynh đã lấy được Long Quân thần kiếm chưa?
Câu hỏi làm Quách Tư giật mình nên không nghe câu trả lời của người kia. Tiếng người nói lúc nãy lại vang lên:
- Bây giờ chúng ta phải đem nó giao cho ai?
Người kia trả lời:
- Cung chủ của Bích Huyết ma cung.
- Tại sao nhất định phải giao cho Mân Thiên Sóc. Thanh kiếm này vốn là vật của châu thổ kia mà.
Quách Tư nghe người kia thở dài rồi nói:
- Đây là giao ước. Chúng ta muốn mượn thế lực của Bích Huyết ma cung nhất thống châu thổ, phải có điều kiện trao đổi. Đó chính là Long Quân thần kiếm...
Tiếng hai người nói rất nhỏ, nhưng trong đêm thanh vắng vang đến tai Quách Tư không sót chữ nào. Diệu Thủ Thần Thâu rung mình. Bấy lâu lăn lộn trong giới hắc đạo, hắn đâu quan tâm đến chính sự võ lâm. Nay nghe hai kẻ này nói, máu trong người hắn bỗng sôi lên. Long Quân thần kiếm sao có thể rơi vào tay của Bích Huyết ma cung. Trong lòng Quách Tư chợt lóe lên một ý nghĩ vô cùng táo bạo. Hắn kiên nhẫn chờ đợi hai người kia đi ngủ, liền ra tay...
Nhìn sao trên trời, Diệu Thù Thần Thâu đoán đã quá canh ba. Hắn lấy trong người một cái dù đen như mực. Chiếc dù được giương ra che phủ đầu và lưng của Quách Tư. Hắn mọp người xuống sát mái ngói, khe khẽ kéo từng viên ngói sang một bên. Hành động của vua đạo chích rất khôn khéo. Mái ngói được mở ra vừa cho một người chui xuống, nhưng ánh sáng bên ngoài vẫn không lọt vào vì được cây dù trên lưng che chắn. Hắn lấy trong người ra một sợi dây, cột vào xà nhà và bắt đầu leo xuống. Phía trong có hai người nằm ngủ rất ngon. Trên bàn có để cái bọc mà tên hồi chiều kè kè trên vai. Lạng người một cái Diệu Thủ Thần Thâu đã cầm lấy cái túi. Nhưng hắn chưa kịp mở ra xem, đã nghe tiếng gió rít bên tai. Ném nhanh cái túi ra phía sau hắn lui người cực nhanh. Có tiếng cười gằn vang lên:
- Bọn chuột nhắt dám giởn mặt với lão gia ư?
Quách Tư hoảng hốt khi xung quanh kiếm quang bắt đầu lóe lên. Một thanh kiếm trước mặt, một thanh kiếm sau lưng, đồng tấn công như chớp giật. Lúc này hắn không còn lòng dạ nào nghĩ đến bảo kiếm, chỉ mong sao giữ lại cái mạng của mình. Vọt người một cái hắn đã thoát lên mái nhà. Hai người phía dưới nào chịu để yên. Cả hai cũng cùng phi lên... Nhưng phía trên chợt có một lớp bụi phấn chụp xuống hai gã. Một tên hét lên:
- Có độc.
Và lập tức phất tay áo xua đám bụi phấn đi. Lúc này hai gã mới phát hiện ra trò ma quỷ của Quách Tư. Thì ra cái dù đen chính là món lợi khí hộ mạng cho hắn. Chiếc dù vừa che chắn, vừa là độc môn bảo vệ mạng sống giới đạo chích khi hành sự bất thành. Lúc vọt người lên lỗ hỏng trên mái nhà, tất sẽ chạm vào chiếc dù. Trong thân dù có chứa một loại bột trắng trông như mê dược, chỉ cần khẽ chạm vào là sẽ tuôn xuống phía dưới. Hai kẻ đuổi theo bất ngờ trước tiểu xảo của Diệu Thủ Thần Thâu nên không dám mạo hiểm đuổi theo. Khi hiểu ra sự việc Quách Tư đã cao chạy xa bay...
Lý Bằng nghe Nhiếp Thủ Tiêu Lang nói đên đây liền ngắt lời lão:
- Theo như lời lão kể, Long Quân thần kiếm nhất định đang ở trong tay cung chủ Bích Huyết ma cung?
Tiêu Lang thở dài:
- Không còn cách nghĩ nào khác hơn. Chỉ tiếc rằng thân phận gã áo trắng vẫn không có manh mối gì. Không biết bọn người này kết ước như thế nào với Bích Huyết ma cung mà đem Long Quân thần kiếm trao tay?
Cao Phong nhìn Tiêu Lang hồi lâu. Hắn đang đắn đo câu chuyện của lão già. Nếu thật sự như lời lão kể, thì Long Quân thần kiếm dĩ nhiên đang ở quan ngoại. Bằng như đây là một cái bẫy, tất cả bọn họ phải lặn lội ra quan ngoại mà không thu được kết quả gì. Ngược lại chuyến đi dằng dặc chứa đựng bao nhiêu là chông gai, trở ngại. Từ châu thổ vượt qua dãy Sơn Trường mới đến được địa phận Bích Huyết ma cung. Nói là như vậy, nhưng hiện nay trong võ lâm cũng chưa ai biết đích xác ma cung tọa lạc tại nơi nào. Lấy khu vực hoạt động mà suy luận, ma cung nhất định không vượt quá một trăm dặm bên kia dãy Sơn Trường. Nhưng nó hình dáng ra sao, kết cấu mật thất như thế nào, thì không ai trả lời được. Chuyến đi phải trải qua địa hạt của nhiều sắc tộc, bạn thù khó biết, nguy hiểm luôn chực chờ trong từng bước đi...
Nhiếp Thủ Tiêu Lang nhìn sắc mặt của Cao Phong và hiểu rằng hắn chưa hoàn toàn tin lão. Lão biết, với câu chuyện có quá nhiều trung gian, thật sự khó thuyết phục người nghe. Nhưng tầm quan trọng trong sự việc, buộc ai nghe cũng phải cân nhắc đến mức độ tin cậy của nó. Đây là vấn đề trọng đại, liên quan đến vận mệnh cả võ lâm. Tin tức bao giờ cũng có hai mặt. Phải biết gạn lọc, lắp ghép nhiều tình tiết lại, mới cho ra diện mạo đích thực của nó. Như vậy con người vẫn phải dựa vào sự minh mẫn của bản thân để đưa ra kết luận cuối cùng.
Tiêu Lang nhìn Lý Bằng, thở dài rồi nói:
- Thật ra, lão hủ kể cho thiếu hiệp câu chuyện này với hy vọng sẽ có người nhiệt huyết đứng ra đảm trách. Chứ... với số người ít ỏi thì không thể nào thâm nhập ma cung, đoạt lại bảo kiếm. Năm xưa muốn đẩy lùi thế lực ma giáo, châu thổ phải huy động rất nhiều cao thủ mới đuổi bọn chúng ra tận quan ngoại. Ngày nay cục diện đã định, việc đoạt kiếm càng khó hơn nhiều...
Lý Bằng trầm ngâm không nói. Hắn hiểu Bích Huyết ma cung là nơi không dễ dàng đột nhập. Nhưng chuyện đã thế này thì không còn đường nào khác để lựa chọn. Nếu không mạo hiểm một phen, châu thổ vĩnh viễn không còn thanh kiếm trứ danh trong truyền thuyết.
Triệu Ngọc Linh đâu lường được những gian khó mà mọi người sẽ trải qua. Nàng ta háo hức trong tâm trạng khác thường. Lâu nay quanh quẩn trên đảo, không biết giang sơn châu thổ như thế nào, giờ được cùng mọi người tham dự một chuyến phiêu lưu thì thật tuyệt.
- Chúng ta sao phải sợ! Dù Bích Huyết ma cung có là nơi long đàm hổ huyệt chăng nữa, chúng ta cũng nhất quyết vào tận nơi đoạt lại thanh kiếm.
Cát Tử tỏ vẻ hài lòng trước khí phách của tiểu thư họ Triệu:
- Cứ ra quan ngoại, xem thử oai phong của ma cung đến nhường nào. Chẳng lẽ đó là đất vương triều, không ai được bén mảng đến hay sao? Oan đã có đầu, nợ đã có chủ. Chúng ta hữu lý cứ hành sự, sợ cóc chi ai...
Cát Tiểu nghe hai người nói mà rụng rời. Vượt rừng băng suối ra tận quan ngoại, đâu phải là chuyện đùa. Lam sơn chướng khí, nguy hiểm chập chùng. Vậy mà ai nói nghe cũng dễ như không. Bích Huyết ma cung người đông thế mạnh, đánh nhau với bọn chúng như trâu quần đĩa đói, làm sao mong chuyện mã đáo công thành. Theo những người này ra đảo Kim Sa đã sai lầm, bây giờ ra quan ngoại lại càng sai lầm hơn nữa...
Trời đã về chiều. Trong tửu điếm bỗng chốc xôn xao tiếng luận bàn. Người cho không nên, kẻ nói cứ như vậy mà làm. Câu chuyện chưa đến hồi kết thúc thì tửu quán đã lên đèn.
Đêm bên rừng không mông quạnh. Giang hồ, đi tìm... đâu chốn nương thân. Người có hùng tâm, xông vào trăm ngàn mũi giáo. Kẻ ngụy tà cao gối ngủ, dệt mộng đồ vương...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2015 13:15:13 bởi macdung >