Bữa tiệc sinh nhật
Dương Lệ 06.03.2010 23:33:54 (permalink)
                 Bữa tiệc sinh nhật
Mọi rắc rối đều bắt đầu từ ngày sinh nhật lần thứ 17 của tôi. Hôm đó, trước đông đảo bạn bè, tôi đã có trận cãi nhau nảy lửa với cô bạn mà tôi chẳng ưa tí nào - Kiều Linh. Cuối cùng, tôi hạ một câu kết thúc cuộc cãi nhau:  
- Được thôi. Vào sinh nhật lần thứ 18 của tớ, chúng ta sẽ phân thắng bại. Nếu ai đó nói yêu tớ vào ngày đó thì tớ sẽ thắng. Còn nếu không tớ sẽ tự gọi mình là con lợn trong sinh nhật của chính mình.
- Hay lắm. Rồi cậu sẽ phải ân hận cho mà xem.
Một năm qua, tôi đã cố gắng làm rất nhiều điều tốt để có ai đó thương tình nói yêu tôi vào ngày sinh nhật lần thứ 18. Về nhan sắc, đúng là tôi thua xa Kiều Linh. Cô ta chuyển hết từ anh này đến anh khác. Còn tôi thì vẫn chưa thể tìm được cái người tốt bụng kia.
Thực ra, tôi có quen với một anh chàng hơn tôi 2 tuổi. Hồi cấp 3, anh ấy học cùng trường với tôi. Chúng tôi quen nhau trong một lần đến lớp muộn. Trời lúc ấy đang mưa to. Anh ấy bước từ xe buýt xuống, không có ô, nên đi nhờ ô với tôi. Hai đứa đều bị muộn học nên cùng chạy hối hả vào trường. Sắp đến lớp anh, anh bảo:
- Mình học lớp 12A2. Còn bạn?
- Em học lớp 10A1. Em kém anh 2 tuổi – tôi nói.
- Thế à? Anh xin lỗi. Dù sao cũng cảm ơn em nhé. Vậy gặp lại em sau nha – anh cười.
Chúng tôi quen nhau từ đó. Thỉnh thoảng, chúng tôi cũng gặp nhau trong đợt cắm trại hay hội diễn văn nghệ của trường. Đến khi anh lên Đại học, anh cũng học ở trường ngay cạnh trường cấp 3. Anh hay rủ tôi đi xem đá bóng mỗi lần khoa của anh tổ chức.
Tôi chỉ nhận ra là tôi thích anh cách đây hai tháng. Hôm ấy, tôi không để ý, suýt nữa thì đâm vào chiếc ô tô đang lao đi trên đường, anh kéo ngay tay tôi lại. Người anh chạm vào người tôi, nóng rực. Tôi rất bối rối. Tôi chợt nhận ra ý nghĩa của anh trong lòng tôi, mà bấy lâu tôi chỉ tưởng là tình cảm huynh muội.   
Vừa rồi, tôi quyết định viết thư cho anh, bày tỏ nỗi lòng mình. Tôi thầm hi vọng rằng anh sẽ đồng ý, và sẽ nói yêu tôi vào sinh nhật lần thứ 18.
Tôi chờ đợi câu trả lời của anh. Mấy hôm sau, tôi nhận được một bức thư gửi bằng đường bưu điện.
“Thanh, anh không hiểu em nghĩ gì. Sao em có thể cho rằng anh sẽ yêu em. Thậm chí sẽ yêu em đến trọn đời cơ chứ? Em đang nghĩ gì vậy? Tình cảm của anh có thể như thế ư? Anh nghĩ có lẽ em đã hiểu lầm về mối quan hệ thân thiết giữa anh và em bấy lâu nay”.
Đại loại bức thư viết như thế. Và tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không dám nói với ai chuyện này vì tôi cảm thấy xấu hổ. Mặc dù tôi biết nếu nói ra thì lòng tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.
Sinh nhật lần thứ 18 ngày càng đến gần. Nếu như là vào những năm trước, tôi sẽ rất háo hức. Nhưng lần này thì không. Sắp đến lúc tôi phải trả lời Kiều Linh. Tôi đã thua đau đớn. Thậm chí, tôi còn không muốn tổ chức sinh nhật nữa. Nhưng trước sinh nhật tôi 2 ngày, Kiều Linh đã gọi điện cho tôi hỏi sao chưa thấy mời cô ta đến dự tiệc sinh nhật. Vậy là tôi đành phải tổ chức tiệc sinh nhật khi trong lòng chẳng lấy gì làm vui.
Điều tôi băn khoăn nhất là không biết có nên gọi điện mời anh không. Năm ngoái, anh về quê thăm bà ốm nên không tới dự sinh nhật của tôi được. Anh ấy cũng không biết sự đánh cược này. Có nên gọi cho anh không nhỉ? Cuối cùng, tôi cũng quyết định gọi cho anh. Không phải tình yêu thì cũng nên giữ quan hệ bạn bè. Nhưng tôi vẫn cầu mong là anh đừng đến,  
Sau đó, tôi gọi điện mời cậu bạn thân của tôi từ hồi còn học cấp 2. Năm ngoái, cậu ấy cũng không tới dự được vì bị gãy chân. Năm nay, tôi mời sinh nhật, cậu ấy có vẻ rất vui.
Buổi tiệc đã có mặt đông đủ mọi người. Cả cậu bạn thân của tôi. Cả anh ấy nữa. Lúc thấy anh ấy đến, tôi rất xấu hổ, cứ cúi gằm mặt xuống.
Sinh nhật tôi tất nhiên không thể thiếu được Kiều Linh. Chỉ có điều, hôm nay cô ta đến muộn một chút, vì trước khi đi, lại giận dỗi với bạn trai chuyện gì đó, mãi mới chịu làm lành. Kiều Linh đến sinh nhật tôi cùng với bạn trai, và có vẻ lấy làm đắc ý lắm.
Cô ta nói với mọi người:
- Này, các bạn, hôm nay là sinh nhật của Phương Thanh. Các bạn có còn nhớ năm ngoái, bạn ấy đã nói gì với chúng ta không? Hôm nay, bạn ấy sẽ được một chàng trai nói lời yêu. Và người đó là ai vậy, chúng ta sẽ được biết vào cuối buổi. Các bạn cùng hồi hộp chờ nhé.
Trời ơi! Lúc này tôi không còn chỗ mà chui xuống đất nữa. Sau bữa tiệc sinh nhật này, tôi sẽ trở thành một loài động vật có hai cái tai to và miệng kêu ủn ỉn.
Quả thật như vậy, cuối buổi sinh nhật, mọi người đều dán mắt vào tôi. Họ hồi hộp chờ đợi còn tôi thì sống trong sợ hãi. Không biết diễn tả sao cảm xúc của tôi lúc này. 
Tôi nói với họ:
- Được rồi, mình... Thực ra thì...
Kiều Linh nhìn tôi:
- Thế nào? Ai sẽ nói là người đó yêu cậu vậy? Nói cho mọi người cùng biết đi.
Tôi cười trong đau khổ. Tôi cố gắng không nhìn anh. Nhưng khi tôi nhìn anh thì lại thấy anh quay đi. Khỏi phải nói tôi buồn đến thế nào.
- Được rồi... mình... Mình...
Tôi muốn nhìn mọi người bằng đôi mắt van lơn. Nhưng mọi người đang rất háo hức. Tôi nói với Kiều Linh:
- Kiều Linh, mình muốn... Mình muốn nói chuyện với bạn.
Kiều Linh nhún vai:
- Được thôi. Mình sẽ nói chuyện với cậu. Nhưng phải là sau khi có ai đó nói thích cậu cơ. Được chứ?
Tôi biết là Kiều Linh sẽ không buông tha cho tôi đâu mà. Tôi thở dài. Kiều Linh hỏi:
- Sao vậy? Nói gì đi chứ? Cậu có muốn nhận mình là con lợn không đấy?
Không còn cách nào khác, tôi đành phải hít một hơi thật sâu và nói:
- Thôi được, mình là...
- Khoan đã - Chợt có tiếng ai đó cất lên - Tớ thích cậu, Thanh – Là tiếng của cậu bạn thân của tôi.
Mọi người cùng “ồ” lên. Tôi cũng sững sờ và không thể tin được.
- Cậu... – Tôi nói.
Cậu bạn thân bước lại gần, khoác vai tôi.
- Đúng thế. Mình thích cậu.
- Thật sao? Cậu là đồ tồi. Mình mới thích cậu.
Có tiếng ai đó hét lên và chạy vội đi. Cậu bạn tôi liền chạy theo, trước khi đi cậu ấy không quên nói những lời cay đắng:
- Xin lỗi, Thanh. Mình cũng muốn giúp cậu, nhưng... Mình chỉ thích cậu như một người bạn thôi. Mình không nghĩ là Lan lại có mặt ở đây. Mình bỗng nhận ra là mình không thể thiếu cô ấy được. Chỉ vừa mới đây thôi.
- Này... – Tôi không biết là nên vui hay nên buồn nữa.
Kiều Linh cười lớn:
- Đúng là chuyện khôi hài. Cậu làm mình thất vọng quá đấy. Sao cậu có thể làm thế chứ?
Tôi bào chữa:
- Không phải. Mình không bảo Quang phải làm như thế.
Kiều Linh nói:
- Mình không tin. Nhưng thôi được rồi. Cứ cho là thế đi. À này, còn anh chàng mà cậu vẫn quen đấy. Anh ta tên là gì nhỉ? Dương, đúng rồi. Nghe nói cậu viết thư tỏ tình với anh ấy. Kết quả ra sao rồi.
- Ừ, chuyện đó... Sao cậu biết thế? – Tôi há hốc vì kinh ngạc.
- Anh trai mình học cùng lớp với anh Dương mà. Quên rồi sao, công chúa? Sao cậu lại gửi thư theo địa chỉ của trường anh ấy chứ, đồ ngốc. Có thư nào gửi cho con trai mà cả lớp lại không bóc ra trước khi đến tay chủ nhân đâu. Lớp anh mình là thế đấy. Lạ không?
Kiều Linh lại cười. Cô ta không biết mỗi lần cô ta cười là lại một lần tôi đau khổ. Tôi hét to:
- Được rồi. Tôi là...
- Khoan đã. Tôi chính là người tên Dương đó - Lần này, anh ấy cắt ngang.
Tôi nhìn anh ấy không chớp mắt. Không. Đừng mà. Cầu xin anh đấy. Đây là sinh nhật của em đấy. Tôi sắp rớt nước mắt đến nơi.
- Tôi muốn nói với các bạn một điều. Tôi yêu cô ấy.
Là anh ấy nói đó sao? Tôi không thể nào tin được. Có chuyện gì thế này?
- Anh Dương. Anh... – Tôi nói.
- Thanh à, em biết không? Nếu anh không yêu em, thì sẽ có người khác yêu em. Nhưng ai sẽ ngồi nghe anh kể những câu chuyện cười rồi cùng ngồi cười với anh, mặc dù chuyện đó chẳng buồn cười chút nào cả. Ai sẽ cùng ăn kem với anh ngày trời lạnh giá? Ai sẽ cùng đi chung ô với anh khi trời mưa tầm tã? Ai sẽ cổ vũ cho anh khi anh ghi bàn thắng? Ai sẽ ngồi đằng sau xe anh khi anh đi trên đường? Ai ở bên anh những lúc anh vui? Ai sẽ ở bên anh những lúc anh buồn? Ai sẽ ở bên anh những khi anh cô đơn?
Anh ấy nhìn sâu thẳm vào mắt tôi:
- Nếu anh không yêu em, thì sẽ có người khác yêu em. Nhưng anh yêu em, Thanh ạ.  
Kết thúc buổi sinh nhật hôm ấy, tôi thì khóc. Còn Kiều Linh thì thất vọng. Cô ấy đã muốn tôi phải thua.
Tôi gõ thư điện tử cảm ơn anh.
“Cảm ơn anh đã cứu em một bàn thua trông thấy. Nếu không có anh, hôm qua em đã là một con vật có hai cái tai to và kêu ủn ỉn rồi”.
Tôi gửi thư đi.
Lát sau, tôi nhận được một bức thư trả lời lại.
“Anh không nói thế để cứu nguy cho em đâu, Thanh à. Anh nói thật đấy. Anh xin lỗi vì đã nói dối em trong bức thư lần trước. Anh và anh trai của Kiều Linh đã biết về chuyện em đánh cược với Kiều Linh trong sinh nhật năm ngoái. Chính Kiều Linh đã buột miệng nói ra với anh trai khi nghe nói về bức thư của em gửi cho anh. Anh biết là nếu anh nói anh yêu em ngay trong lá thư lần trước, thì sẽ không ý nghĩa bằng lời nói anh yêu em trong sinh nhật của em hôm qua. Vì thế, nên anh... anh rất xin lỗi em. Tha thứ cho anh nhé! Anh yêu em!”.
Lá thư dài quá, tôi đọc không nổi. Nhưng tôi biết đoạn cuối sẽ có kết thúc tốt đẹp. Một lời tỏ tình của mùa xuân! Tôi biết vậy khi nghe gió đang hôn lên những chùm lộc non vừa nhú trên cành. Và đất trời ngày càng thêm rạo rực.
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9