Những niềm đau có thật
buubu 08.03.2010 17:28:00 (permalink)
Có nỗi đau nào mà không được bù đắp, dẫu bằng cách này hay cách khác.
Nó đang chìm đắm trong những cơn sóng của dục tính, những niềm đam mê, và những cuộc đi hoang. Nó vẫn suy nghĩ, vẫn thường hay suy nghĩ nhưng nó thiên về cảm tính nhiều quá. Nó sẽ đau khổ, đang đau khổ và đã đau khổ.  Nó đã từng phải trả những cái giá quá đắt cho những lần nó thả mình tự do tự tại. Nó lắng nghe mọi sự vật, lắng nghe mọi âm thanh, và đón nhận mọi thứ như nó vốn thế. Nó yêu biết bao khuôn mặt, biết bao con người, bao tâm hồn… Khi nó ngồi bên một người mà nó dành tình cảm hay chỉ nhìn ngắm người này ở một khoảng cách nào đó là nó chỉ biết đến người đó, quên hết đi những người khác. Nó sẽ còn đem niềm đau đến cho nhiều người khác nữa, và cả bản thân nó nữa.
Nó nghe, nó nhìn những nỗi đau xung quanh nó. Và nó nghĩ rồi sẽ qua. Cứ đau nữa đi, cứ khóc nữa đi, rồi cũng qua mà thôi.
Nó muốn đem niềm vui của nó lên tột đỉnh. Và dìm sầu nó xuống tận vực sâu.
Nó mong muốn tận hưởng hết mọi cảm giác mà con người ta có thể có được. Nó muốn trải nghiệm hết thảy. Nó không chịu sự đã đủ. Bao nhiêu là đủ? Không. Với nó, nó tham lam vô ngần. Lúc nào cũng thèm muốn một sự gì, nó mệt vì điều đó cứ luôn làm khổ tâm trí nó.
Và tình cảm là điều vẫn luôn ám ảnh nó nhất. Tại sao nó quá đa tình như vậy. Tại sao nó cứ đi kiếm tìm mãi hoài như vậy. Người nào sẽ giống như người yêu không chân dung của nó. Nó gặp người này người nọ, chỉ có một chút, nhiều hơn một chút là giống thôi. Muốn phiêu lưu mà cũng sợ phiêu lưu, lặn ngụp trong tình yêu. Vui. Buồn. Dẫu rằng giờ đây nó đã không còn bị tình cảm chi phối nhiều nữa. Trống rỗng, mọi sự đến, nó đón nhận quá dễ dàng, quá dửng dưng đến nỗi nó sợ rồi một ngày kia nó sẽ mất đi những cảm xúc.
Giờ đây nó chẳng còn có những cảm giác đau nhói đau nhói tim như trong những lần yêu trước kia nữa, chẳng còn hồi hộp nữa. Mâu thuẫn.
 
Bao nhiêu người đã ngự trị trong trái tim nó nhiều năm, nhiều tháng, nhiều ngày hay chỉ trong phút chốc?
#1
    buubu 10.03.2010 13:00:26 (permalink)
    CHUYỆN TÌNH

    Chiều, bầu trời u uất trút xuống mặt đất vốn dĩ đã ẩm ướt một trận mưa tầm tã. Nàng ngồi sau băng ghế xe, vơ vẩn nhìn ra ngoài khung cửa kính chả thấy được gì nhiều, những giọt nước mưa chảy vội trên kính và hơi ẩm che mờ đi tất cả.
     
    Nàng đã đi như trốn chạy và giờ nàng lại quay về, mảnh đất Sài gòn cái nơi mà nàng đã trải qua biết bao nhiêu là biến động ấy, cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ sang một bên, bình thản đón chờ những đợt sóng mới của cuộc đời.
     
    Tiếng chuông điện thoại trong túi nàng vang lên khiến nàng giật bắn mình, đưa nàng ra khỏi bờ cõi mộng. Nàng từ từ lấy điện thoại từ trong túi ra và nhìn cái tên của người đang gọi tới. “Thúc sô”, nàng gọi anh như vậy.
    -          Em nghe nè.
    -          Xe chạy tới đâu rồi bé?
    -          Hình như là tới Định Quán rồi cậu ơi. Nàng rướn mình lên nhìn qua khung cửa kính cố gắng tìm đọc những biển quảng cáo ven đường để xác định địa điểm rõ ràng hơn.
    -          Vậy, ừ hay là giờ bé xuống xe đi rồi quay về Phương Lâm chơi với cậu ít bữa.
    -          Dạ, sao ạ, ừm, em xuống đây rồi cậu đến đón em hả? Có xa lắm không cậu?
    -          Ừ, khoảng 30 km thôi, bé xuống xe  rồi kiếm quán nào đó ngồi đợi cậu đến. Nhanh thôi, bé đừng lo.
    -          Nhưng… mà thôi, vậy cũng được, cậu đi nhanh nha, em xuống xe đây.
    -          Ừ, đợi cậu nhé.
     
    Nàng cúp điện thoại, thẫn thờ, chẳng ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. chóng vánh và đầy những lo toan. Nhưng nàng cũng đứng dậy, kéo cái ba lô ra khỏi chỗ ngồi và tiến lại gần bác tài xế và bảo cho nàng xuống xe tại đấy.
     
    ………..


    Chiếc xe từ từ tấp vào ven đường, cánh cửa mở ra, lạnh buốt, nàng chần chừ rồi bước xuống. Trận mưa to quá, nàng nhìn quanh rồi chạy vội vào cái quán bánh xèo ngay cạnh đó. Nhìn chiếc xe đang tiến về xa, nàng vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng vì quyết định này của mình. Rồi nàng quay vào quán, cái quán xiêu vẹo chỉ có dăm ba cái ghế và một cái bàn gỗ cũ kỹ, nàng ngồi xuống.
    -          Con chào cô ạ, nàng nói với cô chủ quán, cô ơi, cho con ngồi tránh mưa một lúc cô nhé. Trời mưa to quá cô ạ.
    -          Ừ, con cứ ngồi đi.
    -          Dạ. Con cám ơn cô nhiều ạ.
    -          Nhà con ở gần đây hả. Cô tươi cười hiền hậu và còn đem ra cho nàng một tách trà nóng.
    -          Dạ, Phương Lâm cô ạ, mới nãy con không để ý nên để xe chạy qua mất một đoạn rồi, giờ con ngồi đợi cậu con xuống đón cô ạ.
    -          Chà, Phương Lâm, xa đấy.
    -          Vâng.
    Nàng trao đổi vài lời với cô mà tâm trí thì lại ở nơi đâu chẳng biết. Rồi một lúc sau nàng chìm vào yên lặng, lòng dạ rối bời.
    Mưa vẫn cứ tầm tã mà trời thì cũng sắp tối rồi, nàng lo lắng quá. Chẳng biết là đúng hay sai, tự hỏi mình sao lại hành động như vậy. Nàng sống theo cảm tính nhiều quá.
     
    …………….
     
    Thời gian trôi qua thật chậm, thật chậm. đầu nàng thì đau quá, những suy nghĩ cứ bám lấy nàng khiến nàng khổ tâm lắm. Nàng có người yêu ở Sài Gòn, đang lo lắng và chờ đón nàng về đấy. Chàng yêu nàng lắm và nàng cũng yêu chàng nữa. Nhưng vì đôi khi chàng không thể hiểu được rằng nàng thích tự do tự tại, đi đây đi đó, nên hay có những sự buồn xen lẫn tình yêu của cả hai người. Lần này cũng vì chàng đã bảo nàng rằng dẫu sao nàng cũng là con gái đừng nên đi nhiều quá và phải biết nghĩ đến gia đình và chàng nữa chứ. Hẳn nhiên, nàng biết điều ấy quá, nhưng ngoài gia đình và chàng ra thì  niềm yêu thích được rong ruổi trên những miền đất xa lạ vẫn luôn cám dỗ nàng và ám ảnh nàng nhất. Chàng vốn hiền lành quá, sinh ra trong một gia đình mẫu mực nên chàng không thông cảm được cho nàng lại còn bắt nàng phải thay đổi, từ cách ăn mặc cho đến những tư tưởng của nàng, những tư tưởng mà vì chúng chàng đã yêu nàng. Nàng không chịu đựng được sức ép từ chàng nên lần này nàng đã đi mà không thông báo cho chàng biết trước. Chàng giận nàng lắm nhưng cũng lo lắng cho nàng nữa. Chàng đợi nàng về thật mau, thật mau, chàng sợ mất nàng nàng lắm. Nhưng chàng không hiểu là chính vì chàng quá sợ như vậy nên nàng lại càng muốn đi, nàng không muốn bị gò bó, không muốn thay đổi theo những đòi hỏi của chàng và gia đình chàng. Nó sẽ khiến nàng không còn là nàng nữa. Cái tôi của nàng đôi khi lớn quá.
    Còn anh, anh là cậu ruột của bạn nàng, vì lịch sự nên nàng cũng gọi anh là cậu. Anh hơn nàng mười hai tuổi và vẫn chưa lập gia đình. Nàng thương anh lắm. Anh có một mái tóc dài mềm mượt đến tận thắt lưng, với dáng người mảnh khảnh và đôi mắt buồn, nên ngay từ lần đầu gặp gỡ nàng đã đem lòng thương mến anh. Nàng biết rằng anh cũng vậy, nhưng cả hai đều im lặng và chỉ giữ tình yêu ấy ở trong lòng mình thôi. Có lúc nàng tự bảo với mình rằng, nếu vài năm nữa nếu anh vẫn chưa lập gia đình thì nàng sẽ về với anh.
     
    Vui buồn lẫn lộn, nàng cố gắng lấy lại sự bình yên ,à mới mấy tiếng trước đây thôi nàng đã xây dựng được trong lòng nàng
     
    ………..
     
    Anh đến với chiếc vespa cũ kỹ, miệng cười thật tươi, và trái tim nàng rộn lên thổn thức. Có lẽ rằng nàng sắp lao vào cuộc tình này, như con thiêu thân, dẫu biết kết quả sẽ tràn đầy nước mắt.
     
                                           

    #2
      buubu 13.04.2010 20:52:38 (permalink)
      ĂN MÒN

      Đầu óc không còn minh mẫn nữa. Những tư tưởng tan biến vào hư vô tự lúc nào.. chẳng biết! Đầu óc chỉ còn xoay quanh nào là xiêm áo, công việc, yêu đương. Mụ mị.
      Người ta cho rằng tôi đang đi đúng hướng, người ta nghĩ rằng cuối cùng tôi cũng đă nhận ra tôi đã sống quá mơ mộng và phi thực tế. Bây giờ họ đều nói tôi đã xinh hơn, người lớn hơn cái thời tôi lúc xưa. Chẳng ai cho tôi biết rằng tôi đang đi chệch hướng con đường tôi đã chọn, tôi chẳng còn là tôi được nữa. Cái con người tôi giờ đây gồm toàn sự phản chiếu của người khác lên mình. Suy nghĩ tôi giờ đây cũng là sự tích hợp của những điều người ta nói về tôi.
      Đâu mất rồi cái tôi ích kỷ của tôi...?
      Những quan niệm về nhân sinh đâu mất? Chỉ còn những vụn vặt hàng ngày!
      Những mong muốn hiểu biết về cõi đời bị thay thế bởi những ham muốn vật chất, những đam mê cuồng dại.
      Có lúc tôi nhận ra điều đó, nhưng không có đủ can đảm để đối đầu, cái tôi của tôi lại không có đủ dũng khí để đứng lên đấu tranh bất chấp mọi dị nghị dòm ngó, tôi sẽ bị đào thải. Thế là tôi trốn tránh.
      Nhưng tôi sợ cái tôi của tôi sẽ bị chính tôi đây sát hại từ từ!
      Xung quanh tôi bây giờ giòn giã tiếng cười và có cả những khóc than (ngày cũ). Tiếng cười chiến thắng của những con người cho rằng tôi đã bị đánh bại và đang quẫy đuôi theo gót họ... Tôi còn xa mới theo kịp họ.
      Tiếng khóc của những người đã khóc cho đám tang của cái tôi tôi hay tiếng khóc của chính bản thân tôi, tôi không rõ.
      Tôi chỉ biết, cái tôi còn sót lại trong tôi cũng đang nhỏ những giọt máu cuối cùng của nó.
      Liệu tôi có còn kịp quay về trước khi quá muộn?
      #3
        buubu 15.04.2010 11:12:52 (permalink)
        Cô bé quàng khăn đỏ và con sói già!
        ..........


        Gái! là cô bé quàng khăn đỏ.
        Hắn! là con sói già

        Ngày xa xưa lắm, gái đã tung hoành tứ hải, bốn bể là nhà.., trai bốn phương là người iu, người tình... =))
        Hắn, đã là con sói ngơ ngác giữa cuộc đời, bị đời vùi dập tanh bành, mang trên mình bao vết thương chưa kịp chữa lành.
        Một ngày nọ, sói đang lủi thủi trên một góc đường phố thị về đêm, sói đã bắt gặp ánh mắt của cô bé quàng khăn đỏ.... Và trời đổ trận mưa, lất phất thôi, nhưng cũng đủ làm ướt mẹp một con người. Sói thấy như vừa tìm được một điều gì đó quan trọng lắm, sói nhìn, chăm chú... Mà sói cũng không biết là chăm chú thiệt không nữa. Vì đã lâu rồi, sói không muốn suy nghĩ, không muốn quan tâm đến thứ gì khác ngoài cái cuộc đời đơn lẻ của sói nữa. Sói lại nhìn. "Cô bé" cũng nhìn, cũng bắt gặp cái ánh mắt ấy. Cũng băn khoăn ấy, cũng suy nghĩ ấy, "cô bé" biết rằng cô bé sẽ thuộc về con sói này, không sớm thì muộn. Ấy! Những tưởng tiếp theo sau là những rung động, những lời lẽ đẩy đưa mà đếch phải. Lần này" cô bé" bị khớp thật ùi, chẳng có tỏ vẻ gái giang hồ được nữa, nên "cô bé" vội quay đi, nhưng tâm tưởng vẫn hướng về phía con sói ấy, đôi mắt ấy, chăm chú nhìn nhưng trống rỗng.

        Ngày tháng trôi qua, "cô bé" vẫn phiêu bạt, vẫn rong chơi giữa cuộc đời, và quên đi ánh mắt của con sói ngày nào, dù là trên đường đi đôi lần cô vẫn gặp lại sói, nhưng cái cảm xúc đầu tiên ấy biến đâu mất hết rồi. Và con sói lại vẫn tiếp tục chuỗi ngày tháng cũ, lủi thủi, lủi thủi... và đôi lần nhìn về phía con đường cô bé đã đi.

        Một ngày nọ, vô duyên lắm, cái lý do đã kéo hai mảnh đời ấy lại sát gần nhau tí chút ấy. Trời đã nửa đêm về sáng, gái lang thang cafe thì gái bị nước đầy thận, cần phải gấp rút đi xả nước nếu không sẽ bị vỡ thận chứ chẳng chơi đâu, mà lúc đó gái lại chả có ai bên cạnh để nhờ vả. Gái quay quắt nhìn, gái lại gặp sói, gái nhờ sói, "có thể đưa e về nhà chứ anh", chỉ đơn giản gái muốn giải tỏa nỗi buồn đang dâng lên đầy bao tử gái thôi. Gái cười một nụ cười mà gái cho là duyên dáng nhất của gái, gái nghĩ sẽ làm rung động được con sói già ấy. Chả biết sói già nghĩ gì nữa, chỉ biết mặt sói lại trầm tư.. hay là sôi nổi nhỉ....? Gái như vớ được một cái phao giữa dòng nước lũ đang tuôn trào lên trong cơ thể gái, gái leo lên lưng con sói có bộ mặt chả giống bộ mặt sói ấy mà chẳng thèm nhớ đến ánh mắt của sói ngày nào.

        Ấy thế mà chuyện lại xoay theo chiều hướng mà gái không thể nào ngờ tới, gái vừa ngồi vào sau lưng sói thôi thì gái đã bị bàng hoàng như vừa ăn một cái tát bất ngờ đau điếng. Gái lặng người đi trong cái đê mê bị hành hạ. Bởi cái mùi toát ra từ con sói ấy quá mạnh mẽ, quá hấp dẫn, khiến gái ham muốn chiếm hữu và bị chiếm hữu. Con sói vẫn lặng im. Gái vẫn cứ bàng hoàng, gái bỗng nhớ đến ánh mắt ngày nào cũng đã một lần chiếm hữu cái quả tim nhắng nhít của gái. Và mùi của con sói vẫn cứ tấp vào đôi cánh mũi của gái phập phồng. Quả tim của gái cũng phập phồng. Đôi bàn tay gái cứ như thể bị kiểm soát trong một cái ý chí mà gái gọi là kiên cường. Gái những muốn buông lỏng nó ra để ôm lấy cơ thể của con sói ấy, nhưng gái không cho phép mình hành động như vậy. Như vây là hạ thấp mình quá, là xấu hổ quá, phải để cho con sói tự tìm đến với mình chứ không thể chủ động tìm sói trước được.

        Thế là gái tìm mọi cách, tìm mọi thủ đoạn mà gái đã bao phen sử dụng để tán tỉnh một chàng trai, không những thế gái còn suy nghĩ thêm được bao phương thức mới. Nhưng trước sói gái lại không thể làm được gì cả. Gái thất mất mặt kinh khủng. Sói vẫn lặng im. Gái lại tức giận. Lại ham muốn và cưỡng chế ham muốn...
        #4
          buubu 20.04.2010 19:55:06 (permalink)
          nothing
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2010 23:32:31 bởi buubu >
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9