RE: Những niềm đau có thật
-
10.03.2010 13:00:26
CHUYỆN TÌNH
Chiều, bầu trời u uất trút xuống mặt đất vốn dĩ đã ẩm ướt một trận mưa tầm tã. Nàng ngồi sau băng ghế xe, vơ vẩn nhìn ra ngoài khung cửa kính chả thấy được gì nhiều, những giọt nước mưa chảy vội trên kính và hơi ẩm che mờ đi tất cả.
Nàng đã đi như trốn chạy và giờ nàng lại quay về, mảnh đất Sài gòn cái nơi mà nàng đã trải qua biết bao nhiêu là biến động ấy, cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ sang một bên, bình thản đón chờ những đợt sóng mới của cuộc đời.
Tiếng chuông điện thoại trong túi nàng vang lên khiến nàng giật bắn mình, đưa nàng ra khỏi bờ cõi mộng. Nàng từ từ lấy điện thoại từ trong túi ra và nhìn cái tên của người đang gọi tới. “Thúc sô”, nàng gọi anh như vậy.
- Em nghe nè.
- Xe chạy tới đâu rồi bé?
- Hình như là tới Định Quán rồi cậu ơi. Nàng rướn mình lên nhìn qua khung cửa kính cố gắng tìm đọc những biển quảng cáo ven đường để xác định địa điểm rõ ràng hơn.
- Vậy, ừ hay là giờ bé xuống xe đi rồi quay về Phương Lâm chơi với cậu ít bữa.
- Dạ, sao ạ, ừm, em xuống đây rồi cậu đến đón em hả? Có xa lắm không cậu?
- Ừ, khoảng 30 km thôi, bé xuống xe rồi kiếm quán nào đó ngồi đợi cậu đến. Nhanh thôi, bé đừng lo.
- Nhưng… mà thôi, vậy cũng được, cậu đi nhanh nha, em xuống xe đây.
- Ừ, đợi cậu nhé.
Nàng cúp điện thoại, thẫn thờ, chẳng ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. chóng vánh và đầy những lo toan. Nhưng nàng cũng đứng dậy, kéo cái ba lô ra khỏi chỗ ngồi và tiến lại gần bác tài xế và bảo cho nàng xuống xe tại đấy.
………..
Chiếc xe từ từ tấp vào ven đường, cánh cửa mở ra, lạnh buốt, nàng chần chừ rồi bước xuống. Trận mưa to quá, nàng nhìn quanh rồi chạy vội vào cái quán bánh xèo ngay cạnh đó. Nhìn chiếc xe đang tiến về xa, nàng vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng vì quyết định này của mình. Rồi nàng quay vào quán, cái quán xiêu vẹo chỉ có dăm ba cái ghế và một cái bàn gỗ cũ kỹ, nàng ngồi xuống.
- Con chào cô ạ, nàng nói với cô chủ quán, cô ơi, cho con ngồi tránh mưa một lúc cô nhé. Trời mưa to quá cô ạ.
- Ừ, con cứ ngồi đi.
- Dạ. Con cám ơn cô nhiều ạ.
- Nhà con ở gần đây hả. Cô tươi cười hiền hậu và còn đem ra cho nàng một tách trà nóng.
- Dạ, Phương Lâm cô ạ, mới nãy con không để ý nên để xe chạy qua mất một đoạn rồi, giờ con ngồi đợi cậu con xuống đón cô ạ.
- Chà, Phương Lâm, xa đấy.
- Vâng.
Nàng trao đổi vài lời với cô mà tâm trí thì lại ở nơi đâu chẳng biết. Rồi một lúc sau nàng chìm vào yên lặng, lòng dạ rối bời.
Mưa vẫn cứ tầm tã mà trời thì cũng sắp tối rồi, nàng lo lắng quá. Chẳng biết là đúng hay sai, tự hỏi mình sao lại hành động như vậy. Nàng sống theo cảm tính nhiều quá.
…………….
Thời gian trôi qua thật chậm, thật chậm. đầu nàng thì đau quá, những suy nghĩ cứ bám lấy nàng khiến nàng khổ tâm lắm. Nàng có người yêu ở Sài Gòn, đang lo lắng và chờ đón nàng về đấy. Chàng yêu nàng lắm và nàng cũng yêu chàng nữa. Nhưng vì đôi khi chàng không thể hiểu được rằng nàng thích tự do tự tại, đi đây đi đó, nên hay có những sự buồn xen lẫn tình yêu của cả hai người. Lần này cũng vì chàng đã bảo nàng rằng dẫu sao nàng cũng là con gái đừng nên đi nhiều quá và phải biết nghĩ đến gia đình và chàng nữa chứ. Hẳn nhiên, nàng biết điều ấy quá, nhưng ngoài gia đình và chàng ra thì niềm yêu thích được rong ruổi trên những miền đất xa lạ vẫn luôn cám dỗ nàng và ám ảnh nàng nhất. Chàng vốn hiền lành quá, sinh ra trong một gia đình mẫu mực nên chàng không thông cảm được cho nàng lại còn bắt nàng phải thay đổi, từ cách ăn mặc cho đến những tư tưởng của nàng, những tư tưởng mà vì chúng chàng đã yêu nàng. Nàng không chịu đựng được sức ép từ chàng nên lần này nàng đã đi mà không thông báo cho chàng biết trước. Chàng giận nàng lắm nhưng cũng lo lắng cho nàng nữa. Chàng đợi nàng về thật mau, thật mau, chàng sợ mất nàng nàng lắm. Nhưng chàng không hiểu là chính vì chàng quá sợ như vậy nên nàng lại càng muốn đi, nàng không muốn bị gò bó, không muốn thay đổi theo những đòi hỏi của chàng và gia đình chàng. Nó sẽ khiến nàng không còn là nàng nữa. Cái tôi của nàng đôi khi lớn quá.
Còn anh, anh là cậu ruột của bạn nàng, vì lịch sự nên nàng cũng gọi anh là cậu. Anh hơn nàng mười hai tuổi và vẫn chưa lập gia đình. Nàng thương anh lắm. Anh có một mái tóc dài mềm mượt đến tận thắt lưng, với dáng người mảnh khảnh và đôi mắt buồn, nên ngay từ lần đầu gặp gỡ nàng đã đem lòng thương mến anh. Nàng biết rằng anh cũng vậy, nhưng cả hai đều im lặng và chỉ giữ tình yêu ấy ở trong lòng mình thôi. Có lúc nàng tự bảo với mình rằng, nếu vài năm nữa nếu anh vẫn chưa lập gia đình thì nàng sẽ về với anh.
Vui buồn lẫn lộn, nàng cố gắng lấy lại sự bình yên ,à mới mấy tiếng trước đây thôi nàng đã xây dựng được trong lòng nàng
………..
Anh đến với chiếc vespa cũ kỹ, miệng cười thật tươi, và trái tim nàng rộn lên thổn thức. Có lẽ rằng nàng sắp lao vào cuộc tình này, như con thiêu thân, dẫu biết kết quả sẽ tràn đầy nước mắt.