Truyện Ngắn : Vượt Cạn Đàn Ông Đi Biển Có Đôi Đàn Bà Đi Biển Mồ Côi Một Mình -Dì ơi….
Người đàn bà nghe tiếng gọi thảng thốt của Thuý Tâm vội vã từ bếp chạy lên :
- Gì vậy con? Chuyển dạ rồi phải không ?
Ôm bụng gập người, tay bấu vào thành giường :
- Con ..đau….bụung…quáaa..
- Thế từ sáng đến giờ con có thấy gì lạ không ?
- Dạ , không hiểu sao quần con cứ ướt ướt…
- Dại thế con. Sao không bảo với dì sớm?
- Con có biết đâu , cách đây hai hôm con cũng thấy ướt ướt thế mà có bị gì đâu
- Trời ơi, khổ thân con, đã dặn đi dặn lại rằng có việc chi là lạ thì phải báo cho dì biết..Mau..lẹ..mau đi vào tắm rửa sạch sẽ , dì đưa con đi bệnh viện..
- Con mới vừa tắm xong. Tất cả dụng cụ con chuẩn bị đầy đủ cả rồi, con gom cả vào một giỏ, Dì vào phòng lấy ra giúp con.
Bà Ân quày quả đi vội vào phòng và trở ra với một chiếc giỏ dành cho các bà bầu đựng đồ trẻ sơ sinh cho gọn gàng, sạch sẽ. Bà Ân chắc lưỡi :
- Hôm rồi con siêu âm Bác sĩ bảo sao ? Đã đến ngày sinh chưa ? Hay con sinh non ?
- Dạ, còn hai ba ngày nữa mới đúng ngày Dì à. ..Ôi…
Bà Ân vội chạy đến đỡ Thuý Tâm, xoa xoa cái bụng của cô :
- Ôi, cu tí ngoan của mẹ Tâm, con đừng làm đau mẹ Tâm rồi Bà cho con kẹo.
Đứa bé trong bụng Tâm như nghe thấy và chịu im lặng, không làm Tâm đau nữa. Nhưng chừng vài phút cô lại rên lên , và tay bám mạnh vách tường chờ taxi đến. Mười phút sau taxi đỗ trước cửa , bà Ân đỡ cô lên xe. Thuý Tâm thật chắc dạ, mặt cô trắng bệch, mồ hồi túa đầm đìa , còn chiếc môi của cô đang ứa từng vết máu, bàn tay chỉ tìm một điểm bám để có thể chịu đựng được cơn đau này. Như có ai nhắc nhở cô, chợt nhớ đến bài tập hít thở cho bà bầu trước khi sinh. Cô biết mình đang đơn thân độc mã, cho nên, cô luôn trang bị cho mình những kiến thức cần thiết của một bà mẹ cần có trong tương lai. Cô tham gia lớp tập Yoga, nghiên cứu sách tâm lý và nuôi dưỡng “Mẹ và Bé”. Đứa bé như biết mẹ nó có một mình khổ sở nên rất ngoan, không hành mẹ nó phải nôn thốc nôn tháo khi ngửi phải mùi tanh. Thật ra thì chính bản thân Thuý Tâm biết cách để điều dưỡng cho bản thân, những gì tốt với mình thì cô tiếp nhận, những gì khiến cô khó ở thì cô tránh. Thứ nhất là tốt cho thai nhi, thứ hai là tốt cho bản thân người làm mẹ như cô. Cô tham khảo rất nhiều ý kiến của những phụ nữ đã từng làm mẹ, tất cả đều bị “ốm nghén”. Có người thì bảo ngửi mùi tanh thì “ói”, thậm chí có người ói từ khi tháng đầu tiên mang thai đến tháng cuối cùng, không nạp được bất cứ thứ gì, đến mức cả mẹ lẫn con đều suy nhược trầm trọng. Thuý Tâm cũng tìm hiểu rất kỹ về những người phụ nữ “chân lấm tay bùn”, họ cười một cách hạnh phúc : Ôi dào, có thai có gì khổ, chủ yếu nuôi có nổi không chứ sinh mà khó gì”. Dù gì những lời mộc mạc thế này cũng khiến cho cô có thêm can đảm trên bước đường “Vượt Cạn” một mình. Cô từng được nghe một chị ở nông thôn kể :
- Ôi giời, mấy con ấy dại không đến chị, chị bày cho cách khỏi “ốm nghén” gì hết ráo.Lúc chị nghén, hai ba ngày đầu chị nôn đến mật xanh, chỉ có xỉu lên xỉu xuống.Thế mà nghe lời bà Ngoại Cả ở xóm dưới, chị xin trái lựu Bạch, nhớ nghen em, là loại Lựu bạch dùng để sắc thuốc chứ không phải loại lựu bán ngoài chợ đâu. Nghe nói cây này hiếm lắm, trồng cũng khó nữa, nó kén đất.
Thuý Tâm ngạc nhiên :
- Hay vậy hở chị ? Chắc em cũng đi tìm một cây như thế về trồng .
- Em thân bụng mang dạ chửa, làm sao mà băng rừng vượt suối để tìm chứ. Thôi cứ chịu khó, thấy gì mình khó chịu thì tránh đi, cứ ngửi trước khi ăn là không sợ. Em không biết chứ mấy bà bầu nhạy lắm, mũi như mũi chó săn.Đến gió lướt qua cũng biết gió từ đâu đến.
- Oh
,ghê vậy sao chị ? Thế mà em chẳng thấy em có trịu chứng chi cả, cứ bình thường như không.
- Ôi, em thật là có phúc, không bị đứa bé hành hạ.
Thuý Tâm xoa bụng cười hạnh phúc :
- Vâng chị, nó giống bố nó mà, rất ngoan
Khó có người phụ nữ nào như Thuý Tâm cả, cô dám một mình đương đầu với nỗi đau này mà ánh mắt cô luôn tràn ngập niềm vui, cô hãnh diện biết bao nhiêu về đứa bé. Cô muốn đứa bé sinh ra hoàn toàn trong sáng, không một chút u buồn của Mẹ, không một chút trăn trở của cha. Cô nghe người ta nói nếu trong thời gian mang thai, người mẹ suy nghĩ nhiều, lo nghĩ nhiều sẽ tác động lên thai nhi rất nhiều. Cô cho bé nghe nhạc hoà tấu cổ điển, bé rất thích vì loại nhạc này kích thích sự phát triển não bộ của trẻ. Đứa bé có vẻ như rất thích Cô ru bằng cách này nên thường biểu hiện sự đồng ý là “im lặng” lắng nghe. Có đôi lúc, đứa bé muốn cô nói chuyện thì thầm với nó, nó đạp nhẹ cô như đùa giỡn.
cô từ từ tập trung tinh thần hít thật sâu, thở thật đều, cơn đau cũng lắng dịu dần. Cứ từng đợt co thắt như thế cô đã cầm chừng cho đến khi đến khoa sản của bệnh viện, cô như trút được gánh nặng :
- Phù, ơn trời, con sắp chết đến nơi, cứ ngỡ là bao nhiêu bài dạy trên sách vở chuẩn bị đem đốt đi..Ôi, lý thuyết với thực hành… thiên đường và địa ngục….
Bà Ân cũng phì cười vì câu nói của Thuý Tâm :
- Đến mức này mà con còn bỡn thế, gì mà thiên đường và địa ngục?
Thuý Tâm vẫn ôm bụng nhăn nhó :
- Thì lý thuyết là thiên đường, hiện thực là địa ngục đó Dì. Bây giờ con thấy con vừa thoát địa ngục, tới gần cánh cổng thiên đuờng .
- Có đẻ đau mới biết tình xót máu mủ của mình, chứ không thì còn gì ý nghĩa hả con ? Trên đời này không có ai mà dám vỗ ngực xưng là đẻ không đau cả, nhưng có những nỗi đau lại trở thành nguồn sống, là hạnh phúc đó con.
- Vâng, con hiểu mà Dì, giống như đứa bé bây giờ là nguồn sống của con, người ta cho rằng đó là nỗi đau nhưng với con, đó là niềm hạnh phúc.
- Con đã quên cơn đau rồi có phải không ?
- Vâng, con đang chuẩn bị “vượt cạn” một mình.
- Dì sẽ cầu nguyện cho hai mẹ con “mẹ tròn con vuông".
Thuý Tâm ôm choàng bà Ân, thì thầm :
- Dì sẽ là người bà tốt nhất của cu Bo nhà con.
*******
Thuý Tâm từng bước mệt mỏi bước vào phòng sinh , Bác sĩ hỏi cô :
- Em vỡ ối khi nào ?
- Dạ mới sáng nay, nhưng hai ngày trước có thấy rỉ rả…
- Sao không vào viện, lỡ có gì thì sao hở em ?
- Dạ, em không biết chị à…
- Không có người nhà bên cạnh sao ?
- Dạ không, em …một mình
- Vậy em đi sinh ai đưa đi ? Ai sẽ lo cho em lúc em nằm ?
- Dạ chị yên tâm, có Bà của cháu.
- Chỉ mở được hai phân em à....
Thuý Tâm bất chợt tối xẩm mặt mày, một cơn đau đến điếng cả hồn cô bất ngờ ập đến khiến cô bật khỏi bàn khám… Ôi…em chết mất…
- Cố lên em, rồi hít..thở…hít..thở…lên nằm yên lại..nhắm mắt….cố lên….từ từ, yên chị khám xem…
Bất chợt Thuý Tâm nghe tiếng oe oe từ bàn sinh bên cạnh, cô quên hẳn cơn đau của mình. Cô lại thấy chị ở bàn sinh số 3 cứ la toáng lên :" Anh ơi là anh, em chịu hết nổi rồi, hu hu, em không đẻ nữa, anh vào mà đẻ…"
Thuý Tâm phì cười, quay sang bàn số 1 thì thấy một chị thì lại bò tới bò lui căn phòng. Lần đầu tiên Thuý Tâm chứng kiến nhiều cảnh lạ đời như thế này, dường như chẳng có nơi nào mà náo nhiệt như ở Khoa Sản. Những tiếng “oa oa” mới dễ thương làm sao, những thói hư tật xấu dường như trong lúc này cũng bị thể hiện nổi trội. Có cô hay đay nghiến chửi chồng thì lúc này không tiếc lời, có cô hay mè nheo làm nũng làm nịu với chồng cũng được dịp níu bấu, cắn xé. Thuý Tâm trông cảnh mấy anh chồng mà bỗng thấy tội nghiệp,có anh mừng đến quíu cả chân tay, đầu cổ rối bù, quần áo xốc xếch. Mãi nhìn xung quanh Thuý Tâm quên mất mình cũng đang nằm trên bàn sinh. Tiếp một cơn đau như trời giáng xuống một đòn sấm sét khiến cô trở về thực tại của mình, Thuý Tâm huơ tay , bám trúng chân trụ bàn sinh, chị Bác sĩ động viên :
- Để yên chân ở thế ấy, không được duỗi, cố lến..
- Em….em mệt quá, chịu hết nổi rồi…
Sắp buông xuôi thì “ào” , đứa bé còn trong bọc nước bợn bợn tuôn ra nằm lọt thỏm trên đôi cánh tay của chị Bác sĩ . Chị mỉm cười :
- Chúc mừng em, một cu tí rất bụ bẫm. Đợi y tá tắm rửa sạch bợn, cân ký cháu làm thủ tục rồi chuyển vào với em ngay.
Kèm theo cảm giác nhẹ hẫng cả người là sự mệt lả vì đã không còn sức lực để chịu đựng nữa. Cô thở mệt nhọc , chị bác sĩ hỏi :
- Em hít mạnh, thở ra từ từ….rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, đừng lo gì nữa cả, cứ để người nhà và các chị hộ lý lo. Nếu không có người nhà thì chị sẽ nhờ các chị hộ lý.
- Thuý Tâm mỉm cười mệt mỏi thầm cảm ơn “người chị “ Bác sĩ đầy nhiệt huyết với bệnh nhân của mình. Cô chìm sao giấc ngủ sâu.
Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc hành trình cô đơn của mình, Thuý Tâm đã kiệt sức nhưng vẫn cố gắng đến phút cuối cùng. Qua một thời gian để “hồi sức”. Cô cựa mình thì đã nghe tiếng bà Ân khẽ :
- Con đừng cựa mạnh làm cu tí giật mình.
Thuý Tâm mặt mày xanh xao cố nghiêng mình sang phía thằng bé, cô vuốt khuôn mặt bầu bĩnh trắng đỏ của cậu nhỏ và chợt thấy nó mỉm cười. Thuý Tâm ngạc nhiên:
- Oh Dì ơi, cu Bo cười với con kìa.
Bà Ân giải thích:
- Mụ Bà đang dạy nó đó con.
Chợt thằng bé thút thít, Thuý Tâm hốt hoảng vỗ nghẹ vào nó:
- Bo ngoan ngoan, đừng khóc mẹ Tâm thương con nhiều…
Bà Ân lại lên tiếng: - người xưa bảo trẻ sơ sinh hay khóc cười là tại Bà đang dạy nó. Thời điểm này phải giữ cho trẻ, đừng để trẻ nằm một mình, vía của trẻ nhẹ lắm. như chúng ta còn bị bắt vía huống hồ các trẻ. Xung quanh ta ma quỷ oan hồn đầy rẫy, không giữ cẩn thận trẻ dễ bị mắc các chứng bênh “kỳ lạ” lắm. Cha mẹ không biết cách chữa trị sẽ khiến trẻ suy nhược dẫn đến tử vong. Sinh con dễ chứ nuôi con khó lắm con biết không ?
- Dạ, con hiểu. Có tham khảo nhiều loại sách báo.
- Như lũ già này xưa nay có biết cái chữ nào đâu mà nuôi con đứa nào cũng ầm ầm hết, cũng thành nhân thành tài. Đôi khi, cách chữa trị khoa học không mang lại hiệu quả như cách dân dã. Lại thêm, có những điều mà nghe có mê tín nhưng khoa học cũng có can thiệp được đâu.Chăm trẻ phải thật là kỹ, ngay từ ngày đầu tiên trẻ thấy được ánh mặt trời. Từng cái ăn cái uống, đến đi đứng, đêu là cả một quá trình, phải hiểu biết thật sâu mới mong trẻ được phát triển toàn diện. Con thông minh thì cu Bo sẽ được chăm sóc tốt.
- Chưa chắc đâu Dì , con chỉ giỏi lý thuyết chứ có thực hành được gì ra hồn mô.Mẹ con con còn trông cậy ở Dì nhiều lắm, ơn này lấy gì sánh được.
- Con đừng nói vậy, Dì một mình thân già chẳng con cháu, nay gặp được con cũng không người nương tựa san sẻ những khó khăn, coi như chúng ta cùng thương lấy nhau mà làm trọn nghĩa vụ thượng đế ban.
Tâm nhìn Bà Ân ruơm rướm nước mắt như muốn khóc, Bà Ân vuốt tóc cô khuyên:
- Đừng con, sản phụ không được xúc động mạnh, sẽ bị sản hậu đó biết không con.Gì chứ sản hậu dễ khiến người ta chết bất đắc kỳ tử lắm. Tương tự như những người mắc chứng Huyết Áp, dù cho "Thập Toàn Đại Bổ " * hay Sâm Ngàn Năm trút vào người bao nhiêu cũng không thể nào dứt. Chúng ta hiểu nhau rồi, nên con phải nghe Dì. Giữ tâm trí bình yên là giữ cho con, cũng là giữ cho cu Bo, cho bố nó và cho cả Dì nữa, biết chưa ? Trách nhiệm của con là dưỡng sức, còn Dì sẽ lo tìm các món tẩm bổ cho con gái và thằng cháu ngoại yêu của Dì.
Thuý Tâm chỉ còn biết thốt lên :
- Con cảm ơn Mẹ.
Ngày 11/06/2010
Leo*
* Tên một loại thuốc bổ khí huyết.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2010 17:33:07 bởi Leo* >