Lời nói dối ngọt ngào
Dương Lệ 10.03.2010 21:55:15 (permalink)
Lời nói dối ngọt ngào
Trời mưa nhiều quá. Mưa rả rích trên mái nhà. Mưa rơi lộp bộp trên tàu lá chuối.
Trời mưa khiến cho hoa lan nở nhiều. Sắc trắng tinh khiết và sắc tím dịu dàng lênh đênh giữa màn mưa trắng muốt. Mưa làm cho Thanh nhớ đến một người. Cách đây hai năm, cũng vào một hôm trời mưa như thế này, Thanh thả bộ bước vào lớp. Có một gã bước từ xe buýt xuống, không có ô, mưa thấm ướt cả quần áo. Hắn gọi Thanh trong màn mưa:
- Bạn gì ơi! Làm ơn cho mình đi nhờ ô với.
Thanh ngoảnh lại:
- Bạn gọi mình à?
- Ừ. Làm ơn cho mình đi nhờ ô với.
Thanh hướng chiếc ô về phía hắn.
- May quá. Cảm ơn bạn - Hắn nói.
Thanh gật đầu.
- Mình học lớp 12A3. Còn bạn? - Hắn hỏi.
- Lớp 10A1.
- Vậy là em kém tuổi anh đấy, nhóc - Hắn cười, hàm răng trắng đều trong làn mưa.
Tới lớp hắn trước, hắn đưa ô lại cho Thanh. 
- Anh phải vào trước rồi. Hẹn gặp lại em sau nhé. Hi vọng chúng ta sẽ còn gặp lại.
Thanh nhìn hắn, gật đầu rồi cười. Đôi mắt đen lấp láy.
Sinh nhật lần thứ 17 của Thanh. Thanh có một cô bạn mà Thanh không hề ưa chút nào: Kiều Linh. Kiều Linh xinh xắn, nhưng đanh đá và kiêu ngạo. Thanh cãi nhau nảy lửa với cô bạn Kiều Linh. Cuối cùng, Thanh hạ một câu kết thúc cuộc cãi nhau:  
- Được thôi. Vào sinh nhật lần thứ 18 của tớ, chúng ta sẽ phân thắng bại. Nếu ai đó nói yêu tớ vào ngày đó thì tớ sẽ thắng. Còn nếu không tớ sẽ tự gọi mình là con lợn trong sinh nhật hôm ấy.
- Hay lắm. Rồi cậu sẽ phải ân hận.
Một năm đã trôi qua, Thanh vẫn chưa thể tìm được một tình yêu đích thực.
Nhưng có một lần, do Thanh không để ý, suýt nữa thì đâm vào chiếc ô tô đang lao đi trên đường. Người đó đã kéo tay Thanh lại. Người hắn chạm vào người Thanh, nóng rực. Thanh thấy bối rối. Hình như trong lòng Thanh, người ấy không chỉ còn là một người bạn bình thường, mà hình như đã trở thành cái gì đó hơn thế.   
Và rồi, Thanh quyết định viết thư. Những nỗi lòng chân thật của một cô gái đang chuẩn bị bước sang tuổi 18.   
“Anh à, em...
Thanh chờ đợi câu trả lời. Mấy hôm sau, Thanh nhận được một bức thư gửi bằng đường bưu điện.
“Thanh, sao em có thể cho rằng anh sẽ thích em. Thậm chí sẽ yêu em đến trọn đời cơ chứ? Em đang nghĩ gì vậy? Tình cảm của anh có thể như thế ư? Anh nghĩ có lẽ em đã hiểu lầm về mối quan hệ thân thiết giữa anh và em bấy lâu nay”.
Đọc xong bức thư, Thanh khóc. Nước mắt lăn trên đôi gò má của cô gái sắp 18. Cô ấy chưa bao giờ được yêu trong đời.
Sinh nhật lần thứ 18 ngày càng đến gần. Thanh rất đau khổ. Thậm chí, Thanh còn chẳng muốn tổ chức sinh nhật nữa. Nhưng trước sinh nhật Thanh 2 ngày, Kiều Linh đã gọi điện cho Thanh hỏi sao chưa thấy mời mình đến dự tiệc sinh nhật. Vậy là Thanh đành phải tổ chức tiệc sinh nhật khi trong lòng như có hàng ngàn mũi kim châm.
Bữa tiệc lung linh trong ánh nến. Nhạc nổi lên rất nhẹ. Tiếng nhạc trầm bổng và du dương phát ra từ một chiếc radio.
Giữa bữa tiệc, Kiều Linh nói với mọi người:
- Này, các bạn, hôm nay là sinh nhật của Thanh. Các bạn có nhớ năm ngoái, bạn ấy đã nói gì với chúng ta không? Hôm nay, bạn ấy sẽ được một chàng trai nói lời yêu. Nhưng người đó là ai vậy? Các bạn cùng hồi hộp chờ đợi đến cuối buổi nhé.
Lòng Thanh như có những nhát dao cứa vào.
Vào cuối buổi sinh nhật, tất cả đều dán mắt vào Thanh.
Thanh nói với họ:
- Tớ muốn...
Kiều Linh nhìn Thanh:
- Thế nào? Ai sẽ nói là người đó yêu cậu vậy? Nói cho mọi người biết đi chứ.
- Thực ra thì... tớ...
Thanh nhìn mọi người. Họ đang rất háo hức. Thanh nói với Kiều Linh:
- Kiều Linh, tớ muốn... nói chuyện với cậu.
Kiều Linh nhún vai:
- Được thôi. Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau khi có ai đó nói thích cậu mà. Được chứ?
Thanh không biết phải nói gì thêm. Kiều Linh lại hỏi:
- Sao vậy? Nói gì đi chứ? Cậu có muốn nhận mình là loài lục súc không đấy?
Thanh phải hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Thôi được, tôi là...
- Khoan đã - Chợt có tiếng ai đó cất lên - Tớ thích cậu, Thanh – Là tiếng của một cậu bạn thân của Thanh.
Mọi người cùng “ồ” lên. Thanh cũng sững sờ.
- Cậu... – Thanh nói.
Cậu bạn thân bước lại gần.
- Đúng thế. Tớ thích cậu.
- Cậu là đồ tồi. Tớ thích cậu đấy. Biết chứ?
Có tiếng ai đó hét lên và chạy vội đi. Cậu bạn liền chạy theo, trước khi đi cậu ấy bảo:
- Xin lỗi, Thanh. Tớ cũng muốn giúp cậu, nhưng... Tớ chỉ thích cậu như một người bạn thôi. Tớ không nghĩ là Lan lại có mặt ở đây. Tớ bỗng nhận ra là mình không thể thiếu cô ấy được. Chỉ vừa mới đây thôi.
Thanh không biết là nên vui hay nên buồn nữa.
Kiều Linh cười:
- Hình như, cậu làm tớ thất vọng quá đấy. Sao cậu có thể làm thế chứ?
Thanh bảo:
- Không phải. Tớ không bảo Quang phải làm như thế.
Kiều Linh nói:
- Tớ không tin. Nhưng thôi được rồi. Cứ cho là thế đi. À này, còn anh chàng mà cậu vẫn thích đấy. Anh ta tên là gì nhỉ? Dương, đúng rồi. Nghe nói cậu viết thư tỏ tình với anh ấy. Kết quả ra sao rồi.
- Ừ, chuyện đó... Sao cậu biết thế? – Thanh kinh ngạc.
- Anh trai tớ học cùng lớp với anh Dương mà. Quên rồi sao, công chúa? Sao cậu lại gửi thư theo địa chỉ của trường anh ấy chứ, đồ ngốc. Có thư nào gửi cho con trai mà cả lớp lại không bóc ra trước khi đến tay chủ nhân đâu. Lớp anh tớ là thế đấy.
Kiều Linh lại cười. Không biết mỗi lần cười là lại một lần Thanh đau khổ. Thanh hét to:
- Được rồi. Tớ là...
- Khoan đã. Tôi chính là người tên Dương đó - Lần này, là người ấy cắt ngang.
Thanh nhìn anh không chớp mắt. Không. Đừng mà. Cầu xin anh đấy. Đây là sinh nhật của em đấy. Thanh sắp khóc đến nơi.
- Tôi muốn nói với các bạn một điều. Tôi yêu cô ấy.
Là anh ấy nói đó sao? Thanh không thể nào tin được. Có chuyện gì thế này?
- Anh Dương. Anh... – Thanh nói.
- Thanh à, em biết không? Không có em, ai sẽ nghe anh kể những câu chuyện cười rồi cùng ngồi cười với anh, mặc dù chuyện đó chẳng buồn cười chút nào cả. Ai sẽ cùng ăn kem với anh ngày trời lạnh giá? Ai sẽ cùng đi chung ô với anh khi trời mưa tầm tã? Ai sẽ ngồi đằng sau xe anh khi anh đi trên đường? Ai ở bên anh những lúc anh vui? Ai sẽ ở bên anh những khi anh buồn? Ai sẽ ở bên anh những khi anh cô đơn?
Người ấy nhìn vào mắt Thanh:
- Anh không thể trao em vào tay người khác được, Thanh ạ.  
Thanh đã khóc thật. Còn Kiều Linh thì thất vọng. Kiều Linh không muốn nhận mình đã thua.
Thanh gõ thư điện tử.
“Cảm ơn anh vì đã nói như vậy để cứu em. Suýt nữa thì em đã phải làm một loài động vật có đôi tai to và kêu ủn ỉn”.
Thanh gửi thư đi.
Lát sau, Thanh nhận được một bức thư trả lời lại.
“Anh xin lỗi vì đã lừa dối em trong bức thư lần trước. Anh và anh trai của Kiều Linh đã biết về chuyện em nói với Kiều Linh trong sinh nhật năm ngoái. Chính Kiều Linh đã buột miệng nói ra với anh trai khi nghe nói về bức thư của em gửi cho anh. Anh nghĩ là nếu anh nói anh yêu em trong sinh nhật của em thì có lẽ sẽ có ý nghĩa hơn. Vì thế, nên hãy tha thứ cho anh nhé! Anh yêu em, Thanh!”.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9