Mãi Mãi Là Anh
Leo* 10.03.2010 21:59:22 (permalink)
Mãi Mãi Là Anh
 
-          Xoảng…
Chiếc ly trên tay Kim Thoa vỡ tan dưới nền nhà, mặt mày tái xanh, môi khô rốc, mẳt ráo hoảnh. Cô vừa mới nghe gì đó nhỉ ? Cô nghe nhầm chăng ? Người ta đang đùa với cô sao ? Không, không thể nào như thế.. Trời ơi, có lẽ nào..Không , Cô không tin, không tin đó là sự thật. Cô lắc đầu, giọng hụt hơi :
-          Gia Hân, Hân đùa với Thoa có đúng hôn ? Sao lại có thể như vậy được chứ ? Không, không thể nào, Hân gạt Thoa….Không, không thể nào…Thoa không tin.. không tin..
-          Thoa ơi, đó là sự thật, Thoa bình tĩnh nghe Hân nói, hãy mau lên, không thì muộn mất…
Thoa như người du mộng : vâng, phải nhanh, không thì muộn mất…
Thoa lao ra cửa, vẫy chiếc taxi , chỉ trả lời theo quán tính khi tài xế hỏi : Hong Kong International Airport, please. (Xin cho tôi đến Sân bay quốc tế Hồng Kông,  )
 
Lạc Nhi thấy Kim Thoa thần trí hoảng loạn cũng đâm sợ, vội vẫy một chiếc taxi theo đuôi phía sau.
Người tài xế không hỏi thêm điều gì nữa chỉ lẳng lặng làm bổn phận của mình. Chiếc xe vùn vụt qua các chặng đường. Thoa như một cái xác không hồn dù cho chiếc taxi đến phi trường cô cũng chẳng biết. Gã tài xế gọi cô mấy lần cô mới giật mình : How much will I pay ?
-          Dear Lady, The cost from Island  Pacific Hotel to AirPort is 20 HKD* , please. (Thưa bà, từ Khách sạn Island Pacific đến sân bay là 20 dolla.)
-          Okie, here you’re. Thank you. (cảm ơn ông)
Một sự may mắn đến với Thoa vì chuyến bay Hong Kong – Viet Nam hai giờ sau mới cất cánh. Kim Thoa mặt mũi bờ phờ thờ thẫn lê từng bước chân đến phòng soát vé. Lạc Nhi vừa kịp đến đã kéo lấy tay Thoa:
-          Có chuyện gì mà chị ra nông nỗi này ? Chị đến sân bay làm chi ?
Thoa nhìn Nhi , nhìn chăm chăm với ánh mắt mơ hồ, môi mấp máy :
-          Về Việt Nam gấp.
Lạc Nhi nhìn ánh mắt đau đớn của Thoa chẳng dám hỏi thêm một lời nào nữa, lí nhí :
-          Vâng, em về với chị
 
Sau 120 phút thì cả hai chị em Thoa và Nhi đã đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Trong suốt thời gian đó, một cảm giác ớn lạnh bao trùm xung quanh cô. Thấy khuôn mặt khó đăm đăm của Thoa, ngoài việc nắm chặt bàn tay lạnh cóng của Thoa, cô không còn biết làm gì
Thoa vẫn cứ hành động như một người hoàn toàn tỉnh táo, nhưng trong cái hành động ấy- Nhi biết rằng là một quán tính, bởi vì cả hai chẳng mang hành lý gì theo bên mình cả. Một chiếc taxi được gọi đến đón các cô chạy thẳng đến một địa chỉ _ với cô - hoàn toàn xa lạ.

Lạc Nhi rụng rời khi biết được nơi đến là một ngôi nhà khá khang trang, cách xa thành phố,hiện đang náo loạn vì có người vừa qua đời. Nhi chưa kịp hiểu gì thì đã thấy Thoa vụt người lao vào một cách vô thức, khi vừa đến ngưỡng cửa cô bỗng dưng dừng lại, bước chầm chậm đến cái xác vừa được tẩm liệm xong.Tất cả các con mắt đổ dồn vào cô, nhưng có nghĩa gì đâu. Với cô, bây giờ ai là ai không còn quan trọng nữa. Gia Hân gọi cô mà cô cũng chẳng hay, cô ngồi nhẹ cạnh chiếc giường, lấy tay gỡ nhẹ chiếc khăn phủ trên mặt cái xác.Cô nhìn đăm đăm rồi bất chợt cô mỉm cười, cô tự thì thầm với người nằm trên chiếc giường đó :
_ Anh không sao đúng không anh ? Ngủ đi anh, em ru anh ngủ.Anh mệt lắm phải không? Đừng lo lắng nữa, em sẽ ở mãi bên anh,không ai có thể đẩy anh ra khỏi vòng tay của em nữa đâu.Em về rồi , em sẽ ở đây với anh mãi mãi
Thoa nhẹ nhàng vuốt ve mắt môi của Bình, cô áp khuôn mặt mình lên ngực Bình rồi cứ thế nằm yên . Không còn nhịp tim thổn thức như cô từng nghe, không còn hơi ấm như cô từng cảm nhận được…Nhưng cô không hề biết điều đó.. 
Khoảng lặng của hai người bị phá vỡ bởi giọng nói của Danh Danh- người đàn bà không từ một thủ đoạn nào để phá hoại tình cảm của cô và Bình, biết bao nhiêu người yêu trước đây của Bình phải ra đi vì lời ngon tiếng ngọt của ả . Ả có một cái mũi của loài chó săn, rất sở trường đâm bị thóc chọc bị gạo, được ăn cả ngả về không,thuận ta thì “tốt” nghịch ta thì “xấu”. Đã đuổi khéo đựoc bao nhiêu đối thủ, nhưng cái đích là Bình, người đàn ông của Thoa :

- Không được đụng vào anh ấy. 

 Bất ngờ mọi người thấy Kim Thoa quay phắt người lại,,nhìn Danh như toé lửa, Thoa cười như điên như dại, cười như chưa bao giờ được cươì
-          Chị nói lại cho Tôi xem, chị vừa bảo Tôi cái gì ? Ai không được
quyền động vào hả?
Danh gằn :
-          Là tao nói mày, mày không có tư cách đụng vào anh ấy.
Lạc Nhi không thể tưởng tượng được trên đời này lại có loại đàn bà miệng mồm trơ trẽn thế . Ai không biết chứ cô thừa biết rõ ràng, Bình chưa bao giờ yêu ả, chỉ là ả tự chuốc khổ, tự đày đoạ tấm thân mình. Ngày xưa, chính Lạc Nhi cũng bị ả lừa. Có nhiều lúc Lạc Nhi muốn lột xác ả ra cho hả giận nhưng Kim Thoa ngăn cản :
-          Thôi em, đừng hung dữ quá, làm như vậy anh Bình khổ sở hơn, như vậy chị có vui đâu. Chị thương anh nhưng chưa bao giờ ép anh điều gì.
Lạc Nhi không bằng lòng :
-          Hạnh phúc là của chị, tại sao lại nhường cho người khác ?
-          Chị không nhường, mà là chị tôn trọng ý kiến của Bình. Anh ấy làm gì cũng cól ý do riêng của anh, nhưng thâm tâm chị biết, anh ấy mãi là của chị.
Lạc Nhi ngúng nguẩy:
-          Chị….em không thèm nói chị nữa…mấy người là một lũ đần độn…
Thoa lườm Nhi:
-          Con bé này, em thật là…
Lạc Nhi không vừa mồm, quay sang Danh chửi thẳng :
-          Con mụ dạ xoa kia, mụ xứng hơn chắc. Mụ nhìn lại cái thây của mụ đi, tôi chưa thấy người nào mà vừa già lại vừa ác như mụ. Mụ nhìn đi, đó…kia là cái gì ? cái xác này là của mụ chắc, được không ? Mụ hả dạ mụ chưa ? đây là tình yêu của mụ sao? Đồ rắn rít. Mụ bỏ bao nhiêu tiền ra cho cái bọn khốn nạn hùa theo mụ, rồi mụ thu đuợc gì ? Cái xác vô hồn của anh sao ?
Danh tái mặt :
-          Mày là con ranh còn hôi sữa, mày là đứa nào mà dám chen vào ?
Lạc Nhi cười hênh hếch,Thoa không kịp bịt mồm con bé lại :
-          Tao là bà cố nội của mày sống dậy đây, mày tỏ mắt nhìn cho kỹ. Cái thứ như mày vừa ăn cướp vừa la làng. Sổ đen tao nhờ hắc bạch vô thường ghi hết rồi, đừng nói mười tám tầng địa ngục, đến kiếp súc sanh mày cũng không được đầu thai đâu con đĩ rắn rít.
Mọi người ngỡ ngàng trước những lời của Lạc Nhi, hết nhìn Lạc Nhi đến nhìn Danh, Danh đuói lý chuyển sang Kim Thoa :
-          À, con đĩ kia, xưa mày dám phổng tay trên tao, giờ mày muốn về đây quấy rối phải không ?
Kim Thoa mím chặt môi, vẫn không nói một tiếng, từng bước từng bước đến trước mặt Danh. Nhìn vào ánh mắt Kim Thoa, Danh cảm thấy tay chân bủn rủn, cứ lùi dần lùi dần. Bất chợt lưng đụng phải bàn tay của Hoạn, hắn như tiếp sức cho Danh, ả lấy lại bình tĩnh :
-          Sao ? Tao nói không đúng sao ? Giờ mày giở thói hung hăng với tao phải không ?
Kim Thoa không nói, vẫn cứ tiến tới, trước mặt Danh, bất chợt quỳ xuống, lạy ba lạy rồi đứng phắt dậy, trong lúc mọi người còn ngỡ ngàng, cô tát “bốp, bốp, bốp” vào mặt Danh. Chưa kịp hoàn hồn, cô hạ quyết định luôn một đòn hông** : “rầm”, Danh thần hồn nát thần tính. Danh rên rĩ dưới nền nhà. Kim Thoa gằn :
- Tôi quỳ xuống là Tôi muốn tạ ơn những gì chị đã làm cho anh, đã từng coi Tôi là em. Tôi tát chị là tại vì chị đã xúc phạm Tôi. Tôi đánh chị là để trừng phạt chị.   Chị tỉnh chưa ? chưa tỉnh phải không ? Chưa tỉnh thì tôi làm cho chị tỉnh.   Bây giờ chị nói cho Tôi biết tại sao anh ấy ra nông nổi này?
-          Tao không biết
-          Không biết, rõ kịch. Chị nói chị yêu anh ấy, chị quan tâm anh ấy. Chị không lo được cho anh ấy, tại sao lại cấm không cho người khác đến với anh ấy. Anh ấy yêu ai là quyền của anh ấy, chỉ có Tôi mới có quyền cấm hay không. Còn chị, không là gì cả.
-          À, mày giỏi lắm, mày dám lợi dụng tao không để ý, quyến rũ Bình, giờ mày còn dám già họng hả ?
-          Chị à, con người chứ không phải con thú, Tôi quyến rũ Bình khi nào ? Chị ăn nói mà không sợ miệng mồm lỡ tấy ra sao ? Chuyện giữa Tôi với Bình là chuyện riêng của chúng Tôi, chị không đủ tư cách xen vô. Trong cuộc tình này, chị chính là người thứ ba, chị biết chưa ?
-          Mày…
-          Tôi là vợ của Bình.
 
Tất cả mọi người sững sờ trước lời nói và hành động của Kim Thoa, Hoạn định lao ra ngăn Thoa lại thì cô quay phắt người gay gắt :
-          Anh còn dám bước ra ngăn tôi sao ? Anh bước ra đi, xem tôi có dám làm gì anh không ? Các người thật mất hết lương tri. Anh em với các người là vậy sao ? Các người đã làm gì cho anh em của mình hạnh phúc nào? Các người có biết Tôi yêu quý các người đến mức nào không ? Có bao giờ các người ngồi tự hỏi lòng mình chưa ? Tôi chưa bao giờ để ai nói động chạm đến các người, còn các người đối với tôi thế nào ? Đừng tưởng tôi không biết, một tay sao có thể che trời. Tôi không nói vì Tôi yêu Bình, Tôi chấp nhận thiệt thòi vì Tôi yêu Bình. Tôi không muốn Bình phải suy nghĩ vì Tôi, Tôi không muốn Bình lo lắng vì Tôi, Tôi không muốn Bình phải có sự chọn lựa, các người có biết con người đau khổ nhất khi phải đứng giữa hai sự lựa chọn không? Bình đã chọn các người, không phải anh ấy phụ Tôi mà là vì Tôi muốn thế. Chính Tôi khuyên Bình cưới chị. Tôi cũng cho chị rõ, chị chưa đủ tư cách để làm một Hoạn Thư, và Tôi cũng không phải là Kiều. Nên nhớ, tôi là Lý Kim Thoa. Tôi làm tất cả là vì ngỡ rằng anh ấy sẽ hạnh phúc, nhưng tôi đã sai lầm khi ra đi. Anh ấy đã bị Tôi hại chết rồi. Các người nhìn đi, hả dạ chưa ? Các người đang vui với chiến thắng của mình mà, các người đâu có biết được người khác đau như thế nào. Yêu ư? Chị ấy yêu chị ấy chứ có yêu ai đâu ? Chị ấy chẳng có cái quyền gì bảo Tôi cướp đoạt tình cảm của Bình. Chẳng lẽ vì lý do đơn giản là Bình quen chị ấy trước, quen Tôi sau thì Tôi không có quyền yêu sao ? Anh nói đi, Tôi với chị ấy, xin lỗi, Chị ấy chỉ bằng đến nữa móng chân của Tôi, chẳng tư cách nào sánh được với Tôi cả.
Hoạn cáu giận, mặt mày đỏ gay nói :
-          Bây giờ cô làm loạn chỗ này phải không ? Có để nó yên giấc không? Có để tang lễ cử hành đúng giờ không ?
Kim Thoa cười khảy :
-          Sao ? Đến giờ phút này còn giờ giấc nữa sao ? Vậy các người thử bấm một quẻ xem thử chúng tôi có chết cùng ngày không nhé ? Sao lúc còn sống các người không nói “để anh ấy yên”, mà đợi đến lúc này mới nói, đúng là mèo khóc chuột. Kim Thoa tiếp tục với giọng phẩn uất :
- Sao ? Coi không ra à? Vậy Tôi coi giúp các người một quẻ nhé, các người tới số tận rồi. Muốn qua nạn này, trừ khi các người thật sự biết giác ngộ kìa, còn không  dù có xây bảy tháp phù đồ, chăng ý nghĩa gì đâu khi bàn tay các người đã nhúng chàm rồi.
 
Lúc này Danh đã bớt ê ấm vì cú đánh của Kim Thoa, ả lên tiếng đanh đá :
-          Mày đừng tưởng mấy lời hoang đường đó doạ được tụi tao, con này chừng tuổi này chưa biết sợ ai đâu. Mày là đứa nào mà dám láo với tao hả con ăn mày.Mày có biết dưới tay tao có biết bao nhiêu là cao thủ không ? Cỡ như mày tao khẩy cái móng tay là xong.
Kim Thoa nhíu mày :
-          Chị nói ai ăn mày? Tôi làm ăn mày khi nào ? Chị nuôi Tôi bao giờ mà chị nói Tôi ăn mày ? Chị nói không sợ dị miệng sao ? Tôi chưa chết đói đến mức đi ăn mày nhé ? Chị tưởng tôi tham ăn tham uống, ăn chơi trác táng lắm hay sao mà đến nỗi đi ăn mày ? Xin lỗi chị, đem cả giòng họ gia phả cả chị ra so sánh đến không bằng một nữa cái tên của gia đình Tôi. Tôi nói một câu cuối cùng cho chị biết, tất cả Tôi vì yêu anh . Tôi đã coi chị hơn anh mới làm tổn thương anh, nhưng đổi lại, Tôi đựoc gì ? Chị đối xử với tôi là thế này sao ? Chị đối xử với anh thế này sao ? Được chị yêu anh chứ gì ? Đây, chị nhìn cho kỹ nhé, chị thấy gì không ? Mạn Đà La , chị biết chứ, công dụng của nó chị biết chứ. Trong lúc điều trị bệnh của Tôi, Tôi đã biết đựoc nó cũng là một độc dược cực mạnh,và Tôi đã cố công luyện nó để đợi ngày này, cái ngày mà anh nằm xuống để Tôi theo. Bây giờ chị dám uống không ? 
 Không cần để ý Danh Danh từ xanh tái chuyển sang tím ngắt.Kim Thoa quay phắt người lại về phía Bình. Cô lại trở nên dịu dàng, từ tốn, giọt nước mắt rơi xuống trên tấm than bất động của Bình :
Anh à, Có lẽ chưa bao giờ anh thấy em khóc, nhưng bây giờ em đã khóc nhưng muộn rồi phải không ? Anh vẫn mãi mãi không thấy giọt nước mắt của em, nhưng anh đã có tất cả, anh biết không ? Nhưng anh có biết anh còn nợ em

Anh còn nợ em
Công viên ghế đá
Công viên ghế đá
Lá đổ chiều êm

Anh còn nợ em
Dòng xưa bến cũ
Dòng xưa bến cũ
Con sông êm đềm

Anh còn nợ em
Chim về núi nhạn
Trời mờ mưa đêm
Trời mờ mưa đêm

Anh còn nợ em
nụ hôn vội vàng
nụ hôn vội vàng
Nắng chói qua song

Anh còn nợ em
Con tim bối rối
Con tim bối rối
Anh còn nợ em

Và còn nợ em
Cuộc tình đã lỡ
Cuộc tình đã lỡ
Anh còn nợ em

 (Anh còn nợ em - St : Anh Bằng , lời : Phan Thành Tài)
 
Thoa khẽ hát với giọng đau đớn , cô khóc như chưa bao giờ được khóc. Cô tháo hết y phục tang trên thân của Bình. Cô thì thầm:
-          Em về với anh rồi, em đang ở cạnh anh đây. Chúng ta mãi mãi bên nhau, mãi mãi, anh chờ em, chờ em, em đến với anh đây….
Một thoáng im lặng, không ai thấy cô động đậy nữa . Lạc Nhi hoảng hốt bước tới thì thấy Thoa đang xiết chặt Bình, bàn tay đan chặt bàn tay, khoé mắt còn đẫm ướt, môi mím chặt cố nén cơn đau đớn do độc phát tán, nhưng vẻ mặt rất hạnh phúc và mãn nguyện..
Lạc Nhi và Gia Hân quỳ xuống bên cạnh hai người mà khóc nức nở…
........
Một cảm giác ngộp thở nơi lồng ngực khiến Thoa mở mắt, trán toát cả mồ hôi. Nhưng gì vừa lướt qua như một khúc phim khiến cô hoảng hốt, nhìn sang cánh cửa sổ phòng, chiếc rèm có lẽ được Lạc Nhi vén sang một bên. Trời vẫn còn sớm nên sương mù vẫn chưa tan.
Đâu đó lọt vào một tia nắng, mỏng manh nhưng đối với Thoa như ngàn tia hy vọng, vừa dịu dàng, ấm áp. Hơn bao giờ hết, Thoa cảm Thấy mình cần Bình đến mức nào, một nỗi nhớ nhung dâng ngập tim Thoa. Với nỗi ám ảnh của cơn ác mộng, cô bỗng cứng rắn hơn khi quyết đinh trở về bên Bình . Một làn mây xanh kéo ngang khung cửa như mỉm cười với Thoa, cô thì thầm nhắn gửi :
 
Nắng ơi chiếu đến bên trời ấy
Nồng ấm yêu thuơng của tim này
Và Mây đừng che vội mây nhé
Để Ta còn kịp lúc sum vầy.
 
Ngày 10/03/2010
 
Leo*
 
* *một đòn trong môn Judo gọi là : koshi waza
* HKD : Hồng Kông Tệ. 1 HKD ~ = 2.432 VND
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2010 14:06:56 bởi Leo* >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9