Chỉ cần bước lên
Dương Lệ 10.03.2010 23:19:10 (permalink)
CHỈ CẨN BƯỚC LÊN
Tôi thích chị. Tôi muốn trông thấy chị vui.
- Chị có ăn ô mai không?
Chị lắc đầu.
- Chị có ăn kem không?
Chị vẫn lắc đầu.
- Chị ăn sữa chua nhé?
Chị lắc đầu.
- Chị uống trà sữa trân châu nhé?
Chị lắc đầu.
- Em hỏi mãi mà không chán sao? – Chị hỏi tôi.
- Không - Tôi ngồi bật lon cô ca uống một mình.
          Tôi hay đến đọc sách và mua sách chỗ chị làm vào buổi chiều. Chị bảo đã quen trông thấy những người đi làm hay những cụ già đi mua sách rồi. Nên thấy một cậu học trò mảnh khảnh, đeo kính cận như tôi đến đây rồi dán mắt vào những cuốn lịch sử, nghệ thuật, y học, bách khoa toàn thư, toán học, chị rất vui. Chị nói:
          - Chị rất yêu quý em. Em là khách hàng quen thuộc của chị đấy. Những cô cậu học cấp 3 khác không có ai được như em.  
          Tôi bảo:
          - Em biết. Sách cũng là một người thầy dạy cho ta nhiều điều bổ ích. Nhưng em đến đây còn là vì chị.
- Vì chị sao? – Chị hỏi.
- Vâng. Vì chị. Chị rất chăm đọc sách mỗi khi không bán hàng cho ai. Chị làm cho em thấy yêu thêm những cuốn sách.
Chị cười. Tay chỉ ra phía một cô gái đang lấp ló ngoài cửa hiệu tìm tôi:
- Bạn gái em tìm đấy – chị bảo.
Tôi nói:
- My không phải là bạn gái em. Bạn gái em là người khác.
- Thôi được rồi. Em ra bảo cô ấy vào đây đi, không cô ấy lại đi tìm.
Tôi nhìn chị, rồi chạy ra phía My. Lát sau, tôi vào. Chị hỏi:
- My đâu rồi?
- Cô ấy đi rồi. Vì cô ấy không có việc gì ở đây.
Chị không nói gì, ngồi xếp lại những cuốn sách lên những chiếc kệ nâu đã ngả màu theo thời gian. Chị cầm trên tay cuốn Nếu em không phải là giấc mơ của Marc Levi. Chị thổi bụi bám trên mặt sách, vì vừa lấy nó từ trên kệ cao nhất xuống. Chắc hôm nay, chị sẽ đọc cuốn sách này.
- Chị bây giờ mới đọc nó à? - Tôi hỏi – Em đọc nó rồi. Nếu như chị không phải là giấc mơ.
Chị cười:
- Chỉ có em mới là giấc mơ đối với chị thôi.
- Thật không? - Tôi nắm lấy tay chị.
Chị gỡ ra.
- Em bỏ tay chị ra đi nào. Chị không thích những cậu công tử nhà giàu như em. Muốn làm gì thì làm.
- Xin lỗi chị. Em chỉ muốn chắc chắn chị không phải là giấc mơ với em thôi.
Chị gật đầu:
- Chị tha thứ. Lần cuối cùng đấy.
- Được. Ngày mai em sẽ trở lại.
Hôm sau tôi trở lại. Tôi hỏi chị hàng loạt những câu hỏi như:
- Chị có ăn ô mai không?
- Chị có ăn kem không?
- Chị ăn sữa chua nhé?
- Chị uống trà sữa trân châu nhé?
Chị đều lắc đầu.
- Chị không muốn đồng ý với em bất kỳ điều gì sao? - Tôi hỏi chị.
- Chỉ những điều không thể không đồng ý thôi – chị nói.
- Chị dạy em môn văn học nhé. Môn văn em kém nhất. Còn lại những môn khác em đều học giỏi cả.
- Được. Nhưng chúng ta sẽ học ở đâu bây giờ? Và...
- Chị đừng lo không có thời gian, Chúng ta sẽ học ở trong hiệu sách. Vấn đề tiền nong thì chị khỏi phải lo. Em không thiếu tiền.
- Chị biết. Nhưng em có thật sự muốn học không?
- Có. Chị không nghĩ thế sao?
Sau một tháng dạy tôi, chị nói:
- Chị không dạy em nữa đâu. Em trả tiền cho chị như vậy cao quá đấy.
- Chị đặc biệt đối với em mà. Với lại, chị thấy đấy. Môn văn của em tiến bộ hơn hẳn.
- Đó không phải là lý do. Em khiến cho chị cảm thấy không thoải mái.  
- Vì sao?
- Chị không giống như em, cậu nhóc. Vả lại, em chỉ là một cậu học trò. Đây là tiền của bố mẹ em, không phải là của em.
- Nhưng ông bà ấy thiếu gì tiền. Số tiền của họ cho em, em vẫn còn chưa dùng hết.  
- Nghe chị nói này...
- Không. Nếu chị không muốn thấy mặt em ở đây nữa thì thôi. Chị không cần phải như thế.
Nói rồi, tôi vơ lấy cái cặp sách, đi ra. Tôi kéo ga, rú ầm trên phố.
Mấy hôm sau, tôi không đến cửa hiệu nữa.
Nhưng có một hôm, tôi quay trở lại. Lúc ấy, tôi đã ngà ngà say.
- Chị, em đến tìm chị đây. Mấy hôm em không đến được, chị cũng không lo lắng cho em à? - Tôi nói.
- Em lại uống rượu à? – Chị chạy ra, đỡ tôi vào trong cửa hiệu.
- Chị cho em dựa vào vai chị được không? Em cần có một điểm tựa - Tôi bảo khi ngồi cùng chị.
- Ừ - Chị để tôi dựa vào vai – Sao em uống nhiều thế?
Chị đặt tay lên trán tôi.
- Người em nóng thế. Em ốm rồi.
- Em không ốm. Em chỉ nhớ chị thôi.
- Đừng nói linh tinh nữa. Để chị đi lấy khăn ướt. Chờ chị ở đây nhé.
Chị đi vào lấy khăn ướt. Tôi chờ chị đi liền bước ra ngoài cửa, rồi phóng xe đến vũ trường.
Chị gọi cho tôi. Tôi ra ngoài nghe.
- Chị gọi em có chuyện gì không?
- Em đang ở đâu thế? – Chị hỏi.
- Chị không cần phải biết đâu. Mà có biết chị cũng không nên đến đây đâu. Thế chị nhé.
Tôi dập máy mà không để cho chị nói thêm lời nào.
- Em điên rồi. Em làm gì ở đây? – Không hiểu sao chị lại tìm được đến chỗ tôi.
- Chị đấy à? Chị vào đây nhảy với em - Tôi kéo chị ra nhảy.
- Em về đi - Chị nói.
- Chị nói gì cơ? Nhạc to quá, em không nghe thấy - tôi bảo.
- Em về đi – Chị nhắc lại.
- Cái gì cơ?
Chị kéo tôi ra ngoài.
- Sao chị biết em ở đây thế, chị xinh đẹp? - Tôi nhìn chị, cười.
- My gọi cho chị. Sao em lại đến đây? – Chị hỏi.
- Có gì không được sao? Em muốn đi đâu mà chả được. Làm gì có ai quan tâm đến em nữa.
- Còn bố mẹ em thì sao?
- Bố mẹ em hôm nay li dị mà. Làm gì có thời gian mà quan tâm tới em.
- Em nói sao? Bố mẹ em...
- Đúng thế. Thôi, chị về đi. Em phải vào đây.
Chị tát mạnh vào mặt tôi.
- Chị...
- Sao em lại như thế? Em có biết là chị rất lo lắng cho em không? Em đi về ngay đi.
Chị kéo tay tôi đi. Tôi thì giằng lại. Dù sao tôi cũng khoẻ hơn kiểu người mảnh khảnh của chị. Chị không thắng nổi tôi. Chị khóc.
Tôi hỏi:
- Chị làm sao thế?
- Ngày mai chị phải về quê rồi. Chị về quê lấy chồng. Chị không thể ở bên em mãi được. Hãy nhớ như thế.
Lần này thì tôi khóc thật. Hình như tất cả những người tôi yêu mến đều lần lượt bỏ tôi mà đi.
Mấy năm sau, lúc tôi học Đại học năm thứ hai, một lần đi thực tập qua quê chị, tôi gọi điện cho chị hỏi xem tình hình thế nào. Chị cũng muốn mời tôi vào nhà chơi. Qua lối gạch nhỏ, tôi bước vào một cái sân có đống rơm to. Chị đang lúi húi phía đống rơm, rút ít rơm có lẽ là để nhóm bếp.
- Chị ơi! – Tôi gọi.
- Ừ - chị ngoảnh lại.
Nhưng thật khó mà tưởng tượng ra người phụ nữ mà tôi quen năm xưa. Đôi má phấn giờ đen sạm lại. Khuôn mặt gày gò, đôi lưỡng quyền nhô cao.
Đôi mắt chị bỗng bừng sáng lên khi thấy tôi đến.
- Em đấy à? Vào nhà chơi đi. Chị đi rửa tay một lát.
Tôi gật đầu. Nhà có hai đứa nhỏ đang nằm ngủ. Một đứa lên ba, còn một đứa lên hai. Chị bảo:
- Hai đứa nhà chị đấy. Toàn vịt giời cả. Chán thế!
Chị rót nước cho tôi, bảo:
- Em uống nước đi.
Tôi hỏi:
- Anh nhà chị đâu?
Chị có vẻ buồn. Rồi chị kể chồng chị chơi cờ bạc, đánh đập chị cả ngày. Từ lúc sinh đứa thứ hai, lại đâm ra nghiện rượu, và chán nản thêm.
Tôi thở dài. Chị hỏi tôi:
- Hiện giờ em sống với ai?
- Em sống với bố. Dì ghẻ rất chiều em. Nhưng em vẫn không thích.
Chị nhìn tôi:
- Là phụ nữ có cái khổ riêng của họ em ạ. Chị không mong em yêu quý bà ấy. Nhưng em hãy thông cảm cho bà ấy. Mọi người lại là người cùng một nhà.
Tôi gật đầu.
- Nhưng chị định sống mãi thế này sao?
- Ừ. Người ta là chồng của mình mà.
Chợt ngoài ngõ có tiếng chó sủa. Rồi có tiếng lải nhải:
- Cái Lan đâu rồi? Ra đây.
Chị hoảng hốt.
- Thôi chết. Chồng chị sắp về đấy. Thôi, em nên về đi.
- Không, lỡ hắn lại đánh chị thì sao?
- Không sao, không sao đâu. Em về đi. Chị xin em đấy.
Tôi ra ngoài ngõ. Gặp một gã đang bước lảo đảo đi vào. Chị chạy vội ra đỡ hắn, đoạn khoát tay cho tôi:
- Về đi.
Chồng chị quay lại hỏi:
- Ai thế hả?
Chị nói:
- Không có ai đâu. Nhầm nhà ấy mà.
- Cẩn thận đấy. Tôi mà biết... thì tôi...
Tôi đã ra hẳn bên ngoài. Lòng có một chút trống trải và nặng nề hơn. Nhưng chặng đường phía trước còn rất dài. Tôi cần phải có đủ dũng cảm để bước lên phía trước. Chỉ cần bước lên!
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9