Lời Hứa Hoa Anh Đào
LuuTay 12.03.2010 13:09:23 (permalink)
Lời Hứa Hoa Anh Đào

-Lưu Tây-

Chap 1: Kẻ đáng ghét



"Woa, thật là tuyệt vời, thật là đẹp làm sao!"

Vân My nhìn ngôi nhà đẹp như lâu đài với khu vườn ngập tràn cánh hoa anh đào với cập mắt ngưỡng mộ quen thuộc suốt mười năm. Từ khi hiểu chuyện Vân My đã bị cái đẹp của ngôi nhà này cuốn hút, luôn phải dừng lại mỗi sáng để ngắm nó rồi mới đi học, vì thế hôm nay cũng không phải một ngày ngoại lệ. Tuy nhiên mẹ Vân My nhìn thấy cô con gái cứ đứng tần ngần trước ngôi nhà bên canh thì chau mày lại:

"Vân My, bộ con muốn trễ giờ học hả? Năm nay là năm cuối cấp, phải học hành cho đàng hoàng vào chứ!"

"Á!" - Vân My la lên như sực nhớ, bèn vội vã - "Dạ, con đi liền đây, cảm ơn mẹ!"

Vân My nói xong thì chạy như bay trong khi mẹ cô nhìn theo với cái lắc đầu:

"Thiệt là, đã mười tám mà vẫn như con nít! Con bé cứ thế thì làm sao trưởng thành, sống độc lập bây giờ! "

Vân My lau đi rất nhanh nên mắt nhắm mắt mở vấp ngay một cục đá to, ngã sóng xoài giữa đường.

"Ui da, đau quá" - Thi Man la lên rồi liếc xéo cục đá, lầm bầm - "Đồ cục đá chết toi, làm mình ngã đau quá chừng!"

Vân My định đạp chân hất cục đá đi chỗ khác cho rảnh mắt thì chợt một bóng người xuất hiện trước mặt cô, Vân My ngẩng đầu nhìn lên, một lúc mà tim đã đập loạn xạ:

Đó là một người thật lịch sự, thanh nhã làm sao! Một vẻ đẹp thật dễ thương với mái tóc bồng bềnh, một nước da ngăm biểu lô sự rắn chắc, mạnh mẽ; cái nhìn dịu dàng như mơn trớn lại rất thân quen, tất cả ở người tạo ra một vẻ êm đềm mà cuốn hút.

Người thanh niên chìa tay ra trong cái nhìn say mê của Vân My, giọng nói thật ôn hòa và nhỏ nhẹ:

"Bạn không sao chứ, nào đưa tay đây mình sẽ đỡ bạn dậy!"

"Ơ...ơ...vâng!" - Vân My nắm tay người thanh niên, hồi hộp, mặt đỏ bừng cả lên.

Vân My thẹn thùng nên cúi mặt xuống một lúc, khi ngẩng đầu lên định nói tiếng cảm ơn thì người thanh niên đã đi mất. Vân My tiếc nuối:

"Người đâu mà tuyệt quá!"

Vân My vừa ngĩ ngợi vừa đưa tay vuốt lấy những cánh hoa anh đào vương trên tóc, xong thì đi một mạch tới trường.


"Hả? Cái gì đây? Không phải chứ, tại sao lại như vậy?"

Vân My thét lớn lên khi nhìn vào bảng danh sách học sinh đổi lớp trong học kì hai khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn cô một góc 360 độ làm Vân My xấu hổ tột mực liền lủi đi thật nhanh.

"Tại sao mình và Khắc Định không chung lớp? Rõ ràng mình đã xin giám thị cho vào lớp A8, tại sao giờ lại là A9 chứ?" - Vân My nghĩ mà tức cho những món đồ mua chuộc, cống nạp thầy giám thị. - "Làm toi công cả tháng tiền quà của mình, thầy giám thị ác ôn, ghét thật!"

Vân My buồn bã đi về lớp học mới, tìm ngay một chỗ ngồi rồi gục lên bàn, chả buồn để ý thầy chủ nhiệm mới đang nói gì trên bục giảng. Vân My lim dim mắt ngủ. Nhưng tiếng vỗ tay bất ngờ quá lớn đã khiến Vân My phải ngẩng đầu nhìn:

"Thì ra là có học sinh mới chuyển trường đến. Nhưng ai mà lại dại dột chuyển trường vào học kì hai năm cuối cấp chứ?"

Vân My thắc mắc, điều đó làm cô chăm chú nhìn về phía bụt giảng.

"Các em hãy chào đón bạn Thiên Phong, du học sinh mới từ Pháp đến trường chúng ta đi!" - Thầy giáo lên tiếng giới thiệu và từ phía cửa một nam sinh bước vào.

Vân My chăm chú nhìn nam sinh đó thì ngã ngữa:

"Áo quần xốc xếch, đầu tóc rối bù...nhưng đó chẳng phải là người mình gặp sáng nay sao? Tại sao thay đổi khác xa vậy?"

Vân My nhìn Thiên Phong mà không tin nổi vầo mắt mình trong khi thầy giáo quay sang nói nhỏ với Thiên Phong:

"Tại sao em lại ăn mặc không chỉnh tề như vậy chứ? Mau ra ngoãi chỉnh đốn lại ngay."

"Dạ, không sao đâu mà thầy! Em có thể ngồi vào lớp học được chưa ạ, em đã đi máy bay mấy giờ liền nên rất mệt!"

Thiên Phong vừa nói vừa nhìn thầy giáo cười, lúc đó thì Vân My biết là thầy cũng bị cái nhìn và nụ cười đó cuốn hút mất rồi nên giọng thầy có vẻ khác hẳn:

"Ơ, vậy thì cũng không sao...thầy sẽ chỉ cho em vị trí tốt nhất...ha ha!"

"Vâng, cảm ơn thầy nhiều ạ, nhưng em đã tìm được chỗ ngồi rồi!"

Thiên Phong nói xong thì đi về phía mấy dãy bàn, còn cả lớp thì cứ ầm lên giọng nữ lẫn nam:

"Thiên Phong ơi, ngồi với mình đi!"

"Không, ngồi với mình chứ!"

"Cậu là con trai mà giành cái gì?"

"Ai nói con trai không được giành chứ?"

"Đúng đó, Thiên Phong lại đây ngồi với tụi mình đi!"

Lớp học nhốn nháo cả lên nhưng Thiên Phong dường như không để ý đến những lời mời gọi đó, Thiên Phong đi một mạch đến bên bàn của Vân My, không nói không rằng hôn ngay lên má Vân My, sau đó quay nhìn thầy giáo nói:

"Em sẽ ngồi ở đây ạ!"

Thiên Phong nói xong thì quay nhìn Vân My cười thật tươi:

"Chắc cậu không từ chối một người đẹp trai như mình ngồi cạnh cậu đâu ha!"

Vân My không biết nói gì hơn cau có nghĩ:

"Thật là tráo trợn! Thật là đáng ghét! Đồ giả mạo thanh lịch!"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2010 19:03:09 bởi LuuTay >
#1
    LuuTay 20.03.2010 18:49:34 (permalink)
    Chap 2: Chủ Nhân Trở Về



    Chap 2: Chủ Nhân Trở Về



    Vân My nhìn Thiên Phong bằng nửa con mắt. Thiên Phong thấy thế càng cười tươi hơn:

    “Say rồi nhé cô bé! Biết sao được, cô gái nào gặp mình cũng đều mê mẩn cả, cậu cũng không ngoại lệ. Nhưng nể tình cậu là bạn cùng bàn, mình sẽ để cậu hôn một cái!”

    Thiên Phong áp mặt sát Vân My rồi nói:

    “Hôn môi nha, như thế sẽ có ý nghĩa hơn!”

    Vân My nghe Thiên Phong nói thế thì bối rối, bực bội, chỉ muốn xáng ngay cho Thiên Phong một cái tát, nhưng cả lớp không ngừng hô lớn:

    “Hôn đi!”

    Khiến Vân My cảm thấy đầu như vỡ tung không còn biết làm gì. Vân My bật dậy nói to:

    “Thưa thầy, em muốn đi rửa mặt!”

    Vân My nói xong là vụt ra ngay khỏi lớp trong cái nhìn thắc mắc của bạn bè:

    “Sao vậy?”

    “Làm mất hứng quá!”

    “Hôn một hot boy mà không chịu, nhỏ này ngu quá!”

    Còn thầy giáo thì chỉ biết nhìn Thiên Phong lắc đầu:

    “Tuổi trẻ bây giờ cư xử thật lạ lùng, chớp nhoáng! Tốc độ đáng sợ thiệt!”

    Nhưng Thiên Phong thì tỏ ra rất buồn:

    “Tại sao? Cô ấy không thích như vậy sao? Nhưng rõ ràng là trước đây chính cô ấy đã…”

    Vân My ra khỏi lớp thì chân bước thế nào mà đã đến dãy phòng học của Khắc Định. Cô trộm nhìn vào trong rồi tự nhủ:

    “Chỉ có Khắc Định là tốt nhất, tuy Khắc Định không đẹp bằng hắn nhưng lại rất cừ, không giả tạo như hắn! Ước gì mình được chung lớp với Khắc Định!”

    Vân My thở dài tiếc nuối, nghĩ đến Thiên Phong thì càng bực bôi, nhưng lại không thể cứ ở mãi đây đành quay về lớp học, trong bụng định sẵn sẽ bị Thiên Phong giễu cợt tiếp. Thế nhưng, thật kì lạ, kẻ đáng ghét đó không hề biểu lộ gì ngoài cái nhìn rất buồn. Vân My thở phào nhẹ nhõm:

    “Cũng may là hắn đã chịu buông tha mình!”

    Buổi học đầu học kì trôi qua thật nhanh. Khi tiếng chuông tan học vang lên thì Vân My đã thu dọn xong sách vở chỉ chực lao đi tìm Khắc Định.

    “Khắc Định đã về chưa bạn?” – Vân My chặn lại, hỏi dồn người bạn cùng lớp của Khắc Định.

    “Khắc Định đã về sớm một tiết rồi!” – Người bạn đó trả lời – “Mà bạn là ai vậy? Tìm Khắc Định có gì không?”

    “Không! Không có gì đâu!”

    Vân My lắc đầu thất vọng rồi đi lững thững về nhà. Khi ấy ở góc tường, một ánh mắt buồn bã dõi theo Vân My:

    “Tại sao người em mong chờ không phải là tôi? Tại sao lại là người khác? Tại sao?”

    Người đứng ở góc tường quay lưng đi.


    Vân My về đến nhà nhưng không vào ngay mà dừng lại trước cảnh cổng lớn của ngôi nhà lâu đài, đầy ngạc nhiên:

    “Ai đó đã mở cánh cổng này.”

    Vân My nói thầm.

    Vân My nhìn cánh cổng được khép hờ sau mười năm khóa chặt, trong lòng bỗng dấy lên một cảm xúc lạ kì. Xui khiến thế nào, Vân My bất chợt đẩy cánh cổng ấy, cô bước vào bên trong khu vườn.

    Một lúc, Vân My thấy tim như ngừng đập. Vân My hồi hôp quá đỗi, sung sướng quá đỗi, xúc động quá đỗi. Vân My thét lên thật to mà quên mất là chủ nhân của ngôi nhà rất có thể đã trở về:

    “Woa, cuối cùng thì mình cũng có thể vào được khu vườn tuyệt đẹp này rồi! thật là tuyệt vời quá đi!”

    Vân My cười khúc khích, chạy lăng xăng khắp khu vườn, hết ôm những cây trụ đá rồi đến vuốt ve gốc hoa anh đào, mân mê từng hòn sỏi một, gom trọn những cánh hoa anh đào rụng vào tay rồi tung lên như tung bông giấy. Vân My hoàn toàn không để ý gì ngoài khu vườn tuyệt đẹp. Cô như đã chìm đắm hoàn toàn vào trong sự say mê nếu không có tiếng hắng giọng vang lên:

    “Cô là ai vậy? Tại sao lại vào nhà chúng tôi, rồi còn chạy lung tung khắp vườn nữa!”

    Vân My giật mình quay thì thấy đó là một người nước ngoài, chạc bốn, năm chục tuổi mặt bộ vest đen, có vẻ rất ngiêm nghị nhưng cũng không quá hà khắc đang nhìn cô thắc mắc.

    Vân My lúng túng:

    “Dạ… cháu…cháu…vì khu vườn quá đẹp, cháu không kiềm lòng được nên đã…mong chú bỏ lỗi cho cháu!”

    Vân My cúi rạp người xin lỗi. Nhưng người đàn ông lại không nói gì mà chỉ mỉm cười:

    “Không có gì đâu, bác đây sẽ bỏ qua nếu như cháu bằng lòng lấy cậu chủ của bác!”

    “Hả?” – Vân My nghe người đàn ông nói thì hết hồn – “Bác nói gì ạ?”

    “Lấy cậu chủ của chú không tốt sao, lúc đó cháu sẽ là nữ chủ nhân của khu vườn này rồi, muốn làm gì cũng được!” – Người đàn ông nhìn Vân My mỉm cười, ra sức thuyết phục – “Cậu chủ của Bác rất đẹp trai, lại thông minh, học giỏi nữa, cháu sẽ thích ngay đó!”

    Vân My nghe mà chỉ biết cười trừ:

    “Dạ, nhưng cháu đã lỡ thích người khác rồi!”

    “Vậy cũng không sao, miễn chưa kết hôn là được mà! Khà khà, để chú sắp xếp cho, ngại ngùng gì? Tuổi trẻ bây giờ tốc độ lắm mà.” – Ông bác vừa nói vừa nắm lấy tay Vân My kéo vào nhà, nhưng một tiêng nói vang lên đã khiến ông phải buông tay ra:

    “Bác Marcel, bác lại làm gì vậy? Bác làm cô gái đó sợ kìa!”

    “Ha ha, tôi đâu có làm gì đâu Benny, tôi chỉ muốn tìm một người bạn cho cậu chủ thôi!” - Marcel nhìn Benny cười nói - “Cậu cũng đâu muốn cậu chủ chỉ có một mình phải không?”

    “Tôi là một cảnh vệ đặc biệt của cậu chủ, chỉ có nhiệm vụ bảo vệ cậu ấy, chuyện còn lại tôi không quan tâm.” – Benny trả lời.

    “Chán cậu thiệt!”

    “Nhưng nếu cô gái này không thích cậu chủ thì hãy để tôi thay cho.” – Benny tiến đến gần Vân My, vuốt nhẹ mặt cô – “Có chịu không cô bé?”

    “Ơ…” – Vân My lùi lại, mặt đỏ lên.

    Đúng lúc đó, một người thanh niên bước ra. Cả Marcel lẫn Benny đều lùi lại về phía người ấy:

    “Cậu chủ!”

    Vân My nhìn người được gọi là “cậu chủ” thì sửng sốt kêu lên:

    “Thiên Phong!”
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2010 19:02:12 bởi LuuTay >
    #2
      LuuTay 23.03.2010 11:24:34 (permalink)
      Chap 3: Người giống người?

      Lúc này bộ ba cậu chủ, Benny và Marcel đều nhìn Vân My với cặp mắt khó hiểu. Marcel lên tiếng:

      “Ấy, cậu chủ của bác tên là Raymond không phải Thiên Phong gì gì đó đâu cô bé…”

      “Ơ…nhưng… đây rõ ràng là Thiên Phong mà!” – Vân My nhìn thật kĩ người trước mặt rồi nói” – “Đây là bạn cùng lớp của cháu, khi sáng cháu cũng đã gặp cậu ấy ở gần đây, cậu ấy còn…”

      “Cô nói Raymond là bạn cùng lớp? Nhìn đồng phục thì cô là học sinh cao trung nhưng Raymond lại hoàn tất đại học từ lâu, đến đây chỉ để tìm tư liệu luận án Thạc sĩ… ” – Benny nhìn thẳng vào mắt Vân My, hỏi như khảo cung – “Cô đã gặp Raymond thật ư? Cậu ấy đã làm những gì?”

      “Tôi…tôi…cậu ấy…”

      Vân My quay mặt đi tránh cái nhìn kì quái của Benny, trong lòng có lúc sợ hãi người này.

      Raymond bèn nói:

      “Benny! Cậu làm cô ấy sợ đó!”

      “Xin lỗi Raymond nhưng việc này nằm trong trách nhiệm của tôi, cậu biết tôi có nhiệm vụ gì mà!”

      Benny khẳng khái trả lời.

      “Tôi biết mà…”

      Raymond thở dài. Raymond nhìn Benny rồi quay sang nhìn Vân My lẫn Marcel, như sực nhớ điều gì liền nói:

      “Hình như lúc sáng tôi đã gặp cô ấy, cô ấy bị ngã nên tôi đã dỡ cô ấy đứng dậy…”

      “Chỉ vậy thôi ư?” – Benny nhìn Raymond dò xét – “Vậy còn người tên Thiên Phong đó là ai?”

      “Tôi không biết, có lẽ là người giống người.” – Raymond lắc đầu.

      Benny bèn quay sang Vân My hỏi:

      “Có phải vậy không?”

      “Ơ…”

      Vân My vừa nhìn Raymond vừa ngẫm nghĩ:

      “Cả hai đúng là ngoại trừ diện mạo ra thì không có điểm gì tương đồng hết. Cách cư xử của tên Thiên Phong đó với Raymond đúng là một trời một vực, nếu là cùng một người thì không thể lạ đời chỉ trong tíc tắc như vậy! Có lẽ là mình nhầm lẫn thật, chắc lại người giống người!”

      Vân My nghĩ một lúc thì nói:

      “Thành thật xin lỗi, hình như là tôi nhầm lẫn thật rồi! Thật ngại quá!”

      “Không sao đâu, giờ thì tốt rồi, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm đúng không Benny! Máu cảnh vệ của cậu lúc nào cũng chỉ nhát người nhát mình thôi! Ha ha!”

      Marcel vỗ vai vai Benny, cười lớn.

      “Hy vọng là vậy! Thật ra thì tôi cũng chỉ làm tròn nhiệm vụ lão phu nhân giao phó thôi” – Benny quàng lấy vai Raymond, cười bảo – “Làm cậu một phen hết hồn hở Raymond? Để đền tội, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở để cậu ở lại bên người đẹp nhưng nhớ là không được lấn phần tôi nha! Ha ha! ”

      Benny đẩy Raymond về phía Vân My rồi kéo tay Marcel vào nhà:

      “Chúng ta đi thôi Marcel, bác chẳng muốn Raymond có thêm bạn là gì? Đừng ở đây càn trở họ!”

      Benny và Marcel vào nhà để lại Vân My và Raymond trong vườn nhìn nhau ngượng ngùng.

      Raymond lên tiếng nói:

      "Bạn uống gì không? Để mình lấy cho bạn nha! Khi nãy thật ngại quá...nhưng bạn đừng trách Benny nha, anh ấy rất tốt chỉ là quá cứng ngắc với nhiệm vụ thôi!"

      "Nhiệm vụ gì cơ?" - Vân My khó hiểu.

      "Không! Không có gì đâu...để mình vào lấy nước cho bạn nha...nhìn bạn chắc là bị hết hồn nãy giờ!" - Raymond đưa tay vén lại tóc cho Vân My, mỉm cười dịu dàng.

      Vân My thấy Raymond thanh nhã lịch sự thì ngưỡng mộ nghĩ:

      "Ôi công tử nhà giàu có học vị thạc sĩ thật là khác với tên Thiên Phong tráo trợn kia! Hắn không đáng xách dép cho Raymond nữa!"

      Ray mond đi vào nhà, lát sau đã quay ra với một mâm đầy thức uống và bánh gato. Raymond đưa một ly nước quả cho Vân My:

      "Bạn uống đi, nước này rất ngon lại có mùi thơm của hoa anh đào nữa."

      "Cảm ơn anh!" - Vân My cầm lấy ly nước quả, cười thích thú - "Em rất là mê hoa anh đào"

      Raymond nghe Vân My gọi mình là "anh" thì mỉm cười nói:

      "Bạn đừng khách sáo như vậy, chúng ta bằng tuổi nhau mà, cứ gọi mình là Raymond đi!"

      Vân My nghe vậy thì há hốc mồm:

      "Bằng tuổi ư? Nhưng sao Benny nói anh đang làm luận án thạc sĩ?"

      "À...việc đó thì...chắc là mình may mắn hơn người khác nên mới học vượt được thôi! Bên Pháp việc này cũng bình thường lắm, thật ra mình mới mười tám à!" - Raymond vuốt lại tóc và nói

      "Woa........." - Vân My la lên kinh ngạc đầy ngưỡng mộ - "Raymond thật giỏi quá! Chẳng bù với tên đáng ghét đó!"

      "Ai cơ?"

      "Thì là tên Thiên Phong chứ ai, hắn thật là tráo trợn, nhìn là thấy ghét rồi!"

      "Là người giống mình mà Vân My đã nói à?" - Raymond nhìn Vân My, dịu dàng hỏi - "Sao Vân My ghét cậu ấy dữ vậy?"

      "Raymond không biết đó thôi! Hắn thật rất kêu ngạo, tráo trợn...hắn còn dám giễu cợt tôi nữa, thất đáng ghét! Người như hắn sao có thể làm du học sinh Pháp giống Raymond được?." - Vân My vạch tội Thiên Phong.

      Raymond liền nói:

      "Có lẽ cậu Thiên Phong ấy không xấu như Vân My nghĩ đâu!"

      "Ừm, có lẽ hắn không xấu nhưng mình không ưa nỗi nhưng đám bạn trong lớp thì mê tít!"

      "Tại sao?"

      "Tại vì hắn dám..." - Vân My ngập ngừng, lảng sang chuyện khác - "Mà Raymond có anh em gì không?"

      Raymond lắc đầu:

      "Không mình là con một."

      "Con một? Ba mẹ Raymond an tâm để cậu đến đây một mình sao?" - Vân My ngạc nhiên hỏi, rồi chăm chú nhìn Raymond - "Nhưng nhìn Raymond không giống người Pháp lắm, chắc là nhà Raymond di cư qua đó hở?"

      "Không đâu, ba me mình qua đời đã lâu...ba mình là người Pháp, mẹ là người Hồng Kông nên...mình sống bên Pháp với nhà nội. Thật ra thì trước đây nhà mình từng sống ở đây. Vân My cũng ở cạnh nhà mình phải không?" - Raymond giải thích.

      "Raymond đoán hay thiệt! Từ nhỏ tôi đã mê khu vườn này rồi đó, nhưng lại chẳng bao giờ vào được vì cổng khóa suốt, cũng may là chủ nhân như cậu cuối cùng cũng trở về!" - Vân My cười thích thú.

      Hai người chuyện trò một lúc thì Vân My sực nhớ là phải về nhà nên luống cuống nhìn Raymond:

      "A...xin lỗi...mình quên mất là phải về nhà rồi! Hẹn khi khác lại gặp cậu nha Raymond!"

      Vân My nói xong liền về ngay, vừa đi vừa nghĩ:

      "Raymond không có anh em gì, vậy tên đó là ai nhỉ? Không lẽ cùng cha khác mẹ, thất lạc đã lâu ư? Khó hiểu quá! Phào! Chuyện nhà họ liên quan gì mày chứ Vân My, lắm chuyện thật!"

      Raymond nhìn theo với cặp mắt thật buồn.

      "Cô bé về rồi sao cậu chủ?"

      Marcel hỏi.

      "Ừm, về rồi!" - Raymond gật đầu.

      "Sao cậu chủ biết cô bé tên Vân My vậy? Tôi để ý thấy cô bé đâu nói gì...sao cậu lại biết? Khà khà nói thật đi..." - Marcel cười tinh quái rồi nhìn quanh, nói - "Cậu chủ cứ yên tâm, gã Benny đó ngủ khước rồi! Marcel sẽ không nói với ai đâu, cậu chính là "Thiên Phong" mà cô bé nói phải không?"

      "Không! Không phải đâu!" - Raymond lắc đầu buồn bã - "Nếu tôi thật sự là cậu "Thiên Phong" đó thì tốt quá..."

      "Nhưng...nếu vậy sao cậu biết tên cô bé?" - Marcel xoa xoa cằm khó hiểu.

      "Ờ! Thật ra thì...Ông biết là trước kia tôi từng sống ở đây...cô ấy chính là bạn hàng xóm lúc nhỏ của tôi..." - Raymond nói, giọng hơi buồn - "Nhưng cô ấy hình như không còn nhớ tôi nữa rồi!"

      "Ấy, cậu chủ ngốc, sao cậu không nói rõ với cô ấy? Marcel nhớ người Trung quốc có câu... Thanh cái gì...Mai cái gì đó..."

      "Là "Thanh Mai Trúc Mã"! Bác nên học thêm hán ngữ đi Marcel!" - Raymond mỉm cười - "Tôi biết ý bác nhưng tôi không thể...bác biết mà..."

      Marcel gật gù:

      "Đúng rồi! Thật khó cho cậu quá Raymond...Cô bé xinh đẹp thế, Marcel mong cô bé trở thành nữ chủ ngôi nhà này như phu nhân ngày trước...tiếc là phu nhân và ông chủ vắng số quá!"

      "Đừng nhắc chuyện đó nữa Marcel! Tôi vào làm luận án đây."

      Raymond quay vào nhà. Còn Marcel đứng lại ngẫm nghĩ:

      "Cậu chủ thật đáng thương! Ngay cả người mình thích cũng không thể nói thật lòng...Nhà quý tộc thì đều như vậy sao? Lại gã Benny lúc nào cũng đeo bám cậu chủ không biết làm gì...Phù, một quản gia già như mình có lẽ đã lỗi thời với suy nghĩ của tuổi trẻ ngày nay rồi! Cầu mong cậu chủ luôn vui vẻ, vậy là lão mãn nguyện rồi, cũng không phụ lòng ủy thác của phu nhân và ông chủ."

      Marcel chắp hai tay ra sau, đi vào nhà.

      Ngôi nhà đẹp như lâu đài quay về vẻ im lặng ban đầu. Gió thổi nhẹ nhàng. Một cánh hoa anh đào nhẹ vương trên song cửa.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2010 11:28:15 bởi LuuTay >
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9