Chap 3: Người giống người? Lúc này bộ ba cậu chủ, Benny và Marcel đều nhìn Vân My với cặp mắt khó hiểu. Marcel lên tiếng:
“Ấy, cậu chủ của bác tên là Raymond không phải Thiên Phong gì gì đó đâu cô bé…”
“Ơ…nhưng… đây rõ ràng là Thiên Phong mà!” – Vân My nhìn thật kĩ người trước mặt rồi nói” – “Đây là bạn cùng lớp của cháu, khi sáng cháu cũng đã gặp cậu ấy ở gần đây, cậu ấy còn…”
“Cô nói Raymond là bạn cùng lớp? Nhìn đồng phục thì cô là học sinh cao trung nhưng Raymond lại hoàn tất đại học từ lâu, đến đây chỉ để tìm tư liệu luận án Thạc sĩ… ” – Benny nhìn thẳng vào mắt Vân My, hỏi như khảo cung – “Cô đã gặp Raymond thật ư? Cậu ấy đã làm những gì?”
“Tôi…tôi…cậu ấy…”
Vân My quay mặt đi tránh cái nhìn kì quái của Benny, trong lòng có lúc sợ hãi người này.
Raymond bèn nói:
“Benny! Cậu làm cô ấy sợ đó!”
“Xin lỗi Raymond nhưng việc này nằm trong trách nhiệm của tôi, cậu biết tôi có nhiệm vụ gì mà!”
Benny khẳng khái trả lời.
“Tôi biết mà…”
Raymond thở dài. Raymond nhìn Benny rồi quay sang nhìn Vân My lẫn Marcel, như sực nhớ điều gì liền nói:
“Hình như lúc sáng tôi đã gặp cô ấy, cô ấy bị ngã nên tôi đã dỡ cô ấy đứng dậy…”
“Chỉ vậy thôi ư?” – Benny nhìn Raymond dò xét – “Vậy còn người tên Thiên Phong đó là ai?”
“Tôi không biết, có lẽ là người giống người.” – Raymond lắc đầu.
Benny bèn quay sang Vân My hỏi:
“Có phải vậy không?”
“Ơ…”
Vân My vừa nhìn Raymond vừa ngẫm nghĩ:
“Cả hai đúng là ngoại trừ diện mạo ra thì không có điểm gì tương đồng hết. Cách cư xử của tên Thiên Phong đó với Raymond đúng là một trời một vực, nếu là cùng một người thì không thể lạ đời chỉ trong tíc tắc như vậy! Có lẽ là mình nhầm lẫn thật, chắc lại người giống người!”
Vân My nghĩ một lúc thì nói:
“Thành thật xin lỗi, hình như là tôi nhầm lẫn thật rồi! Thật ngại quá!”
“Không sao đâu, giờ thì tốt rồi, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm đúng không Benny! Máu cảnh vệ của cậu lúc nào cũng chỉ nhát người nhát mình thôi! Ha ha!”
Marcel vỗ vai vai Benny, cười lớn.
“Hy vọng là vậy! Thật ra thì tôi cũng chỉ làm tròn nhiệm vụ lão phu nhân giao phó thôi” – Benny quàng lấy vai Raymond, cười bảo – “Làm cậu một phen hết hồn hở Raymond? Để đền tội, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở để cậu ở lại bên người đẹp nhưng nhớ là không được lấn phần tôi nha! Ha ha! ”
Benny đẩy Raymond về phía Vân My rồi kéo tay Marcel vào nhà:
“Chúng ta đi thôi Marcel, bác chẳng muốn Raymond có thêm bạn là gì? Đừng ở đây càn trở họ!”
Benny và Marcel vào nhà để lại Vân My và Raymond trong vườn nhìn nhau ngượng ngùng.
Raymond lên tiếng nói:
"Bạn uống gì không? Để mình lấy cho bạn nha! Khi nãy thật ngại quá...nhưng bạn đừng trách Benny nha, anh ấy rất tốt chỉ là quá cứng ngắc với nhiệm vụ thôi!"
"Nhiệm vụ gì cơ?" - Vân My khó hiểu.
"Không! Không có gì đâu...để mình vào lấy nước cho bạn nha...nhìn bạn chắc là bị hết hồn nãy giờ!" - Raymond đưa tay vén lại tóc cho Vân My, mỉm cười dịu dàng.
Vân My thấy Raymond thanh nhã lịch sự thì ngưỡng mộ nghĩ:
"Ôi công tử nhà giàu có học vị thạc sĩ thật là khác với tên Thiên Phong tráo trợn kia! Hắn không đáng xách dép cho Raymond nữa!"
Ray mond đi vào nhà, lát sau đã quay ra với một mâm đầy thức uống và bánh gato. Raymond đưa một ly nước quả cho Vân My:
"Bạn uống đi, nước này rất ngon lại có mùi thơm của hoa anh đào nữa."
"Cảm ơn anh!" - Vân My cầm lấy ly nước quả, cười thích thú - "Em rất là mê hoa anh đào"
Raymond nghe Vân My gọi mình là "anh" thì mỉm cười nói:
"Bạn đừng khách sáo như vậy, chúng ta bằng tuổi nhau mà, cứ gọi mình là Raymond đi!"
Vân My nghe vậy thì há hốc mồm:
"Bằng tuổi ư? Nhưng sao Benny nói anh đang làm luận án thạc sĩ?"
"À...việc đó thì...chắc là mình may mắn hơn người khác nên mới học vượt được thôi! Bên Pháp việc này cũng bình thường lắm, thật ra mình mới mười tám à!" - Raymond vuốt lại tóc và nói
"Woa........." - Vân My la lên kinh ngạc đầy ngưỡng mộ - "Raymond thật giỏi quá! Chẳng bù với tên đáng ghét đó!"
"Ai cơ?"
"Thì là tên Thiên Phong chứ ai, hắn thật là tráo trợn, nhìn là thấy ghét rồi!"
"Là người giống mình mà Vân My đã nói à?" - Raymond nhìn Vân My, dịu dàng hỏi - "Sao Vân My ghét cậu ấy dữ vậy?"
"Raymond không biết đó thôi! Hắn thật rất kêu ngạo, tráo trợn...hắn còn dám giễu cợt tôi nữa, thất đáng ghét! Người như hắn sao có thể làm du học sinh Pháp giống Raymond được?." - Vân My vạch tội Thiên Phong.
Raymond liền nói:
"Có lẽ cậu Thiên Phong ấy không xấu như Vân My nghĩ đâu!"
"Ừm, có lẽ hắn không xấu nhưng mình không ưa nỗi nhưng đám bạn trong lớp thì mê tít!"
"Tại sao?"
"Tại vì hắn dám..." - Vân My ngập ngừng, lảng sang chuyện khác - "Mà Raymond có anh em gì không?"
Raymond lắc đầu:
"Không mình là con một."
"Con một? Ba mẹ Raymond an tâm để cậu đến đây một mình sao?" - Vân My ngạc nhiên hỏi, rồi chăm chú nhìn Raymond - "Nhưng nhìn Raymond không giống người Pháp lắm, chắc là nhà Raymond di cư qua đó hở?"
"Không đâu, ba me mình qua đời đã lâu...ba mình là người Pháp, mẹ là người Hồng Kông nên...mình sống bên Pháp với nhà nội. Thật ra thì trước đây nhà mình từng sống ở đây. Vân My cũng ở cạnh nhà mình phải không?" - Raymond giải thích.
"Raymond đoán hay thiệt! Từ nhỏ tôi đã mê khu vườn này rồi đó, nhưng lại chẳng bao giờ vào được vì cổng khóa suốt, cũng may là chủ nhân như cậu cuối cùng cũng trở về!" - Vân My cười thích thú.
Hai người chuyện trò một lúc thì Vân My sực nhớ là phải về nhà nên luống cuống nhìn Raymond:
"A...xin lỗi...mình quên mất là phải về nhà rồi! Hẹn khi khác lại gặp cậu nha Raymond!"
Vân My nói xong liền về ngay, vừa đi vừa nghĩ:
"Raymond không có anh em gì, vậy tên đó là ai nhỉ? Không lẽ cùng cha khác mẹ, thất lạc đã lâu ư? Khó hiểu quá! Phào! Chuyện nhà họ liên quan gì mày chứ Vân My, lắm chuyện thật!"
Raymond nhìn theo với cặp mắt thật buồn.
"Cô bé về rồi sao cậu chủ?"
Marcel hỏi.
"Ừm, về rồi!" - Raymond gật đầu.
"Sao cậu chủ biết cô bé tên Vân My vậy? Tôi để ý thấy cô bé đâu nói gì...sao cậu lại biết? Khà khà nói thật đi..." - Marcel cười tinh quái rồi nhìn quanh, nói - "Cậu chủ cứ yên tâm, gã Benny đó ngủ khước rồi! Marcel sẽ không nói với ai đâu, cậu chính là "Thiên Phong" mà cô bé nói phải không?"
"Không! Không phải đâu!" - Raymond lắc đầu buồn bã - "Nếu tôi thật sự là cậu "Thiên Phong" đó thì tốt quá..."
"Nhưng...nếu vậy sao cậu biết tên cô bé?" - Marcel xoa xoa cằm khó hiểu.
"Ờ! Thật ra thì...Ông biết là trước kia tôi từng sống ở đây...cô ấy chính là bạn hàng xóm lúc nhỏ của tôi..." - Raymond nói, giọng hơi buồn - "Nhưng cô ấy hình như không còn nhớ tôi nữa rồi!"
"Ấy, cậu chủ ngốc, sao cậu không nói rõ với cô ấy? Marcel nhớ người Trung quốc có câu... Thanh cái gì...Mai cái gì đó..."
"Là "Thanh Mai Trúc Mã"! Bác nên học thêm hán ngữ đi Marcel!" - Raymond mỉm cười - "Tôi biết ý bác nhưng tôi không thể...bác biết mà..."
Marcel gật gù:
"Đúng rồi! Thật khó cho cậu quá Raymond...Cô bé xinh đẹp thế, Marcel mong cô bé trở thành nữ chủ ngôi nhà này như phu nhân ngày trước...tiếc là phu nhân và ông chủ vắng số quá!"
"Đừng nhắc chuyện đó nữa Marcel! Tôi vào làm luận án đây."
Raymond quay vào nhà. Còn Marcel đứng lại ngẫm nghĩ:
"Cậu chủ thật đáng thương! Ngay cả người mình thích cũng không thể nói thật lòng...Nhà quý tộc thì đều như vậy sao? Lại gã Benny lúc nào cũng đeo bám cậu chủ không biết làm gì...Phù, một quản gia già như mình có lẽ đã lỗi thời với suy nghĩ của tuổi trẻ ngày nay rồi! Cầu mong cậu chủ luôn vui vẻ, vậy là lão mãn nguyện rồi, cũng không phụ lòng ủy thác của phu nhân và ông chủ."
Marcel chắp hai tay ra sau, đi vào nhà.
Ngôi nhà đẹp như lâu đài quay về vẻ im lặng ban đầu. Gió thổi nhẹ nhàng. Một cánh hoa anh đào nhẹ vương trên song cửa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2010 11:28:15 bởi LuuTay >