Nắng chiều không tắt
buihaihung 16.03.2010 15:46:20 (permalink)
Nắng chiều không tắt
 
Hạnh tỉnh dậy, cô thấy tấm lưng trần trụi, ướt lướt thướt trước mặt. Người con trai ngồi lặng lẽ giữa chiều, ánh hoàng hôn buông đầy mặt sông. Sông gợn đỏ, lăn tăn lan những làn sóng,  bình lặng trôi như chưa từng chứng kiến câu chuyện vừa xảy ra trước đó. Sông vẫn chảy miên man " Người ta không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông".
Hạnh co ro ngồi dậy, chiễc áo mỏng ướt dính sát vào cơ thể làm cô lúng túng, người con trai nhặt chiếc áo ướt đứng dậy:
- Cô tỉnh rồi thì tôi đi đây
Anh bước được mấy bước, Hạnh mới kịp nhận ra:
- Khoan đã, sao anh lại cứu tôi?
Anh đứng dừng lại, những ngọn cỏ xao xác dưới chân. Chiều nhuộm tím những chiếc lá đong đưa trên mặt bằng lăng. Đôi vai trần vạm vỡ rung nhẹ nhưng không phải lạnh mà bởi một luồng cảm giác chạy dọc qua, mái tóc bù xù lồng lộng trong gió. Anh chợt quay lại tiến tới trước mặt Hạnh, đột nhiên anh cúi xuống, hai bàn tay to lớn áp chặt bờ má trắng ngần của cô:
- Cô sẽ không hành động ngu ngốc như vậy nữa chứ?
Tự nhiên, người con trai xa lạ trước mắt cô mà trước đó cô chưa từng quen biết, trước đó chưa từng tồn tại trong suy nghĩ của cô bỗng gần gũi kỳ lạ, như một làn gió ấm áp thổi đến ôm ấp, vuốt ve, thủ thỉ với cô " Mùa xuân đến". Hình như anh ở đâu đó trong trái tim cô, vừa hiện ra sau một thời gian bí mật tách lìa khỏi cuộc sống của cô. Anh ở đâu giữa thế gian này??? Hạnh muốn khóc và ngả mình vào vòng tay mà cô chắc sẽ vô cùng ấm áp. Bàn tay anh ấm quá nhưng không đủ cho cả em?
- Tôi.. tôi.. cuộc đời em nhiều đau khổ quá...
Anh ngồi xuống bên cô, đôi mắt anh trở nên xa vời. Hạnh ước có thể đánh đổi tất cả, chỉ để có một phút dựa vào bờ vai anh - người đàn ông xa lạ. Người trước đó cô không hề hay biết đã có mặt trong cuộc đời này. Hạnh lắc đầu cho những ý nghĩ mong manh rời khỏi đầu mình. Cô đã quen như thế, mỗi khi bản thể đối mặt với những khát vọng, cô vội vã rời khỏi nó, sợ hãi, đặt cho chúng cái tên " hoang tưởng". Sao anh lại xuất hiện vòa giây phút khi mà trái tim em chỉ đủ sức đập những nhịp cuối cho cả cuộc đời đã chết.
- Đối với tôi, đó là sự phản kháng
Cô thì thầm cảm nhận những ngón tay anh nhè nhẹ chạm vào bờ vai trần. Nhưng anh dừng lại, khi Hạnh ngẩng lên, anh đã không còn ở đó. Chỉ còn những ngọn gió thổi trong chiều nắng tắt.
*
Nếu anh biến mất hoàn toàn như một ngôi sao băng, để lại nỗi bâng khuâng trong cô, cả trong anh. Có lẽ, sẽ là một câu chuyện kết thúc có hậu; một câu chuyện không tên, không có đầu cuối chỉ như một vì sao vút ngang bầu trời đêm. Nhưng anh lại không là ngôi sao. Anh là người. Vì thế cô gặp lại anh. Nhưng anh không còn là ngôi sao băng nữa rồi... Xin các bạn trở lại với cõi đời bụi bặm của chúng ta.
Hạnh nhận ra anh ở quầy phát lương. Bàn tay to lớn của anh làm cô chú ý; những ngón tay to, hơi lóng ngóng đếm kỹ lại số tiền cô đưa anh, thận trọng kẹp những tờ cũ bên ngoài, tờ mới và không nhăn nhúm vào phía trong. Cô ngẩng lên, nhận ngay anh. Anh cũng vậy. Cô biết điều đó khi bắt gặp ánh mắt anh. Hầu như có một điều gì sụp đổ trong cô, một điều gì cô không thể gọi tên và cũng không thể xác định. Thoáng qua óc cô những ngón tay to, lóng ngóng xếp những tờ bạc. Tờ cũ ra ngoài, tờ không nhăn nhúm và mới bên trong. Thái độ anh làm cô chưng hửng. Vì anh vẫn thế - dù tấm lưng trần vạm vỡ, bộ ngực nở nang với những bắp thịt cuồn cuộn rắn chắc bị che đi bởi tấm áo công nhân xỉn màu. Anh vẫn thế, vẫn cái nhìn thản nhiên, hoàn toàn dửng dưng trước những đồ trang sức quý giá trên người, bộ cánh đắt tiền và đống tiền chình ình cạnh cô. Hạnh dần dần nhận ra có một cái gì đó, không, một khía cạnh nhạy cảm của cuộc tái ngộ. Vị thế của họ. Bây giờ.. khi mà cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân trong ánh hoàng hôn mờ ảo trên bãi sông vắng lặng, dường như chỉ còn trong ký ức mơ hồ. Giờ đây.. hóa ra sự việc đơn giản hơn nhiều. Anh đang làm thuê cho công ty chồng cô... ngày ngày ngửa tay nhận đồng lương của ông chủ - là chồng cô. Cô chợt nghĩ mình quá bất nhẫn, dù chỉ trong suy nghĩ đã dám coi thường anh. Hình tượng người đàn ông thật sự cô kính trọng và cả sự...ấm áp. Sự ấm áp từ bàn tay áp chặt má cô, bàn tay nhè nhẹ đặt lên bờ vai cô...sự ấm áp của ánh mắt anh với cô... cả tiếng nói...Mỗi lời anh đều đều vẫn còn âm vang trong sâu thẳm trái tím cô. Sự ấm áp từ đâu, nảy sinh từ đâu?
- Anh - Hạnh khẽ gọi
Người con trai khẽ mỉm cười
- Lâu quá rồi phải không?
- Dạ, em đây. Em là cô gái bên bờ sông, anh còn nhớ không?
Cô tự hỏi : " Sao mình phải xã giao như vậy. Những phút giây gần gũi xưa. Những phút giây gần xưa...
Hai người vào phòng làm việc của chồng cô. Căn phòng lộng lẫy những bức tranh quí với những tiện nghi đắt tiền.
- Chỉ một năm, cô đã có cuộc sống khác?
- Vâng. Sau lần đó, em  lấy chồng. Chồng em là tổng giám đốc công ty, đây chỉ là chi nhánh của anh ấy
- Tôi biết, tôi là người làm công của ông ấy mà
Anh thoáng mỉm cười và cô ngạc nhiên khi bên trong lời anh nói không hề có một vị chua chát nào.
- Giờ cô đang hạnh phúc?
- Cám ơn anh đã cứu em ngày ấy
Anh nhìn cô rồi anh đứng dậy, tay đặt ly rượu cô mời xuống bàn, ngó quanh quẩn một chút.
- Thôi, tôi đi đây
Cô thảng thốt : 
- Khoan đã anh
Anh quay lại, chờ đợi
- Nếu anh có cần điều gì... à, anh làm ở tổ nào nhỉ? Em có thể thu xếp để anh lên làm quản lý...
- Ồ, nghĩa là cô muốn trả ơn tôi?
- Dạ, em đâu dám, chỉ là...
Anh bước ra cửa, cô với theo : 
- Kìa anh..!!!
- Một bát phở
- Sao ạ?
- Chỉ một bát phở thôi. 
Hạnh không hiểu, cô phản ứng theo cách nghĩ của mình :
- Sao lạ vậy, anh biết bây giờ em có điều kiện em có thể giúp anh. 
Hạnh nói vội vàng như thể sợ anh đi mất
( Còn tiếp)  
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2010 16:57:55 bởi buihaihung >
#1
    nguyễn thế duyên 16.03.2010 16:28:45 (permalink)

    Anh bạn! chuyện này có vẻ đưộc đấy. Tôi noi 'Có vẻ" Là bởi chuyện chưa viết xong. nhưng cách vào chuyện đã đàng hoàng lắm rồi.
    Đừng vội vàng, hay suy nghĩ cho thật chín vào nhé. Đừng làm cho tôi thất vọng đấy
    #2
      buihaihung 16.03.2010 19:03:23 (permalink)
      Hi. Cám ơn anh, nhưng truyện này tôi viết từ năm 2005 cơ. Phần tiếp tôi chưa đánh máy vì chưa có thời gian.
      #3
        buihaihung 16.03.2010 20:26:08 (permalink)
        ( Tiếp theo)
        - Tôi làm việc dưới quyền chồng cô
        - Vâng!
        - Công ty này của chồng cô?! - Anh nhấn mạnh
        - Vâng, cho nên... Hạnh thực sự vẫn chưa hiểu ý anh
        Anh ngắt lời cô:
        - Tôi không cần cô giúp
        - Vì sao?
        Anh nhìn cửa sổ, điềm đạm:
        - Vì không phải là công ty của cô.
        Anh bỗng bật cười:
        - Cô có quyền nhưng tôi lại không thích cô lạm dụng các quyền ấy
        - Tại sao, anh lạ thật?
        - Vậy để tôi nói toạc ra nhé, tôi xem thường hạng phụ nữ sặc sụa mùi tiền và cứ ngỡ tiền là tất cả
        Anh bước nhanh ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm trước mặt cô.
        *
         
        Sân ga chiều lặng lẽ. Chân trời đỏ quạch. Nắng lũi lũi sau những cơn mây đen sì che kín già nửa bầu trời. Sân ga ảm đạm, những thân tàu đen đũi, sõng sượt trên đường ray.Vài cành bàng ngả nghiêng theo chiều gió. Lác đác vài người khách muộn tầu và mấy bà bán hàng rong đang vội thu quang gánh.
        Người thiếu phụ xinh đẹp bước đến trước mặt anh. Cô mang một đôi mắt sâu mênh mang, mái tóc đen dầy xoã xuống bờ vai. Bộ veston nhẹ mầu sáng, ôm vừa với dáng người, ống quần hơi vừa với dáng người, ống quần hơi vẩy tôn thêm dáng mảnh mai nhẹ nhàng.
        - Lại gặp cô
        - Em tìm anh lâu lắm đấy
        - Nghe nói chồng cô...
        - Vâng, chắc anh cũng biết rồi... anh ấy đã tự sát
        - Bị phá sản?
        Anh quay nhìn sân ga, những hạt mưa bắt đầu lác đác rơi
        - Cô lại giống như xưa... không một xu dính túi phải không?
        Hạnh đột ngột ngẩng nhìn lên:
        - Không! Lần này khác
        Cô khẳng định : - Lúc đó em suy nhược và hèn yếu, mất trí. Giờ em tìm lại được mình, em sẽ đi làm.
        Cô cúi xuống gỡ tất :
        - Em dấu ít tiền ở đây, những kẻ tịch biên không nhìn thấy.
        - Cô định... làm gì?
        - Trả ơn anh. Vừa vặn đúng giá tiền một bát phở...
        Cô cúi đầu, xấu hổ:
        - Ít ỏi quá, phải không anh?
        - Không, nhiều lắm đấy
        Anh lặng lẽ nhìn cô:
        - Cô không định đến đâu thì tôi mời đi ăn phở nhé! Sân ga có một quán phở tuyệt lắm.
         
        Bùi Hải Hưng
        #4
          buihaihung 17.03.2010 08:07:18 (permalink)
          Mời các bác thưởng thức một tí truyện cười
           
          1. Ao ước thời trẻ
          Hai cụ ông ngồi ôn lại kỷ niệm xưa
          - Những tham vọng thời trẻ của ông có cái nào thành hiện thực không?
          - Có chứ! Ngày xưa mẹ tôi bắt tôi phải đánh răng trước và sau khi ngủ làm tôi bực mình lắm, nên tôi vẫn thường ao ước là mình được rụng hết răng.
           
          2. Giá vé
          Một bác nông dân lần đầu tiên đi xem phim ở thành phố. Trong phim có một cảnh nữ diễn viên chính đang tắm trong bồn. Bác  đứng bật dậy, rồi lại ngồi xuống ngay miệng lẩm bẩm:
          - Thảo nào giá vé trên lầu đắt hơn ở dưới.
           
          3. " Vắt sữa" xe đạp
          Ông chủ hiệu trong làng cố thuyết phục anh nông dân mua một chiếc xe đạp nhưng anh này lập luận:
          - Tôi thà bỏ tiền mua một con bò sữa còn hơn
          - Hãy thử hình dung xem - Chủ hiệu khăng khăng - trông anh buồn cười tới mức nào nếu cưỡi con bò ấy mà đi
          - Nhưng nếu tôi cố vắt chiếc xe đạp ấy cho ra sữa thì trông còn buồn cười gấp mấy lần.
          #5
            buihaihung 17.03.2010 22:37:32 (permalink)
            Buồn quá, có mỗi bác Duyên đọc bài của em hay sao ấy ( hic). Em đang định post lên cuốn tiểu thuyết đầu tay của em mà tình hình " hàng họ" ế ẩm thế này tự nhiên mất hứng quá. À, thỉnh thoảng có bác c.ty Ly hay gì đó cứ nhắn trong các truyện của các bác là truyện này đã được đưa vào thư viện là thế nào, em mới vào nên chưa hiểu hoạt động thư quán ra sao, bác nào biết bật mí em tí. À, có bác nào giao lưu với em tí nhỉ, gặp mỗi bác Duyên buồn quá. Các bác viết trong này đều là cao thủ cả, văn chương bay bướm quá mà tên họ rồi tuổi tác o biết nên chả dám làm quen. Thậm chí như bác Duyên em cũng đoán chừng trên em 10 tuổi, o biết có đúng o bác Duyên nhỉ. Em thì 29 rồi, già rồi.  
            #6
              Ct.Ly 18.03.2010 00:44:50 (permalink)
              #7
                nguyễn thế duyên 18.03.2010 01:19:13 (permalink)

                Thậm chí như bác Duyên em cũng đoán chừng trên em 10 tuổi, o biết có đúng o bác Duyên nhỉ. Em thì 29 rồi, già rồi.


                Ồ anh bạn tôi hơn anh bạn cũng chỉ vài tuổi thôi. Cứ cậu cậu tó tớ là dưộc rồi. Anh bạn 29 tuổi đã than già lại gọi tôi bằng bác  thế thì ngoài đời gọi tôi là cụ à?Anh bạn hại tôi quá đấy.Trong diễn đàn này tôi có một cô nhân tình ảo, anh bạn gọi thế mà người ta chạy mất thì khổ thân tôi.
                Ct.ly là xếp của trang truyện này. truyện nào hay thì xếp ấy đưa vào thư viện để lưu trữ. Nhưng anh bạn ạ xếp ấy nói đúng đấy. Truyện hay không phải là truyện đưộc in hay đưa vào thư viện đâu mà là truyện đưộc nhiều người đọc và để lại trong tâm trí của nhiều người. Cụ vũ trọng phụng của bạn chẳng bị ngưồi ta dìm xuống đáy vực đấy thôi nhưng cụ có chết đâu. Và còn ối nhà văn hiệnnay tiếng như sóng cồn nhưng chẳng ma nào thèm đọc
                Chúc bạn có nhiều tác phẩm lọt vào mắt xanh của xếp Ct.Ly nhé và cám ơn những điều bạn đã góp ý cho tôi
                #8
                  anhtrangthu 18.03.2010 10:22:42 (permalink)

                  Trích đoạn: buihaihung

                  Buồn quá, có mỗi bác Duyên đọc bài của em hay sao ấy ( hic).
                  .....................



                  Anh nói sai rồi, ngoài bác Duyên đọc truyên này thì có em đọc cũng kỹ lắm đấy, nhưng tại anh post làm 2 lần nên khi đọc lần thứ 2 nó quên mất đoạn một, đọc không liền mạch nên  rất khó nối lại cái tư duy đứt đoạn vì thế cũng chưa biết viết nhận xét thế nào nên không viết vào đâythôi, anh cứ post một mạch truyện mới của anh đi cho mọi người thưởng thức nha, cảm ơn anh


                  . Thậm chí như bác Duyên em cũng đoán chừng trên em 10 tuổi, o biết có đúng o bác Duyên nhỉ. Em thì 29 rồi, già rồi.  


                  À còn cái vụ tuổi tác này thì em 28 tuổi 364 ngày nên em gọi anh bằng anh cho nó trẻ nhá (PN thích được trẻ mà)

                  Nghe đâu bác Duyên 29 tuổi 1-2 ngày gì đó nên anh cứ gọi là bạn cho thoải mái (Vô phép bác Duyên nhá) và đừng nhận là già không cánh nam nhi trên diễn đàn lại tủi thân
                  #9
                    buihaihung 18.03.2010 11:21:29 (permalink)
                    Cám ơn thông tin của  em anhtrangthu về vụ tuổi tác của bác Duyên, mới đọc vài truyện của bác tưởng bác" có tuổi" rồi chứ. Thật ra, mình đến với diễn đàn này chỉ mong thứ nhất có thêm những người cùng cái mà bác Duyên gọi là " nghiệp chướng" để chia sẻ, nhận ra cái hay cái dở trong tác phẩm của nhau để giúp nhau tiến bộ, viết tốt hơn. Biết đâu từ diễn đàn này có thành viên nào sẽ được trao giải nô-ben văn học ; thứ hai là thực sự muốn tìm lại cho mình cảm xúc, động lực để viết lại được. Sắp tới mình sẽ khởi đăng một cái gọi là tiểu thuyết cũng được, truyện dài cũng được lên thư quán. Các bác đọc, ủng hộ, nhận xét nhé.
                    À, PR tí - truyện dài này em là truyện cuối cùng em viết thời còn đi học đại học đó, sau đi làm chả viết được gì  Truyện này em nghĩ trong 2 năm để tham gia cuôc thi viet van tuoi tre của NXB Trẻ, nhưng cứ cấn cái không viết, mãi đến khi cuộc thi còn chưa đầy 1 tháng là khóa sổ nhận bài em mới lao vào viết đúng 20 ngày - chính xác là 20 đêm. Sau đó nó cũng lọt vào vòng chung khảo, còn 27 tác phẩm rồi trao giải 7 tác phẩm, tiếc là nó o được giải gì. Buồn quá, không cả muốn viết. Tiếc là mình o đầu tư time viết sớm mốt tí để có thể có 1 tác phẩm tốt hơn. Có khi bây giờ mình đã trở thành 1 cái gì đó chứ o phải làm 1 công chức nghèo như giờ.
                    Các bác ủng hộ nhé, cảm ơn " sếp" Cty. Ly nhé - không ngờ lời than thở của em thấu đến tận phương trời xa bác đang trú ngụ. Chúc bác sức khỏe để điều hành diễn đàn cho tốt. 
                    #10
                      Pe An 18.03.2010 13:16:00 (permalink)

                      Trích đoạn: anhtrangthu

                      Anh nói sai rồi, ngoài bác Duyên đọc truyên này thì có em đọc cũng kỹ lắm đấy, nhưng tại anh post làm 2 lần nên khi đọc lần thứ 2 nó quên mất đoạn một, đọc không liền mạch nên  rất khó nối lại cái tư duy đứt đoạn vì thế cũng chưa biết viết nhận xét thế nào nên không viết vào đâythôi, anh cứ post một mạch truyện mới của anh đi cho mọi người thưởng thức nha, cảm ơn anh


                      . Thậm chí như bác Duyên em cũng đoán chừng trên em 10 tuổi, o biết có đúng o bác Duyên nhỉ. Em thì 29 rồi, già rồi.  

                       
                      Tu người đẹp Trăng :
                       
                      May cho chị anhtrangthu "dọc " hai lần nên nó xén bớt..còn cỡ đầu..gối, chứ cho chị thêm một lần nưã e..chẳng còn gì..nữa chị nhẻ.  Còn cái dzụ "cấm kỵ" (nghe đẩu nghe đâu các Bác kỵ bàn về "tủi..tát " )kia thì Pé làm chứng cho rằng Bác Duyên..lớn hơn Pé đúng một ngày  Chị anhtrangthu cứ tự nhiên, muốn cho nhiu cho, hỏng trả giá.   
                       


                       Ồ anh bạn tôi hơn anh bạn cũng chỉ vài tuổi thôi. Cứ cậu cậu tó tớ là dưộc rồi. Anh bạn 29 tuổi đã than già lại gọi tôi bằng bác  thế thì ngoài đời gọi tôi là cụ à?Anh bạn hại tôi quá đấy.Trong diễn đàn này tôi có một cô nhân tình ảo, anh bạn gọi thế mà người ta chạy mất thì khổ thân tôi.
                      Ct.ly là xếp của trang truyện này. truyện nào hay thì xếp ấy đưa vào thư viện để lưu trữ. Nhưng anh bạn ạ xếp ấy nói đúng đấy. Truyện hay không phải là truyện đưộc in hay đưa vào thư viện đâu mà là truyện đưộc nhiều người đọc và để lại trong tâm trí của nhiều người. Cụ vũ trọng phụng của bạn chẳng bị ngưồi ta dìm xuống đáy vực đấy thôi nhưng cụ có chết đâu. Và còn ối nhà văn hiệnnay tiếng như sóng cồn nhưng chẳng ma nào thèm đọc
                      Chúc bạn có nhiều tác phẩm lọt vào mắt xanh của xếp Ct.Ly nhé và cám ơn những điều bạn đã góp ý cho tôi

                       
                      Tu mít tờ Duyên:
                       
                      Lần đầu tiên Pé lẫm đẫm đi qua nhà tán dóc của các Bác thì lỏm bõm được tí tẹo chiện..nên cũng..phóc mỏm hỏi han tí tì ti , thế ai "cậu" ai "tớ" cho Pé biết để tiện.....call.
                       
                      Tu mít tờ bụi hãi hùng:
                       
                      Còn bác "bụi hãi hùng" cứ tự nhiên..lạng lách..xí wen...viết lách..Pé cũng cắt xén.. được một kho...ý của bác "bụi hãi hùng" để dành làm mồi nhắm...khi buồn...zồi. hihi
                       
                      pi ết : Thấy mấy bác viết chiện zui qué..mai Pé cũng..nhìu chiện...dzăm câu..ba sợi..xem...trăng sao..thí nào.
                       
                      Pé..!
                      #11
                        Ct.Ly 31.03.2010 04:20:28 (permalink)
                        #12
                          buihaihung 31.03.2010 14:17:14 (permalink)
                          Xin cảm ơn ct.Ly!
                          Không biết ct.Ly thường sáng tác ở lĩnh vực nào nhiều nhất nhỉ, có viết truyện không? 
                          Vì công việc nhiều khi đang ngồi đánh máy bài để gửi lên diễn đàn lại phải xoay ra làm việc khác nên có lúc không post liền mạch được. Mong ct.Ly và các bạn thông cảm nhé. Mong ủng hộ nhiều. Thân
                          #13
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9